Ngày thứ 14 của đợt huấn luyện, không khí doanh trại có phần trầm lắng hơn thường ngày. Sau hai tuần liên tục rèn luyện từ sáng sớm đến tối khuya, những tân binh đã dần quen với nhịp độ khắc nghiệt, nhưng mệt mỏi vẫn đè nặng trên vai họ.
Trong phòng họp trung tâm, các đội trưởng ngồi quây quần quanh chiếc bàn lớn. Ở vị trí đầu bàn, Giám đốc trung tâm huấn luyện với dáng vẻ uy nghiêm lặng lẽ lật qua từng trang báo cáo trước khi gật đầu ra hiệu cho đội trưởng Huỳnh phát biểu.
"Thưa giám đốc, và các đồng chí," Huỳnh bắt đầu, giọng nói trầm ổn, ánh mắt tự tin. "Sau hai tuần rèn luyện, đội của tôi đã có những cá nhân thể hiện nổi bật. Trong số đó, tôi xin đề cử ba ứng viên sáng giá cho kế hoạch 100 tân binh sắp tới."
Ông dừng lại một chút, nhìn lướt qua từng gương mặt trong phòng trước khi tiếp tục.
"Ứng viên đầu tiên là Trần Minh Thạch. Tân binh này có khả năng vượt trội ở cả võ thuật lẫn bắn súng. Không chỉ vậy, Thạch còn cho thấy sự lãnh đạo tự nhiên khi luôn giúp đỡ và hướng dẫn đồng đội. Tôi tin rằng cậu ấy là lựa chọn hoàn hảo cho nhiệm vụ đặc biệt."
Một vài đội trưởng gật đầu tán thành, nhưng cũng có người giữ thái độ dè chừng. Một đội trưởng khác hỏi.
"Huỳnh, liệu cậu tân binh này có đủ sức chịu áp lực khi đối mặt với những tình huống thực tế không? Chúng ta cần hơn một người giỏi lý thuyết và thao trường."
Huỳnh mỉm cười tự tin.
"Tôi hiểu sự lo ngại của đồng chí Giám Đốc. Nhưng với những gì tôi chứng kiến, Thạch không chỉ giỏi về kỹ năng mà còn có khả năng giữ bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh. Cậu ấy chính là kiểu người mà chúng ta cần cho kế hoạch này."
Sau đó, Huỳnh tiếp tục trình bày về hai ứng viên khác trong đội: Minh Hoàng và Đạt. Cả hai tuy không xuất sắc như Thạch nhưng đều cho thấy sự tiến bộ vượt bậc, đặc biệt là nhờ vào sự chỉ dẫn của Thạch.
Khi cuộc họp gần kết thúc, Giám đốc trung tâm bất ngờ đưa ra một đề xuất.
"Để đánh giá chính xác hơn, tôi muốn thử thách các tân binh bằng một bài kiểm tra đột xuất. Hãy chuẩn bị một buổi kẻng báo động vào nửa đêm để kiểm tra tốc độ ra quân của họ. Đây sẽ là cơ hội để chúng ta xác định những cá nhân có khả năng phản ứng nhanh nhất."
Các đội trưởng đồng loạt gật đầu, đồng ý với kế hoạch.
Buổi tối, Thạch trở về phòng nghỉ cùng tiểu đội của mình. Nhìn những gương mặt rệu rã sau một ngày dài, anh không khỏi thở dài. Nhưng ký ức từ kiếp trước nhắc nhở anh: sau khóa học bắn súng, kẻng báo động sẽ là một bài kiểm tra thường thấy.
Thạch nhìn quanh, hạ giọng nói với các đồng đội
"Mọi người, nghe mìnhnày. Có thể đêm nay sẽ có một bài kiểm tra đột xuất. Tốt nhất, anh emta chuẩn bị sẵn mọi thứ trước khi đi ngủ."
Minh Hoàng nhướn mày, ngạc nhiên.
"Sao cậu biết? Có tin gì từ trên không?"
Thạch chỉ cười mỉm, đáp lại.
"Không hẳn. Chỉ là cảm giác thôi. Nhưng nếu lỡ đúng, thì sao? Cẩn thận vẫn hơn."
Đạt vỗ tay một cái, hưởng ứng.
"Tôi đồng ý! Vậy chúng ta chuẩn bị thế nào?"
"Mang đủ đồ dùng cá nhân, sắp xếp ba lô gọn gàng. Cả giày cũng nên đặt ngay bên giường, không để mất thời gian tìm kiếm."
Dưới sự chỉ dẫn của Thạch, cả tiểu đội nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi trước giờ ngủ.
Quả nhiên, vào khoảng 2 giờ sáng, tiếng kẻng báo động bất ngờ vang lên, phá tan màn đêm yên tĩnh. Tiếng huấn luyện viên hét lớn từ ngoài sân.
"BÁO ĐỘNG! TOÀN ĐỘI TẬP TRUNG TẠI THAO TRƯỜNG NGAY LẬP TỨC!"
Các tân binh trong doanh trại nháo nhào bật dậy. Tiếng v·a c·hạm của giày, tiếng kéo khóa ba lô hòa lẫn vào nhau tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.
Nhưng ở phòng của tiểu đội Thạch, mọi thứ lại diễn ra gọn gàng và trật tự. Nhờ sự chuẩn bị trước, cả đội chỉ mất chưa đầy hai phút để sẵn sàng và chạy ra thao trường.
Khi tiểu đội của Thạch tới nơi, họ là nhóm đầu tiên có mặt. Đội trưởng Huỳnh đứng đó, ánh mắt hài lòng nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.
"Rất tốt, tiểu đội 8! Các cậu đúng là không làm tôi thất vọng."
Không lâu sau, các tiểu đội khác cũng lục đục xuất hiện, nhưng rõ ràng họ mất nhiều thời gian hơn để tập trung.
Sau khi tất cả đã có mặt, Giám đốc trung tâm bước tới, ánh mắt sắc bén quét qua từng tân binh.
"Bài kiểm tra này nhằm đánh giá khả năng phản ứng và tinh thần sẵn sàng chiến đấu của các cậu. Với những người xuất sắc, đây là bước đầu tiên để các cậu chứng minh mình xứng đáng tham gia kế hoạch đặc biệt."
Ông nhìn sang đội trưởng Huỳnh, khẽ gật đầu.
"Tiểu đội 3 đã cho thấy tinh thần tổ chức rất tốt. Đội trưởng Huỳnh, anh có thể tự hào về những người lính của mình."
Huỳnh cúi chào, đáp lại bằng giọng tự hào.
"Cảm ơn, thưa giám đốc. Nhưng công lao lớn nhất thuộc về họ. Tôi tin họ sẽ tiếp tục làm tốt."
Khi trở về phòng, Đạt cười toe toét, đập nhẹ vai Thạch.
"Sensei đoán như thần luôn! May mà nghe lời anh, không thì chắc chúng ta cũng giống mấy đội khác, loay hoay mãi mới ra tới nơi."
Minh Hoàng cũng gật đầu.
"Đúng là không hổ danh 'sensei Thạch'. Lần sau có gì linh cảm thì nhớ báo trước cho bọn này nhé!"
Thạch cười trừ, không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy một niềm vui nhỏ. Cậu không chỉ giúp đồng đội mình vượt qua bài kiểm tra, mà còn củng cố niềm tin của họ vào mình. Trong thâm tâm, Thạch biết rằng, đây mới chỉ là khởi đầu cho những thử thách còn lớn hơn đang chờ đợi phía trước.
Sau buổi tập kết bất ngờ vào đêm hôm trước, không khí trong doanh trại trở nên căng thẳng hơn hẳn. Các tân binh vừa được nghỉ ngơi một chút sau những ngày huấn luyện liên tục, nhưng ai nấy đều hiểu rằng những thử thách tiếp theo sẽ không dễ dàng gì.
……………
Trong phòng họp trung tâm, các đội trưởng tập trung để đánh giá lại những ứng cử viên nổi bật sau hai tuần đầu tiên. Đội trưởng Huỳnh lên tiếng đầu tiên, ánh mắt toát lên vẻ tự hào:
"Thưa các đồng chí, tôi muốn nhấn mạnh một lần nữa về ứng cử viên Trần Minh Thạch từ tiểu đội 3 của trung đội 2. Không chỉ xuất sắc trong bài kiểm tra bắn súng, cậu ta còn thể hiện khả năng lãnh đạo và phản ứng nhanh nhạy trong buổi báo động vừa qua. Tôi tin rằng Thạch là một ứng viên sáng giá để cử vào danh sách 100 tân binh."
Một đội trưởng khác – Hải, người trẻ nhất trong số họ, lên tiếng/
"Tôi đồng ý Thạch giỏi, nhưng chúng ta không nên chỉ dựa vào vài bài kiểm tra để đánh giá. Tôi muốn xem cậu ta thực chiến. Võ thuật là bài kiểm tra quan trọng không thể thiếu. Chúng ta không chỉ cần người giỏi lý thuyết mà còn phải cọ xát thực tế."
Giám đốc trung tâm gật đầu đồng ý.
"Đội trưởng Hải có lý. Đối với trung đội 2, tôi muốn tổ chức một bài thi võ thuật. Người chiến thắng sẽ được quyền so tài với đội trưởng Hải. Đây cũng là cơ hội để kiểm tra năng lực thực sự của các ứng viên. Đồng thời, tôi muốn đánh giá không chỉ Thạch mà còn Dũng – một tân binh có truyền thống gia đình lính, được đội trưởng Phương đánh giá cao."
Đội trưởng Huỳnh hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Vậy chúng ta sẽ để bài kiểm tra này làm sáng tỏ mọi thứ. Tôi tin Thạch sẽ không làm mọi người thất vọng."
………….
Ngày thứ 29.
Buổi thi võ của trung đội 2 và 1. Các thí sinh biểu diễn ra các bài võ đã được học, thành tích cao nhất là Thạch, Dũng – trung đội 1, và còn lại là Đạt, Hoàng. Chiều ngày hôm đó, khi các tân binh đang ăn mừng, thì có thông báo sẽ có một buổi so tài võ giữa các thí sinh, Thạch và Dũng có hai vé vào bán kết. Sau đó người đạt giải quán quân sẽ được so tài với Đội trưởng Hải. Tin tức này khiến các tân binh sôi nổi.
Thông báo về bài kiểm tra võ thuật nhanh chóng được truyền đến các tân binh trong trung đội 2. Một khung võ đài tạm thời được dựng lên ngay tại sân tập lớn. Các tân binh đứng quây quanh, háo hức chờ đợi trận đấu.
Dũng – một thanh niên cao lớn, thân hình vạm vỡ, bước lên võ đài đầu tiên. Anh ta là người nổi bật nhất trong trung đội nhờ thân thủ mạnh mẽ và thể chất vượt trội. Khi Thạch bước lên đối diện, những tiếng xì xào vang lên khắp nơi.
"Cậu nghĩ ai thắng?"
"Tôi cược Dũng. Thằng đó từng học võ từ nhỏ, lại là con nhà lính, chắc chắn không dễ đánh bại. Lần trước tiểu đội ra thao trường thứ hai cũng là tiểu đội Dũng."
"Nhưng Thạch cũng giỏi mà, cậu ta từng thắng hết mấy bài thi trước."
Trên võ đài, đội trưởng Huỳnh đứng giữa hai người, dõng dạc tuyên bố.
"Luật thi đấu đơn giản: hai người so tài bằng tay không, ai đánh gục đối phương hoặc làm đối thủ chịu thua thì thắng. Không được phép sử dụng chiêu thức nguy hiểm. Rõ chưa?"
Cả Thạch, Dũng và các thí sinh khác gật đầu.
Các đối thủ ở vòng bán kết của Dũng và Thạch đều bị một hai chiêu nhỏ hạ gục. Rất nhanh trận đấu chung kết khiến mọi người mong chờ cũng tới.
“Được rồi!!! Dù là chung kết nhưng vẫn câu nói cũ ai đánh gục đối phương hoặc làm đối thủ chịu thua thì thắng. Không được phép sử dụng chiêu thức nguy hiểm. Rõ chưa?"
“Rõ!!!”
Dũng chủ động t·ấn c·ông trước, sử dụng sức mạnh vượt trội để áp đảo Thạch ngay từ đầu.Cậu ta lao tới, tung ra một cú đấm mạnh mẽ nhắm thẳng vào mặt đối thủ. Nhưng Thạch không hề nao núng. Với kinh nghiệm kiếp trước và khả năng võ thuật từ quyển sách gia truyền, anh nhẹ nhàng né sang một bên, khiến cú đấm của Dũng rơi vào khoảng không.
“Hay lắm” Dũng thầm nghĩ. Nói rồi Dũng phóng nhanh tới, chân khụy xuống, đưa một cú đấm móc.
Thạch tận dụng sơ hở, xoay người tung một cú đá vào sườn Dũng. Cú đá không quá mạnh nhưng đủ để khiến đối phương lùi lại vài bước, ánh mắt đầy bất ngờ.
"Nhanh thật!" Dũng thầm nghĩ, nhưng không để lộ sự hoang mang.
0