0
Buổi tối trước ngày lên đường, trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng tập thể Thạch mở điện thoại bắt đầu soạn tin nhắn cho Phong. Cậu biết rằng dù Phong không phải kiểu người vô tư, nhưng sự chuẩn bị trước vẫn luôn là điều cần thiết.
|Phong, tích trữ đồ ăn ngay từ bây giờ càng nhiều càng tốt. Chọn những thứ để được lâu như gạo, mì, đồ hộp. Không chỉ cho cậu mà nếu hàng xóm xung quanh cần giúp thì cậu cũng có cái mà tặng. Đừng hỏi nhiều cứ làm theo lời tao.|
Phong trả lời nhanh chóng vẻ nửa đùa nửa thật như mọi khi.
|Lại thấy chuyện gì mà căng thẳng thế? Nhưng mà yên tâm tao làm ngay.|
Thạch khẽ cười tưởng tượng vẻ mặt cộc cằn nhưng luôn sẵn lòng của Phong. Cậu tiếp tục chuyển khoản một khoản tiền lớn cho Như - em gái mình kèm theo tin nhắn.
|Như ơi anh gửi em tiền. Mua đồ dự trữ cho gia đình ti tỉ như gạo, nước, nhu yếu phẩm. Phòng xa thôi. Nhớ cẩn thận và chăm sóc mọi người nhé.|
Như trả lời ngay lập tức những lời lẽ quen thuộc của một cô em gái lo lắng.
|Anh Thạch có chuyện gì à? Sao tự dưng dặn dò như thế?|
Thạch lưỡng lự giây lát, rồi đáp ngắn gọn.
|Không có gì anh chỉ muốn phòng hờ thôi. Nghe lời anh là được.|
Cậu cất điện thoại hít một hơi dài rồi bấm gọi Hà. Giọng Hà vang lên sau vài hồi chuông có chút tò mò.
"Thạch, sao gọi mình muộn thế? Có việc quan trọng gì à?"
"Chuyện quan trọng. Mình cần bạn giúp chăm sóc Hạnh Nhi. Đặc biệt là phải để ý đừng để em ấy dấn thân vào chỗ nguy hiểm."
Giọng Hà thoáng chút bất ngờ. "Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng nghiêm trọng thế?"
Thạch im lặng vài giây rồi nói. "Mình sẽ xuống địa quật. Chỉ huy đã giao nhiệm vụ. Nhưng chuyện này mong Hà giữ bí mật không được kể với ai đặc biệt là Hạnh Nhi."
Hà sững người sau đó giọng trở nên lo lắng. "Cậu điên à? Nơi đó nguy hiểm chứ đâu phải trò đùa. Cậu chắc chưa?"
"Mình chắc chắn. Đây là nhiệm vụ của mình. Với lại mình không muốn để người khác chịu nguy hiểm thay mình. Chỉ cần cậu hứa giữ bí mật và chăm sóc tốt cho Hạnh Nhi là được."
Hà thở dài. "Được rồi mình sẽ làm. Nhưng cậu nhớ giữ mạng cho mình. Mình không muốn thấy một trong hai gặp nguy hiểm. Mình còn mong hai đứa dự đám cưới mình đây.”
Cả hai bật cười nhẹ xóa tan phần nào không khí nặng nề.
Sau cuộc gọi Thạch tiếp tục soạn tin nhắn gửi cho Hạnh Nhi.
|Hạnh Nhi, dạo này công việc ổn chứ? Nhớ giữ sức khỏe ăn uống đều đặn. Và nhất là luôn tích cực lạc quan nhé. Đừng bao giờ tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm. Nếu có chuyện gì cứ nhắn cho anh hoặc tâm sự với Hà.|
Phải mất vài phút tin nhắn của Hạnh Nhi mới đến. Cô chỉ đáp ngắn gọn nhưng đầy tình cảm.
|Cảm ơn anh. Em sẽ nhớ lời anh. Anh cũng giữ sức khỏe nhé.|
Đọc tin nhắn ấy, Thạch khẽ cười lòng thoáng nhẹ nhõm.
Cuối cùng cậu gọi về cho gia đình. Giọng mẹ cậu vang lên đầy ấm áp.
"Thạch à, con khỏe không? Huấn luyện vất vả lắm không?"
"Con ổn mà mẹ. Con gọi để báo là sắp tới con sẽ tham gia hỗ trợ chống dịch. Chỉ đi hỗ trợ thôi không có gì nguy hiểm đâu. Mọi người ở nhà cứ yên tâm."
Giọng mẹ có chút lo lắng. "Thật không? Nhớ giữ sức khỏe đấy. Ở nhà mọi người vẫn khỏe. Mẹ sẽ cầu trời cho con bình an."
Thạch gật đầu dù biết mẹ không thể nhìn thấy. "Vâng. Mẹ yên tâm. Con sẽ cẩn thận."
Cuộc trò chuyện kết thúc Thạch tựa lưng vào tường, nhắm mắt lại. Trong đầu cậu hình ảnh gia đình bạn bè và đồng đội cứ thế đan xen. Cậu biết mình đã làm tất cả để chuẩn bị cho hành trình sắp tới và giờ chỉ còn một nhiệm vụ duy nhất: tiến lên phía trước.
…………
Buổi sáng hôm đó, toàn doanh trại được bao phủ bởi không khí trầm mặc và trang nghiêm. Các tân binh tập trung tại sân lớn, đồ đạc đã được chuẩn bị sẵn. Hàng dài xe quân sự xếp ngay ngắn sẵn sàng đưa họ tới điểm đến tiếp theo. Giám đốc huấn luyện bước lên phía trước ánh mắt quét qua từng người rồi dừng lại ở Thạch một chút lâu hơn.
"Đồng chí Thạch," ông nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền, "Lần này đội trưởng đội tân binh được giao cho cậu phụ trách. Hãy dẫn dắt đồng đội của mình thật tốt. Chúng tôi đặt niềm tin vào cậu."
Thạch đứng nghiêm ánh mắt không một tia do dự. "Rõ, thưa Giám đốc!"
Ánh mắt ông chuyển qua Dũng người đứng cạnh Thạch. "Đồng chí Dũng, cậu sẽ làm đội phó. Hỗ trợ Thạch hết sức. Đây không chỉ là trách nhiệm của các cậu mà còn là niềm tự hào của quân khu chúng ta."
Dũng giơ tay chào giọng mạnh mẽ. "Rõ, thưa Giám đốc!"
Khi giám đốc dứt lời ông bước lên phía trước một chút đối mặt với toàn đội. "Các đồng chí, nhiệm vụ lần này rất quan trọng. Dù mục tiêu không dễ dàng nhưng tôi tin rằng tất cả các đồng chí đều sẽ hoàn thành xuất sắc. Đất nước cần các đồng chí và chúng tôi tự hào về các đồng chí."
Không khí lặng đi trong vài giây trước khi tiếng hô "Rõ!" vang lên như sấm, phá tan sự im lặng.
Giám đốc tiến về phía Thạch vỗ nhẹ lên vai cậu, ánh mắt hiện rõ sự tin tưởng. "Hãy làm tốt nhé, Thạch."
Thạch gật đầu. "Tôi sẽ không phụ lòng tin của mọi người."
…………
Khi các tân binh lần lượt lên xe, ánh mắt họ đều ánh lên những cảm xúc khác nhau: hồi hộp, lo lắng, xen lẫn cả niềm tự hào. Chiếc xe rung lên, động cơ bắt đầu gầm rú, đánh dấu chuyến đi chính thức bắt đầu.
Ngồi bên trong, Thạch ngồi ở hàng ghế đầu cùng Dũng, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Xe bắt đầu rời khỏi doanh trại, hướng về phía Thái Bình– nơi cổng vào địa quật nằm.
Dũng quay sang Thạch giọng pha chút tò mò. "Cậu đã từng đến Thái Bình bao giờ chưa?"
Thạch lắc đầu. "Chưa. Nhưng mình có nghe qua về địa quật từ những câu chuyện lịch sử. Lần này được tận mắt chứng kiến chắc chắn sẽ rất khác."
Dũng khẽ cười. "Nghe bảo địa quật sâu lắm không biết chúng ta sẽ phải đối mặt với điều gì. Nhưng cũng đáng để mong đợi."
Thạch gật đầu ánh mắt xa xăm. "Đúng vậy. Không biết phía trước ra sao, nhưng mình tin chúng ta sẽ vượt qua. Quan trọng nhất là đoàn kết và không để bất kỳ ai bị bỏ lại phía sau."
Dũng im lặng một lúc sau đó bật cười nhẹ. "Cậu làm đội trưởng đúng là không sai. Cả đội chắc sẽ dựa vào cậu nhiều đấy."
Thạch không trả lời chỉ nở nụ cười mỏng. Trong lòng cậu, sự quyết tâm lớn hơn bao giờ hết.
Xe tiếp tục lăn bánh bỏ lại phía sau doanh trại quen thuộc và tiến về vùng đất mới, nơi những thử thách chưa từng có đang chờ đợi.
………….
Tại trại tập trung Thái Bình, không khí hối hả bao trùm. Các tân binh vừa tới, từng nhóm nhanh chóng ổn định chỗ ở và chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới. Trong khu vực y tế, Nga – một bác sĩ quân y trẻ tuổi – đang kiểm tra lại danh sách thuốc men và dụng cụ c·ấp c·ứu cần thiết cho chuyến đi.
Cô có vóc dáng cao, gương mặt khả ái nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ cương nghị và thông minh. Đồng nghiệp trong đội y tế thường gọi cô là "bác sĩ lính mới," nhưng không ai có thể phủ nhận sự tận tâm của cô trong công việc.
Một nữ y tá lớn tuổi ghé qua nở nụ cười trêu chọc. "Nga này, cậu nghĩ sao? Các tân binh vừa đến đấy toàn trai trẻ khỏe mạnh. Lựa được chàng nào chưa?"
Nga ngẩng lên khẽ nhíu mày. "Chị cứ trêu em hoài. Em chẳng nghĩ tới chuyện đó đâu. Làm gì có thời gian."
Nữ y tá phẩy tay cười giòn. "Ôi, cứ làm việc hoài thì đến lúc muốn cũng chẳng còn ai đâu. Chọn trước một người trong nhóm tân binh đi, vừa trẻ vừa có chí hướng."
Một nam bác sĩ đồng nghiệp khác cùng tuổi với Nga cũng góp vui. "Hay là cô bác sĩ quân y của chúng ta đặt tiêu chuẩn cao quá rồi? Đừng nói là đang chờ người yêu cấp ba nhé?"
Nga khựng lại một chút cố nén nụ cười. Cô lắc đầu nhưng má ửng đỏ.
"Em không nghĩ đến chuyện đó thật mà. Công việc mới là quan trọng nhất."
Tuy vậy, trong lòng Nga không khỏi xao động khi nghĩ tới một cái tên quen thuộc: Thạch. Lần cuối cô gặp cậu đã là nhiều năm trước, khi cả hai còn học chung lớp cấp ba. Nga không ngờ rằng họ sẽ tái ngộ trong hoàn cảnh này.
Chiều hôm đó, khi Nga đang đi dạo quanh trại để thư giãn cô tình cờ thấy một nhóm tân binh đang trò chuyện sôi nổi bên cạnh xe tải chở vật tư. Trong số đó, hình bóng của Thạch nổi bật lên với dáng vẻ tự tin nhưng vẫn điềm đạm.
Ánh mắt Nga khẽ chững lại. Một cảm giác quen thuộc ùa về. Thạch đã thay đổi, trưởng thành hơn rắn rỏi hơn so với cậu học sinh năm nào nhưng nụ cười của cậu thì vẫn y hệt: nhẹ nhàng, như muốn xoa dịu mọi thứ xung quanh.
Trái tim Nga đập nhanh hơn một chút. Cô tự nhủ sẽ sớm có cơ hội chào hỏi cậu nhưng cũng tự dặn lòng rằng không được để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Ở một góc khác Thạch cũng vô tình liếc thấy Nga. Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt cậu nhưng cậu nhanh chóng quay đi giữ thái độ bình thản. Trong lòng, Thạch tự hỏi liệu đây có phải là cơ hội để làm rõ những lời chưa kịp nói từ quá khứ.
Không ai biết rằng chuyến đi địa quật sắp tới không chỉ là một thử thách về lòng can đảm và sự sống còn, mà còn là nơi những mối quan hệ cũ và mới sẽ được thử thách đến tận cùng.
………..