Trong giấc mơ đêm đó Thạch lại gặp người đàn ông mặc cổ phục đang đứng chờ giữa không gian mờ ảo tay cầm cây trường kiếm sáng loáng. Thạch tiến lại gần cảm giác áp lực từ người kia vẫn như núi đè khiến mồ hôi cậu túa ra từng giọt.
Người đàn ông nhếch mép cười nhạt.
"Ngộ ra Cực Quyền rồi sao? Tốt, nhưng võ công chỉ là một phần. Nếu không biết cách phối hợp v·ũ k·hí cậu mãi mãi chỉ là người học trò dở dang."
Thạch nhíu mày hỏi lại.
"Ý ông là tôi nên dùng thêm v·ũ k·hí?"
Người kia không đáp, chỉ ném về phía Thạch một cây kiếm sáng loáng, rồi gằn giọng.
"Cầm lên. Chiến với ta."
Thạch cau mày nhưng vẫn làm theo. Tuy nhiên vừa nhập cuộc anh b·ị đ·ánh bại chỉ trong ba chiêu. Cây kiếm b·ị đ·ánh văng khỏi tay cơ thể đau đớn rã rời, Thạch nằm vật xuống đất, thở dốc.
Người đàn ông lắc đầu, giọng lạnh lùng.
"Ta cảm thấy kiếm không hợp với cậu. Cậu phải chọn thứ gì phù hợp với ý niệm của mình chỉ khi đó sức mạnh mới thực sự bộc lộ."
Thạch nhắm mắt cảm nhận dòng chảy trong cơ thể mình từng ký ức chiến đấu, từng bài học đã trải qua. Trong tâm trí hình ảnh một cây thương dài hiện ra rõ rệt đầy uy nghiêm và mạnh mẽ. Khi mở mắt ra, cây trường thương đã xuất hiện trong tay cậu lạnh lẽo nhưng quen thuộc như chính cơ thể mình.
Lần này khi nhập cuộc, Thạch không còn bị áp đảo hoàn toàn. Cậu dần quen với cách phối hợp giữa Cực Quyền và trường thương và sử dụng Nhu Cực Hạn để hóa giải các đòn t·ấn c·ông rồi phản công mạnh mẽ bằng những chiêu thương nhanh hiểm. Mặc dù cuối cùng vẫn thua nhưng người đàn ông nhìn cậu với ánh mắt hài lòng hơn.
"Khá hơn rồi. Nhưng còn xa lắm (xanh và non) mới đủ (trình)."
………
Sáng hôm sau tiếng kẻng báo hiệu vang lên từ rất sớm, gọi tất cả các tân binh trung đội 2 tập hợp ở sân lớn. Đội trưởng Huỳnh đứng chờ sẵn còn ánh mắt nghiêm nghị lướt qua từng người.
"Kể từ ngày hôm nay chúng ta có một nhiệm vụ đặc biệt." Huỳnh dừng lại, như muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của thông báo. "Các cậu được chọn để tham gia vào đội chống dịch, hỗ trợ các khu vực có tình hình phức tạp nhất."
Tiếng xì xào nổi lên giữa các tân binh nhưng Huỳnh giơ tay ra hiệu im lặng.
"Trần Văn Thạch, Lê Tiến Đạt, Nguyễn Minh Hoàng. Ba người đã được chọn vào danh sách chính thức. Đây là cơ hội để các cậu thể hiện năng lực của mình."
Đạt và Minh Hoàng nghe tên thì không giấu nổi sự phấn khích. Đạt ghé vai Thạch, cười tươi.
"Chúng ta cuối cùng cũng dược làm việc lớn rồi, Thạch!"
Hoàng cũng bật cười nhưng trêu chọc thêm.
"Lần này chắc chắn có khối người ganh tị với bọn mình.He he"
Thạch chỉ gật đầu nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an. Cậu biết nhiệm vụ lần này không đơn thuần là "chống dịch" như đội trưởng Huỳnh nói.
Buổi chiều hôm đó, tại hội trường lớn tất cả các tân binh được triệu tập. Giám đốc khu huấn luyện, người đàn ông tầm tuổi ngũ tuần với dáng vẻ uy nghiêm bước lên bục phát biểu. Ông nhìn lướt qua hội trường đông đúc, rồi lên tiếng với giọng trầm vang như tiếng chuông.
"Các chiến sĩ trẻ. Các cậu đã được chọn vì năng lực vượt trội và sự quyết tâm. Nhưng trước khi các cậu ra quân, tôi cần nói rõ sự thật về nhiệm vụ lần này."
Không khí trong hội trường lập tức trở nên căng thẳng. Giám đốc tiếp tục ánh mắt nghiêm trọng hơn.
"Nhiệm vụ các cậu sắp tham gia không phải chỉ là hỗ trợ chống dịch. Đây là một cuộc thám hiểm vào địa quật – một khu vực nguy hiểm vừa được chính phủ phát hiện. Mọi thứ bên trong đều chưa rõ ràng mà nguy cơ t·ử v·ong rất cao. Hiện tại, dịch covid ngày càng phát sinh trầm trọng chưa kể hiện tại người nhiễm covid sẽ có triệu chứng như zombie trong phim."
Một làn sóng xôn xao lan khắp hội trường. Một số tân binh bắt đầu lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Vãi, ngày mà tụi mình hay lấy ra làm trò đùa lại thành sự thật” Một người lính ngạc nhiên
“Nhưng lần này là game một mạng đó mày” Người tân binh khác bổ sung
Giám đốc giơ tay lên ra hiệu cho tất cả im lặng.
“Nguy hiểm hiện tại là vậy, tuy nhiên nhóm khai quật đầu tiên đã tìm ra dung dịch có thể chữa bệnh được” Ông tiếp tục
"Ta không ép buộc bất kỳ ai. Nếu các cậu sợ hãi muốn rút lui hãy nói ngay bây giờ. Nhưng hãy nhớ, quyết định bỏ cuộc đồng nghĩa với việc các cậu sẽ phải giữ bí mật tuyệt đối về nhiệm vụ này và chịu trách nhiệm pháp luật nếu vi phạm. Ngược lại, nếu tham gia gia đình các cậu sẽ được bảo hộ tối đa dưới chính sách của nhà nước."
Không khí trở nên nặng nề. Một vài người bắt đầu do dự còn ánh mắt thì dao động. Nhưng Thạch ngồi yên, ánh mắt bình tĩnh và kiên định. Cậu nhìn sang Đạt và Minh Hoàng. Dù trên mặt họ vẫn còn chút lo lắng nhưng ánh mắt họ đã toát lên sự quyết tâm.
Hoàng thì thầm với Thạch.
"Chúng ta không bỏ, đúng không?"
Thạch gật đầu nụ cười nhẹ hiện trên môi.
"Không bao giờ."
Sau khi Giám đốc dừng lời ánh mắt quét qua từng gương mặt trong hội trường. Bầu không khí căng thẳng bao trùm không ai dám lên tiếng. Một số tân binh cúi gằm mặt trầm tư cân nhắc. Bỗng, từ giữa đám đông một cánh tay rắn rỏi giơ cao.
Thạch bước lên trước ánh mắt kiên định đối diện với toàn thể chỉ huy.
"Tôi đồng ý tham gia!" Giọng cậu vang dội mạnh mẽ khiến cả hội trường nhất thời im phăng phắc.
Giám đốc thoáng ngạc nhiên, nhưng nét mặt nhanh chóng trở lại bình thản. Ông gật đầu, ra hiệu cho Thạch tiếp tục. Thạch chắp tay chào nghiêm, rồi hướng về phía các đồng đội, giọng cậu trở nên ấm áp nhưng đầy khí thế.
"Đồng chí và các bạn, tôi biết rằng việc bước vào một nơi như địa quật sẽ mang lại cảm giác lo sợ. Ai mà không s·ợ c·hết nè đúng không? Nhưng chúng ta là những người lính là những người trẻ tuổi được chọn để gánh trên vai sứ mệnh lớn lao. Không phải vì chúng ta giỏi hơn người khác, mà vì tổ quốc cần chúng ta ở thời khắc này."
Cậu dừng lại một chút để lời nói ngấm vào lòng mọi người. Rồi cậu cười nhẹ giọng nói trở nên gần gũi hơn.
"Anh em ta đã chọn đi nghĩa vụ đã chọn sống vì một lý tưởng cao đẹp. Chúng ta không phải những kẻ đứng ngoài nhìn đất nước khó khăn. Dù đi chống dịch chúng ta cũng c·hết vì l·ây n·hiễm mà thôi. Thay vì c·hết do l·ây n·hiễm làm gánh nặng cho người khác thì chúng ta có thể c·hết vì tìm thuốc giải, điều này còn huy hoàng hơn. Tôi tin rằng mỗi người ở đây nếu có cơ hội để bảo vệ quê hương đều sẽ không quay đầu bỏ chạy."
Hội trường dần vang lên tiếng xì xào, gật gù. Trong ánh mắt nhiều người ngọn lửa quyết tâm đã bắt đầu nhen nhóm.
Dũng đứng bật dậy từ hàng ghế bên trái giọng oang oang.
"Đồng chí Thạch nói đúng! Tôi cũng đồng ý tham gia! Làm trai, không góp sức lúc này thì còn đợi khi nào?"
Ngay sau đó, Hoàng cũng giơ tay.
"Tôi cũng tham gia! Ai đi, tôi đi!"
Đạt cười lớn, đập tay vào bàn.
"Tôi ở đây để chiến đấu không phải để trốn chạy!"
Lần lượt từng cánh tay trong hội trường đồng loạt giơ cao. Những ánh mắt dao động đã trở nên quyết tâm, những trái tim lo lắng nay được sưởi ấm bởi tinh thần đồng đội.
Thạch siết chặt tay thành nắm đấm bước lên bục quay lại đối diện với các đồng chí giọng cậu vang lên đầy hào sảng.
"Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta, mà ta đã làm gì cho tổ quốc chưa! Làm phận trai, chúng ta phải xây dựng đất nước bảo vệ quê hương! Đi, các đồng chí của tôi! Năm xưa cha ông giành lại Đất nước tù thực dân, còn bây giờ chúng ta cứu đất nước khỏi dịch Covid!!!"
Tiếng hô vang của Thạch như một hồi trống giục, làm cả hội trường sôi sục. Từng người đứng lên, đồng loạt giơ tay chào. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả đã hòa chung một ý chí, sẵn sàng tiến vào thử thách phía trước.
…………
Khi không khí trong hội trường dần lắng xuống những ánh mắt chỉ huy đồng loạt hướng về Thạch. Dưới ánh đèn sáng rực hình ảnh chàng trai trẻ đầy khí thế mạnh mẽ đứng trên bục giảng như khắc sâu vào tâm trí mọi người.
Đội trưởng Huỳnh khẽ gật đầu quay sang các chỉ huy khác trong ban.
"Đồng chí Thạch không chỉ có năng lực thực chiến xuất sắc mà còn có khả năng lãnh đạo bẩm sinh. Vừa rồi cậu ấy đã làm tất cả chúng ta chứng kiến tinh thần thép và bản lĩnh của một người lính thực thụ. Tôi nghĩ chúng ta không cần tìm đâu xa nữa. Thạch xứng đáng được đề cử làm đội trưởng đội tân binh xuống địa quật."
Một chỉ huy khác vốn trầm ngâm từ đầu buổi họp lên tiếng đồng tình.
"Đồng chí Huỳnh nói đúng. Tôi đã quan sát Thạch từ những ngày đầu. Cậu ấy không chỉ nổi bật về khả năng cá nhân mà còn biết cách khơi dậy tinh thần đoàn kết trong đội. Đó là phẩm chất cần thiết cho một đội trưởng dẫn dắt đội trong nhiệm vụ nguy hiểm."
Hải - đội trưởng trẻ tuổi vừa giao đấu với Thạch trước đó cười nhẹ tiếp lời.
"Tôi đồng ý. Thạch rất giỏi nhưng điều khiến tôi nể phục hơn cả là sự khiêm tốn và tinh thần vì đồng đội. Một người như thế chắc chắn sẽ dẫn dắt đội tân binh vượt qua mọi khó khăn."
Giám đốc ngồi ở vị trí trung tâm nghe từng lời nhận xét. Gương mặt ông điềm tĩnh nhưng ánh mắt lóe lên sự hài lòng. Sau một lúc suy nghĩ ông gật đầu.
"Được. Vậy thì thống nhất. Chúng ta sẽ gửi đề xuất lên cấp trên đề cử đồng chí Thạch làm đội trưởng đội tân binh xuống địa quật. Tinh thần và năng lực của cậu ấy đã được chứng minh. Tôi tin cấp trên sẽ đồng ý."
Ban chỉ huy đồng loạt gật đầu, sự nhất trí hiển hiện trên từng gương mặt. Không ai còn nghi ngờ về lựa chọn này.
Khi cuộc họp kết thúc đội trưởng Huỳnh bước ra hành lang, ánh mắt không giấu nổi sự tự hào. Trong lòng ông, một niềm tin mãnh liệt bùng lên: nếu có ai có thể dẫn dắt đội ngũ tân binh đối mặt với hiểm nguy thì người đó chính là Thạch.
……………..
0