0
Buổi sáng hôm ấy, không khí tại trạm tuyển quân náo nhiệt hơn bao giờ hết. Từng tốp tân binh mang balo lớn nhỏ tập trung dưới bầu trời xanh, tiếng loa thông báo vang lên giục giã. Người thân và bạn bè đứng kín hai bên sân, dõi theo từng bước chân của những người lính trẻ sắp bước vào một hành trình mới. Thạch đứng giữa dòng người, tay nắm chặt chiếc balo quân ngũ, số hiệu balo này rất quen thuộc, đã theo chân bên Thạch bao chiến dịch lúc trước. Việc được nhận lại balo này như một lời nhắc nhở rằng lần này dù cậu làm gì đi nữa, thì chiếc balo này vẫn bên cậu.
Điện thoại trong túi rung lên. Thạch rút ra, màn hình hiển thị cái tên quen thuộc: Phong. Cậu nhấn nút nhận cuộc gọi, và giọng nói hào sảng của người bạn thân ngay lập tức vang lên:
"Ê Thạch! Chuẩn bị xong chưa? Ngày quan trọng như vầy chắc đang hừng hực khí thế hả?"
"Rồi, mọi thứ sẵn sàng hết rồi. Mày gọi chúc tao may mắn hả, hay lại có tin gì mới?" – Thạch cười nhẹ, giọng cậu pha chút hài hước.
Phong bật cười lớn:
"Thực ra, vừa chúc vừa báo tin vui. Nhớ mảnh đất mày nói tao không? Chốt được rồi! Tiền từ vụ trúng số đủ để thanh toán cả mảnh đất, còn dư chút để lo thêm việc khác. Chỗ này mà xây nhà thì hết ý."
Thạch dừng lại một chút, tuy nói là không bất ngờ trước tin tức này. Nhưng mảnh đất ấy là kế hoạch cả hai từng ấp ủ từ kiếp trước, nhưng vì những biến cố xảy ra, giấc mơ ấy chưa từng thành hiện thực. Bây giờ, mọi thứ đã khác. Miếng đất này trong tương lai sẽ là công cụ giúp cậu kiếm tiền cho ông bà nội chữa bệnh.
"Tốt quá. Giờ mày nghe tao nói, số tiền còn lại, mày dồn hết số chẵn mua bitcoin giúp tao, số lẻ thì mày mua vé số theo cái file tao sắp gửi mày” Thạch gật gù nói với Phong
"Vãi, mày thành thầy bói rồi à??? Hay lúc mổ mắt mày có năng lực do cấy ghép gì rồi à? Sao mày đoán chắc cú thế?? " Phong hoài nghi
“Yên tâm, dù gì thì tao không hại mày đâu. Tin tao đi, số tiền này thì tụi mình sẽ không làm việc xấu đâu, thậm chí còn cứu người đó” Thạch kiên nhẫn giải thích
Phong cười lớn rồi cúp máy. Thạch đứng yên một lúc, ánh mắt anh ánh lên chút lạc quan. Có lẽ những thay đổi mà anh đã cố gắng tạo ra thực sự đang đưa thế giới sang một trang tốt hơn.
________________________________________
Sau khi làm lễ nhập ngũ, Thạch bước ra sân, nhìn đồng hồ để chờ tới thời gian mình lên xe quân sự. Bất chợt, giữa đám đông nhộn nhịp, cậu nhìn thấy một dáng người quen thuộc: ông ngoại. Ông đứng lặng lẽ một góc, mái tóc bạc phơ, dáng người còng còng, tay chống gậy nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, dõi theo cậu.
Thạch sững sờ. Ở kiếp trước, ông ngoại từng phản đối quyết liệt khi cậu quyết định nhập ngũ. Vì lo rằng lại cãi vã, ông đã không tới tiễn, để lại một khoảng cách lặng lẽ giữa hai người suốt nhiều năm, đến khi ông mất, đã thành một trong những bóng ma tâm lý cho Thạch. Nhưng lần này, ông lại ở đây, với ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
Thạch tiến lại gần, gọi khẽ "Ông..."
Ông ngoại mỉm cười, nét mặt vừa hiền từ, vừa nghiêm nghị
"Thạch, ông biết hôm nay là ngày trọng đại của con. Ông không thể cứ bảo thủ để cãi cọ hay trách mắng như trước nữa. Con đã quyết định rồi, ông chỉ có thể ủng hộ."
Nói rồi, ông từ từ lấy ra một chiếc hộp nhỏ được bọc kín cẩn thận, đặt vào tay Thạch "Trước khi con đi, ông có thứ này muốn trao lại."
Thạch mở chiếc hộp, và tim cậu chợt thắt lại. Bên trong là một chiếc ngọc bội cũ kỹ, với hoa văn phức tạp đã phai mờ theo thời gian. Đây chính là chiếc ngọc bội mà cậu từng mua ở kiếp trước, thứ đã vô tình ở bên cậu lúc cơn bão khiến cậu trọng sinh.
"Chiếc ngọc bội này... sao lại ở đây?" Thạch thì thầm, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt.
Ông ngoại nhìn anh, đôi mắt hiền từ ánh lên một cảm xúc khó tả
"Ông không rõ lý do, nhưng ông đã giữ nó từ rất lâu. Nghe kể lại, đây là một món bảo vật mang lại may mắn. Có lẽ nó sẽ giúp con trên hành trình sắp tới." Ông tiếp tục đưa cho anh một quyển sổ cũ sờn, bìa giấy đã ngả màu.
"Đây là ghi chép võ học gia truyền của nhà mình. Từ khi ông còn trẻ, ông đã giữ nó, nhưng giờ là lúc giao lại cho con. Những gì bên trong có thể hữu ích cho con sau này. Nhưng nhớ, sức mạnh thật sự không nằm trong những gì người khác để lại, mà là ở chính bản thân con."
Thạch siết chặt quyển sổ và chiếc ngọc bội, lòng cậu tràn đầy cảm xúc. Thứ nhất là miếng ngọc này, nó là thứ cậu mua lại từ một người bán hàng rong. Thứ hai, quyển sách này là bản đầy đủ, kiếp trước khi ông mất, cậu chỉ có được một nửa đã bị cháy xém. Việc ông ngoại trao cho anh hai món đồ quan trọng này không thể nào chỉ là sự trùng hợp. Anh cảm nhận rõ rằng, kiếp sống thứ hai của anh đang dần hé lộ những bí mật sâu xa hơn.
________________________________________
Khi Thạch vẫn còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ, một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau
"Anh Thạch!"
Anh quay lại, và đôi mắt lập tức mở to vì ngạc nhiên. Hạnh Nhi đứng đó, tay cầm một giỏ quà nhỏ, khuôn mặt tươi tắn nhưng ánh mắt không giấu được sự lưu luyến. Đi bên cạnh cô là Hà, dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi.
"Hai người... sao lại ở đây?" – Thạch hỏi, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt.
Hà cười nhẹ, vỗ vai anh như một người chị lớn "Bổn cô nương nghĩ ngày nhập ngũ của cậu không thể thiếu vài người cổ vũ. Hạnh Nhi muốn đến tiễn cậu nên bổn cô nương mới đưa đi."
Hạnh Nhi hơi cúi đầu, khuôn mặt thoáng ửng đỏ. Nhưng cô vẫn dũng cảm bước lên, đặt giỏ quà vào tay cậu "Sư huynh, em chỉ muốn đến chào anh một tiếng. Hai năm tới chắc sẽ khó gặp, nên em nghĩ mình phải nói lời tạm biệt thật đàng hoàng."
Thạch nhìn Hạnh Nhi, lòng chợt trào dâng những cảm xúc phức tạp. Hạnh Nhi vẫn là cô gái ấy, chân thành, dịu dàng nhưng cũng đầy kiên cường.
Hà đứng bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt của Thạch, và sự chân thành của Hạnh Nhi, cô kéo Thạch qua nói nhỏ "Thạch, tui nghĩ cậu nên nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này. Hạnh Nhi đã dành nhiều tâm huyết đến mức này, cậu cũng đừng làm người ta thất vọng. Tôi biết là cậu áy náy, và muốn cứu nhiều người thân quen, nhưng đâu phải có cơ hội trọng sinh hoài. Chưa kể trong tim cậu chắc cũng có Hạnh Nhi, chỉ là cậu chưa nhận ra thôi"
Thạch mỉm cười, nhưng ánh mắt cậu lộ vẻ bối rối. Tay cậu vô thức chạm vào chiếc ngọc bội trong túi áo. Món quà của ông ngoại, cùng sự kiên nhẫn của Hạnh Nhi, khiến cậu nhận ra rằng mình không nên mãi lẩn tránh tình cảm.
Thạch nhìn Hạnh Nhi, giọng nói dịu dàng nhưng đầy chân thành "Hạnh Nhi, cảm ơn em đã đến. Anh hứa, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ tìm em. Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn, được không?"
Hạnh Nhi thoáng bất ngờ, nhưng rồi một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên môi cô. "Dạ, em sẽ chờ anh."
________________________________________
Thạch bước lên xe quân sự, ánh mắt hướng về phía trước. Bên dưới, ông ngoại, Hà, và Hạnh Nhi vẫn dõi theo cậu, mỗi người mang một nỗi niềm riêng. Trong túi áo cậu, chiếc ngọc bội như lan tỏa một nguồn năng lượng ấm áp.
Con đường phía trước sẽ không dễ dàng, thâm chí có thể khác hoàn toàn với kiếp trước, nhưng Thạch biết rằng, với sự yêu thương và kỳ vọng của những người ở phía sau, cậu đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
...........