0
Tiếng sóng vỗ dạt dào vào mạn thuyền, hòa quyện với âm thanh gió rít vẫn chưa dứt hẳn sau cơn bão. Xa xa đó, tại phòng hồi sức, dưới ánh trăng mờ nhạt, Hạnh Nhi nằm bất động trên chiếc giường nhỏ. Mái tóc dài đen nhánh của cô còn ướt sũng, bết vào khuôn mặt nhợt nhạt nhưng thanh tú. Thạch ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy trầm ngâm, ngón tay anh vô thức siết chặt chiếc khăn tay đã lau khô gương mặt cô. Thạch ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy trầm ngâm, ngón tay anh vô thức siết chặt chiếc khăn tay đã lau khô gương mặt cô.
Cậu vẫn nhớ như in những khoảnh khắc vừa rồi: gió cuộn sóng đánh, thân thuyền rung chuyển, tiếng hét của những người trong đoàn thuyền chìm vào hỗn loạn. Hạnh Nhi đã suýt bị cuốn trôi nếu anh không lao ra cứu kịp. Anh đã sống lại để thay đổi số phận, nhưng lòng anh không khỏi tự hỏi: Liệu cậu có đang đi lệch mục đích ban đầu của mình, liệu anh có thể cứu được chính mình khỏi những cảm xúc đang trỗi dậy hay không?
Hạnh Nhi khẽ động đậy. Hàng mi cong rung nhẹ trước khi đôi mắt mở ra, gặp ngay ánh mắt của Thạch. Trong thoáng chốc, cô như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hình bóng quen thuộc ấy làm lòng cô ấm lại.
"Sư huynh... là anh sao?" Giọng cô yếu ớt, khàn khàn nhưng ánh mắt rực lên niềm tin.
Thạch gật đầu, giọng điềm đạm
"Là anh. Em yên tâm, bây giờ em đã an toàn."
Cô muốn ngồi dậy, nhưng sức lực vẫn chưa hồi phục. Thạch vội đỡ lấy cô, giúp cô tựa lưng vào thành giường. Bàn tay ấm áp của anh chạm nhẹ vào vai, khiến cô thoáng bối rối.
"Sư huynh..." – Hạnh Nhi cất giọng, cố giữ bình tĩnh. "Cảm ơn anh. Nếu không có anh, có lẽ em đã... không còn nhìn thấy trời xanh nữa."
"Không cần phải khách sáo." Thạch nói, ánh mắt thoáng né tránh. "Đó là điều anh nên làm."
Hạnh Nhi nhìn anh, đôi mắt đen láy ánh lên sự ngập ngừng, nhưng rồi cô lấy hết can đảm cất lời:
"Em không ngờ, sau bao nhiêu năm, chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Sư huynh... anh vẫn ổn chứ?"
Thạch im lặng một lát, ánh mắt anh như nhìn xa xăm qua cửa sổ.
"Anh ổn."
"Nhưng em thì không." Hạnh Nhi thì thầm, một nụ cười nhợt nhạt hiện lên trên môi. "Từ ngày mất liên lạc với huynh, em đã luôn tự hỏi, liệu có bao giờ chúng ta gặp lại... Em cứ nghĩ duyên giữa anh và em đã hết."
Nội tâm Thạch trĩu nặng. Những lời nói của Hạnh Nhi khiến ký ức xưa ùa về, những ngày tháng thanh bình bên sư muội, những buổi chiều họ cùng ngồi dưới gốc cây bàn chuyện đời, học nhóm. Nhưng tất cả đã là quá khứ.
"Hạnh Nhi, em không nên nghĩ như vậy." – Thạch nói, giọng cậu lạnh đi một chút. "Những chuyện cũ... hãy để nó trôi qua."
Hạnh Nhi nhìn cậu, ánh mắt bàng hoàng. Cô ngập ngừng rồi cất tiếng, cố nén nỗi buồn trong lòng
"Huynh nói như thể tất cả với anh chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng em thì khác. Em vẫn nhớ, vẫn hy vọng..."
“Khi biết tin anh với Diễm chia tay từ Hà, em vui lắm anh biết không, em nghĩ… em có cơ hội phát triển tình cảm với anh”
“Chưa kể…. trong cơn bão khi sáng, chính anh là người đã cứu em, em cứ nghĩ là ảo giác trước lúc ngất, nhưng… giờ em tỉnh dậy, …. Ôi trời em đã,… gặp được anh!”
Giọng nói của cô run rẩy, con mắt đỏ hoen, cô ngước nhìn Thạch, ánh nhìn kiên định
"Sư huynh, lần này gặp lại, em muốn... liệu….chúng ta có thể bắt đầu được không?"
Câu hỏi của Hạnh Nhi như một mũi tên xuyên qua tim Thạch. Cậu đứng lặng, đôi bàn tay nắm chặt. Trong đầu cậu vang lên hàng ngàn suy nghĩ: Cậu trọng sinh không phải để tìm lại tình yêu, mà để cứu lấy những sinh mạng đang chực chờ bên bờ vực tử thần. Hạnh Nhi chỉ là một trong số đó. Nếu Thạch để lòng mình dao động, liệu cậu có đủ sức gánh vác sứ mệnh mà kiếp trước đã thất bại?
"Hạnh Nhi..." – Thạch khẽ thở dài, giọng cậu trầm hẳn đi. "Anh không giống như trước nữa. Anh không còn thời gian để nghĩ đến chuyện riêng tư. Những gì anh cần làm bây giờ là cứu người, bảo vệ mọi người khỏi những gì sắp đến."
"Sư huynh, anh đang nói gì vậy?" Hạnh Nhi cắt ngang, sự ngạc nhiên xen lẫn nỗi thất vọng hiện rõ trong giọng nói. "Anh không cần lấy lí do đó. Anh không cần gánh vác tất cả mọi thứ một mình. Nếu anh mệt mỏi, em có thể bên cạnh anh, giúp anh..."
Thạch lắc đầu, ánh mắt cậu kiên định nhưng mang theo sự đau đớn.
"Không, Hạnh Nhi. Em không hiểu được. Anh đ·ã c·hết một lần, và anh trở lại không phải để sống cho mình."
Hạnh Nhi sững lại, đôi mắt cô dần ngân ngấn nước. Nhưng rồi cô mỉm cười, một nụ cười đượm buồn:
"Em không hiểu anh đang gánh vác điều gì, nhưng dù anh có từ chối em bao nhiêu lần, em vẫn sẽ tin. Tin rằng duyên của anh và em vẫn chưa dứt."
Thạch quay lưng, bước ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng những lời nói của cô. Nhưng trái tim cậu không ngừng quặn thắt. Cậu biết mình không thể để tình cảm cá nhân cản bước chân, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hình bóng Hạnh Nhi vẫn khắc sâu trong tim anh.
Đứng trên sân thượng, gió biển thổi mạnh vào gương mặt anh. Thạch khẽ nhắm mắt lại, tự nhủ:
"Xin lỗi, Hạnh Nhi. Nếu cứu được những người còn lại, anh sẽ chọn về bên em."
Buổi tối trên biển vẫn yên tĩnh, ánh trăng nhạt soi qua khung cửa nhỏ trong khoang thuyền. Thạch ngồi đối diện Bảo, người bạn cấp ba thân thiết. Trong tay Bảo là ly trà nóng tỏa khói, còn Thạch, ánh mắt cậu vẫn hướng về xa xăm như đang theo đuổi một ký ức nào đó.
"Thạch, nói thật đi, mày có hối hận không?" Bảo cất tiếng, ánh mắt nheo lại đầy tò mò.
Thạch khẽ lắc đầu, giọng anh trầm nhưng dứt khoát
"Không. Nếu được chọn lại, tao vẫn sẽ làm như thế. Trọng sinh không phải là cơ hội để sống cho bản thân, mà là để thay đổi những điều tao đã không thể làm ở kiếp trước."
"Nhưng mày đã cứu được Hạnh Nhi, và cả tao. Nhỏ ấy rõ ràng còn tình cảm với mày. Và Hà... cả hai đều mong mày ở lại. Thế giới tình hình hiện tại đâu chỉ cần một mình mày gánh vác, Thạch."
Thạch im lặng một lúc, đôi mắt nặng trĩu.
"Tao biết, Bảo à. Nhưng tao không chỉ cứu họ vì tình cảm cá nhân. Đoàn thuyền này, những người còn sống sót, tất cả đều là hy vọng cho tương lai. Tao không thể để mọi thứ sụp đổ thêm lần nữa."
Bảo đặt ly trà xuống, ánh mắt sắc bén hơn
"Tao thoạt đầu không tin mày nói là mày trọng sinh, nhưng từ lúc tao tỉnh lại tới giờ, lời mày nào cũng đặt trách nhiệm lên trên đầu. Mày đã thay đổi rồi Thạch à.” Bảo lắc đầu
“Nhưng mày có từng nghĩ rằng, nếu mày cứ gạt bỏ tình cảm, sống như cái bóng của chính mình, liệu mày có thể thật sự làm được điều lớn lao không?"
Thạch không trả lời. Cậu biết bạn mình nói đúng. Nhưng Thạch cũng hiểu rõ rằng, con đường anh chọn là một con đường cô độc.
Sáng hôm sau, Thạch đứng trên boong thuyền, đối diện Hà và Hạnh Nhi. Gió biển thổi làm tà áo của anh phất lên, nhưng ánh mắt cậu vẫn kiên định.
Hà bước đến trước, ánh mắt cô đầy vẻ lo âu. Cô là người duy nhất biết sự thật về việc Thạch trọng sinh, và cũng người trọng sinh với Thạch.
"Thạch, cậu chắc chắn muốn rời đi sao? Cậu không thể ở lại thêm một thời gian, ít nhất là để bản thân ổn định hơn sao?" – Giọng Hà run run, nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh thường ngày.
Thạch khẽ gật đầu, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Hà
"Hà à, mình không thể. Những gì mình cần làm còn đang ở phía trước, ở thành phố. Cậu biết là mình không thể để bản thân lạc hướng. Chỉ cần cậu ở đây, chăm sóc Hạnh Nhi và mọi người, mình sẽ yên tâm hơn."
Hà nhìn sâu vào mắt Thạch. Cô biết rằng mọi lời thuyết phục sẽ là vô ích. Cuối cùng, cô khẽ thở dài
"Haizz, từ hôm đó giờ cậu luôn như vậy, Thạch. Lúc nào cũng đặt trách nhiệm lên mình. Nhưng mà mình mong rằng, nếu có mệt mỏi, hãy nhớ quay về. Đừng để bản thân lại đánh mất chính mình."
Thạch mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng mang theo chút đau lòng
"Cảm ơn cậu, Hà. Mình hứa, nếu xong hết mọi việc,mình sẽ liên hệ với mọi người."
Khi Hà bước lùi lại, Hạnh Nhi tiến lên. Cô ngẩng nhìn Thạch, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ kiên định.
"Sư huynh, anh thực sự phải đi sao? Anh vừa cứu em khỏi c·ái c·hết, giờ lại rời đi mà không nói một lời giải thích."
Thạch khẽ cúi xuống, ánh mắt anh dịu dàng nhưng xa cách
"Hạnh Nhi, anh không thể ở lại. Cuộc đời anh đã khác. Những gì anh làm không phải chỉ vì bản thân, mà là vì tất cả mọi người. Có những thứ em không thể hiểu được, nhưng hãy tin rằng, anh không bao giờ quên những kỷ niệm giữa chúng ta."
"Nhưng em không cần anh cứu ai hết, anh đừng nhập ngũ được không. Em chỉ cần anh ở lại đây đi." Hạnh Nhi cất lời, giọng cô nghẹn ngào.
Thạch lắc đầu, rút tay áo khỏi bàn tay đang níu giữ của cô.
"Sư muội, chuyện anh nhập ngũ vì chán đời, còn hiện tại anh có nhiều việc cần làm, nhiều người phải cứu. Nếu có kiếp sau, anh hứa anh sẽ chọn em. Nhưng kiếp này, anh lại không thể. Xin lỗi em."
Nói xong, Thạch quay đi, để lại Hạnh Nhi đứng đó, nước mắt lăn dài trên gò má. Hà với Bảo thì đứng nhìn họ, rồi hai người gật đầu với nhau, ngầm tỏ ra phải giúp hai người này.
….
Về đến Hồ Chí Minh, Thạch bước vào căn nhà nhỏ của ông bà nội. Cảnh vật vẫn quen thuộc như ngày cậu rời đi. Ông bà nội đang ngồi trên chiếc ghế mây trước sân, còn mẹ cậu thì đang cặm cụi trong bếp.
"Thạch, con về rồi à?" Mẹ cậu quay ra, nụ cười hiền từ trên gương mặt sạm nắng.
“Anh hai, quà đâu?” Em gái – Như chạy ra đòi quà
"Con nhỏ này, đã là nữ sinh cấp ba rồi mà còn ỏng ẹo” Thạch chọc
"Dạ, con về thăm ông bà, biết mẹ sang đây nên con qua luôn và chuẩn bị một vài việc."
Buổi tối hôm đó, cả nhà quây quần bên mâm cơm. Thạch nhìn từng khuôn mặt thân quen, lòng dâng lên nỗi xúc động khó tả. Đây là những người anh đã mất đi ở kiếp trước, và giờ anh quyết tâm sẽ không để điều đó xảy ra thêm lần nữa.
Sau bữa cơm, cậu ngồi cạnh ông bà nội, lắng nghe họ kể những câu chuyện cũ. Ông nội chợt nhìn cậu, ánh mắt đầy sự tin tưởng
"Thạch, ông nghe nói con định nhập ngũ. Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Làm trai, phải biết lo cho đất nước, nhưng cũng phải lo cho gia đình."
Thạch gật đầu, ánh mắt cậu kiên định
"Dạ, con suy nghĩ kỹ rồi. Đây là điều con phải làm, dù gì thì đi có hai năm thôi, cống hiến cho đất nước xong con về”
Mẹ anh ngồi bên cạnh, mắt bà đỏ hoe nhưng vẫn cố nở nụ cười
"Con đi mạnh giỏi, Thạch. Mẹ chỉ mong con giữ gìn sức khỏe, nhớ rằng nhà vẫn luôn là nơi chờ con trở về, à mà có được về phép thì phải đem theo cô nào về nhé"
Thạch siết chặt tay mẹ, lần này cậu không muốn mẹ tiễn mình, ánh mắt cậu dâng lên niềm quyết tâm. Cậu biết rằng chặng đường phía trước sẽ đầy khó khăn, nhưng cậu đã sẵn sàng để đối mặt với tất cả.
..........