Tru Tiên Nhất Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81: Tế Bái
- Thanh Vân Sơn ở phía bắc, nếu đi bộ e rằng mất gần một tháng. Nhưng nếu tiểu huynh đệ có ngựa tốt thì chỉ mất hơn mười ngày.
Giọng nói của Tâm An bình thản, gương mặt điềm nhiên như không hề liên quan đến trận chiến vừa rồi. Nhưng lão Lưu đâu phải kẻ ngốc? Tâm An có thể lừa được người khác, nhưng không thể giấu được lão.
Sau nhiều ngày đồng hành, thương đội cuối cùng cũng đến một tòa thành nhỏ phía nam. Thành trấn này không lớn, nhưng náo nhiệt và sầm uất, người đi kẻ lại tấp nập, phố chợ tràn ngập tiếng rao hàng.
Lão Lưu hít một hơi thật sâu, cố đè xuống sự kinh ngạc trong lòng. Dù từng trải giang hồ nhiều năm, lão cũng chưa từng thấy cảnh tượng nào kỳ dị như thế này. Lão biết rõ trong thương đội của mình không có ai có năng lực nghịch thiên như vậy. Nếu có, thì chỉ có thể là…
Tâm An khẽ gật đầu, chắp tay cảm ơn rồi xoay người rời đi. Ra khỏi thành, cậu đứng giữa khoảng đất trống, ánh mắt nhìn về phương bắc xa xăm.
Từ lúc thiếu niên này gia nhập đoàn, lão đã cảm thấy cậu không phải người tầm thường. Nay chứng kiến sự kiện quỷ dị vừa rồi, lão càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình. Nhưng lão cũng hiểu rõ một đạo lý, cao nhân thường không muốn bại lộ thân phận.
- Nhất định là có cao nhân thấy bọn mã tặc hoành hành ngang ngược nên âm thầm trợ giúp chúng ta.
- Được rồi, không ai được bàn tán về chuyện này nữa. Nhanh chóng thu dọn hành lý, chúng ta rời khỏi nơi này ngay.
Tâm An cau mày, vừa định từ chối thì lão Lưu đã giơ tay ngăn lại, giọng nói có phần khẩn thiết:
Một hộ vệ run rẩy nói:
Hiện trường im lặng đến đáng sợ.
Cậu không nói một lời, lặng lẽ cúi xuống, từng nhánh cỏ bị nhổ bỏ, từng cây dại bị chặt đứt. Mồ hôi dần lấm tấm trên trán, nhưng Tâm An vẫn kiên nhẫn làm đến khi khu vực xung quanh trở nên sạch sẽ, gọn gàng như cũ.
Lão Lưu nói xong liền định quỳ xuống hành đại lễ. Tâm An cau mày, lùi một bước, vội giơ tay đỡ lão dậy:
Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, cậu tìm đến một trà lâu ven đường, hỏi thăm lão chưởng quầy về lộ trình đi Thanh Vân Sơn. Lão chưởng quầy vuốt râu, suy nghĩ một chút rồi chỉ hướng:
Lão vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu cho hạ nhân bên cạnh:
- Ha ha... Tiểu huynh đệ nói phải. Có lẽ là thần linh phù hộ chúng ta. Dù thế nào cũng cảm tạ trời đất đã giúp bọn ta qua kiếp nạn này.
Không khuyên bảo, không an ủi, không hỏi han.
Tâm An gỡ xuống Nam Minh Ly Hỏa Kiếm. Thanh kiếm đỏ rực như ngọn lửa nhìn qua cũng đã thấy không phải phàm vật. Tâm An nhẹ nhàng nhảy lên, thân ảnh phiêu dật, lướt nhẹ trên thân kiếm. Chỉ trong chớp mắt, thanh kiếm hóa thành một vệt sáng rực, xuyên qua không trung, lao thẳng về phương bắc.
- Đây không phải chỉ là ngân phiếu, mà còn là tấm lòng của lão già này. Cậu cứu mạng bọn ta, ít nhất cũng nên để ta có chút gì đó báo đáp. Nếu không, cả đời này ta sẽ áy náy không yên.
Nói rồi, lão nhanh chóng quay sang những người còn lại trong thương đội, cao giọng ra lệnh:
Cậu bày biện đồ cúng, rót ra từng chén rượu nhỏ, sau đó quỳ xuống, tay cầm nén nhang cháy đỏ, chậm rãi cắm vào bát tro tàn. Những tờ tiền giấy bay lượn trong gió, ánh lửa bập bùng phản chiếu trong mắt cậu.
Tâm An chậm rãi bước qua những dấu tích còn sót lại của ngôi làng cũ. Dọc đường, cậu đi ngang qua giếng nước nơi đám trẻ con từng tụ tập chơi đùa, nay chỉ còn một cái hố sâu phủ đầy rêu.
- Cảm tạ đại nhân đã ra tay cứu giúp thương đội chúng tôi. Nếu không có ngài, hôm nay bọn tôi đã bỏ mạng tại đây rồi. Xin nhận của lão Lưu một lạy.
Hà Dương Thành, nơi phồn hoa bậc nhất khu vực này vẫn tấp nập như trước. Từ trên không trung nhìn xuống, Tâm An thấy những con phố đông nghịt người qua lại, những quán trà, tửu lâu náo nhiệt tiếng cười nói. Nhưng trong lòng cậu lại có chút gì đó trống trải.
- Đại nhân.
Ngày này hằng năm, Tâm An vẫn thường xuống đây để tế điện, nhưng lần này, hơn hai năm trôi qua, mọi thứ đã phủ đầy dấu vết thời gian. Cỏ dại mọc um tùm, che lấp cả những bia đá đơn sơ, một vài nhánh cây hoang vươn lên giữa các kẽ đất, như cố gắng giành lấy sự sống giữa hoang tàn.
Từng góc thôn, từng nếp nhà, từng con đường nhỏ... tất cả đều như những mảnh ký ức rời rạc bị thời gian vùi lấp.
- Tiểu huynh đệ. Số tiền này cậu nhất định phải nhận lấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tâm An không dừng lại, cậu điều khiển kiếm quang lướt đi như điện xẹt. Dù đường xa vạn dặm, nhưng nhờ vào tốc độ phi kiếm kinh người, chỉ trong hơn ba ngày, Hà Dương Thành đã hiện ra nơi chân trời.
Nhưng nàng không nói gì cả.
Không ai biết vị cường giả thần bí nào ra tay, nhưng có một điều chắc chắn nếu không có người đó, thì hôm nay, tất cả bọn họ đã bị đồ sát, thân xác nát tan dưới lưỡi đao của mã tặc rồi.
Lão Lưu từ xa đã vội bước nhanh đến, trên tay cầm một xấp ngân phiếu dày. Ông ta nhìn Tâm An với ánh mắt chân thành, không đợi cậu mở lời đã dúi ngay ngân phiếu vào tay: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ha ha, tốt, tốt.
Chương 81: Tế Bái
Ánh hoàng hôn trải dài trên nền đất hoang vu, bóng dáng một thiếu niên quỳ trước mộ phần, cùng một hồn ma nữ lặng lẽ bên cạnh, tạo nên một khung cảnh bi thương và cô tịch đến vô tận…
Nói đến đây, lão Lưu vỗ mạnh vào ngực mình, đôi mắt ửng đỏ vì cảm kích. Tâm An nhìn lão một lúc, rồi khẽ thở dài, cuối cùng vẫn nhận lấy số ngân phiếu đó.
Không vội vã trở về Thanh Vân Môn, Tâm An quyết định đến Thảo Miếu thôn trước.
- Từ giờ, phải chăm sóc đặc biệt cho Tâm… À, vị công tử đây. Tuyệt đối không được để cậu ấy chịu thiệt thòi.
Thành trấn phía dưới dần dần thu nhỏ lại, hòa vào đất trời mênh mông. Tâm An đứng trên Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, thân ảnh như một vệt sáng băng qua tầng mây, hướng thẳng về phương bắc.
- Được rồi, ta nhận.
Cơn gió hoang mạc thổi qua, cuốn theo những tàn tro còn vương lại trên mặt đất. Vài mảnh vải cháy dở lả tả bay giữa không trung, nhưng tuyệt nhiên không còn bất kỳ dấu vết nào của những tên mã tặc.
Vừa đến nơi, lão liền khom người cúi đầu thật sâu, giọng nói đầy kính cẩn và biết ơn.
Lần đầu tiên đến đây, cậu đã gặp Bích Dao… Nhưng nay Hà Dương Thành vẫn vậy, chỉ là cảnh còn người mất. Tâm An đáp xuống một góc vắng trong thành, thu lại kiếm quang rồi hòa vào dòng người. Cậu nhanh chóng tìm đến một cửa tiệm nhỏ, mua một ít tiền giấy, hương khói cùng đồ vàng mã. Nhìn những món đồ trong tay, cậu khẽ thở dài.
Sau gần nửa ngày ngự kiếm, Tâm An đứng trước lối vào Thảo Miếu thôn, ánh mắt trầm mặc nhìn khung cảnh hoang tàn trước mặt.
Chỉ đơn giản là lặng lẽ đứng bên cạnh cậu.
Thiếu niên thần bí mới gia nhập thương đội mấy ngày nay, Tâm An.
Thời gian đã thay đổi mọi thứ. Những mái nhà ngày nào còn vang tiếng cười nói giờ chỉ còn là những khung gỗ đổ nát, cỏ dại mọc tràn, vươn lên cả những nơi từng là sân nhà, bậc thềm. Đường mòn dẫn vào thôn đã biến mất dưới lớp cỏ xanh um tùm, từng tảng đá xưa kia lót đường nay đã bị rêu phủ kín, mờ mịt không rõ hình dạng.
- Ta biết cậu là người siêu phàm thoát tục, không thiếu gì bảo vật quý giá. Nhưng dù thế nào, ở nhân gian mà không có tiền thì cũng bất tiện.
Lão Lưu cười sảng khoái, trong mắt tràn đầy sự vui mừng. Tâm An không nán lại lâu, sau khi chào từ biệt mọi người trong thương đội, cậu liền tiến vào khu chợ thành trấn, mua một ít thực phẩm khô cùng một số vật dụng cần thiết cho hành trình. Những quầy hàng trong chợ san sát, tiểu thương ra sức rao bán, không khí náo nhiệt mà thân thuộc.
Dưới chân cậu, núi rừng trùng điệp lướt qua như những bức họa thu nhỏ. Những con sông uốn lượn như dải lụa bạc, những thôn trang rải rác giữa cánh đồng xanh mướt, thấp thoáng bóng dáng nông dân cày cấy. Xa xa, những đội thương nhân chậm rãi di chuyển trên quan đạo, xe ngựa lăn bánh, tiếng vó ngựa vang vọng giữa trời đất mênh mông.
Gió chiều khẽ thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và hơi lạnh của bóng tối dần buông xuống. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích hòa cùng tiếng gió xào xạc trên những cành cây khô cằn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người hầu hiểu ý, vội vàng gật đầu. Tâm An lặng lẽ nhìn lão Lưu, khóe môi khẽ nhếch lên. Lão già này… quả thật rất tinh ý.
Bỗng nhiên, một làn gió nhẹ thổi qua, và khi ngẩng lên, Tâm An đã thấy Vương Nhi đứng đó. Nàng vẫn như trước, vận bộ y phục trắng muốt, mái tóc dài buông rũ, đôi mắt đen thẳm phản chiếu ánh chiều tà. Nàng đã nghe qua chuyện về làng của Tâm An, đã biết rõ nơi đây từng là quê hương của cậu.
Tâm An bước chậm rãi đến gò đất nhô cao ở bên ngoài thôn. Đây là nơi an nghỉ cuối cùng của toàn bộ dân làng Thảo Miếu, những người đã mất trong t·hảm h·ọa năm đó. Chính đệ tử Thanh Vân Môn đã giúp chôn cất và đắp thành một ngôi mộ lớn để lưu giữ chút tàn hương cho họ.
Lão gật đầu, cười ha hả:
Một cây gỗ mục nát nằm chắn ngang con đường nhỏ dẫn đến nhà trưởng thôn, một thời từng là nơi họp bàn những chuyện quan trọng, giờ chỉ còn là đ·ống đ·ổ n·át hoang tàn.
Lão Lưu không do dự thêm nữa. Ông ta lập tức nhảy xuống ngựa, đẩy đám đông đang ngơ ngác sang một bên, chạy về phía Tâm An.
Bọn họ đã thoát c·hết.
Tâm An bước xuống xe ngựa, nhìn dòng người chen chúc trước mặt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, đã lâu rồi cậu mới trở lại một thành thị tại Trung Thổ, trang phục và văn hoá hoàn toàn khác với người Nam Cương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những thương nhân và hộ vệ trong đoàn, người còn đang quỳ, kẻ đứng không vững, cả đám đều tái mặt, bàn tay lạnh toát vì kh·iếp sợ. Nhưng sau một lúc ngỡ ngàng, nỗi sợ hãi nhanh chóng chuyển thành niềm vui sướng tột độ.
- Lão bá nói gì vậy? Vãn bối chỉ là một người bình thường, sao có thể làm được những chuyện kinh thiên động địa thế này?
Nghĩ đến đây, lão liền thu lại vẻ ngạc nhiên, đổi sang thái độ kính trọng nhưng không dám tỏ ra quá mức lộ liễu.
- Đã đến lúc trở về rồi… (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi ánh mắt dần dần đổ dồn về phía lão Lưu, vị chủ thương đội lão luyện nhất ở đây. Bọn họ tin rằng ông ta chắc chắn biết rõ hơn bất kỳ ai.
Một người khác thì thào:
- Là thần tiên hiển linh sao...?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.