Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 82: Sư Đồ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82: Sư Đồ


Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng lại như tiếng chuông cảnh tỉnh vang vọng trong lòng Tâm An. Cậu liền nghiêm túc đáp:

- Đúng vậy, giờ trông chững chạc hơn hẳn.

Câu hỏi bất ngờ khiến Tâm An thoáng sững người. Cậu không nghĩ ngay khi gặp lại, điều đầu tiên sư phụ quan tâm lại là chuyện ăn uống của mình.

Bầu không khí này, hương vị này, tất cả đều quen thuộc vô cùng.

- Vâng, đệ tử ghi nhớ lời sư phụ.

Tâm An nhìn thoáng qua liền biết, đây là do sư phụ đặc biệt quan tâm đến mình. Thức ăn nhiều đến mức có thể đủ cho năm người dùng, rõ ràng Đạo Huyền Chân Nhân vẫn nhớ đến sức ăn kinh người của cậu.

Không biết Đạo Huyền Chân Nhân dùng phương pháp gì, mà chỉ trong chốc lát, hai đệ tử phục vụ của Thanh Vân Môn đã bưng lên một bàn thức ăn đầy ắp. Hương thơm lan tỏa khắp căn phòng, những món ăn tinh tế, đủ màu sắc.

- Đã hơn hai năm rồi.

Một sư huynh khác tò mò hỏi. Tâm An chỉ mỉm cười đáp qua loa:

Tâm An kể về những ngày sống giữa Miêu tộc, được Đại Vu Sư chỉ dạy về linh lực của thiên địa, về những nghi lễ cổ xưa của họ. Cậu cũng nhắc đến việc được một hung linh bí ẩn giúp đỡ, và đặc biệt là hành trình tìm được Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, một thánh khí của Vu Tộc năm xưa.

Bước chân chậm rãi, Tâm An hòa mình vào màn đêm yên tĩnh, trong lòng thầm quyết tâm, con đường phía trước vẫn còn rất dài...

- Bẩm sư phụ, đệ tử Tâm An đã trở về, xin được vấn an người.

Khi ấy, chính sư phụ là người tận tâm chỉ dạy, dìu dắt từng bước một, giúp cậu đặt nền móng vững chắc trên con đường tu luyện.

Tâm An dừng lại một chút, rồi nhẹ gật đầu. Cậu vừa ăn, vừa kể lại những chuyện đã trải qua.

Thu lại tâm tư, Tâm An bước đến trước cửa, cúi người cung kính:

Đạo Huyền Chân Nhân gật đầu, ánh mắt có chút thổn thức. Nhưng Tâm An lại không kể hết tất cả. Cậu không nhắc đến Linh Lung, không nhắc đến Vô Cực Tâm bởi đây là bí mật chỉ thuộc riêng về bản thân cậu.

Từ bên ngoài, Tâm An có thể thấy bóng dáng Đạo Huyền Chân Nhân ngồi trong thư phòng. Người vẫn vậy, vẫn tiên phong đạo cốt, vẫn là vị tông chủ Thanh Vân Môn nghiêm nghị và uy nghiêm.

- Xem ra lần này kỳ ngộ của con không nhỏ.

Tâm An nghe vậy liền đáp "Vâng." rồi yên lặng ngồi xuống đối diện với sư phụ.

Bước qua sân nhỏ, Tâm An hít một hơi thật sâu. Trong không khí thoang thoảng hương thơm của hoa cỏ, xen lẫn mùi nhựa thông từ những gốc tùng già sừng sững. Tất cả vẫn quen thuộc như ngày nào, nhưng có gì đó dường như đã đổi thay.

Đạo Huyền Chân Nhân nghe vậy, đôi mắt thoáng hiện lên một tia tán thưởng, nhưng vẻ mặt vẫn không hề gợn sóng, chỉ gật đầu nhàn nhạt:

- Thanh kiếm này đối với Vu tộc nói chung, và Miêu tộc nói riêng, có ý nghĩa rất lớn. Nó không chỉ đơn thuần là một thanh thần binh bình thường. Sau này, nếu có cơ hội, con phải hoàn lại phần nhân tình này cho họ.

Tâm An khẽ lắc đầu, đáp:

Mọi người cũng biết cậu mới trở về cần đi bẩm báo sư phụ, cũng không tiện hỏi thêm. Sau vài câu hàn huyên, Tâm An nhanh chóng xin phép rời đi, hướng thẳng đến nơi sư phụ Đạo Huyền Chân Nhân đang ở.

Tâm An biết người không muốn nói nhiều về bản thân, nên cũng không hỏi thêm. Một lúc sau, Đạo Huyền Chân Nhân nhẹ nhàng đặt đũa xuống, chậm rãi nói:

Tâm An khẽ gật đầu:

- Sư phụ dạo này có khỏe không ạ?

Ngọn lửa màu đỏ rực như thoáng lóe lên trên thân kiếm, tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ. Ánh mắt Đạo Huyền Chân Nhân khẽ động, ông vươn tay chạm nhẹ vào thân kiếm, một dòng linh lực tinh thuần tràn ra, khiến ánh đèn trong phòng lay động một chút.

- Nhìn đệ cao lớn, cứng cỏi hơn trước nhiều đấy.

Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm giây lát, rồi nói tiếp:

Sau đó, hai thầy trò vừa ăn vừa trò chuyện. Đạo Huyền Chân Nhân nhân cơ hội kiểm tra một chút về tình trạng tu luyện của Tâm An. Cậu thành thật trả lời từng câu hỏi, không giấu giếm chút nào. Kiến thức và cách tu luyện của cậu khiến Đạo Huyền Chân Nhân vô cùng hài lòng.

- Cũng có chút thu hoạch, nhưng không đáng kể.

- Đệ đã trở về rồi sao?

Đạo Huyền Chân Nhân bình thản đáp:

Tâm An cung kính gật đầu.

Chỉ một cái run nhẹ ấy thôi cũng đủ để Tâm An hiểu rằng, dù sư phụ cố tỏ ra bình thản, nhưng thực chất trong lòng người cũng không hề vô cảm. Sau bao năm xa cách, khoảnh khắc thấy cậu trở về, có lẽ lòng người cũng đã dậy sóng…

Nghe vậy, Đạo Huyền Chân Nhân khẽ nhướng mày, trong ánh mắt thoáng hiện lên nét hoài niệm. Ông im lặng một lúc, rồi thở dài:

Nhưng ánh đèn hắt lên gương mặt người lại để lộ vài phần mệt mỏi. Dáng vẻ trầm tư của sư phụ khiến Tâm An thầm hiểu, những năm qua, gánh nặng trên vai người chưa bao giờ nhẹ bớt.

Tâm An gắp một miếng rau xanh, khẽ hỏi:

- Đệ tử đã hiểu.

Hai thầy trò ngồi xuống, bầu không khí ban đầu có chút trầm mặc. Nhưng khi bắt đầu dùng bữa, không khí dần trở nên tự nhiên hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tâm An nghe vậy liền đáp:

Đến khi Tâm An đặt chân lên địa phận Thanh Vân Môn, bầu trời đã phủ đầy ánh trăng. Mặt trăng tròn vằng vặc treo cao, rọi ánh sáng bạc lên từng ngọn núi trập trùng. Những bậc đá dài dẫn lên Thông Thiên Phong vẫn sừng sững như ngày nào, vươn cao xuyên thẳng vào mây, mang theo vẻ uy nghiêm của tiên môn ngàn năm.

Một vị sư tỷ thốt lên.

Ông buông kiếm xuống, ánh mắt thâm trầm như đang nhớ lại:

Tâm An đứng trước cửa gian nhà của Đạo Huyền Chân Nhân, trong lòng dâng lên bao cảm xúc bùi ngùi lẫn xúc động. Thời gian trôi qua nhanh như bóng câu qua cửa sổ, mới ngày nào cậu còn là một thiếu niên non nớt, bước chân vào con đường tu đạo với bao bỡ ngỡ.

- Đại Vu Sư của Miêu tộc có gửi lời vấn an đến sư phụ.

Thời gian cứ thế trôi qua, khi mọi chuyện kết thúc, Tâm An đứng dậy xin phép cáo từ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đạo Huyền Chân Nhân gật đầu nhẹ, ánh mắt hiện lên một tia ôn hòa, giọng điệu vẫn điềm đạm như thường ngày nhưng lại mang theo một chút dịu dàng hiếm thấy:

- Đệ tử chưa ăn ạ.

Giờ đây, sau hơn hai năm bôn ba bên ngoài, cậu đã trưởng thành hơn, tu vi cũng đã có chút thành tựu. Nhưng khi quay về nơi này, tất cả ký ức năm xưa bỗng ùa về, khiến lòng cậu không khỏi xao động.

- Quả nhiên là thần binh.

Tâm An đẩy cửa bước vào, nhưng ánh mắt cậu vô tình thoáng thấy một điều khiến lòng chấn động, đó là bàn tay của Đạo Huyền Chân Nhân, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lại khẽ run nhẹ.

- Đã ăn gì chưa? (đọc tại Qidian-VP.com)

Tâm An vừa bước vào thư phòng, còn chưa kịp hành lễ hay mở miệng hỏi han thì giọng nói trầm ổn của Đạo Huyền Chân Nhân đã cất lên trước:

Lần này trở về, trong lòng Tâm An dâng lên một cảm giác lạ kỳ. Hơn hai năm phiêu bạt bên ngoài, giờ đây đứng trước cảnh cũ, cậu cảm thấy như một đứa con xa nhà lâu ngày quay trở lại. Nơi này vẫn như xưa, vẫn là chốn cậu từng gắn bó, nhưng bản thân cậu thì đã không còn là thiếu niên ngày nào nữa.

Một vị sư huynh cười ha hả, vỗ vai Tâm An.

Từ khi rời Thanh Vân Môn, cậu đã đi qua bao nhiêu nơi, trải qua bao nhiêu trận chiến, gặp bao nhiêu con người khác nhau. Đặc biệt khi vượt qua Phần Hương Cốc có cảm giác bị theo dõi, và những ngày tháng chuyến ở Nam Cương.

Bên trong yên lặng trong thoáng chốc. Rồi một giọng nói trầm ổn vang lên, vẫn là phong thái điềm tĩnh, lạnh nhạt như ngày nào:

- Hai năm rời khỏi môn phái, chắc hẳn con đã chịu không ít khổ cực.

Sau khi tế bái xong, Tâm An lặng lẽ rời khỏi Thảo Miếu thôn. Cậu ngự kiếm bay về phương bắc, xuyên qua màn đêm tĩnh lặng. Gió đêm lành lạnh lướt qua khuôn mặt, mang theo chút cô tịch và hoài niệm.

Lúc rời khỏi nơi ở của Đạo Huyền Chân Nhân, trời đã về khuya, ánh trăng treo cao vằng vặc trên bầu trời. Từng làn gió đêm mát lành phả qua mang theo hương thơm dịu nhẹ của cỏ cây, khiến Tâm An bất giác hít sâu một hơi.

- Nam Minh Ly Hỏa Kiếm là một trong những cửu thiên thần binh, uy lực rất lớn. Con phải thật cẩn thận khi sử dụng, không thể chủ quan.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, cảm nhận sự yên bình của nơi này. Sau hai năm bôn ba khắp nơi, hôm nay rốt cuộc cậu cũng đã trở về. Thanh Vân Môn vẫn như xưa, nhưng trong lòng cậu, có lẽ đã có nhiều điều đổi thay.

- Ta đã biết. Sau này, nếu có cơ hội, con cũng gửi lời vấn an của ta đến ông ấy. Nói rằng ta vẫn ổn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói:

- Vào đi.

- Vừa lúc ta cũng chưa dùng bữa. Ngồi xuống trước đi, ta sẽ bảo nhà bếp làm vài món mang lên. Đã lâu rồi, hai thầy trò ta chưa từng có cơ hội ngồi ăn cùng nhau.

- Ta vẫn bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói đến đây, Tâm An đặt đũa xuống, đưa tay lấy ra Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, đặt lên bàn, nhẹ đẩy về phía Đạo Huyền Chân Nhân.

- Đệ tử xin ghi nhớ lời dạy của sư phụ. Cảm ơn sư phụ đã chỉ bảo.

Đi dọc theo hành lang đá dẫn về Thanh Vân Điện, Tâm An chợt gặp một nhóm sư huynh sư tỷ đang trò chuyện bên dưới một tán cổ thụ. Ánh đuốc hai bên đường lập lòe, soi rõ những gương mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhận ra cậu.

- Mặc dù con đã đạt được chút thành tựu, nhưng vẫn cần phải nỗ lực rèn luyện nhiều hơn. Không thể vì vậy mà tự mãn.

- Ngoài kia thiên tài rất nhiều, nhưng thiên tài c·hết yểu cũng không ít. Nếu vì chút thành tựu hiện tại mà sinh lòng thỏa mãn, đánh mất bản tâm, thì con sẽ mãi mãi dừng lại ở đây không thành đạo được.

Chương 82: Sư Đồ

- Trương sư đệ?

Sau đó, cậu tiếp tục thuật lại quá trình tu luyện của mình trong hai năm qua, đồng thời bẩm báo rằng hiện tại cậu đã đạt đến Thái Cực Huyền Thanh Đạo tầng thứ tám.

- Ha ha, đi ra ngoài lâu như vậy, không biết có tìm được pháp bảo lợi hại nào không?

Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng, như một đứa trẻ đi xa trở về nhà, dù ngoài kia có bôn ba vất vả thế nào, thì khi quay lại vẫn có người hỏi han từng điều nhỏ nhặt nhất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82: Sư Đồ