Tru Tiên Nhất Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Luận bàn (2)
Vạn Kiếm Nhất lật tay kết ấn, triệu hoán một luồng kiếm khí như ánh trăng bạc, nhưng khi chém vào, thân cây vỡ ra thành từng dòng linh khí thanh mộc, không bị phá mà phân giải thành bụi linh nguyên, len lỏi như sương khói, không thể dứt hẳn.
- Ở đó rất thú vị đúng không?
Ánh mắt Vạn Kiếm Nhất lóe lên một tia sắc bén, nhưng rồi dịu xuống, như mang theo nét cảm thán:
Tâm An mỉm cười, rồi lấy ra một chiếc lắc tay ngọc từ trong ngực. Vật đó óng ánh sắc xanh lam nhạt, hình dáng đơn giản mà tinh tế, tỏa ra một luồng khí mát lành dễ chịu như nước chảy.
- Thánh Hỏa Vu tộc?
Tâm An khẽ nhún vai, nét mặt như vô tội:
Tâm An thu lại ánh mắt, quay sang nhìn Vạn Kiếm Linh. Ánh nắng buổi sáng chiếu xiên qua tán cây, rơi lên gương mặt nàng, dịu dàng như nước, khiến khóe môi thiếu niên vô thức cong lên.
- Ừ, rất thú vị, nhưng cũng rất kỳ lạ. Họ biết cách thuần hoá thú rừng, dùng cỏ cây để trị thương, cả thôn làng như một phần của núi rừng.
Nói rồi, Tâm An bước tới, nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, đeo chiếc lắc vào cổ tay ngọc. Vạn Kiếm Linh hơi giật mình, nhưng không rút tay lại, chỉ yên lặng nhìn động tác của Tâm An. Cảm giác lành lạnh từ chiếc lắc truyền tới, mà trái tim nàng lại nóng lên từng nhịp.
Ngoài miệng Vạn Kiếm Nhất thì đầy vẻ bất mãn, nhưng trong lòng ông lại kịch liệt chấn động.
Thuật pháp mà Tâm An thi triển vừa rồi, rõ ràng không phải của Thanh Vân Môn, lại mang theo đại đạo vận chuyển, ngũ hành tương sinh tương khắc được vận dụng đến mức tận cùng, từng chiêu từng thức không hề dư thừa, uy lực cực lớn, biến hóa cực nhanh.
Tâm An nghe Vạn Kiếm Nhất nói, trong lòng không hề sinh nộ khí mà trái lại, càng thêm tĩnh lặng. Lúc này, ánh mắt cậu dần thu lại vẻ sắc bén của kiếm khách, thay vào đó là một thứ gì đó thâm trầm, cổ xưa, như phản chiếu từ ngàn năm trước.
- Nó có thể điều hòa thân nhiệt, tránh bị ảnh hưởng bởi linh khí nóng. Với tu sĩ như muội thì không cần lắm, nhưng ta thấy đẹp nên mua lại nó làm quà cho muội.
Vạn Kiếm Nhất thở mạnh một hơi, vận chuyển linh lực đẩy ra một vòng sóng khiến cho xung quanh từng phiến đã b·ị c·hém làm đôi. Tâm An thấy vậy không hề nào núng, đôi tay tiếp tục kết ấn.
Tâm An không nói gì thêm, chỉ cẩn thận chỉnh lại vòng tay. Vạn Kiếm Linh cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ rung. Nàng không rõ vì sao lại có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không muốn dời tay. Một lúc sau, Tâm An cười nhẹ:
Theo kim châm bị phá vỡ, từng giọt nước trong veo bỗng ngưng tụ như châu ngọc, rơi xuống rồi bật ngược trở lên. Mỗi giọt nước rơi đến đâu, không gian nơi đó bị làm chậm, như thời gian xoay vần, chính là Thuỷ Nghịch Lưu trong Ngũ Hành Hoá Sinh Thuật.
Chương 85: Luận bàn (2)
Đúng lúc này Thánh Hỏa bùng phát. Từ gốc cây sinh ra, lửa cháy theo dòng nhựa sống. Nhưng khác với cơn cuồng phong thiêu đốt, lần này ngọn lửa như có linh, len vào từng khe đá, chạy theo mạch linh khí, t·ấn c·ông từ dưới lên.
- Tiền bối quả nhiên đạo hạnh thông thiên, kiếm pháp như thần. Vãn bối… nhận thua.
Tâm An mở lời, giọng trầm thấp mà ấm áp:
- Dạ không dám. Tiền bối tu vi thông thiên, vãn bối không thể địch lại nên nhận thua thôi.
-Mấy năm qua ta từng đi tới Nam Cương.
Gió đã không còn. Không gian xung quanh như ngừng thở. Tâm An giơ kiếm ngang ngực, hai tay kết ấn. Nam Minh Ly Hoả Kiếm lúc này từ từ được rút ra khỏi vỏ. Lưỡi kiếm lộ ra từng tấc, ánh đỏ hừng hực như dung nham trào khỏi miệng núi, chưa chạm tới đã cảm thấy bỏng rát.
- Nhớ kỹ, tiểu tử.
Ông ngẩng đầu nhìn trời cao, nơi mây mù đang tản ra, để lộ vầng dương phía xa đang chiếu sáng rực rỡ:
Vạn Kiếm Nhất nghẹn họng, mắt trừng trừng nhìn Tâm An, tay vẫn giữ nguyên thế kiếm, mà chẳng biết nên chém xuống hay thu lại. Đứng một bên, Vạn Kiếm Linh đã không nhịn được bật cười thành tiếng. Cô đưa tay che miệng nhưng không giấu được ánh mắt cong cong nói:
Vạn Kiếm Nhất thu kiếm lại, thân hình đứng thẳng, ánh mắt sắc bén từ từ thu lại. Ông lặng lẽ nhìn Tâm An, trầm mặc một hồi.
Thanh âm như chuông đồng vang vọng giữa hậu sơn. Linh khí trong thiên địa tự động rút lại, hội tụ về phía ông như sắp chuẩn bị một kích đầy uy lực.
Vạn Kiếm Linh khẽ gật đầu, không đáp, chỉ nhìn bàn tay mình. Một cảm giác rất lạ đang len lỏi trong lòng nàng, vừa vui, vừa thấp thỏm, lại có chút gì đó như... mong đợi.
Tâm An nói:
Vạn Kiếm Nhất rời đi, bóng áo trắng dần khuất sau rừng tùng cổ thụ, để lại bãi đất trống giữa hậu sơn chỉ còn hai người đối diện nhau, gió khẽ thổi, lá rơi lác đác.
Áo xanh phần phật, tóc dài tung bay, một thân tu vi dâng lên như thủy triều, khiến không gian xung quanh như sắp bùng nổ. Vạn Kiếm Nhất nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt lần đầu xuất hiện tia chiến ý.
- Được, Tiểu tử ngươi đánh một trận như vậy, cuối cùng cũng xứng đáng để ta ra tay rồi.
- Ừm, kỳ lạ thật, hoàn toàn khác với trung thổ nhỉ.
- Không nghĩ tới… ngươi lại có thể dẫn động Thánh Hỏa của Vu tộc.
- Tiểu tử này… rốt cuộc là học ở đâu ra những thứ quỷ quái như vậy?
Gió núi thổi qua, cuốn theo bụi mù nơi đất trận còn chưa tan hẳn. Lúc này, Vạn Kiếm Nhất đã thu tay lại, ánh mắt trầm ngầm như có điều suy nghĩ. Cuối cùng, ông khẽ thở ra một hơi, giọng nói trầm thấp vang lên giữa không gian vắng lặng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Vạn Kiếm Nhất nhìn thẳng vào mắt Tâm An, ánh mắt không còn là của một người đang khảo nghiệm hậu bối, mà như một trưởng bối đang căn dặn cho hậu bối:
Vạn Kiếm Linh ngồi xuống bên phiến đá, ánh mắt trong veo nhìn Tâm An, khẽ hỏi:
Đừng nhìn Vạn Kiếm Nhất nhẹ nhõm ứng đối cũng bởi vì tu vi của ông cao hơn Tâm An quá nhiều mà thôi. Trong lòng Vạn Kiếm Nhất, sóng ngầm cuồn cuộn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người trò chuyện không đầu không cuối về Nam Cương, về Miêu tộc, về những con đường mòn xuyên rừng và đàn thú đêm hú vang thung lũng, Tâm An kể cho Vạn Kiếm Linh về Thất Lý Đồng, về Đại Vu Sư...
Tâm An kể, Vạn Kiếm Linh nghe, rồi lại hỏi, rồi lại cười. Ánh nắng trưa dần lên, những tia sáng lọc qua kẽ lá rơi lấp lánh trên bờ vai áo xanh của thiếu niên và tà váy trắng của thiếu nữ.
Chỉ thấy từ trong những tảng đá vừa rơi, mọc lên vô số kim châm sáng lóa, mỗi mũi châm đều rất cứng cỏi và sắc bén hướng Vạn Kiếm Nhất bay tới. Lúc này, Vạn Kiếm Nhất không biết từ đâu lấy ra một thanh kiếm. Ông vung tay chém xuống, ánh kiếm như hồ thu gợn sóng, chém rụng toàn bộ kim châm.
Một câu nhẹ tênh, khiến Vạn Kiếm Nhất suýt thì sặc. Ông cứng đờ một lúc, rồi ngửa mặt bật cười, nhưng trong nụ cười lại pha ba phần tức tối, bảy phần bất đắc dĩ: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tên tiểu tử nhà ngươi. Vừa nãy còn làm đại trận sinh diệt, dọa đến lão phu phải dụng lực... Thế mà ta còn chưa xuất chiêu đã đầu hàng? Ngươi gọi đó là nhận thua sao? Ngươi rõ là đang… khi dễ ta.
- Huynh thật vô lại.
Vạn Kiếm Nhất đi tới gần, đứng đối diện với Tâm An, ánh mắt sâu như biển nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Vạn Kiếm Linh bật cười khẽ, giọng nói lẫn trong tiếng gió:
- Ta chỉ nói một câu thôi… Hy vọng nếu có một ngày, khi tu vi ngươi đứng trên đỉnh cao, vẫn còn nhớ được mảnh sơ tâm hôm nay. Hành hiệp trượng nghĩa, giữ lấy chính đạo. Đừng để lực lượng trong tay trở thành xiềng xích giam cầm linh hồn ngươi.
Gốc cây mọc lên từ lòng đất, không còn là thực vật bình thường. Thân cây ánh vàng, lá cây như đúc từ ngọc lục bảo. Mỗi chiếc lá chứa một phù văn nhìn qua rất uy lực.
- Tu luyện không chỉ là để mạnh lên, mà là để không bị khuất phục. Có kẻ tu vi càng mạnh, lại càng lạc xa tâm ban đầu. Thánh Hỏa có thể thiêu đốt thiên địa, cũng có thể đốt cháy chính tâm ngươi nếu ngươi không vững vàng.
Vạn Kiếm Nhất gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc, tay áo vung ra triệu một màn chắn ba tầng đem thánh hoả đánh tan. Nhưng không dừng lại ở đó, tro tàn từ Thánh Hỏa rơi xuống, không tan biến, mà ngưng tụ thành từng phiến đá nặng nề. Chúng không di chuyển, mà rơi xuống đâu là cố định không gian ở đó, tựa như trận bàn cổ xưa phong ấn cả vùng đất.
Giữa trung tâm của thế trận, Tâm An như một vị kiếm tiên thời cổ, hai mắt sáng rực, Nam Minh Ly Hoả Kiếm lơ lửng giữa không trung. Linh lực toàn thân như hóa thành dòng xoáy, vận chuyển theo chu thiên ngũ hành, nối liền trời đất thành một thể.
- Thứ lửa ấy... không phải là ngọn lửa tầm thường có thể luyện được, mà được truyền thừa từ viễn cổ. Mỗi đời Vu tộc chỉ có một người có thể sử dụng. Mà giờ đây... lại hiện nơi ngươi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vạn Kiếm Nhất ánh mắt chấn động.
Cả người Tâm An đứng thẳng, linh khí tan hết. Cậu cúi đầu, giọng ôn hòa mà vang vọng:
Ông cười lớn, thân hình khẽ nghiêng về trước, một tay cầm chặt kiếm, kiếm khí chưa ra mà đã khiến trời đất như có sóng bạc cuồn cuộn.
Nam Minh Ly Hỏa Kiếm từ từ rực cháy, nhưng lần này không còn là ánh đỏ mờ nhạt. Mà là một ngọn Thánh Hỏa màu tử kim, xoay chuyển theo hình xoắn ốc dọc theo mũi kiếm.
Vạn Kiếm Nhất cau mày, cảm giác được nước này không tầm thường liền nhảy lên không trung, tránh khỏi mặt đất bị đang Thuỷ Nghịch Lưu nhảy múa kia. Ông xoay kiếm, vẽ một hình tròn lớn trên cao, dẫn thiên quang chiếu xuống, ép tan từng giọt nước.
Tâm An gật đầu, ánh mắt xa xăm như nhớ lại:
- Thứ này làm từ đá ngọc Tịch Lưu của Nam Cương.
Một đạo phù văn cổ xưa hiện lên giữa trán, màu đỏ sẫm như máu, mơ hồ xoay chuyển theo tiết tấu thần bí.
Nói xong, Vạn Kiếm Nhất khẽ gật đầu, xoay người, không quay lại lần nào nữa. Tấm áo xám tung bay theo gió núi, thân ảnh ông thẳng đứng như kiếm, nhẹ nhàng mà uy nghiêm, dần khuất xa. Chỉ còn âm thanh trầm trầm, vẫn vang vọng giữa núi rừng:
- Nơi đó khí hậu khô nóng, nhưng cảnh sắc lại kỳ vĩ.
- Hợp thật đấy. Ta chọn đúng rồi.
Thánh Hỏa b·ốc c·háy, cả mặt đất nơi Tâm An đứng như nứt vỡ. Những dòng linh khí bị t·hiêu r·ụi ngay trong không khí, lửa cháy mà không cần vật dẫn. Tâm An bước ra một bước, giơ kiếm chỉ về phía trước.
Nhưng đúng lúc ấy… Tâm An khẽ thở dài. Kiếm khí thu về như thuỷ triều rút. Cậu đưa tay trái ra, Nam Minh Ly Hoả Kiếm từ không trung rơi xuống, nhẹ nhàng rơi vào tay phải. Ngay sau đó, một tiếng "xoẹt" vang lên kiếm trở lại vỏ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.