Tru Tiên Nhất Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 84: Luận bàn (1)
Sau khoảnh khắc gặp lại đầy xúc động, trong lòng còn vương chút bùi ngùi và thẹn thùng, Tâm An khẽ ho một tiếng, như để xua đi sự ngượng ngập giữa hai người. Cậu nhìn Vạn Kiếm Linh, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng mang theo sự ân cần, rồi nhẹ nhàng nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay khoảnh khắc thanh kiếm chạm mặt bàn, một luồng nhiệt nhẹ thoảng qua không khí, khiến hương trà vừa rót còn vương hơi nóng cũng có chút biến động. Dù bị phong ấn trong vỏ, nhưng linh khí toát ra từ Nam Minh Ly Hoả Kiếm vẫn như một ngọn hỏa diễm âm ỉ, cháy âm thầm mà mãnh liệt.
Tâm An nghe giọng nói nghiêm túc của Vạn Kiếm Nhất cũng rất kiên quyết nói:
Vạn Kiếm Nhất không đổi sắc nói:
Rất nhanh, hai chén trà nóng được đặt nhẹ trước mặt Tâm An và Vạn Kiếm Nhất. Vạn Kiếm Linh không ngồi cùng bàn mà lui xuống một bên, yên tĩnh ngồi trên bồ đoàn, đôi mắt sáng long lanh như nước thu, vừa quan sát, vừa lắng nghe, trong lòng tràn đầy hứng thú.
Tâm An động thân như gió, tay phải siết chặt chuôi Nam Minh Ly Hoả Kiếm. Thanh kiếm tuy vẫn còn nằm trong vỏ, nhưng luồng khí nóng hừng hực lan tỏa đã khiến không khí xung quanh như vặn vẹo. Mỗi bước chân cậu tiến tới, mặt đất như vang lên những tiếng "lách tách" nhỏ, như thể hơi nóng đang khiến cho sương đọng trên cỏ bốc hơi.
Trong lòng Vạn Kiếm Nhất liền đánh giá Tâm An cao hơn rất nhiều. Bởi qua chiêu vừa rồi có thể thấy căn cơ của Tâm An vượt quá thường nhân. Xem ra Thanh Vân Môn đời này ra một thiên tài ghê gớm.
Thế nhưng, Vạn Kiếm Nhất vẫn không hề di chuyển. Ông chỉ dùng hai tay kết ấn đơn giản, vẽ ra một vòng ánh sáng màu lam nhạt. Kiếm khí chạm tới, bị cuốn vào vòng sáng ấy liền tan biến vô hình như rơi vào vực sâu không đáy.
Tâm An bước tới, cúi người thật sâu, cung kính hành lễ:
Một lúc sau, ông chậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn thẳng vào Tâm An nói
- Tâm An bái kiến tiền bối. Hai năm không gặp, tiền bối vẫn an khang chứ ạ?
- Ha ha… Quả không hổ là đồ đệ của Đạo Huyền. Được lắm, Tâm An. Không chỉ có cơ duyên, mà còn có nghị lực và thiên tư hơn người. Bốn năm đạt đến tầng tám, trên đời hiếm có mấy ai.
Tổ sư từ đường hôm nay thoang thoảng mùi trầm dịu nhẹ. Trong gian phòng bên trái, chỉ thấy một lão nhân tóc trắng như tuyết đang ung dung nhóm lửa dưới chiếc lò trà bằng đồng cổ. Từng cử chỉ đều bình thản, thong dong, dường như không có chuyện gì trên thế gian có thể khiến cho ông thay đổi vậy.
- Huynh muốn vào thăm tiền bối một chút.
– Đây là… Nam Minh Ly Hoả Kiếm?
-Vâng, gia gia vừa vào trong, chắc cũng đang chờ huynh vào trò chuyện. Đi thôi, muội cũng đi cùng.
Vạn Kiếm Nhất mỉm cười nói. Nhưng trong lòng lại cực độ kinh ngạc, bởi kiếm quyết của Tâm An vừa rồi uy lực vượt xa với những người tu hành cùng cảnh giới. Liền xem như cao thủ Thượng Thanh cảnh cũng phải cẩn thận đón đỡ.
- Bẩm tiền bối… hiện tại, con đã tu luyện đến tầng thứ tám.
Một đạo kiếm quyết của Thanh Vân Môn được Tâm An thi triển. Kiếm chiêu vừa nhanh vừa sắc, đan xen giữa hư và thực, mờ ảo như khói mây.
- Tầng thứ tám?
- Soạt! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Huynh… mới tu luyện bốn năm… vậy mà đã tu luyện đến tầng thứ tám.
- Cũng mạnh hơn chút rồi đấy. Còn gì nữa không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Vạn Kiếm Nhất khẽ gật đầu, ánh mắt đầy tán thưởng. Ông nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Hương trà thanh mát thấm dần nơi đầu lưỡi, trong lòng ông lại dâng lên một cảm xúc hài lòng. Không phải vì trà ngon, mà vì ông tin tưởng người ngồi trước mặt sẽ không phụ kỳ vọng.
Tâm An khẽ gật đầu. Vạn Kiếm Nhất vẫn chăm chú nhìn thanh kiếm, như đang xuyên thấu thời gian để trở về những ký ức xa xăm nào đó. Một lúc sau, ông mới thở nhẹ, chậm rãi nói:
Ngay sau đó, ba người cùng rời khỏi từ đường, đi theo con đường đá quanh co dẫn ra một khoảng đất rộng bằng phẳng. Đây là nơi Tâm An và Vạn Kiếm Linh thường luyện kiếm, so chiêu. Nhưng hiện tại đối thủ của Tâm An không còn là Vạn Kiếm Linh nữa mà là gia gia nàng Vạn Kiếm Nhất.
Chiêu thứ hai và thứ ba liền theo sát, thế kiếm mạnh mẽ hơn hẳn, nhưng vẫn như cũ, bị Vạn Kiếm Nhất dùng một tay hoá giải nhẹ nhàng.
Bên kia, Vạn Kiếm Linh khẽ "A" một tiếng, đôi mắt tròn xoe như không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Vạn Kiếm Nhất thoáng nhướng mày, ánh mắt vốn bình lặng phút chốc trở nên ngưng trọng. Ông không vội chạm vào thanh kiếm, chỉ lặng nhìn hồi lâu rồi cất giọng:
- Tiểu tử về rồi đấy à?
Vạn Kiếm Nhất vẫn đứng yên tại chỗ, tay chắp sau lưng, áo bào trắng phần phật lay động theo gió. Khi kiếm quyết vừa tới sát, ông chỉ hơi nghiêng người, đầu ngón tay điểm nhẹ ra hư không, kiếm khí liền tan biến.
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Tốt lắm.
Vạn Kiếm Linh lúc này không kìm được, lên tiếng:
Vạn Kiếm Nhất vuốt chòm râu bạc, trầm mặc trong chốc lát rồi bất chợt nở nụ cười lớn, tiếng cười tuy không quá vang nhưng lại mang theo sự thoả mãn và tự hào: (đọc tại Qidian-VP.com)
Đó là nàng phải cố gắng tu luyện hơn nữa, thiên phú của Tâm An mạnh như vậy, nàng không muốn bị bỏ lại phía sau, mặc dù không thể đuổi kịp bước tiến thì nàng cũng không muốn khoảng cách là quá xa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vạn Kiếm Linh kinh ngạc nói, nàng còn nhớ bốn năm trước, chính bản thân nàng còn dạy Tâm An những chiêu thức đầu tiên. Hiện tại cậu bé đó đã trưởng thành đến mức khiến cho chính bản thân nàng phải nhìn lên rồi. Trong lòng Vạn Kiếm Linh lúc này ngoài vui mừng ra còn có một cảm giác cấp bách.
- Thứ này… đúng là thánh vật của Nam Cương. Khi ta còn trẻ, từng nghe một vị cố nhân kể lại: Nam Minh Ly Hoả Khai, tộc vong người tán. Người giữ thánh kiếm, kẻ gánh t·hiên t·ai. Con đã mang nó đi, ắt đã kết duyên với mệnh số nơi đó. Từ nay về sau, nếu Nam Cương có biến, thì con cần hộ nó chu toàn, không được chối từ.
Chương 84: Luận bàn (1)
Nói đoạn, ông đứng dậy, áo bào khẽ lay động theo từng bước chân trầm ổn:
- Nhìn khí tức của con, thì đạo hạnh đã tiến bộ vượt bậc. Con đã đạt tới tầng thứ mấy trong Thái Cực Huyền Thanh Đạo?
Câu nói vừa dứt, trong gian từ đường bỗng trở nên yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng trầm hương cháy nhẹ "lách tách". Vạn Kiếm Nhất giật mình, hai mắt mở lớn, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt đã từng trải.
Tâm An hơi ngập ngừng, rồi thành thật đáp:
Cậu không còn giữ lại, toàn bộ tu vi tầng thứ tám được thôi động, kiếm khí bùng nổ, từng bước kiếm đều mang theo dư chấn như cuồng phong cuốn qua hậu sơn. Vạn Kiếm Linh ở một bên mắt mở to, thầm kinh ngạc. Kiếm thế này… nếu là mình liệu có thể đối phó không?
Tâm An gật đầu, theo lời ngồi xuống đối diện với ông. Bên cạnh, Vạn Kiếm Linh đã quen thuộc với mọi việc nơi đây liền nhanh nhẹn tiến tới bàn trà, lấy bộ ấm chén Thanh Hoa men ngọc ra, từng động tác đều mềm mại, thanh tú và thuần thục.
Hai người sóng bước bên nhau tiến vào trong tổ sư từ đường. Cánh cửa gỗ lim cổ xưa nhẹ nhàng khép lại phía sau họ, nhường chỗ cho một không gian trầm mặc, linh thiêng mà ấm áp.
- Con đã hiểu. Dù là nhân quả hay trách nhiệm, một khi đã nhận lấy thì tuyệt không thoái lui.
Tâm An chậm rãi kể lại hành trình mà mình đã trải qua suốt hai năm qua, từ lúc rời khỏi Thanh Vân Môn, vượt qua những hiểm nguy nơi núi rừng phương Nam, gặp gỡ Miêu tộc. Giọng cậu đều đều, không quá kịch liệt, nhưng trong từng lời nói lại hàm chứa bao biến cố, trăn trở và những lựa chọn khó khăn đã qua.
- Ta thì vẫn tố. Ngồi xuống đi, ta đang định pha ấm trà đây.
Giọng của Vạn Kiếm Nhất trầm hẳn xuống, như muốn xác nhận lại lần nữa. Tâm An thành thật gật đầu.
Vạn Kiếm Linh nghe vậy, ánh mắt thoáng qua vẻ ấm áp. Nàng biết "tiền bối" mà Tâm An nói đến chính là gia gia nàng – Vạn Kiếm Nhất, người đã từng rất mực quan tâm và quý mến cậu. Nàng mỉm cười gật đầu:
Vạn Kiếm Nhất nói. Ánh mắt Tâm An trầm xuống, hít một hơi thật sâu. Nam Minh Ly Hoả Kiếm trong tay bắt đầu rực lên sắc đỏ mờ, nhiệt khí dâng cao, tay áo tung bay trong gió như muốn bùng cháy.
Vạn Kiếm Nhất lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt ngày một thâm sâu. Lúc Tâm An vừa dứt lời, cậu đưa tay lên bàn, nhẹ nhàng đặt xuống một thanh kiếm dài, được bao bọc bởi lớp vỏ gỗ mun đen sẫm, nơi chuôi khắc những hoa văn hình liệt diễm, như những ngọn lửa đang nhảy múa.
Nàng rót nước nóng tráng ấm, rồi bỏ trà vào châm nước, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, không nhanh không chậm. Hương trà thanh mát bắt đầu lan tỏa trong không khí, quyện cùng hương trầm nơi từ đường, khiến cả không gian như chìm vào một cõi tĩnh lặng thiền ý.
Vạn Kiếm Nhất và Tâm An đứng đối diện nhau ở trung tâm, cách nhau chừng ba trượng. Khoảnh khắc chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống giữa không trung, xoay vài vòng rồi chạm đất, cũng là lúc hai luồng khí tức đột ngột bùng lên.
- Thế nhưng… tu luyện nhanh là một chuyện. Để ta đích thân kiểm tra tu vi của con, xem có thật sự vững chắc không.
Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước vào, Vạn Kiếm Nhất không khỏi ngẩng đầu lên. Đôi mắt đã có chút mờ đục bởi thời gian, nhưng vẫn ánh lên tia sáng vui mừng hiếm hoi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.