Chương 15: Chuyến tàu cuồng loạn (12)
Nghe được mấy lời này khiến những người xung quanh lập tức chú ý.
Ba người bên cạnh không hẹn mà cùng xích lại gần, ánh mắt dán chặt vào Dung Khiêm. Cả bốn người không hẹn mà cùng im lặng muốn biết hắn định nói cái gì.
Dung Khiêm khoé miệng có chút nhếch lên, trong mắt lóe lên tia khinh thường.
“Chúng ta là người chơi, làm sao có thể ở chung với mấy loại này được, Lợi dụng bọn chúng thêm vài ngày, rồi lấy hết lương thực tìm cách lên khoang tàu, thoát khỏi chỗ này.”
Lời nói của hắn khiến cả bốn người có chút sợ hãi, sống lưng lạnh toát.
“Vậy có phải là quá nhẫn tâm không,” thanh niên mập mạp có chút do dự nói.
Dung Khiêm liếc nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh.
“Nhẫn tâm? Ngươi nghĩ thế giới này còn chỗ cho lòng từ bi à? Nếu ngươi không tàn nhẫn, người khác sẽ tàn nhẫn với ngươi. Giữa sống và c·hết, ngươi chọn cái nào?”
Hắn nhếch miệng, giọng mang theo chút chế giễu.
“Nếu ngươi muốn làm người tốt, thì cứ việc ở lại đây với bọn nó. Nhưng đừng quên, cái giá phải trả có thể là mạng sống của ngươi.”
Lời nói của Dung Khiêm như giội một gáo nước lạnh lên mọi người, khiến không ai dám mở miệng phản bác. Thanh niên mập cúi đầu, nắm tay siết chặt, cũng không dám nói thêm lời nào.
Quay lại phía Lucas, hắn cẩn thận bưng ba tô mì còn b·ốc k·hói nghi ngút ra đặt lên một khung sắt tạm bợ mà bọn họ dùng làm bàn ăn. Hương thơm của mì tỏa ra trong không khí, khiến cái bụng trống rỗng của cả hai người đều kêu lên khe khẽ.
“Thúc thúc, tỷ tỷ, nhanh lại ăn đi, mì đang còn nóng,” Lucas nói, giọng mang theo chút quan tâm.
“Cảm ơn nha, Lucas,” Emma cùng Amery nói gần như cùng lúc, giọng có chút yếu ớt. Hai người cố gắng đứng dậy, từng bước chậm rãi đi lại phía bàn ăn.
Lucas nhìn cả hai người, mỉm cười nhẹ. “Không có gì a, hai người mau ăn đi cho ấm bụng, còn lấy lại sức.”
Emma cùng Amery không nói thêm lời nào. Cả hai người cùng ngồi xuống, mỗi người cầm lấy một tô mì. Cả căn phòng chìm trong yên lặng, chỉ còn có tiếng xì xụp ăn mì cùng với tiếng nước mì nóng hổi.
Lucas ngồi xuống bên cạnh, nhấm nháp tô mì của mình. Hắn biết, dù chỉ là một tô mì đơn giản, nhưng trong hoàn cảnh như này, nó cũng đủ để trở thành nhân da mỹ vị.
“Oa, cuối cùng cũng sống lại được rồi!” Lucas xoa xoa cái bụng no tròn của mình, cảm giác thỏa mãn không nhịn được mà thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
“Lâu rồi mới được ăn ngon như này nha, tay nghề của tiểu Lucas càng ngày càng tốt,” Emma vừa cười vừa khen, ánh mắt lấp lánh vẻ hài lòng.
Lucas có chút ngại ngùng, tay gãi đầu, mặt thoáng có chút đỏ. “Tỷ tỷ đừng nói quá, chỉ là mì gói thôi mà.”
Amery cười lớn, vỗ vai Lucas. “Đừng khiêm tốn, không có ngươi thì chúng ta còn chẳng biết còn có đồ ăn không, nói gì đến đồ nóng!”
Lucas cười khẽ, ánh mắt lộ chút tự hào. “Vậy đợi khi rời khỏi đây, ta sẽ nấu cho hai người ăn thật nhiều món ngon.”
Emma cười đến mức cong cả mắt, “Được nha, lời này ta nhớ kỹ.”
Cả ba người ngồi nói chuyện chung một chỗ, bầu không khí mang theo chút ấm áp.
Trong phòng phát sóng lúc này, khung cảnh cả ba người đầy ấm khiến người xem cảm nhận được sự yên bình hiếm có.
“Oa, cả ba người ngồi nói chuyện như này không khác gì ba ông cháu nha.”
“Khung cảnh lúc này có chút ấm áp nha.”
“Hu hu hu, ta thật là có chút ghen.”
“Rất là ghen,”
Trong lúc cả ba người đang còn cười đùa vui vẻ, một tay giúp Amery rửa sạch khuôn mặt đầy những nét vẽ loạn xạ.
Ngoài cửa, âm thanh của dã thú từ xa vọng lại từng đợt từng đợt, càng lúc càng gần. Cả ba người không hẹn mà cùng dừng lại mọi động tác, ánh mắt đồng loạt hướng về phía cánh cửa.
Lucas khẽ nhíu mày, cất tất cả mọi thứ vào lại không gian, nhỏ giọng nói, “Âm thanh này... có chút không bình thường, hình như bọn nó đang kéo nhau đến đây.”
Emma mặt có chút tái nhợt, nắm lấy tay Amery, giọng run run, “Không phải là... mấy con quái vật đó đến đây chứ?”
Amery cũng nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh nhưng bàn tay run rẩy đã tố cáo sự bất an của hắn, “Cẩn thận, chúng ta không được lơ là.”
Lucas bước nhanh tới trước cửa nhìn xuyên qua mắt mèo.
Một cái mũi bị cắn rớt từ hành lang tang thi xông ra. Toàn bộ thân thể vặn vẹo bước tới, bắt chước như người bình thường ngửi đồ vật bộ dáng, cách cửa phòng càng ngày càng gần, ánh mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào cánh cửa như muốn nhìn xuyên qua phía sau cửa Lucas, tứ chi vặn vẹo mà điên cuồng tông cửa.
Kéo theo rất nhiều tang thi chen chúc tới.
Lucas hoảng loạn mà lùi ra xa cánh cửa một chút, lấy ra nước hoa xịt nguyên một lọ lên cánh cửa.
Tang thi động tác như cũ khiến giá đựng đồ chặn ở cửa đều bắt đầu chấn động, phảng phất ngay sau đó tang thi liền phá cửa mà lao vào.
“Mẹ nó!.”
Lucas từ trong không gian lấy ra cây đao, đem cái giá đỡ đến dưới ống thông gió.
“Hai người còn đứng đó làm gì?”.
“Mau, đi mau, nơi này đã không an toàn.” Lucas đẩy cả hai người về hướng thông gió ống.
“Còn ngươi thì sao?.”.
Amery dữ lại tay hắn lại, ánh mắt mang theo chút lo lắng.
“Thúc thúc cùng tỷ tỷ lên đó trước đi, ta lên liền.”
Ngay lúc đó, tang thi phá cửa mà vào.
Mặc dù trước cửa bị ngăn lại bằng giá đồ, từng khe hẹp bị tang thi nghe mùi mà điên cuồng trèo qua lao về phía Lucas.
Lucas nhấc thanh đao lên múa vài đường cơ bản, mỗi con dùng đúng một nhát xuyên qua cổ, đằng trước tang thi toàn bộ ngã xuống. Ngay sau đó Lucas duỗi tay kéo lấy bên cạnh cái bàn chặn lại ở trước cửa, một chân hướng tới tang thi định lao tới đá ra ngoài, đằng sau tang thi giống như quân bài Domino bắt đầu đổ.
Emma cùng Amery mở to mắt, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm lấy Lucas cầm con đao như vũ bão mà đâm liên tục vào bầy tang thi. Không động tác thừa mà đóng cửa lại, động tác liền mạch lưu loát.
Đóng cửa âm thanh hấp dẫn các tang thi chú ý, Không đợi hắn kịp nghĩ, Emma từ trong góc phòng chạy ra cầm theo lọ thuốc trừ sâu, bắt đầu phun lên cánh cửa.
“Tỷ tỷ, sao cần phải làm vậy?”.
Lucas ngửi cái mùi này, lui về phía sau hai bước.
“Mấy con tang thi này bắt đầu tiến hóa!” Emma nhìn trước cửa hai cổ t·hi t·hể lòng còn sợ hãi, cầm thuốc sát trùng ở v·ết t·hương nhẹ trên cánh tay Lucas bắt đầu phun.
Chương 15: Chuyến tàu cuồng loạn (12)
Nghe được mấy lời này khiến những người xung quanh lập tức chú ý.
Ba người bên cạnh không hẹn mà cùng xích lại gần, ánh mắt dán chặt vào Dung Khiêm. Cả bốn người không hẹn mà cùng im lặng muốn biết hắn định nói cái gì.
Dung Khiêm khoé miệng có chút nhếch lên, trong mắt lóe lên tia khinh thường.
“Chúng ta là người chơi, làm sao có thể ở chung với mấy loại này được, Lợi dụng bọn chúng thêm vài ngày, rồi lấy hết lương thực tìm cách lên khoang tàu, thoát khỏi chỗ này.”
Lời nói của hắn khiến cả bốn người có chút sợ hãi, sống lưng lạnh toát.
“Vậy có phải là quá nhẫn tâm không,” thanh niên mập mạp có chút do dự nói.
Dung Khiêm liếc nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh.
“Nhẫn tâm? Ngươi nghĩ thế giới này còn chỗ cho lòng từ bi à? Nếu ngươi không tàn nhẫn, người khác sẽ tàn nhẫn với ngươi. Giữa sống và c·hết, ngươi chọn cái nào?”
Hắn nhếch miệng, giọng mang theo chút chế giễu.
“Nếu ngươi muốn làm người tốt, thì cứ việc ở lại đây với bọn nó. Nhưng đừng quên, cái giá phải trả có thể là mạng sống của ngươi.”
Lời nói của Dung Khiêm như giội một gáo nước lạnh lên mọi người, khiến không ai dám mở miệng phản bác. Thanh niên mập cúi đầu, nắm tay siết chặt, cũng không dám nói thêm lời nào.
Quay lại phía Lucas, hắn cẩn thận bưng ba tô mì còn b·ốc k·hói nghi ngút ra đặt lên một khung sắt tạm bợ mà bọn họ dùng làm bàn ăn. Hương thơm của mì tỏa ra trong không khí, khiến cái bụng trống rỗng của cả hai người đều kêu lên khe khẽ.
“Thúc thúc, tỷ tỷ, nhanh lại ăn đi, mì đang còn nóng,” Lucas nói, giọng mang theo chút quan tâm.
“Cảm ơn nha, Lucas,” Emma cùng Amery nói gần như cùng lúc, giọng có chút yếu ớt. Hai người cố gắng đứng dậy, từng bước chậm rãi đi lại phía bàn ăn.
Lucas nhìn cả hai người, mỉm cười nhẹ. “Không có gì a, hai người mau ăn đi cho ấm bụng, còn lấy lại sức.”
Emma cùng Amery không nói thêm lời nào. Cả hai người cùng ngồi xuống, mỗi người cầm lấy một tô mì. Cả căn phòng chìm trong yên lặng, chỉ còn có tiếng xì xụp ăn mì cùng với tiếng nước mì nóng hổi.
Lucas ngồi xuống bên cạnh, nhấm nháp tô mì của mình. Hắn biết, dù chỉ là một tô mì đơn giản, nhưng trong hoàn cảnh như này, nó cũng đủ để trở thành nhân da mỹ vị.
“Oa, cuối cùng cũng sống lại được rồi!” Lucas xoa xoa cái bụng no tròn của mình, cảm giác thỏa mãn không nhịn được mà thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
“Lâu rồi mới được ăn ngon như này nha, tay nghề của tiểu Lucas càng ngày càng tốt,” Emma vừa cười vừa khen, ánh mắt lấp lánh vẻ hài lòng.
Lucas có chút ngại ngùng, tay gãi đầu, mặt thoáng có chút đỏ. “Tỷ tỷ đừng nói quá, chỉ là mì gói thôi mà.”
Amery cười lớn, vỗ vai Lucas. “Đừng khiêm tốn, không có ngươi thì chúng ta còn chẳng biết còn có đồ ăn không, nói gì đến đồ nóng!”
Lucas cười khẽ, ánh mắt lộ chút tự hào. “Vậy đợi khi rời khỏi đây, ta sẽ nấu cho hai người ăn thật nhiều món ngon.”
Emma cười đến mức cong cả mắt, “Được nha, lời này ta nhớ kỹ.”
Cả ba người ngồi nói chuyện chung một chỗ, bầu không khí mang theo chút ấm áp.
Trong phòng phát sóng lúc này, khung cảnh cả ba người đầy ấm khiến người xem cảm nhận được sự yên bình hiếm có.
“Oa, cả ba người ngồi nói chuyện như này không khác gì ba ông cháu nha.”
“Khung cảnh lúc này có chút ấm áp nha.”
“Hu hu hu, ta thật là có chút ghen.”
“Rất là ghen,”