Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Chuyến tàu cuồng loạn (13)
Nhưng Emma không để hắn có cơ hội làm vậy, cô nhanh chóng kéo tay hắn lại để kiểm tra. “Nhỏ cái gì mà nhỏ! Ngươi xem, máu chảy thế này mà bảo nhỏ sao?”
Ngay lúc đó, tang thi phá cửa mà vào.
“Tỷ tỷ, ngươi làm gì vậy?”.
Emma cùng Amery hiện tại không dám quá tới gần cửa phòng, cả hai người đã chạy về phía cửa sổ xem phòng bếp đang sẩy ra cái gì. Vài thủy thủ kêu gào thảm thiết mà bị tang thi đuổi theo.
“Thúc thúc cùng tỷ tỷ lên đó trước đi, ta lên liền.”
Amery cũng tiến lại gần, cau mày, “Lucas, ngươi đúng là không biết tự chăm sóc bản thân. Ngươi đây là muốn c·hết sao?”
Kéo theo rất nhiều tang thi chen chúc tới.
“Việc này rất khó,” Lucas trầm giọng, ánh mắt nhìn về phía tang thi. “Chúng ta không biết còn ai sống sót hay không, với lại trong tình huống này không nên tin tưởng ai cả. Ví dụ như thuyền trưởng, rất có khả năng là bị ai đó đẩy ra ngoài để làm mồi cho lũ tang thi.”
Amery dữ lại tay hắn lại, ánh mắt mang theo chút lo lắng.
Lucas Không có cơ hội giải thích.
Lucas nhấc thanh đao lên múa vài đường cơ bản, mỗi con dùng đúng một nhát xuyên qua cổ, đằng trước tang thi toàn bộ ngã xuống. Ngay sau đó Lucas duỗi tay kéo lấy bên cạnh cái bàn chặn lại ở trước cửa, một chân hướng tới tang thi định lao tới đá ra ngoài, đằng sau tang thi giống như quân bài Domino bắt đầu đổ.
Ngoài cửa, âm thanh của dã thú từ xa vọng lại từng đợt từng đợt, càng lúc càng gần. Cả ba người không hẹn mà cùng dừng lại mọi động tác, ánh mắt đồng loạt hướng về phía cánh cửa.
Nàng nói ra chính mình nghĩ đến, “Không chỉ là khứu giác biến cường. Mà cả virus bây giờ chưa tới năm phút đã hoàn toàn l·ây n·hiễm. Virus biến dị thời gian càng ngày càng ngắn.”
Lucas từng bước đi lại gần thì vừa kịp thấy được cảnh này.
“Hai người còn đứng đó làm gì?”.
“Ngươi đây là làm sao b·ị t·hương?” Emma vội vàng bước tới, ánh mắt đầy lo lắng khi nhìn thấy Lucas cánh tay đang rỉ máu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lucas bước nhanh tới trước cửa nhìn xuyên qua mắt mèo.
Emma mặt có chút tái nhợt, nắm lấy tay Amery, giọng run run, “Không phải là... mấy con quái vật đó đến đây chứ?”
“Bọn họ đây là đang làm cái gì vậy?” Amery cau mày, tò mò hỏi, ánh mắt không rời khỏi cảnh tượng bên ngoài.
“Thúc thúc đừng làm lớn chuyện. Ta thật sự chỉ là bị giá đựng đồ quẹt phải thôi,” Lucas nói, nhưng sắc mặt tái nhợt của hắn lại phản bội lời nói của mình.
Amery cũng nghiêm mặt, gật đầu: “Không phải không có khả năng. Trong tình huống sinh tử thì ai cũng có thể trở nên ích kỷ cùng tàn nhẫn.”
Lucas ngửi cái mùi này, lui về phía sau hai bước.
Lucas im lặng, trong lòng có chút ấm áp, “Ta sẽ không làm như vậy nữa. Ta hứa.”
“Lucas, kỳ thật ta vẫn luôn có cái này ý tưởng.” Emma một bên nói, một bên đem t·hi t·hể kéo tới cửa, ánh mắt từ hai cỗ t·hi t·hể rời đi, cố gắng không xem bọn nó bị thủng bụng mà rơi ra đại tràng cùng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.
Tang thi động tác như cũ khiến giá đựng đồ chặn ở cửa đều bắt đầu chấn động, phảng phất ngay sau đó tang thi liền phá cửa mà lao vào.
“Cái này chúng ta có thể đi tìm thêm những người còn sống để cùng nhau tiêu diệt bọn chúng!.” Emma có chút hớn hở nói.
Lucas từ trong không gian lấy ra cây đao, đem cái giá đỡ đến dưới ống thông gió.
“Tỷ tỷ a, ta đây là người thành thật sao có thể nghĩ xấu.” Lucas có chút đỏ lên.
Lucas vừa dứt lời, dưới boong thuyền đột nhiên truyền lên thanh âm hỗn loạn.
Amery cũng nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh nhưng bàn tay run rẩy đã tố cáo sự bất an của hắn, “Cẩn thận, chúng ta không được lơ là.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 16: Chuyến tàu cuồng loạn (13)
“Bên ngoài tang thi có khoảng 200 con. Cái này số lượng xác thật rất nhiều, nhưng cũng không phải nhiều đến mức chúng ta không thể làm gì. Nếu chúng ta nghĩ biện pháp t·ấn c·ông bọn hắn thì có hay không khả năng tiêu diệt hết bọn nó?”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi nghe Emma nói mấy lời này hắn thật là còn có chút bất ngờ “Oa, tỷ tỷ để ý mấy cái này kỹ vậy.”
“Mẹ nó, này trong khoang thuyền còn có những người khác còn sống! Đem tất cả tang thi đều dẫn lại đây!”. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đều là vì mạng sống thôi.” Emma ngồi xổm trước mặt hai cái t·hi t·hể, nhìn chúng nó hiện tại bộ dáng thật sự muốn nôn, “Hai cái này làm sao bây giờ?”.
“Không sao, chỉ là v·ết t·hương nhỏ thôi,” Lucas mỉm cười gượng gạo, định xua tay để trấn an.
Emma lấy từ trong túi ra một ít băng gạc còn sót lại, nhanh chóng giúp Lucas băng bó v·ết t·hương. Trong khi đó, Amery đứng bên cạnh, không ngừng càu nhàu, “Ngươi cũng không thể liều lĩnh như vậy nữa a. Nếu ngươi có bị gì thì chúng ta biết làm sao?”
“Ý tưởng không tồi, nhưng ai sẽ đi.”
Trong lúc cả ba người đang còn cười đùa vui vẻ, một tay giúp Amery rửa sạch khuôn mặt đầy những nét vẽ loạn xạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mấy con tang thi này bắt đầu tiến hóa!” Emma nhìn trước cửa hai cổ t·hi t·hể lòng còn sợ hãi, cầm thuốc sát trùng ở v·ết t·hương nhẹ trên cánh tay Lucas bắt đầu phun.
“Còn ngươi thì sao?.”.
“Chúng ta nên đổi chỗ ở.” Lucas lấy từ trong túi áo ra cái khăn tay, đem cây đao bắt đầu lau đi v·ết m·áu. “Không quá lâu nữa thì căn phòng này không thể chống đỡ được, muốn an toàn thì chúng ta cần tìm được nơi an toàn khác.”
Một cái mũi bị cắn rớt từ hành lang tang thi xông ra. Toàn bộ thân thể vặn vẹo bước tới, bắt chước như người bình thường ngửi đồ vật bộ dáng, cách cửa phòng càng ngày càng gần, ánh mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào cánh cửa như muốn nhìn xuyên qua phía sau cửa Lucas, tứ chi vặn vẹo mà điên cuồng tông cửa.
Mặc dù trước cửa bị ngăn lại bằng giá đồ, từng khe hẹp bị tang thi nghe mùi mà điên cuồng trèo qua lao về phía hắn.
Lucas khẽ nhíu mày, cất tất cả mọi thứ vào lại không gian, nhỏ giọng nói, “Âm thanh này... có chút không bình thường, hình như bọn nó đang kéo nhau đến đây.”
“Mau, đi mau, nơi này đã không an toàn.” Lucas đẩy cả hai người về hướng thông gió ống.
Emma cùng Amery mở to mắt, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm lấy Lucas cầm con đao như vũ bão mà đâm liên tục vào bầy tang thi. Không động tác thừa mà đóng cửa lại, động tác liền mạch lưu loát.
“À tỷ tỷ, chúng nó khứu giác tiến hóa là sao?”.
“Có ý tưởng gì a,” Lucas có chút tò mò mà dừng tay lại, cắt cây đao vào không gian.
Đóng cửa âm thanh hấp dẫn một đoàn khác tang thi chú ý, Không đợi hắn kịp nghĩ, Emma từ trong góc phòng chạy ra cầm theo lọ thuốc trừ sâu, bắt đầu phun lên cánh cửa.
“Ân.” Emma gật gật đầu, “Ta cảm thấy cái này virus vẫn luôn tiến hóa.”.
“Mẹ nó!.”
Emma nghe được bên ngoài thanh âm có chút sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lucas, “Ngươi vừa rồi đã làm cái gì?”.
Emma giật mình, ánh mắt lóe lên tia sợ hãi. “Ý của ngươi là... có người cố ý làm chuyện này sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.