“Vậy không phải họ đang gặp nguy hiểm sao,” Amery có chút lo lắng.
Lucas hờ hững cười nhạt, ánh mắt thoáng qua chút lạnh lùng. “Sinh tử của bọn họ là do chính họ. Chúng ta mà xen vào thì chỉ là tự rước họa vào thân thôi, không đáng.”
Emma cùng Amery liếc nhìn Lucas, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Cả hai chưa từng thấy hắn thể hiện sự lạnh lùng như này, cứ như thể cả thế giới này chẳng còn gì khiến hắn bận tâm nữa.
“Vậy tại sao ngươi lại đứng ra bảo vệ chúng ta?” Amery nhìn Lucas, giọng nói mang theo chút nghi hoặc.
Lucas khẽ cười, ánh mắt có chút trầm lặng. “Ta chỉ làm những gì bản thân cho là đúng. Hơn nữa… các ngươi không giống họ.”
“Ở cạnh thúc thúc cùng tỷ tỷ, ta cảm thấy rất thoải mái, như thể đang ở bên người thân vậy,” Lucas nói, khóe miệng bất giác cong lên.
Cả hai người nhìn nhau, nụ cười khẽ nở trên môi, không hẹn mà cùng bước lại gần không nói gì mà ôm lấy Lucas.
“A, hai người đây là làm cái gì.” Hắn có chút mờ mịt mà nhìn hai người.
“Chỉ là chúng ta cảm thấy rất vui khi có ngươi bên cạnh,” Amery mỉm cười, giọng ấm áp. “Ta vẫn coi hai người các ngươi như cháu của mình mà, đừng nghĩ nhiều quá.”
Emma cũng gật đầu, ánh mắt dịu dàng mà soa đầu của hắn. “Đúng vậy, Lucas. Ta vẫn luôn coi ngươi như đệ đệ của mình vậy.”
Lucas bất giác đỏ mặt, giọng có chút lúng túng. “Hừ.”
“A, được rồi! Ngươi còn ngại ngùng cái gì nữa chứ?” Emma cười khẽ, đấm nhẹ vào cánh tay Lucas, ánh mắt mang theo chút trêu chọc.
“A, đau!” Lucas xuýt xoa, nhanh chóng kéo ống tay áo lên để lột vết bầm tím lớn hiện rõ trên cánh tay.
“Ngươi đây là bị làm sao?” Emma luống cuống, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn mà xem xét kỹ. Vẻ mặt nàng đầy lo lắng, bàn tay có chút run run nhẹ nhàng chạm vào vết bầm, như sợ làm hắn đau.
Lucas vẻ mặt nhăn nhó, miễn cưỡng nở nụ cười, "Ta đã nói rồi, chỉ là bị cánh tủ va phải mà thôi, không có gì nghiêm trọng cả."
"Lucas này, lần sau nếu có chuyện gì nguy hiểm thì ngươi cũng có thể lui về đằng sau để cho chúng ta sẽ bảo vệ ngươi," Emma vừa dịu dàng dùng khăn ướt lau qua vết bầm trên cánh tay, vừa nhẹ giọng nói, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
Đứng bên cạnh, Amery cũng không chịu thua, vẻ mặt có chút tiếc nuối mà lấy từ trong túi áo ra một thanh sô-cô-la, nhét thẳng vào tay Lucas. "Đây là món ta thích nhất, còn đúng cái cuối cùng nên ngươi nhớ ăn đấy, không được để phí đâu."
Nhìn Amery vẻ mặt tiếc nuối nhưng vẫn cố chịu đựng mà đưa cho hắn khiến Lucas không nhịn được bật cười, giọng mang chút trêu chọc: “Ha ha ha, cảm ơn thúc thúc, ta nhất định sẽ ăn hết, không để phí một chút nào đâu.”
Lucas bất giác cảm thấy có một loại cảm giác nghẹn ngào trong lòng, mắt bắt đầu đỏ lên, nước mắt không kiềm chế được mà lăn dài trên má. Cảm giác ấm áp từ sự quan tâm của hai người khiến hắn không thể làm chủ được bản thân, đây vẫn là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự chăm sóc chân thành đến thế. Kiếp này tuy là có gia đình mới nhưng chỉ có Pepper post cùng lão quản gia Jarvis ở bên cạnh hắn, còn lão cha Tony thì một năm gặp chưa tới năm lần.
Emma dịu dàng vỗ nhẹ lên đầu Lucas, giọng nói mềm mại như gió xuân. “A, lớn rồi không khóc.” nàng cười nhẹ, nụ cười ấm áp cùng một chút an ủi khiến Lucas cảm thấy hơi ấm từ gia đình.
Lucas vội vàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua. “Ta đây chỉ là bụi bay vào mắt thôi.” Hắn nói, giọng có phần lúng túng.
Mưa đạn lúc này đang không còn bình tĩnh.
“Chủ bá đây là rớt vào tay hồ li tinh, Hu hu hu.”
“Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy mà bị chủ bá c·ướp mất, ta không phục.”
“Các ngươi đây là đang nghĩ cái gì a, hai người chỉ coi nhau như tỷ đệ mà thôi.”
Lucas lúc này đang bận tận hưởng cảm giác vui vẻ, không còn tâm trí đâu mà để ý đến mưa đạn.
Trên biển ngày thứ 25.
Tang thi ngày nào cũng lảng vảng ngoài cửa, cũng may có t·hi t·hể tang thi để trước cửa khiến mùi h·ôi t·hối làm chúng nó không quá để ý đến phòng này, nhưng cũng vì cái này khiến cả ba người không có ngủ đủ giấc.
Bất quá so với bọn họ thì trong phòng bếp có nhiều người sống càng thêm hấp dẫn tang thi. Phòng bếp mọi lúc đều truyền đến thanh âm điên cuồng phá cửa, không biết nơi đó còn có thể kiên trì bao lâu.
Vài ngày qua, Lucas cùng hai người đã quyết định rời khỏi nơi này, không còn an toàn nữa
Ở trên tàu làm nhân viên giao cơm được vài ngày, khiến hắn biết toàn bộ tàu hàng cấu tạo, tránh đi tang thi trên boong tàu vẫn không phải vấn đề.
Trên cửa truyền đến thanh âm sắc nhọn của móng tay cào lên, Lucas nghe có chút khó chịu mà nhíu nhíu mày, đứng lên chuẩn bị đồ phòng thân cho cả ba người để đi ra ngoài.
Đầu tiên là xé giấy báo ra, dùng băng dính quấn lại thật chặt lên cánh tay để đề phòng bị cắn, lấy từ trong tủ chữa cháy ra cây rìu đưa cho Amery làm v·ũ k·hí phòng thân.
“Thúc thúc, cảm giác thế nào?” Lucas nhìn Amery, ánh mắt có chút tò mò.
“Xúc cảm còn tính không tồi,” Amery vẫy vẫy, sau đó đem cây rìu để ở một bên.
"Vậy để cái này cho thúc thúc dùng, ta sẽ đi trước, còn ngươi thì đi phía sau bảo vệ cho Emma tỷ tỷ." Vừa nói, Lucas vừa nhanh chóng tìm kiếm trong đống đồ xem còn gì có thể sử dụng lại không.
Trải qua mấy ngày nay tiêu hao khiến không gian còn thừa một góc lớn. Lucas nhìn trong phòng, cảm giác cái gì có thể sử dụng, có thể mang đi đều mang đi.
Mở ra thùng đựng đồ, từ bên trong lấy ra mấy bộ đồ cho thuyền viên.
Tuy rằng lúc này đang là 37 độ mùa hè, nhưng mệnh so với mát mẻ càng thêm quan trọng. Cả ba người mặc lên vài lớp quần áo, cổ tay áo cũng không để lộ ra, Lucas cũng dùng dư lại băng dính bọc đến kín mít.
Xác định chính mình trang bị hoàn thiện, Lucas lấy ra từ trong không gian chảo cùng bếp điện.
Mưa đạn có chút tò mò không hiểu hắn định làm gì.
“Oa, chủ bá đây là muốn nấu cái gì,”
Nhìn thấy phản ứng của phòng phát sóng, Lucas khóe miệng khẽ nhếch, “Hôm nay ta sẽ chiêu đãi mọi người một món đặc biệt.”
Mà ngay lúc này Emma cùng Amery từ ngoài phòng đi vào vào, cả hai người vừa hay nhìn thấy Lucas đang ngồi một bên cắt từng lát thịt, không quá chú ý mà lẩm bẩm nói chuyện một mình.
“Lucas, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?” Emma đứng một bên, vẻ mặt đầy khó hiểu mà hỏi.
Giọng nói đột ngột vang lên từ sau lưng khiến Lucas giật mình, lưỡi dao trong tay suýt chút nữa đã cắt vào ngón. Hắn vội vàng quay người lại, ánh mắt có chút chột dạ mà nhìn Emma.
“A, ta đây chỉ là... chỉ là nói chuyện một mình thôi.” Lucas lúng túng đáp, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng vào nàng.
Emma cũng chẳng mảy may để ý xem lời hắn có gì không đúng, bởi ánh mắt của nàng lúc này đều bị tảng thịt trên thớt thu hút hoàn toàn.
Một tay giữ chặt tảng lớn thịt bò vuông vức trên thớt, một cái tay khác nắm chặt sắc bén dao phay, đang từ miếng thịt bò phía trên cắt xuống từng miếng từng miếng nhìn giống như từng trang giấy.
Amery nhịn không được mà hỏi, “Ngươi đang làm cái gì?”.
Muốn làm bò bít tết chắc chắn không được, lại không thể lấy ra nấu canh, Khiến Emma cùng Amery đoán không ra Lucas chân chính mục đích.