Trương Dương nhìn Lucas bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt. "Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi chỉ là một kẻ bị cha ruột bỏ rơi để ông ta dễ dàng lấy vợ mới mà thôi."
"Chủ bá đây là bị ba mẹ bỏ rơi sao, tỷ tỷ có thể lo cho nhóc.”
"Batman cũng không bằng chủ bá, xin chia buồn.”
"Đây chỉ là trò chơi thôi mà, các ngươi cứ nghĩ cái gì vậy.”
Trương Dương khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ đắc ý nhìn Lucas.
"Nếu ngươi chịu giúp ta thoát khỏi đây thì ta có thể cân nhắc xem có nên nhận ngươi làm người dưới trướng của ta không."
Trái ngược với sự mong đợi của Trương Dương thì Lucas hoàn toàn không tỏ ra cái gì buồn bã. Hắn lại gần, cúi người ghé sát vào tai Trương Dương, giọng nói đầy chế giễu.
"Thì sao? Ngươi tưởng mấy lời nhảm nhí đó có thể đe doạ ta? Đáng tiếc."
Nụ cười của Trương Dương bỗng cứng lại, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu, "Ngươi không sợ bị đuổi đi sao?."
Lucas nhướn mày, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn hắn.
"Mạng sống quan trọng hơn hay tiền quan trọng hơn?."
Không để Trương Dương kịp phản ứng, Lucas tiếp tục nói.
"Ngươi có hai lựa chọn, một là để ta ném ngươi xuống, hai là cút ra xa ra."
"Ngươi không thể làm vậy, ta là phó thuyền trưởng!" Trương Dương hét lên, giọng đầy tuyệt vọng.
Lucas dơ lên cây đao, từ bên cạnh cổ hắn sượt quá, “Ngươi nên may mắn vì ta là người tuân thủ pháp luật, nếu không ta đã chém ngươi rồi! Đừng có xuất hiện ở trước mặt bọn ta, cút!”.
Trương Dương bị dọa đến run lên, mắt nhìn bên cạnh Emma cùng Amery.
“Tưởng lão tử cùng ngươi đùa sao?” Lucas quát lớn, tay chém mạnh vào ống thông gió, tạo ra một lỗ lớn trên thanh sắt.
Trương Dương hét lên một tiếng, không nghĩ tới Lucas nhanh như vậy liền trở mặt không nhận người.
Trương Dương nhặt lên ba lô phía sau lưng, nhanh chóng từ phía Lucas bò đi về phía ngược lại.
“Như vậy có phải quá đáng không?” Amery nhìn cảnh tượng trước mắt, giọng có chút lo lắng.
“Hắn muốn g·iết chúng ta, vậy tại sao chúng ta phải tha cho hắn?" Lucas hờ hững xua tay, vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Vậy giờ làm sao chúng ta có thể lên lầu trên được? Chìa khóa bị hắn cầm đi rồi.” Emma cau mày, giọng đầy nghi hoặc.
“Bây giờ chỉ có hai lựa chọn,” Lucas nghiêm giọng, ánh mắt lướt qua Emma cùng Amery.
“Một là liều mạng chạy lên lầu hai, hai là tìm đường đến boong tàu rồi trèo lên thùng container, cố gắng cầm cự thêm vài ngày cuối.”
"Tại sao chúng ta không ở lại trong ống thông gió này cho đến khi mọi chuyện kết thúc?" Amery nhíu mày, giọng đầy nghi hoặc hỏi.
Lucas trầm ngâm, giọng đầy suy tư. "Chúng ta ở trong ống thông gió nãy giờ đã gây ra không ít tiếng động, rất có thể những người còn sống trong phòng bếp cũng đã phát hiện ra rồi."
Emma ngồi tựa vào vách, ánh mắt kiên định lên tiếng: "Ta chọn hai, trèo lên thùng container, nơi đó khá cao nên tang thi sẽ không dễ trèo lên được."
Cả hai người đồng loạt quay sang nhìn Amery, ánh mắt đầy mong đợi, "Thúc thúc, ý của ngươi thì sao?"
"Được, vậy cứ quyết định như vậy đi," Amery thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Cả ba người men theo ống thông gió mà di chuyển, ánh sáng yếu ớt từ các khe hở hắt vào làm lộ rõ những giọt mồ hôi trên trán từng người. Sau khoảng mười phút, cả ba người cuối cùng cũng lên được Boong tàu. Bên ngoài chỉ có lác đác năm đến sáu con tang thi đang lảo đảo di chuyển, phát ra những âm thanh khàn khàn đầy đe dọa.
"Thúc thúc, hai chúng ta xuống xử lý mấy con này đi, coi như luyện tay chút." Lucas nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên sự cổ vũ.
"Như vậy có ổn không?" Trong mắt Amery lóe lên chút do dự, giọng nói mang theo vẻ không chắc chắn.
Lucas vỗ mạnh vào ngực mình, vẻ mặt tự tin bảo đảm. "Yên tâm đi, có ta ở đây thúc tuyệt đối an toàn!"
"Vậy được rồi," Amery hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm, tay siết chặt cây rìu đến mức nổi cả gân xanh.
Emma đứng bên cạnh, nắm tay thành quyền làm động tác cổ vũ, "Thúc thúc cố lên!"
Cả hai người vừa nhảy xuống từ ống thông gió, tiếng động vang lên khiến lũ tang thi gần đó ngay lập tức quay đầu lại, ánh mắt trắng dã bỗng lóe lên tia hung tợn, cơ thể vặn vẹo mà lao về phía Lucas cùng Amery.
Lucas đứng bên cạnh, nhanh chóng chỉnh lại tư thế cầm rìu cho Amery, giọng nghiêm túc dặn dò. "Nhắm thẳng vào đầu, chỉ cần một nhát gọn gàng đừng để nó có cơ hội phản kháng."
Amery tay siết chặt cán rìu, ánh mắt lóe lên vẻ quyết tâm, không chút do dự vung mạnh một nhát dứt khoát bổ thẳng vào đầu con tang thi trước mặt.
Tiếng gào rú thảm thiết vang lên, càng thêm kích thích hung tính của đám tang thi phía sau càng trở nên điên cuồng hơn, chúng không ngừng gầm gừ, lảo đảo lao về phía hai người.
"Không rút ra được!" Emma hoảng loạn cố hết sức giật cây rìu đang cắm sâu vào đầu tang thi, tay càng ngày càng run lên, mồ hôi thấm ướt cả lưng.
"Lui lại!" Lucas kéo Amery lùi ra sau, tay nhanh như chớp giật mạnh cây rìu ra. Theo đà, hắn xoay người, từng nhát rìu chuẩn xác mạnh mẽ chém thẳng vào bầy tang thi lao tới, nhanh gọn xử lý sạch sẽ.
Đứng một bên, Amery không chịu nổi cảnh tượng trước mắt, cơ thể run lên từng hồi. Hắn cúi người bắt đầu nôn khan, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.
“Sao rồi, thúc thúc? Vẫn ổn chứ?” Lucas đứng một bên, vừa vỗ nhẹ lưng Amery vừa cố gắng giúp hắn bình tĩnh lại, giọng nói mang theo chút an ủi.
"Không sao, chỉ là lần đầu thấy cảnh máu tanh gần như vậy nên hơi khó chịu một chút thôi," Amery nói, giọng vẫn còn run rẩy. Hắn cố bám vào tường để giữ thăng bằng, đôi chân như muốn khụy xuống bất cứ lúc nào.
"Dần dần rồi sẽ quen thôi," Lucas nói, giọng điệu mang theo chút chấn an. Từ trong không gian lấy ra một chai nước khoáng đưa qua cho Amery. "Nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đi."
"Được rồi," Amery thở hắt ra, cả người như bị rút sạch sức lực mà ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt mệt mỏi rã rời không buồn động đậy.
Trong lúc chờ đợi thì thì Lucas một tay dúp Emma trèo suống, cả hai người đồng loạt không nói gì chỉ lẳng lặng cùng nhau tiến ra phía trước tàu dò xét. Cả boong tàu khắp nơi đều là những v·ết m·áu khô cứng, những t·hi t·hể nằm la liệt, bầu không khí xung quanh lạnh lẽo cùng ngột ngạt, tạo nên một khung cảnh đầy quỷ dị khiến sống lưng không khỏi ớn lạnh.
"Lucas, ta có cảm giác không được tốt cho lắm," Emma khẽ nói, giọng đầy cảnh giác. Nàng cố gắng bá·m s·át theo hắn, ánh mắt không ngừng đảo qua bốn phía như thể bất kỳ góc khuất nào cũng có thể ẩn chứa nguy hiểm.
"Cứ bám theo ta," Lucas trầm giọng dặn dò, đôi mắt sắc lạnh quét qua từng góc tối trên boong tàu. Thanh đao trong tay hắn loé lên ánh sáng lạnh lẽo, từng bước chân di chuyển nhẹ nhàng đầy cảnh giác. Cả boong tàu lúc này chìm trong bầu không khí im lặng đến ngột ngạt, chỉ còn vang vọng tiếng thở dồn dập cùng tiếng bước chân khe khẽ của hai người.
“Rầm”
"Tiếng gì vậy?" ánh mắt đầy cảnh giác nhìn lại, giọng nói có chút run hỏi.
Lucas khẽ cau mày, nghiêng đầu lắng nghe kỹ. "Hình như là từ phía sau... Có thể là tang thi," hắn thấp giọng đáp, bàn tay siết chặt lấy chuôi đao, cơ thể lập tức vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Từ đằng xa, âm thanh tiếng súng vang lên liên hồi, xen lẫn với tiếng gào thét của dã thú. Từng bước chân dồn dập nện xuống boong tàu, tiếng động ngày một gần hơn, tựa như cả bầy quái vật đang lao thẳng về phía họ.
Emma đứng cứng người lại, nuốt khan một cái, "Lucas... có phải chúng đang đến đây không?"
Lucas không trả lời, chỉ lặng lẽ kéo Emma lui về phía sau, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về hướng âm thanh đang đến gần.