Ngay lúc Lucas gần như muốn từ bỏ việc chống cự, thì đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng gào của Amery. "Bỏ hắn ra!"
Amery lao tới, tay siết chặt cây riu mà vung lên một nhát mạnh mẽ chém thẳng vào cánh tay tang thi.
Một tiếng gào thét kinh hoàng vang vọng cả boong tàu. Sự đau đớn khiến tang thi buông tay ra để cả cơ thể Lucas rơi xuống sàn tàu với một tiếng "phịch" nặng nề.
Cây rìu cắm sâu vào cánh tay quái vật. Từ v·ết t·hương một thứ chất lỏng màu đen đặc sệt bắt đầu chảy ra, kèm theo đó là một mùi h·ôi t·hối nồng nặc đến mức khiến người ta buồn nôn. Không khí xung quanh như bị thứ dịch nhầy này làm ô nhiễm.
Nhân lúc con quái vật còn đang gào thét đau đớn, Amery không chút do dự kéo lấy Lucas lùi về phía sau. Gương mặt hắn nhuốm đầy là huyết, mồ hôi hòa lẫn với bụi bẩn tạo thành từng vệt dài. Cả cơ thể Lucas mềm nhũn không còn chút sức lực, đôi mắt khẽ nhắm lại, chìm vào trạng thái b·ất t·ỉnh.
"Emma, mau kiểm tra v·ết t·hương cho Lucas!" Amery hô lớn, giọng nói khẩn trương, Không đợi nàng kịp phản ứng, hẳn đã lao tới cầm chặt cây đao của Lucas còn dính máu, trực tiếp hướng về phía con tang thi đột biến lao tới.
Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt khiến hắn rùng mình. Vết thương do cú chém lúc trước vốn dĩ đã rất sâu, giờ đây đang dần khép lại với tốc độ đáng sợ, từng mảng thịt đen sì từ từ tái tạo. Con tang thi không chỉ đứng vững mà còn quay lại, ánh mắt từ màu trắng dã mà dần dần biến thành đỏ ngầu lóe lên tia hung ác, như thể v·ết t·hương vừa rồi chỉ càng khiến nó thêm điên cuồng.
“Mẹ nó!” Amery thốt lên, tay cầm đao bắt giác run lên. Tiếng gào thét quái dị từ con tang thi đột biến vang vọng, như một loại áp lực vô hình đè nặng lên hắn. Đầu óc choáng váng, đôi chân bất giác khuỵu xuống, cả người như bị một sức mạnh không thể kháng cự đè ép.
Chỉ nhờ cây đao trong tay hắn chống xuống mặt boong tàu, cố gắng không để mình quỳ hoàn toàn. Ánh mắt lóe lên một chút hoảng loạn.
Tang thi không chút chậm trễ mà lao về phía Amery, đôi mắt đỏ rực như muốn nuốt chửng hắn. Nhưng lần này Amery đã sớm chuẩn bị. Hắn nghiến răng, chờ đợi đúng thời điểm rồi bất ngờ nghiêng người, cầm chắc cây đao trong tay, lợi dụng quán tính của nó mà xuyên thẳng lưỡi đao qua thân thể tang thi.
Tiếng gầm đau đớn vang lên khắp boong tàu. Một lỗ lớn xuất hiện trên bụng tang thi, mủ đen bắn tung tóe, mùi tanh tưởi lan tràn. Amery thở hổn hển, định nhân cơ hội này lùi lại lấy khoảng cách. Nhưng chưa kịp nở nụ cười chiến thắng thì một củ quét tay mạnh mẽ từ tang thi đã vung hẳn bay thẳng ra phía sau.
Cơ thể Amery rơi xuống bãi xác tang thi đầy máu me cùng nội tạng rải rác, va đập mạnh khiến xương cốt hắn như muốn nát vụn. Toàn thân ê ẩm, hắn gắng gượng chống tay muốn đứng lên nhưng cả người lại rụng rời, sức lực như bị rút sạch. Hắn cảm nhận rõ từng cơn đau lan khắp cơ thể.
Đang định lùi ra thì Amery cảm nhận được sự lạnh lẽo bất ngờ truyền tới từ bàn tay. Trong lòng thoáng giật mình, hắn quay đầu lại. Đập vào mắt liền là một khẩu súng trường kiểu cũ, nòng súng lộ ra khỏi đống t·hi t·hể lộn xộn, như một tia sáng trong tình cảnh tuyệt vọng.
Hắn cố gắng dồn chút sức lực còn lại, run rẩy gạt những xác tang thi đè lên khẩu súng. Bàn tay hắn bám chặt lấy thân súng, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt lại lóe lên tia hy vọng.
"Đừng có mà hết đạn lúc này," Amery lầm bầm, lập tức kiểm tra băng đạn. May mắn thay, bên trong vẫn còn nửa băng đạn, đủ để hắn làm liều.
Amery cần răng, nhấc khẩu súng bên hông lên, đôi tay run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ chắc. Hần giương súng, ngắm thẳng vào đầu tang thi đang lao đến. "C·hết đi!" Amery hét lên, dùng toàn bộ sức lực bóp cò súng.
Tiếng súng vang lên như xé toạc không gian, lực giật mạnh đẩy hẳn lùi về phía sau vài bước, cả cánh tay như muốn rời ra vì phản lực. Hần cố gắng điều chỉnh lại tư thế, ánh mắt không rời mục tiêu.
Khi nhìn lại, trên trán tang thi đã xuất hiện một lỗ lớn, máu đen và dịch mủ tuôn ra không ngừng. Tang thì loạng choạng vài giây, ánh mắt hung tợn dần mất đi ánh sáng, cơ thể khổng lồ đổ sập xuống sàn tàu với tiếng động nặng nề.
Amery thở phào, toàn thân như rã rời nhưng hắn vẫn giữ chặt khẩu súng trong tay, ánh mất cảnh giác vì hắn biết với loại tang thi đột biến như này chỉ một sơ sẩy cũng có thể dẫn đến c·ái c·hết.
Amery ngã phịch xuống sàn, cảm giác đau nhói từ xương sườn truyền đến khiến hần không nhịn được mà hít một hơi lạnh, mồ hôi tuôn ra thấm đẫm sau lưng. hẳn không dám để cơ thể nghỉ ngơi quá lâu.
Ánh mắt hẳn rơi xuống cái xác tang thi vừa bị hạ gục. Toàn thân nó đầy gân xanh nổi cuồn cuộn, những v·ết t·hương vẫn rí dịch mủ màu đen bốc lên mùi h·ôi t·hối nồng nặc. Tuy nhiên, điều khiến hắn chú ý nhất không phải cơ thể của nó mà là bộ giáp chống đạn cùng khẩu súng lục đang được gắn chặt bên hông.
"Không thể để lãng phí," Amery tự nhủ, cố gắng gượng dậy, cả người đau nhức như muốn gãy đôi. Hắn lê từng bước nặng nề đến gần cái xác, mỗi lần hít thở là một lần xương sườn như bị bóp nghẹt. Tay run rẩy vươn ra, bắt đầu tháo bộ giáp chống đạn khỏi người tang thi, ánh mắt không rời khẩu súng lục sáng loáng.
"Thứ này có thể phòng thân..." cố gắng phớt lờ cảm giác ghê tởm khi chạm vào cơ thể lạnh ngắt, nhớp nháp của tang thi.
Sau một hồi lục lọi, Amery cuối cùng cũng thu được vài món đồ tốt. Có hai quả lựu đạn vẫn còn nguyên vẹn, một quả bom khói nhỏ gọn nằm gọn trong lòng bàn tay, còn có hai băng đạn súng trường cùng một băng đạn súng lục.
Hắn nhìn đống chiến lợi phẩm, trên mặt lộ ra chút nhẹ nhõm. "Cuối cùng cũng có chút hy vọng sống sót a," Amery thở ra một hơi.
Nhét tất cả vào túi, hắn cẩn thận kiểm tra khẩu súng lục. Dù không phải là thứ v·ũ k·hí quá tốt nhưng trong tình cảnh này, một khẩu súng cùng vài băng đạn cũng là cả một gia tài.
Amery nhíu mày, cố gắng đứng thẳng dậy. Cơn đau từ xương sườn vẫn không ngừng h·ành h·ạ nhưng hắn biết mình không có thời gian để nghỉ ngơi. Dùng cây đao làm điểm tựa mà cố gắng từng bước đi về phía hai người.
"Thúc thúc, ngươi còn ổn chứ?" Emma vội vàng chạy lại, ánh mắt đầy lo lắng khi thấy Amery khập khiễng bước tới, cả người lấm lem toàn là huyết cùng bụi bẩn.
"Ta... vẫn ổn," Amery gượng cười, nhưng sắc mặt tái nhợt đã tố cáo cơn đau nhói từ lồng ngực. Hắn dựa vào Emma mới có thể đứng vững, giọng khàn đặc. "Chỉ là xương sườn hơi tổn thương, không phải vấn đề lớn."
Emma nhìn hắn đầy nghi ngờ, ánh mắt lướt qua những v·ết m·áu loang lổ trên người Amery. "Ngươi đừng cố mạnh miệng. Ngồi xuống đây, để ta xem qua một chút."
Amery không cãi, để Emma dìu mình đến dựa vào tường. Hắn đặt mấy món v·ũ k·hí vừa thu thập được xuống đất, thở dốc, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Ta tìm được vài thứ. Chúng có thể giúp chúng ta sống sót."
Emma gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bộ dạng kiệt sức của Amery. "Trước hết ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
"Không nên ở đây lâu, chúng ta phải trèo lên thùng container như dự kiến," Amery nói, giọng khàn đặc đầy mệt mỏi, cố gắng giữ tỉnh táo.
Emma nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. "Nhưng ngươi thế này có thể trèo nổi không? Hay là nghỉ một lát đã."
"Không được," Amery lắc đầu, nghiến răng chịu đau. "Nếu chậm trễ, chúng ta sẽ bị bao vây. Đi thôi, ta vẫn có thể đi được."
Emma không thể thuyết phục được Amery, đành gật đầu đồng ý. Nàng từ đằng sau lôi ra một cái thang gấp mà trước đó đã cẩn thận giấu đi.
Amery mặc dù cả người đau đớn nhưng vẫn cố gắng cõng Lucas trên lưng. Từng bước di chuyển đến gần thùng container, hắn cắn răng chịu đựng không để cơ thể mình gục ngã. Emma đi theo sát phía sau, nàng không thể làm được gì liền dúp hai người cầm đồ, cố gắng chia sẻ phần nào gánh nặng cho Amery.
"Thúc thúc, cẩn thận một chút," nàng nói nhỏ, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Amery khẽ gật đầu, giọng nói có chút mệt mỏi, "Yên tâm, ta sẽ đưa Lucas lên an toàn."
Dựng thang lên thùng container, Amery vừa giữ thăng bằng vừa trèo lên từng bậc, cả người như bị rút hết sức lực. Emma phía sau luôn sẵn sàng đỡ lấy nếu hắn trượt chân. Mồ hôi ướt đẫm cả hai người nhưng không ai dám chậm trễ bởi tiếng gào rú từ xa đang ngày một tới gần.