Buổi chiều hôm đó, Hải và Hương đến bến xe Sài Gòn để đón bà Thanh – mẹ của Hương. Sau lần về Gia Lai vào dịp Tết vừa rồi để hàn gắn mâu thuẫn, tình cảm giữa Hương và mẹ đã trở nên tốt hơn, nhưng vẫn còn chút ngại ngùng. Hải hiểu điều đó, nên hắn luôn cố gắng tạo không khí thoải mái nhất.
Bà Thanh bước xuống từ xe khách, dáng vẻ điềm đạm, trên tay kéo một vali nhỏ. Hương nhanh chóng tiến tới, nở nụ cười dịu dàng: “Mẹ, con ở đây.”
Bà Thanh nhìn con gái, gật đầu nhẹ, ánh mắt ánh lên chút tình cảm khó giấu: “Ừ, mẹ thấy rồi. Đi đường không mệt, hai đứa chờ lâu chưa?”
“Mẹ không mệt là được rồi. Chúng con đến sớm để đảm bảo mẹ không phải chờ,” Hải đáp, lễ phép cúi đầu. “Con chào bác. Mọi thứ ổn chứ ạ?”
“Ổn cả. Mẹ thấy thoải mái lắm.” Bà Thanh nhìn Hải một lượt, ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng. “Con vẫn là người chu đáo như lần trước mẹ gặp ở nhà.”
Trên đường về, Hương trò chuyện với mẹ về những ngày sống ở thành phố, còn bà Thanh thỉnh thoảng hỏi thêm về công việc của con gái. Hải chỉ im lặng lái xe, mỉm cười mỗi khi nghe thấy giọng nói của họ.
Buổi tối, Hải đã sắp xếp một bàn ăn lớn tại một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Đây không chỉ là buổi gặp mặt chính thức giữa hai bên gia đình mà còn là dịp để Hải bày tỏ lời xin lỗi và giải thích với cả hai.
Hai bên gia đình gồm mẹ Hải, hai em của hắn, bà Thanh, cùng anh rể Lâm và chị gái Lan của Hương đều có mặt đầy đủ. Mọi người ngồi quây quần bên chiếc bàn lớn, không khí ban đầu có chút dè dặt.
Mẹ Hải nhìn bà Thanh, cười nhẹ: “Chị Thanh, Hương nhà chị xinh xắn, giỏi giang lắm. Thằng Hải nhà tôi được chị chăm sóc, dạy dỗ, giờ tôi cũng yên lòng.”
Bà Thanh đáp, giọng chân thành: “Hải là người chu đáo, cẩn thận, lại hết lòng vì Hương. Mấy năm qua, nếu không có Hải, tôi không biết con bé sẽ thế nào.”
Hương cười, chen vào: “Mẹ và bác đừng khen bọn con quá, bọn con cũng chỉ đang cố gắng làm tốt nhất thôi ạ.”
Bà Thanh nhấp một ngụm nước, nhẹ nhàng nói:
“Thực lòng mà nói, thời gian trước tôi có chút lo lắng cho Hương. Nhưng từ khi nó ở bên Hải, tôi thấy con bé thay đổi nhiều, trưởng thành hơn. Tôi rất yên tâm khi hai đứa ở bên nhau.”
Lâm bật cười, phá vỡ không khí trang trọng:
“Phải thế chứ, Hương nhà mình bây giờ là người phụ nữ của gia đình rồi. Anh thấy Hải đúng là ‘trâu chậm’ mới vớ được ‘cọc ngọt’ thế này.”
Cả bàn cười vang, không khí càng thêm ấm cúng. Sau vài câu chuyện, Hải đứng dậy, nâng ly, giọng nói rõ ràng: “Hôm nay, con xin phép nói vài lời. Được hai bên gia đình tụ họp thế này là niềm hạnh phúc lớn nhất của con và Hương. Trước tiên, con muốn gửi lời cảm ơn và xin lỗi. Sáu năm qua, Hương đã trải qua nhiều khó khăn, nhưng nhờ có mẹ và gia đình ủng hộ, cô ấy mới có thể trở lại với nụ cười rạng rỡ như bây giờ.”
Hắn hít sâu, tiếp tục: “Con và Hương đều mong muốn xây dựng một tương lai tốt đẹp, không chỉ cho bản thân mà còn để hai bên gia đình tự hào. Từ nay về sau, con sẽ cố gắng hết sức để làm tròn trách nhiệm.”
Hương đứng lên bên cạnh Hải, ánh mắt kiên định: “Mẹ, bác, con biết mình từng sai lầm, nhưng con tin rằng mọi chuyện sẽ tốt hơn từ giờ. Hải là người giúp con đứng dậy, và con tin tưởng anh ấy tuyệt đối.”
Mẹ Hải nhìn con trai, gật đầu cười hiền: “Hương à, từ nay con là con gái mẹ. Hai đứa cứ yên tâm mà sống hạnh phúc.”
Bà Thanh cũng khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng chút xúc động: “Hương, con đã trưởng thành rồi. Mẹ chỉ mong con hạnh phúc. Hải, mẹ tin tưởng con.”
Lan nâng ly: “Nào, chúc mừng hai đứa, chúc mừng cả hai gia đình!”
Sau bữa ăn, khi mọi người đã thoải mái hơn, bà Thanh mở lời: “Thế hai đứa đã tính đến chuyện tổ chức đám cưới chưa? Mẹ thấy đến lúc rồi đấy.”
Bà Nhung - mẹ Hải, cũng phụ họa: “Đúng đấy. Cưới xin là chuyện lớn, phải chuẩn bị chu đáo. Hai tháng nữa là đẹp nhất.”
Hương nhẹ nhàng đáp: “Mẹ, con và Hải cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Nhưng con mong muốn một đám cưới nhỏ thôi, không cần quá cầu kỳ hay xa hoa. Con không muốn mọi người phải vất vả vì con.”
Hải gật đầu, nắm tay Hương: “Con cũng đồng ý với Hương. Quan trọng là ý nghĩa của ngày cưới, không phải hình thức bên ngoài. Cả hai đứa con đều mong mọi thứ thật giản dị.”
Bà Thanh nhìn con gái, định nói thêm nhưng lại thôi. Bà Nhung cũng cười, khuyên nhủ: “Nhỏ thì nhỏ, nhưng cũng phải có chút hình thức để họ hàng hai bên chứng kiến. Đây là ngày trọng đại của hai đứa mà.”
Hương cúi đầu, giọng cương quyết nhưng vẫn lễ phép: “Mẹ, bác, con hiểu ý mọi người. Nhưng con nghĩ quan trọng là chúng con được bên nhau, chứ không phải quy mô lớn hay nhỏ.”
Cả hai người mẹ đều nhìn nhau, cuối cùng gật đầu đồng ý. Bà Thanh nhẹ nhàng nói: “Thôi được, mẹ tôn trọng quyết định của hai đứa. Nhưng dù sao cũng phải làm sao để gia đình hai bên cảm thấy ấm cúng và trọn vẹn.”
Hải cúi đầu cảm ơn: “Chúng con sẽ cố gắng sắp xếp chu đáo nhất. 2 tháng nữa, con và Hương sẽ tổ chức, và chúng con hy vọng có sự chúc phúc của cả hai bên gia đình.”
Sau bữa ăn, Hải đưa mọi người về khách sạn để nghỉ ngơi. Trước khi chia tay, bà Thanh khẽ vỗ vai con gái, nói nhỏ: “Mẹ rất vui vì con đã tìm được người tốt như Hải. Cố gắng giữ lấy hạnh phúc này nhé.”
Hương mỉm cười, siết tay mẹ: “Mẹ yên tâm. Con đã học được cách trân trọng hạnh phúc của mình rồi.”
Hải đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn, ánh mắt đầy sự tin tưởng. Một chặng đường mới đang chờ đón họ phía trước, với cả gia đình luôn đồng hành.
Sài Gòn những ngày lễ 30/4 và 1/5 năm 2006 tràn ngập không khí nhộn nhịp. Khắp các con phố lớn nhỏ đều được trang hoàng bởi cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới, biểu tượng của sự thống nhất và niềm tự hào dân tộc. Đường phố đông đúc hơn thường lệ, khi dòng người từ khắp nơi đổ về để tận hưởng không khí lễ hội.
Khu vực trung tâm như Nhà thờ Đức Bà, Dinh Độc Lập, và đường Nguyễn Huệ luôn chật kín người. Các gia đình, cặp đôi, và du khách tản bộ trong cái nắng dịu của buổi sáng, tay cầm những ly cà phê đá hay nước mía mát lạnh, tiếng nói cười râm ran khắp nơi. Hương hoa từ những công viên ven đường, hòa cùng tiếng nhạc phát ra từ các quán cà phê, tạo nên một bản giao hưởng sống động của thành phố trong những ngày lễ đặc biệt này.
Sáng hôm đó, Hương dẫn hai bên gia đình bắt đầu hành trình khám phá Sài Gòn trong khung cảnh rộn ràng ấy. Chợ Bến Thành, điểm đến đầu tiên, càng trở nên nhộn nhịp hơn với lượng khách đông đúc. Những gian hàng đầy ắp vải vóc, quà lưu niệm, và món ăn đặc sản của miền Nam khiến mọi người không khỏi trầm trồ.
Dẫn mẹ hải, bà Thanh, cùng hai em đi chợ, Hương vừa đóng vai hướng dẫn viên, vừa chăm sóc chu đáo mọi người.
“Mẹ có muốn mua gì làm kỷ niệm không?” Hương hỏi mẹ Hải khi bà đang ngắm một gian hàng bán khăn lụa thủ công.
Bà Nhung cười hiền, ánh mắt trìu mến: “Mẹ không cần gì nhiều đâu, chỉ muốn ngắm nghía thôi. À, mẹ thấy con quen thuộc nơi này ghê, như người Sài Gòn chính gốc vậy!”
Hương mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Dạ, con sống ở đây nhiều năm rồi mà mẹ. Con quen rồi, nên muốn dẫn mọi người đi những nơi đẹp nhất.”
0