0
Tuy nhiên, Hải không hài lòng với kết quả ban đầu. Hắn nhận thấy rằng nhiều quán net chưa hoàn toàn nhận thức được giá trị của GameHub. Vì vậy, Hải quyết định triển khai thêm các chiến dịch hướng dẫn sử dụng GameHub cho các quán net mới, giúp họ tận dụng tối đa các tính năng của dịch vụ.
Sau khi chiến dịch tăng trưởng người dùng thành công. Hải bắt đầu nhìn thấy tiềm năng của GameHub trong việc mở rộng quy mô. Hắn bắt đầu đàm phán với các đối tác lớn trong ngành công nghệ và phần cứng để GameHub có thể tích hợp dễ dàng vào các hệ thống quán net.
Trong khi đó, đội kỹ thuật của công ty đang tập trung vào việc cải thiện trải nghiệm người dùng. Tính năng lưu tiến trình game lên máy chủ, dù đơn giản, nhưng lại mang lại giá trị lớn cho cả người chơi và các quán net.
Người chơi: Không còn phải lo lắng về việc mất dữ liệu khi gặp sự cố mạng. Họ có thể tiếp tục trò chơi bất cứ lúc nào, từ bất kỳ thiết bị nào.
Quán net: Tính năng này giúp quán net giữ chân khách hàng lâu hơn, đồng thời giảm thiểu các khiếu nại liên quan đến dịch vụ.
Hải đánh giá đây là một bước tiến quan trọng, không chỉ nâng cao giá trị sản phẩm mà còn giúp công ty xây dựng mối quan hệ bền chặt hơn với khách hàng hiện tại.
Với một nền tảng vững chắc và chiến lược quảng cáo bài bản, Hải tin rằng GameHub sẽ tiếp tục phát triển mạnh mẽ và trở thành một phần không thể thiếu trong ngành công nghiệp game Việt Nam. Những kết quả bước đầu chỉ là dấu hiệu của một tương lai đầy triển vọng.
Hải nhìn vào bảng kết quả chiến dịch, một nụ cười hài lòng nở trên khuôn mặt hắn. Mặc dù chặng đường phía trước vẫn còn dài, nhưng hắn tin rằng với chiến lược quảng cáo đúng đắn và sự kiên trì, GameHub sẽ đạt được những thành công lớn.
Ngày 30 tháng 4, 2006.
Sáng sớm, bầu không khí của ngày lễ 30/4,
1/5 tràn ngập không gian Sài Gòn. Thành phố bắt đầu thức giấc, những chiếc xe buýt ồn ào, dòng người qua lại đông đúc. Hải và Hương đã có mặt ở bến xe từ rất sớm, đôi mắt họ không ngừng dõi theo từng chiếc xe đang từ từ tiến vào, hi vọng sẽ thấy mẹ và các em Hải.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Hải không giấu được sự hồi hộp. Được gặp lại mẹ và các em sau một thời gian dài là điều hắn mong đợi nhất. Hương đứng bên cạnh, cảm nhận rõ ràng sự lo lắng trong ánh mắt Hải.
“Anh vẫn chưa quen với việc phải chờ đợi như thế này đúng không?” Hương nhìn Hải, giọng nàng nhẹ nhàng, một chút đùa vui trong đó.
“Ừ, chắc là vậy. Mẹ và các em lần đầu lên Sài Gòn, chắc họ cũng bỡ ngỡ lắm.” Hải mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo từng chuyến xe.
“Chắc chắn sẽ ổn thôi mà. Họ sẽ thích thành phố này thôi.” Hương vỗ vai Hải, cố gắng trấn an anh.
Chỉ vài phút sau, một chiếc xe khách từ Bạc Liêu bắt đầu dừng lại. Hải ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng mẹ và các em bước xuống. Mẹ Hải - bà Nhung, một người phụ nữ giản dị nhưng tràn đầy yêu thương, vẫn giữ dáng vẻ hiền hậu như lần trước Hải về quê. Bà nhung nhìn xung quanh một lượt, rồi nở nụ cười khi nhận ra con trai mình đứng chờ.
“Mẹ!” Hải vội vã bước về phía mẹ, ánh mắt hắn sáng lên đầy hạnh phúc.
Bà Nhung nhìn hắn, ánh mắt vừa lo lắng vừa ấm áp. “Con gầy đi nhiều rồi. Công việc vất vả quá hả?”
Hải nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ. “Con không sao đâu mẹ. Mẹ đừng lo, công việc dù bận rộn nhưng con vẫn ổn mà.”
Em gái Hải - Lê Thanh Tuyết, như thường lệ, luôn là người hoạt bát nhất trong gia đình. Nàng chạy lại gần Hương, không giấu được sự tò mò. “Chị Hương, em nghe anh Hải nói nhiều về chị lắm. Thành phố này có gì vui không? Chắc chị không thấy buồn khi phải xa gia đình đúng không?”
Hương hơi bất ngờ vì sự nhanh nhảu của Tuyết, nhưng nàng nhanh chóng đáp lại. “Thành phố này không thiếu những điều thú vị đâu. Chắc em sẽ thấy rất nhiều điều mới mẻ. Còn về chuyện xa gia đình, tất nhiên là nhớ, nhưng làm việc cùng anh Hải cũng khiến chị cảm thấy vui vẻ.”
Em trai Hải - Lê Thanh Sơn, đi sau cùng, không nói nhiều, nhưng ánh mắt hắn nhìn Hương rất chăm chú, như thể đang đánh giá và cảm nhận cô gái này. Hắn im lặng đứng đó, nhưng một ánh mắt ngưỡng mộ rõ ràng có thể thấy trong đôi mắt hắn.
“Mọi người về rồi sao?” Hương quay lại hỏi bà Nhung, cố gắng tạo không khí thoải mái.
Bà Nhung nhìn Hương, rồi gật đầu, nhưng không quên dò xét. “Con gái này, Hương phải không? Cảm ơn con đã chăm sóc Hải. Nó nói chuyện về con với mẹ nhiều lắm, nói con là người rất chu đáo. Mẹ thấy con là người có thể đồng hành với nó.”
Hương hơi bất ngờ trước câu hỏi trực tiếp của bà Nhung. Nàng cảm thấy có chút lo lắng, nhưng vẫn cố giữ sự bình tĩnh. “Dạ, con cảm ơn mẹ. Con và Hải luôn chăm sóc nhau thôi, vì anh ấy cũng rất lo lắng cho con.”
Bà Nhung gật gù, vẻ mặt hài lòng. “Cảm ơn con. Con gái của mẹ cũng rất hiền lành, mẹ thấy Hải may mắn khi có con bên cạnh. Mẹ chỉ mong mọi thứ sẽ suôn sẻ cho hai đứa.”
Những lời thăm hỏi của bà Nhung khiến Hương cảm thấy vừa mừng vừa lo. Nàng có thể cảm nhận được sự kỳ vọng trong ánh mắt của bà Nhung, nhưng cũng thấy sự chân thành trong từng lời bà nói. Hương không thể không tự hỏi: Liệu nàng có thể đáp ứng kỳ vọng ấy?
Đặc biệt, khi Hương nghe bà Nhung nói về sự chăm sóc của nàng dành cho Hải, nàng không khỏi cảm thấy một phần trách nhiệm lớn lao. Dù sao, Hương cũng đã 29 tuổi, lớn hơn Hải tận 6 tuổi, và điều này đôi khi khiến nàng có một chút tự ti. Mối quan hệ này đã không phải là một điều dễ dàng, nhưng Hương luôn cố gắng hết mình để tạo ra sự hài hòa giữa hai gia đình, giữa những khác biệt tuổi tác và sự khác biệt văn hóa.
Bầu không khí ở bến xe lúc này trở nên ấm áp, dù vẫn còn sự vội vã của dòng người xung quanh. Hải nhìn mẹ, rồi lại nhìn Hương. Hắn biết rằng, dù mọi thứ còn nhiều thử thách phía trước, nhưng chỉ cần gia đình ủng hộ, hắn sẽ vượt qua tất cả.
Tuyết vẫn không ngừng trò chuyện với Hương, hỏi đủ thứ về cuộc sống ở thành phố, về công việc của anh trai, trong khi Sơn lại đứng lặng lẽ bên cạnh, mắt nhìn hắn, đôi mắt vẫn ngập tràn sự ngưỡng mộ và tin tưởng.
Khi mọi người đã về đến nhà, Hải và Hương cùng gia đình bắt đầu một buổi chiều sum vầy. Hải cảm thấy yên tâm hơn khi thấy gia đình mình đã gặp gỡ và hiểu hơn về nhau. Những câu chuyện hỏi thăm, những ánh mắt đầy yêu thương khiến hắn càng thêm tin tưởng vào con đường mình đang đi.
“Chị Hương, em nghe anh Hải nói chị là người rất mạnh mẽ. Chắc chị có rất nhiều chuyện thú vị để chia sẻ đúng không?” Tuyết hỏi một cách hồn nhiên, làm không khí buổi gặp gỡ thêm phần gần gũi.
Hương mỉm cười, cảm nhận được tình cảm của gia đình Hải dành cho mình. “Thật ra chị cũng không có gì đặc biệt đâu, chỉ là luôn cố gắng học hỏi và làm hết sức thôi.”
Bà Nhung ngồi bên cạnh, nhìn Hương với ánh mắt trìu mến. “Con gái này, mẹ thấy con rất dễ gần. Mẹ rất yên tâm khi thấy Hải có người như con bên cạnh. Đó là điều quan trọng nhất.”
Câu nói của bà Nhung khiến Hương cảm động, nàng cảm nhận rõ tình cảm và sự quan tâm của gia đình Hải. Đúng là gia đình nào cũng có những giá trị riêng, và hôm nay, nàng đã cảm nhận được một phần trong những giá trị ấy.
Kết thúc một buổi sáng ấm cúng, Hải nhìn vào mắt Hương, trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Hắn biết rằng, từ nay, không chỉ có hắn và Hương mà cả gia đình sẽ cùng nhau đồng hành trên chặng đường phía trước.