Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 21: Hòa ly (ba)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Hòa ly (ba)


Lúc Lục Từ Thị dẫn người đếnđãthấy ngọn lửa trong sảnh chính của Triều Dương việnđãbốc lên tận trời, khói đen tràn ngập.

"khôngđượcđi." Lục Từ Thị chặn ở cửa viện Triều Dương, rất có khí thế hoành đao lập mã (1),mộtngườiđãđủ giữ quan ải, sau lưng bà là con trai con dâu và thông gia của bà.

Lời này giống nhưmộtcái tát vang dội đánh vào mặt Lục Từ Thị, khiến cho mặt bà nóng hôi hổi.

"Thay đổi haykhôngthay đổi, ta tự biết, còn về ‘thay đổi’ mà ngươi nghĩ trong lòng, takhôngquan tâm.” Mộ Khanh Hoàng dùng ngón tay kẹp lấy tờ giấy mỏng viết bài thơ,nhẹnhàng lay động, "Kýđi, ngươi ký rồi,khôngchỉ có thể bảo trụ mạng của mình, mà còn có thể bảo trụ mạng của người thân của ngươi. Ngươikhôngký, vậy ta chỉ có thể tự tay tiễn các ngươi lên đường."

Mộ Khanh Hoàng lạikhôngnhìn Lục Mạo, nàng chỉ nhìn căn phòngđangbị rồng lửa bao quanh thiêu hủy từng chútmột, đây là nhà lao từng nhốt nàng cảmộtđời.

“Bọn nô tỳđitheo quận chúa." Ngọc Loannói.

Tư tháikhôngcoi ai ra gì như thế khiến mẹ chồng nàng dâu phủ Ngụy quốc công cảm thấy phiền muộnkhôngít.

Mộ Khanh Hoàng dừng chân lại, hơi quay đầu, dùng đuôi mắt liếc nhìn Lục Nguyệt, đôi mắt đen tối, lạinhẹnhàng cườimộttiếng, "Là ngươi à, vợ của đích thứ tử (1) Mộ Cao Tố của Yến vương, Lục Nguyệt."

"Tên s·ú·c sinh này,hắntrốn nhanhthậtđấy.đitìm tiếpđi, cho dùhắnchui vào hang chuột cũng phải đào ra cho ta!”

Chưa từng có ainóira chuyện mình uy h**p người khácmộtcách quang minh chính đại như vậy, Lục Mạo chỉ cảm thấy vừa tức vừa hận vừa… cómộtloại cảm giác rung độngkhôngnóira được.

Lục Từ Thịmộttay che ngực, mắt trợn trắng lên, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt Lục Từ Thị tái xanh, thở hổn hển, ngón tay bấu lấy cánh tay Lục Mạo, nghiêm nghị đứng thẳng, vung tay tátmộtcái lên mặt Lục Mạo, rít ramộtcâu, "Takhôngđồng ý!"

Mộ Khanh Hoàng lạnh nhạt liếc Lục Mạomộtcái, giễu cợt: “Đến tận hôm nay ta mới biết, ngươi quả là người khiến ta ghê tởm. Ngươikhôngtiếc dùng ý nghĩ ác độc nhất để phỏng đoán về ta, ta lại vẫn còn hy vọng ngươi là quân tử như ngọc, là cẩm tú từ khách (1) mà ta từngyêusâu sắc.thậtkhôngngờ, ngươi lạimộtlần nữa khiến cho ta chán ghét con người trước kia của ta.khôngchỉ mắt mù, tâm cũng mù, cứ phải đâm đầuđithíchmộtngười như ngươi.”

Lục Từ Thị cắn răng, vẻ mặt căng cứng, ánh mắt nhìn Mộ Khanh Hoàng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Edit: Diệp Nhược Giai

Đời trước, c·h·ế·t cũngkhôngmuốn cách nàng nửa bước, cam nguyện cùng c·h·ế·t theo nàng. Đời này, nàng hy vọng mỗi người bọn họ đều có thể muốn gì được nấy, hạnh phúc an khang.

mộtđời này, vẫn là nàng tự mình ra tay, thiêu đốt lần nữa. Thứ mà nàng đốt chính là tình cảm cả đời của nàng,khôngliên quan đến Lục Mạo tên nam nhân này, chỉ vỏn vẹn là tình ý và tâm huyết mà nàng từng dâng ra.

Hiệu lệnh vang lên, Tống thiên hộ cùng vài bách hộ hắt dầu từ trong ra ngoài, sau đó némmộtcây đuốcđangbốc cháy lêntrêntấm rèm.

“Vâng!”

“Được.” Mộ Khanh Hoàng cười xoa xoa đầu Ngọc Loan, lại lần lượt nhìn qua Ngọc Khê, Ngọc Châu, Ngọc Khinh, xúc động thở dài, “Bốn đứa nha đầu các ngươi ấy…”

Ngay cảmộttiếng Tam tỷ cũngkhôngthèm gọi, mà lạiđigọi thẳng kỳ danh, Lục Nguyệt cảm thấy khuất nhục kinh khủng, "Ngươi!"

Chỉ là, Mộ Khanh Hoàng là quận chúa, từ trước đến nay,hắnnóimộtcâu, nàng đốp lại mười câu;hắndám ra vẻ bực bội với nàng, nàng trả lại chohắngấp mười lần, thường xuyên chọc giậnhắn.

"đithôi."

(1) Cẩm tú từ khách: Người vô cùng am hiểu văn chương thi từ.

Vào thời khắc đó, có khihắnsẽác ý nghĩ, nếu Mộ Khanh Hoàng đột nhiên bị bệnh nặng mà chếtthìtốt biết bao. Trong lònghắn, thê tử là hồng tụ thiêm hương (1) mềm mại động lòng người, là mật nồng ấm áp quyến luyến dưới màn che, là nhu tình như nước hỏi han ân cần giống như Tú Ngọc, chứkhôngphải lạnh lùng kiêu căng cao ngạo như Mộ Khanh Hoàng, càngkhôngphải là loại nữ nhân lúc nào cũng muốn ganh đua cao thấp vớihắn.

"A - - "

Mực nước rơi vào tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, tạo thànhmộtvệt mực tròn khó coi.hắnnhìn qua từng chữ trong thư hòa ly,khôngmộtchữ nào lên ánhắn, bôi nhọhắn. Khi thấy câu “Hai người chia tay, ai nấy tự tìm niềm vui mới cho mình”, trong lònghắnbỗng nhiên bị nhéo đau, trong đầu nhịnkhôngđược nhớ tới từng chút từng chút chuyện với Mộ Khanh Hoàng trong vòng nửa năm qua.

mộtcâu lệnh vang lên, Tống thiên hộ đưa tay, nhóm bách hộ mở đường, bảo vệ chủ tớ Mộ Khanh Hoàng ở bên trong,đivề phía trước.

Bà xoay người quát to: "Đại lão gia đâu, Đại lão gia về chưa?"

Chẳng biết tại sao, nhìn trận hỏa hoạn này, nhìn quận chúa rơi lệ mà cười, bốn nha hoàn đều đỏ vành mắt, lạikhôngmộtai cúi đầu.

Tam lão gia Lục Cảnh "A"mộttiếng, đẩy Lục Mạomộtcái, khiển trách: “Dạy vợ kiểu gì đấy.”

- -

Ngụy quốc Công phu nhân ỷ vào việc mình cũng có chút ít thân phận, liền lạnh lùngnói: "Mặc dù ngươi là quận chúa, cũngkhôngthể lung tung đốt sân viện nhà người ta.khôngcó vợ chồng son nhà nào giận dỗi mà dùng cách này để náo loạn hết. Triều Dương quận chúa, ngươi quá coi trời bằng vung rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Đám cẩm y vệ kia đều là tay sai của hoàng đế, là c·h·ó hoang tàn nhẫn vô tìnhkhôngnhận biết người.

Trong lòng Lục Từ Thị chợt trầm xuống, buồn bực, cómộtdự cảm xấu, vội vàng kéo tay áo Lục Mạo,nói: "Mạo Nhi, connóivậy là có ý gì?”

“Vâng.”

Mộ Khanh Hoàng chỉ đáp lại bằngmộtnụ cười lạnh.

"Tổ mẫu, người cònnóitốt thay cho ả.” Lục Nguyệt tức giận giậm chân.

“Cháy rồi!”

mộtđời ấy, nàng cùng bốn nha hoàn bị đốt thành tro trong chính căn phòng này.

hắnmuốn lưu loát gọn gàng viết tên mình lên thư, kết thúc đoạn hôn nhânhắnvốn cũngkhôngmong đợi này, lại chẳng biết tại sao, trong lòng lại vô cùngkhôngcam lòng, cây bút trong tay như nặng nghìn cân, làmhắnchậm chạpkhôngchịu hạ bút.

"Quận chúa, phòng ốc trong Trường Ninh Hầu phủ takhôngphải dễ đốt như vậy, ta lập tức bảo lão đại dâng tấu thư vạch tội ngươi!” Lục Từ Thị chống gậy, tức đến mức cả người run rẩy.

"Mộ Khanh Hoàng, kết làm vợ chồng chính là kết giao giữa hai họ, hòa ly cũngkhôngphải chỉ là chuyện giữa hai người ngươi với ta, huống chi ngươi với ta còn là do Thánh thượng tứ hôn. Việc hòa ly này, Thánh thượng biếtkhông?" Do dự hết lần này đến lần khác, Lục Mạo quyết định thử xoay chuyển lần nữa.

"Mộ Khanh Hoàng, takhônghiểu, chỉ quamộtđêm, ngươiđãmuốn đẩy ta vào chỗ c·h·ế·t sao?" Lục Mạo lộ vẻkhôngdám tin, hoảng hốt và hận ý cùng xen lẫn, nhưng lại chỉ đứng im bên cạnh Mộ Khanh Hoàng,mộtxíu cử độngnhỏcũngkhôngdám.hắnsợ mình vừa động, Mộ Khanh Hoàngsẽlên tiếng, cẩm y vệ bảo vệ ngoài cửa liền vọt vào.

"Tổ mẫu!"

Lục Nguyệt tứckhôngchịu nổi, bày ra dáng vẻ của chị chồng, nhưng lạikhôngdám bày sắc mặt ngay trước mặt Mộ Khanh Hoàng, miễn cưỡng cườinói: “Em dâu à, bây giờ hòa thuận rồithìquên ngay mấy người hòa giải bọn chị hay sao? Có phải còn oán giận Tam tỷnóimấy lờinóinhảm lúc nãykhông?”

Đến nước này, Lục Mạo mạnh mẽ ký tên mình lên, chữ viết qua loa ẩu tả, khó khăn lắm mới có thể nhận ra đó là tên của Lục Mạo.

“Mấy người các ngươi còn đứng đó ngây ngốc làm gì, mauđicứu hỏađi!” Lục Nguyệt gấp rút hét lên.

Lục Mạo lấymộttay che mặt, cúi đầunói: “Từ nay về sau, nàng chỉ là Triều Dương quận chúa, nàngkhôngđể ý đến mọi người, mọi người cũng phải chịu.”

Cho nên, hòa lynóiđơn giản cũng đơn giản, tùy thuộc vào độ quyết tâm cùng nhẫn tâm của ta. Ngươi xem, ta tìm được điểm yếu của ngươi, uy h**p ngươi, đókhôngphải là đơn giản sao?”

Lờinóiđãđến nước này, Mộ Khanh Hoàng cũngkhôngnóinhảm với bọn họ nữa, "Tống thiên hộ, dẹp đườngđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Khanh Hoàngnói: "Các ngươiđitheo ta, lát nữa chúng tasẽcùng quay về Liên Viên, từ nay về sau, Liên Viên chính là nhà của chúng ta."

Tiếp đó, nàng quay sang Lục Từ Thịnói: “Phân chia theo mạnh yếu tôn ti, lão phu nhân sống hơn nửa đời người mà vẫnkhôngrõà? Nơi nàykhôngphải là nông thôn, chỉ cần ngươi khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại là có thể cãi thắng. Lão phu nhân vẫn nên nhậnrõthực tế, tự mình tránh rađi, nếukhôngngười xấu mặt cũng chỉ có ngươi mà thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy Mộ Khanh Hoàng cười, Lục Từ Thị tức đến đỉnh điểm, tay run run chỉ vào Mộ Khanh Hoàng, "Ngươi cười cái gì, ngươiđangcười nhạo ta, xem thường ta phảikhông? Takhôngcho phép ngươi cười!"

(1) Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ, hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”. Hồng tụ:nóivề những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ nữ nhân xinh đẹp dịu dàng.

"Đúng vậy, Mạo đệ, đệ có ý gì?"

(1) Đích thứ tử: Con thứ của dòng chính. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mẹ!”

“Phừng”mộttiếng, ngọn lửa bùng lên, bốc cao, bay lượn, thỏa thích thiêu đốt.

Ánh mắt Lục Mạo thay đổi thất thường, bực tứcnói: "Ngươi có khithậtsựlàm cho ta hận nghiến răng nghiến lợi."

Bây giờ, Mộ Khanh Hoàng cuối cùng buông thahắn, cuối cùnghắncó thể kết thúc đoạn hôn nhân này,hắnnên cao hứng mới đúng, nhưng vì sao trong nội tâm lại chợt tích tụ chútkhôngcam lòng ấy chứ?

Sau khi cưới, Mộ Khanh Hoàng tặnghắncảmộtphòng đầy sách.hắntừng lật xem qua, chữ viết kia sắc bén, có khí khái lạikhôngmất thanh nhã quý khí,hắntán thưởng vô cùng. Nhưng khi biết được đống sách ấy là do nàng tự tay chép lại,hắnlại cảm thấy phiền chán, mở miệng châm chọc: “Ngay cả mấy cuốn sách ta đọc mà quận chúa cũng muốn giới hạn trong phạm vi chữ viết của ngươi thôi sao? Đáng tiếc, ta cũngkhôngthích kiểu chữ viết này của ngươi, ta thích chữ của Nhan Chân Khanh,thậtsựlàđãuổng phímộtphen khổ tâm của quận chúa rồi.”

“Có nghĩa là, vừa mới đây thôi, trong thư phòng, con ký thư hòa ly, từ nay về sau, nàngkhôngcòn là em dâu cháu dâu của hai người nữa, mà chỉ là Triều Dương quận chúa." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Mộ Khanh Hoàng, ngươi trả lời ta, vì sao phải đốt Triều Dương viện?" Có cẩm y vệ bảo vệ, Lục Mạokhônglại gần Mộ Khanh Hoàng được, chỉ có thể cất cao giọng chất vấn,trênkhuôn mặthiệnlên vẻ hoảng loạn mà chínhhắncũng chưa từng pháthiện.

Người xấu mặt cũng chỉ có ngươi…

Trở thành người khiến ta giờ phút này rung động bất an.

Cửa mở ra, đám người Lục Từ Thị cười tiến lên, vừa địnhnói“Sống với nhau chothậttốt” mấy lời chúc mừng đại loại như vậy, liền thấy Mộ Khanh Hoàng nhàn nhạt liếc các bàmộtcái, lướt qua các bà trực tiếp bỏđi, hai bách hộ tay đặttrêntú xuân đao đuổi theo sau.

Đám nha hoàn Ngọc Khê nhìn Mộ Khanh Hoàng, chờ mệnh lệnh của nàng.

Mộ Khanh Hoàng lại nhấc chân bỏđi.

"Ngươinóiđúng nửa câu đầu, còn nửa câu sau đúng mà cũngkhôngđúng. Kết làm vợ chồng đích xác là kết giao giữa hai họ, nhưng hòa ly,nóiphức tạp cũng phức tạp, phức tạp ở chỗ là hai nhà cãi cọ, nhưng chẳng có gì ngoài thân thích của mỗi nhà ra trận. Đầu tiên là khổ khuyên, lôi ‘danh ngôn’ đầu giường cãi nhau cuối giường hòa ra, dùng giọng điệu của người từng trảinóimộtít đạo lý mà tự mình cho là đúng, giảng hòa từ bên trong. Nhưngnóithật, chuyện hôn nhân này cũng như uống nước, chỉ có người uống mới biết nước ấm hay lạnh. Lòng tađãquyết,khôngkiên nhẫn nghe các bà ấynóidongnóidài.

Liền có v·ú giànhỏgiọng trả lời: “Người của Trung quân phủnóiĐại lão gia bị thế tử gia gọiđira ngoài rồi,khôngbiếtđiđâu.”

Từ đầu đến cuối, nàng cũngkhôngnhìn Lục Mạo lấymộtlần.

mộtgiọt nước mắt rơi xuống, Mộ Khanh Hoàng cong môi cười.


Da mặt Lục Mạo nóng đỏ, ngón tay cầm bút trắng bệch, xấu hổkhôngphản bác được.

"Mộ Khanh Hoàng, ngươi thay đổi." Lục Mạo lẩm bẩmnóiramộtcâu này.

Nụ cườitrênmặt Mộ Khanh Hoàng càng rộng thêm, “Ai cấp cho lão phu nhân cái quyềnkhôngcho ta cười thế? Hóa ra ta cười nghĩa là ta xem thường ngươi à, vậy ta ngược lại phải cười nhiều thêmmộtchút.”

Nhưnghắncũngđãgặp những quận chúa khác, thậm chí là công chúa, các nàng đềukhônggiống với Mộ Khanh Hoàng.

Lục Mạo vừa nhìn, chỉ cảm thấytrênbàn của mình thiếu mất vài thứ, nhưng lúc này cũngkhôngphải là thời điểm để truy cứu điều này.hắntrào phúngnói: “Xem ra ngươi rất khẩn trương muốn hòa ly với ta. Được, ta thành toàn ngươi."

“Xoẹt - -“mộttiếng, nhóm bách hộ cùng nhau rút đao, ánh hàn quang từ tú xuân đao chớp lóe chiếu vào mắt của đám người Lục Từ Thị, ngay lập tức, mẹ chồng nàng dâu Ngụy quốc Công phủ lui ra trước tiên, ngay sau đó là phu thê Lục Cảnh, tiếp theo là phu thê Lục Văn tiểu Từ thị dìu Lục Từ Thị lui sangmộtbên. Lục Văn đỏ mặt phô trương thanh thế, "Chuyện này, Trường Ninh Hầu phủ tasẽkhôngtừ bỏ ý đồ! Mẹ, cứ để ảđiđi, ảkhôngchạy thoát được đâu.”

"Đại ca đâu, mau mau tìm đại ca về, hoàng gia quận chúa khinh người quá đáng khiến mẹ tức đến xỉu rồi.”

Những cảm giáckhôngcam lòng ấy là do đâu?

hắnbước qua,mộttay đè lên thư hòa ly,mộttay nhấc bút, vừa định viết, lại cảm thấy cực kỳkhôngcam lòng, nỗi tức giận vọt lên trong lồng ngực,hắnbỗng ngẩng đầu trừng Mộ Khanh Hoàng, lạnh lùng mỉa mai: "Việcđãđến nước này, ngươi còn muốn phủ nhận sao, có phải ngươiđãlén lút vụng trộm với Lục Cửu từ lâu?”

nóixong, nàng toét miệng cười.

"Mau mời ngự y!"

Lục Mạo xấu hổ thấp giọng gọimộttiếng, "Tam tỷ."

Nửa năm sau khi cưới,hắnhầu nhưkhônghề để mắt gì đến nàng, mà nàngthìlúc nào cũng xuấthiệntrước mặthắn.hắnphiền chán chuyện nàng tự mình sai sử tỳ nữ trong thư phòng của mình,hắnphiền chán chuyện nàng tự ý đổi dụng cụ thư phòng màhắndùng, thậm chí ngay cả chuyện nàng hô hấp hít thở,hắncũng cảm thấy phiền chán.

Mộ Khanh Hoàng đứng dậy,điđến cạnh bàn, trực tiếp rút thư hòa lyđi, “Về phần thủ tục bên phía quan nha, ngươikhôngcần lo, tasẽxử lý sạchsẽ."

Mộ Khanh Hoàng cười, “Đến tận mức này mà trong mắt của Ngụy quốc Công phu nhân vẫn chỉ là chuyện vặt, là vợ chồng son giận dỗi à? Xem ra ánh mắt của Ngụy quốc Công phu nhân quá tệ.”

Nhìn phòng ốc bốc cháy hừng hực, Lục Mạo loạng choạng bước đến bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, hận đỏ mắt.hắngắt gao nhìn chằm chằm vào Mộ Khanh Hoàng,nói: “Vì sao ngươi phải đốt sân viện của ta?”

"khôngmuốn c·h·ế·t, vậythìký tên." Mộ Khanh Hoàng lãnh đạm chỉ lên bàn,trênđó có đặtmộtnghiên mực thủy tiên, bên trong có mực loại tốtđãđược mài sẵn,trênđồ gác bút là cây bútđãđược nhúng ướt mực.

(1) Hoành đao lập mã: Tay cầm vũ khí, phóng ngựa rong ruổi, tác chiếntrênsa trường, đại ý là hiên ngang dũng cảm.

mộtđời này tự tay nàng hỏa táng.

"Quận chúa." Tống thiên hộ nâng thùng gỗđiđến bên cạnh Mộ Khanh Hoàng xin chỉ thị.

Đêm động phòng hoa chúc,hắnkhôngthựchiệntrách nhiệm củamộttrượng phu.hắntrông thấy nàng cố nén ủy khuất,hắntrông thấy giọt lệ mà nàng cố gắng kìm nén trong mắt nàng,khôngđể rơi xuống,hắncũng trông thấy lúc nàng thẹn thùng lén liếc nhìnhắn.hắnđều nhìn thấy hết, chỉ là làm nhưkhôngthấy mà thôi. Khi đó, dưới áp bức của tổ mẫu,hắnvừa mới phải đoạn tuyệt quan hệ với Tú Ngọc,yêumàkhôngđược, trong lònghắnhết sức thống khổ. Cho nên đối với Triều Dương quận chúa, ngườiđãkhiếnhắnyêumàkhôngđược,hắncảm thấy chán ghét vô cùng. Cho dù trong lònghắnbiếtrõ, Mộ Khanh Hoàng vô tội, nhưng vẫn giận lây sang nàng.

Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng, nàng quả thực kiêu ngạo như phượng hoàngtrênthiên cung, là phượng hoàng tức c·h·ế·t ngườikhôngđền mạng.

Mộ Khanh Hoàng cười ra tiếng,điđường cũng cảm giácnhẹnhàng hơnkhôngít, nàng dẫn theo bốn nha hoàn, vân đạm phong khinh bỏđi, trong lòngkhônghề lo lắng.

Lục Từ Thị cònnóitốt cho Mộ Khanh Hoàng,nóivới Ngụy quốc công phu nhân Hoa thị: “Tính tình con bé luôn như thế, vợ A Cung con đừng phiền muộn, con nít nhà nào gây náo loạn như vậy chắc cũng ngượng ngùng.”

Trong lòng Mộ Khanh Hoàng cảm thấy buồn cười,trênmặt cũng lộ ra, "Ta chờ đám người "Trường Ninh Hầu phủ" các ngươikhôngtừ bỏ ý đồ, Lục Bỉnh làmộttướng quân trung thành, ta tin tưởng nhân phẩm của Lục Bỉnh tướng quân."

Khi đám người Mộ Khanh Hoàng đến nơi, đồ cướiđãchuyển gần xong, Mộ Khanh Hoàng gật đầu với Tống thiên hộ, Tống thiên hộ chắp tay xoay người gọimộtvài bách hộ ra,điđếnmộtgóc trong viện, chẳng biết từ bao giờ mà ở đóđãđặt vài thùng gỗ.

Mộ Khanh Hoàng thản nhiên ngồitrênghế quan mạo, cơ thể mảnh mai của nàng khiến cái ghế kia càng có vẻ to hơn.rõràng nàng chỉ làmộtnữ nhân nhonhỏ, lại luôn khiếnhắncảm thấy nàng to lớn mạnh mẽ.

Câu chuyện vừa chuyển, Mộ Khanh Hoàng như cười nhưkhôngnhìn Lục Mạo, “Hơn nữa, takhôngmuốn lãng phímộtkhắc nàotrênngười ngươi với người nhà ngươi nữa. Ta kiên quyết hòa ly, người thân bên phía ngươisẽlàm ra phản ứng cùng hành động gì, hay những lời chỉ trích phê bình gắt gao mà người đời dành cho nữ nhân hòa ly, ta đềuđãnghĩ đến cả, cũngđãchuẩn bị tốt tinh thần để thản nhiên đón lấy. Chuyện hòa ly này, càng kéo dài càng gây bất lợi cho ta, tốt nhất là giải quyết dứt khoát, tiền trảm hậu tấu.

Chương 21: Hòa ly (ba)

Các bà ấy gặp ngườikhôngthông thế tục như ta,sẽlại chỉ trích ta tùy hứng quái đản, rồinóivới ta bản tính nam nhân là ăn vụng háo sắc, nữ nhân cần phải bao dung, nhẫn nại, lại thấy ta ngu xuẩnkhônghiểu chuyện,khôngnhận ra ‘tấm lòng tốt’ của mấy bà, hiển nhiên làsẽnóixấu ta, bảo ta ghen ghét thành tính, từ đó về sau, đại khái là tasẽcó tiếng là đố phụ.”

"Quận chúa, có chuyện gìthìnhẹnhàngnóichuyện với nhau, đốt nhà làm gì chứ,thậtquá trớn.” Nhị lão gia Lục Văn chắp tay sau lưng, nghiêm mặt, đè nén giận dữnói.

"Vậy tathậtsựphải cám ơn ngươi rồi." Lục Mạođitheo sau Mộ Khanh Hoàng,khôngcam lòngnói.

Trước mắt Lục Từ Thị bỗng tối sầm, cơ thể lay qua lay lại như muốn té xỉu, Lục Mạo sợ hãi ôm lấy bà: "Tổ mẫu, ngài làm sao vậy?"

Mộ Khanh Hoàng bước lên vài bước, mặt trờiđãngả về tây, nơi chân trời nhuộm lên màu vàng óng ánh, ráng mây vàng vàng chiếu lên mái ngói xanh, phản xạ ra nhiều tia sáng vụn vặt, ánh mắt nàng chuyển từ mái ngói đến song cửa sổ, lại từ song cửa sổ đến cánh cửa khắc hoa, rồi đến tấm thảm ngũ phúc phủng thọ trải trong phòng,khônghề lưu luyến nữa mànhẹnhàng gật đầu, "Giộiđi."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Hòa ly (ba)