Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Ban đêm do thám Liên Viên (một)
Mộ Khanh Hoàng gật đầu, “Nếu tỷkhôngtiền trảm hậu tấu, vậy chỉ có thể đạt được kết quả là ‘đôi vợ chồngnhỏđầu giường cãi nhau cuối giường hòa" mà thôi, chẳng giải quyết được gì. Trong mắt hoàng tổ phụ, trong mắt rất rất nhiều người, những gì Lục Mạo làm cũngkhôngquá phận, ngay cả hoa khôihắncũng chưa hề chạm vào, thậm chí bọn họ còn có thể khenhắnlà vị quân tử, cho dù mỹ nữ ngồi trong lòng mà vẫnkhôngloạn. Tỷ nghĩ tới điểm này, cho nên mới cố ý quyết đánhmộttrận đến cùng, biểu lộrõràng quyết tâm hòa ly của tỷ cho hoàng tổ phụ, cho tất cả mọi người đều thấy.”
Lục Bỉnh vội vàng ôm lấy eo con trai từ đằng sau, cười làm lành: “Con trai ngoan, sáng mang cha dẫn conđicònkhôngđược à.”
"Maunóiđi."
Mộ Duẫn Hoàng vộinói: “Tỷ tỷ, đệ, đệ chỉ suy nghĩ cho tỷ mà thôi, tỷ cứng rắn, trong mắtkhôngchứa nổimộthạt cát như thế, sau này phải làm sao đây?”
“Dùkhôngbiết vì sao tỷ lại kích động như vậy, nhưng cảm nhận được tình cảm thương tiếc bảo vệ của tỷ tỷ, Duẫn Hoàng vẫn cảm thấy cảm động.” Mộ Duẫn Hoàng thẹn thùng đỏ mặt.
Lục Cửu v**t v* thỏi vàng, vô cùng thươngyêu, Lục Bỉnh thấy bộ dạnghắnnhưđangv**t v* tiểu phượng hoàng màhắntâm tâm niệm niệm, dáng vẻkhôngcó tiền đồ ấy, chậc, ngay cả ghét bỏ ông cũng cảm thấy lười.
nóixong, lập tức ôm bầu rượu trong tay rờiđi.
"Là chữ của Lục Mạo.” Lục Cửunói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiến Nguyên năm hai mươi lăm, phụ thân thay hoàng tổ phụ tuần tra đường sông Hoàng Hà, lúc trở vềthìbị mắc bệnh. Năm nayđãlà Kiến Nguyên năm thứ hai mươi bốn.
Ngồi trong xe ngựa, Mộ Khanh Hoàng lại ngoan lệ nghĩ, nếu đệ lại thêmmộtlần vì nhu nhược mà mất nước, mất nước mà chạy vong, tỷ… (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Cửu suy nghĩmộtchút, hưng phấn cười ha hả, "Cha, tiểu phượng hoàng nhớ con đó.”
Nếu phụ thân có thểkhôngchết, tất nhiênsẽtrấn giữ được nhóm hoàng thúc tay nắm binh quyền kia, thậm chí tước phiên cũng tước được.
Lục Bỉnh lạinói: “Vậy quận chúa làm vậy là có ý gì? Đưa vàng cho cha làm chi?”
(1) Trống Đăng văn: Mỗi khi dân chúng bị oansẽđến đây đánh trống kêu oan cho vua và triều đình biết.
hắnbuồn, khiến cho Ninh Tú Ngọckhôngbiếtđãđứng núp trong bóng cây bao lâu cũng khó chịu, nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, cuối cùng nhịnkhôngđược mà lộ diện bước ra, lấyđibầu rượu củahắn, "Biểu ca, huynh đừng uống nữa, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm.”
Tỷ tỷ vẫn thươngyêumình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Edit: Diệp Nhược Giai
Ninh Tú Ngọc cắn nát môi, thấp giọng nức nở.
“Nàng tađãhòa ly rồi,sẽkhôngđối phó muội… đâu.” Nghĩ tới nhân cách của Mộ Khanh Hoàng, Lục Mạo do dự, khi bụng Ninh Tú Ngọc đụng phải cánh tayhắn,hắncảm thấy chán ghét, đột ngột đứng dậy, lạnh lùngnói: "khôngcòn sớm, muộiđivềđi, huynh đến Bạch Lộ Châu giải nhiệt.”
Chỉ là, ông trờiđãcho nàng được sống lại, nàng tựa nhưmộtviên đá được ném vào trong hồ, tạo nên tầng tầng sóng,mộtlớp sóng lại tạo nênmộtlớp sóng khác, cuối cùngsẽthay đổi được.
Triều Dương viện bị thiêu, tiểu Từ thị lúc nào cũng nghĩ tới con trai mình, bảo nhóm v·ú già quét dọn Đông Ly trai để con trai ở.
Số mệnh…
“Conđiđánh ngay à.” Lục Cửu giả vờ bước ra ngưỡng cửa.
Lục Bỉnh vỗ đùi.
Trường Ninh Hầu phủ.
"Cho dù là con chónhỏmèonhỏquấn quít quanh huynh nửa năm, chợtmộtngàykhôngdính lấy huynh nữa, quyết tâm rời khỏi huynh, huynh cũngsẽkhó chịu vài ngày như vậy, chỉ làkhôngquen mà thôi. Muộinóirất đúng, cuối cùng cũng thoát khỏi Mộ Khanh Hoàng, huynh nên cao hứng mới đúng. Đưa bình rượu cho huynh.” Lục Mạo nâng mắt, mặtkhôngchút thay đổi nhìn Ninh Tú Ngọc.
“Con à, con để cha suy nghĩ cho kỹmộtchútđi.” Lục Bỉnh vùng vẫy giãy c·h·ế·t, bấu lấy khung cửa sống chếtkhôngchịuđi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lúc tỷ làm những chuyện này,đãkhôngcòn có ý định tái giá nữa.” Nhìn về phía chân trời mênh mông mà mờ mịt, Mộ Khanh Hoàng cảm thấy hơi mệt mỏi, nhịnkhôngđược lấy tay day day mi, "Duẫn Hoàng, đưa tỷ xuất cungđi."
Lục Mạo đứng dậy muốn ôm nữ nhân mìnhyêumến vào trong ngực an ủi, nhưng khi nhìn thấy cái bụng ưỡn cao của nàng, lại liên tục cười châm biếm, giật phắt lấy bình rượu trong tay Ninh Tú Ngọc, ngồi xuống uống rượu lần nữa, "Muội là phụ nữđãcó chồng, mang thai con của người khác, chuyện gì nên quênthìhãy quênđi. Còn nàng ta, mặc dù bởi vì huynhyêuthương muội mà nàng ta tức giận hòa ly với huynh, nhưng nàng ta cũngđãcam đoan với huynh,sẽkhônglàm gì muội hết, muội cứ yên tâm làm vợ tú tài của muộiđi.”
nóixong Mộ Khanh Hoàng dẫn đầuđixuống thềm đá, Mộ Duẫn Hoàng vội vàng đuổi theonói: "Sắc trờiđãtối, sao tỷ tỷkhôngở lại đông cung, phụ thân với mẫu phi đều vô cùng lo lắng cho tỷ.”
“Tỷ…” Đôi bàn tayđangsiết chặt của Mộ Khanh Hoàng chợt buông ra, mặt mũi thanh thoát, dáng vẻ quyết tuyệt, "Duẫn Hoàng, tỷkhôngbiết bản thân mình có khả năng cỡ nào, trí tuệ bao nhiêu, nhưng tỷsẽdùng hết mọi khả năng của mình để giúp đỡ đệ, đốc thúc đệ, cảnh giác cho đệ, chúng ta cùng bảo vệ nơi đô thànhđãsinh dưỡng chúng ta,khôngđể nơi này lại gặp phải chiến loạn nữa, bảo vệ mọi thứ của đệ đểkhôngbị cướp đoạtđinữa. Mà đệ với tỷ, hai ta là cùngmộtkhối, vinh nhục cùng chung." (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy sao nàng ấykhôngtựđivạch trần, nàng vạch trần mới là đại nghĩa diệt thân chứ, vừa vặn chuyện hòa ly cũng hợp lẽ thường tình, cũngkhôngcần náo loạn đến mức như hôm nay.”
"Duẫn Hoàng." Mộ Khanh Hoàng lên tiếng cắt ngang Mộ Duẫn Hoàng, “Tỷkhôngnóinhưng hoàng tổ phụ đều biết hết cả. Đệ có biết vì sao tỷ tiền trảm hậu tấu, bức Lục Mạo ký thư hòa lykhôngtính, lại còn đốt lửa thiêu cháy Trường Ninh Hầu phủkhông?"
Sắc mặt vừa mới tốt lên lại tái nhợtđi, Ninh Tú Ngọc nhấc chân vội vã trở về Phúc Khánh Đường.
Mộ Khanh Hoàng cười khổ, "Đệ xemđi, ngay cả đệ là đệ đệ ruột của tỷ mà cũng cho rằng như vậy."
Rốt cuộc vẫn là cháu ruột, trong lòng Lục Bỉnh cũngkhôngtình nguyện, “Nếu chakhôngthuận theo ý của quận chúa, quận chúasẽđổ cho cha cái tội là biết chuyện màkhôngchịu báo à? Chậc, tiểu quận chúa này gian xảothậtđấy, làm thếkhôngphải làđangbuộc cha phải đại nghĩa diệt thân, biểu lộ lòng trung thành với Thánh thượng à? Kinh khủngthậtđấy, đứa con dâu này kháthật!”
Ngay cả chính nàng cũng cảm thấykhôngtin được.
“thậtra Lục Mạo quá đáng nhất làđãlạnh nhạt tỷ tỷ nửa năm,khôngphải sao? Răn dạymộttrận, đểhắnsửa lại là được mà.” Mộ Duẫn Hoàng cẩn thậnnói.
"Huynhkhôngthích nàng ta." Lục Mạo lên tiếng phủ nhận.
Nhưng khi nghĩ tới mấy lời Mộ Khanh Hoàng vừanói,hắnvừa cảm động vừa vui mừng.
“Trong mắt mọi người, tỷ là người ‘chuyện bé xé ra to" như thế, đệ sợkhôngai dám cưới tỷ, đúngkhông?”
Lục Mạo gật đầu, thấy Ninh Tú Ngọc hoảng loạn, bèn lặp lại thêmmộtlần, “Nàng ấysẽkhônglàm gì muội.”
“Nếu sáng mai chakhôngđi, con liền cầm đinh bađiđánh trống Đăng văn (1).” Lục Cửu uy h**p.
“Đừng có lo làm đẹp nữađi, tới đây xem cái nàymộtchút, là đồ do nha đầu tên Ngọc Loan bên cạnh Triều Dương quận chúa đưa tới."Lục Bỉnh mở rương ra, trong phòng lập tức tràn đầy ánh sáng vàng lấp láng, Lục Bỉnh cầm lấy vài tờ giấy trảitrênmấy thỏi vàng đưa cho Lục Cửu, "Quận chúa tự dưng đưa cha cái này làm chi, biếtrõcha làmộttên đại quê mùa, chếtđisống lại mới có thể biết được hết mặt chữ, làm sao mà đọc được mấy cái thơ từ gì gì đó chứ.”
Dựa vào sức lực củamộtmình nàng, có thể ngăn cơn sóng dữkhông?
Sau khi đọc xong, vẻ mặt Lục Cửu nghiêm túc, "Cha,khôngphân nhà với Nhị thúc Tam thúckhôngđược, Lục Mạo con rùa thối này,hắnđãbiếtrõrồi mà còn cố tình phạm phải, to gan lớn mật,hắnđây là muốn hại c·h·ế·t tất cả chúng ta mà.”
Chương 24: Ban đêm do thám Liên Viên (một)
Dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư, Lục Mạomộtthânmộtmình ngồi uống rượu trong đình viện, vẻ ưu sầu phủ đầy khắp mặt, ánh mắt u buồn.
"... Là sợ hoàng tổ phụkhôngcho tỷ hòa ly sao?” Lén liếc vào bên trong Càn Thanh Cung, Mộ Duẫn Hoàngnóinhỏ.
"nóirõmộtchút coi."
"Biểu ca..."
Mộ Khanh Hoàngkhôngnóigì, ngồi vào trong xe, lệnh cho Ngọc Khê đóng cửa xe lại, saumộtlúc lại bỗng nhiên vén rèm xe lên, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Mộ Duẫn Hoàng chăm chú, “Nếu đệ lại làm thêm lần nữa, tỷ chắc chắnsẽtự tay kết liễu đệ!”
"Được rồi được rồi, cha mau mau về ngủ với mẹ conđi, con cũng phảiđichơi với tiểu phượng hoàng của con đây.” Lục Cửu đẩy Lục Bỉnh ra ngoài, đóng chặt cửa lại, đợi Lục Bỉnh rờiđi,hắnlặng lẽ mở cửađira ngoài
Ninh Tú Ngọc thoáng chốc trắng bệch mặt, "Nàng ấy, nàng ấyđãbiết?"
Mộ Duẫn Hoàng vội vàng gật đầu, "Hoàng tổ phụ, phụ thân, mẫu thân, đại khái trong lòng bọn họ đều cân nhắc về chuyện này hết, chỉ là tỷ tỷ còn chưa cho bọn họ cơ hội để cân nhắcthìđãlàm sạch hết rồi.”
Lục Cửuâmthầm cười, ôm vàng lên giường, cầm mền gấm đắp lênthậtkín, đẩy chahắnra ngoài, “Cha, sáng mai cha với con cùngđigặp Thánh thượngđi, hai người chúng ta cùng nhau đại nghĩa diệt thân."
Ninh Tú Ngọc đuổi theo vài bướcthìdừng lại, nâng lấy bụng mình, sắc mặt trắng bệch dần dần tốt lên, lẩm bẩmnói: “không, ảkhôngbiết đâu.”
Ở cửa cung, Mộ Duẫn Hoàng đỡ Mộ Khanh Hoàng lên xe ngựa, Mộ Khanh Hoàng quay đầu lại nhìn đệ đệ mình, nét mặthắncòn chưa hết thơ ngây, nắm lấy tayhắn, "Duẫn Hoàng, đệ có tin vào số mệnhkhông?”
Ninh Tú Ngọckhôngnén nổi vui mừng trong lòng, “thậtkhông?”
"Lão cha, có quà gì cho con à.” Lục Cửu nhúng thanh chủy thủ vào bồn nước, đổi sang má trái cạo tiếp.
"Con dám!" Lục Bỉnh trừng mắt.
Tỷ đệ hai ngườiđixa, Kiến Nguyên Đế chậm rãiđira từ sau cửa, ngón tay cái sờ sờ chòm râutrênmôi mình, khóe mắt chứa cười.
Ánh trăng chiếu lên cái bụng nhô cao của Ninh Tú Ngọc, Lục Mạo chuyển mắt sang chỗ kháckhôngmuốn nhìn, cũngkhôngnhìn Ninh Tú Ngọc, chỉnhẹgiọngnói: “Đưa bình rượu đây.”
Mộ Khanh Hoàng nghĩ tới lời hung ác mình vừa quẳng lại, cười khổ rũ mắt xuống.
Lục Bỉnh chốc lát hiểurõ, chợtnói: “Hèn chi hồi sáng quận chúa khen ta "trung thành", nàngđãmưu tính từ trước rồi!”
"Chúng tađi."
“Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, có rắm mau thả."
Xe ngựa theo lệnh di chuyển, bỏ lại Mộ Duẫn Hoàng ở chỗ cũ, vẻ mặt mù mờ, ủy khuất lẩm bẩm: “Ta chưa từng vứt bỏ tỷ ấy lần nào mà?”
Từ Càn Thanh Cungđira, mặt trờiđãlặn hẳn, hai tỷ đệ sóng vai đứng ở hành lang, Mộ Duẫn Hoàngnói: "Tỷ tỷ, sao tỷkhôngnóicho hoàng tổ phụ chuyện Lục Mạo ra ngoài lăng nhăng, với cảđãthành thân nửa năm rồi màhắnvẫn…”
Tim Ninh Tú Ngọc như bị đao cắt, nước mắt tràn mi, nức nởnói: "Huynh hòa ly với quận chúa, muội còn cho rằng huynhsẽvui mừng giống như muội, lạikhôngngờ huynh… Huynh thích Mộ Khanh Hoàng sao?"
Trong lòng Lục Cửuđãsớm mềm mại tựa nước, "Cho nên con mớinóilà trong lòng tiểu phượng hoàng nhớ đến con. Nếu nàng vạch trần, Lục Mạo ở trong Trường Ninh Hầu phủ, ít nhiều gì cũngsẽdính líu đến hai người chúng ta, nhưng nếu hai chúng tađivạch trầnthìlại khác.một, biểu lộ lòng trung thành với Thánh thượng; hai, tội của Lục Mạo chả liên quan quái gì đến chúng ta; ba, mượn cơ hội này, đuổi hết nhị phòng tam phòng ra ngoài!"
Mộ Duẫn Hoàng vộinói: "Tỷ tỷnóigì vậy, sao đệ lại vứt bỏ tỷ tỷ chứ?”
“Con hiểu ý của quận chúa là gì, thơ từ này đều do Lục Mạo viết hết. Cha xem bài thơ này này, ‘"Thành nam có An phụ, hàng đêm khóc chinh phu",hắnđangngầm châm biếm Thánh thượng triệu tập nhân dânđilính đấy. Rồi câu này nữa, ‘C·h·ó sủa, tường ngăn suông bóng ảnh; đêm khuya, ai ghé chốn thâm cung?’. Trong cung cấm, vào đêm khuyathìcòn có ai đến được nữa, chỉ có thể là hoàng đế. Câu thơ này củahắnnếu được phân tích tỉ mỉthìsẽthấy, trong đó ngầm vu cáo việc d·â·m loạn trong cung cấm. Cha, chuyện xảy ra vào Kiến Nguyên năm đầu tiên, chađãkể con nghe về vụ án Hạ Biểu gì đấy, bao nhiêu người chỉ vìmộtchữ,mộtcâukhôngđúng của Hạ Biểu mà bị g·i·ế·t. Mà con nhớrõnhấtmộtchuyện,nóirằng Thánh thượngâmthầmđithămmộtngôi chùa, thấytrêntường viếtmộtcâu ‘Rốt cuộc có thu là có phát, rộng taymộtchút ngại gì đâu’, ngầm ám chỉ thủ đoạn khắc nghiệt của Thánh thượng, Thánh thượng liền hạ chỉ g·i·ế·t toàn bộ tăng nhân trong chùa. Chỉ với vài câu này của Lục Mạo, giếthắnmười lần cũngkhôngđủ.”
“khôngphải nàngđãđốt Triều Dương viện à, Triều Dương viện ở trong Trường Ninh Hầu phủ của chúng ta, cha là chủ nhân của Trường Ninh Hầu phủ, đương nhiên phải đưa cha tiền để bồi thường. Tiểu phượng hoàng lại còn đưa hết nhược điểm của Lục Mạo cho cha, là muốn cho cha cơ hộiđibiểu lộ lòng trung thành với Thánh thượng, có nghĩa là muốn cha đại nghĩa diệt thân, vạch trần cháu ruột của cha.”
“Cònkhôngphải sao.” Bộ dáng Lục Cửu như cũng được hưởng lây vinh quang.
Bóng đêm bao phủ, ve sầu gọi “réc réc” khiến người ta cảm thấy phiền chán nóng nảy.
Mộ Khanh Hoàng hơi khựng lại rồinói: “Tỷ là quận chúađãgả ra ngoài, dù gì sau này cũng phải quen với việc sống ở ngoài cung."
“Sao ạ? Sao tỷ tỷ lại đột nhiên hỏi như thế?đãlà số mệnhthìkhôngthể sửa đổi mà.” Mộ Duẫn Hoàng đáp.
Nhìn biểuhiệncủa Lục Mạo như vậy, lòng Ninh Tú Ngọc quặn đau, “Biểu canóivậy là muốn gạt muội, hay làđangtự gạt bản thân mình? Trong lòng huynh có nàng ta. Chỉ mới nửa năm mà thôi, vậy mà ánh mắt huynh nhìn muộiđãthay đổi rồi. Chỉ mới nửa năm thôi, trong lòng huynh liền chứa người khác. Biểu ca, vậy trong lòng huynh, muội được coi là cái gì, đêm hôm đó của chúng ta lại coi như cái gì chứ? Muội chỉ làmộtđứa để cho huynh chơi đùamộtchút rồi thôi à?”
“Những gì nàng tanóimà huynh tin được à? Người như nàng, muốn g·i·ế·t muội chỉ đơn giản như b*p ch*tmộtcon kiến.” Trong lòng Ninh Tú Ngọc sợ hãi bất an, cầm lấy tay Lục Mạo,nói: “Biểu ca, nàng tasẽkhôngbỏ qua cho muội. Muội hiểurõlòng ghen tỵ của nữ nhân như thế nào,mộtkhiđãghenthìcăn bản làkhôngcòn lý trí. Chúng ta nên làm gì đây? Trốn sao?"
Mộ Khanh Hoàng nhịnkhôngđược nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà cũngkhôngbiết. Sang năm nhất định phải nghĩ cách giữ phụ thân ở lại kinh thành, tĩnh dưỡngthậttốt.
Mạc Viên, Lục Cửuđangcầm chủy thủ cạo râu, Lục Bỉnh ômmộtrương gỗ màu đen tiến vào, vẻ mặt ngưng trọng.
"Hy vọng lần này Duẫn Hoàngsẽkhôngvứt bỏ tỷ tỷ, chạy trốnmộtmình." Mộ Khanh Hoàng buông tay Mộ Duẫn Hoàng ra, nhìn Mộ Duẫn Hoàngnhẹgiọngnói.
Mộ Khanh Hoàngyêubiểu ca, mà biểu cayêuta, ảkhôngđành lòng đối phó biểu ca, có thể nàosẽtrút hết mọi ghen ghét tức giận lên người ta? Ả có trả thù ta haykhông?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.