Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Ban đêm do thám Liên Viên (hai)
Ngồitrênghế quan mạo, khuôn mặt Lục Từ Thị càng lúc càng khó xem, mí mắt cụp xuống nhìn nơi nào đó, cái miệng đầy nếp nhăn mím chặt lại, dường nhưđãbị đông cứng.
Rượu nóng bốc lên đầu, mặt Lục Mạo vừa nóng vừa đỏ, điên loạnmộthồi liền hoàn toànkhôngcòn sức lực gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt Lục Từ Thị từ từ mơ hồ, cũng từ từkhôngnghe được giọngnóicủa Lục Từ Thị nữa, chẳng mấy chốc liền bất tỉnh nhânsự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Từ Thị tức lắm rồi, buột miệng mắng ra, làm mất hết tất cả những dáng vẻ đức hạnh gom góp được trong bao nhiêu năm sống an nhàn sung sướng, những dáng vẻ đức hạnh màmộtlão phu nhân của Hầu phủ nên có.
“Ngươi say rượu làm cái trò điên khùng gì vậy!” Lục Từ Thị tức giận ngút trời, “Ngươi có bản lĩnhthìđimà trút giận lên Mộ Khanh Hoàngấy, chỉ biết trơ mắt ra nhìn ả chuyển đồ cưới rời phủ,ngay cả rắm cũngkhôngdám đánh, đúng là tiểu s·ú·c sinh,mộtlũ chả ra gì, y chang như cái thằng cha của ngươi.”
Liên Viên, sân viện hồi môn của Mộ Khanh Hoàng, từng là nơi để các danh sĩ cựu triều uống rượu chè chén dịp tu hễ (1), ngày Thượng tỵ (2) tháng ba năm nay,hắncòn ở viện này, mời hai ba tri kỷ bạn tốt đến ôn lại tập tục uống rượu thưởng ngoạn trong lễ tu hễ, hứng chí đến, tận hứng về.
“Khi còn làcônương, bà chưa từng bị chọc tức lần nào. Khi gả làm vợ người, ngoại tổ phụ của con cũng luôn ngoan ngoãn phục tùng bà. Lúc đó, thân là con dâu, mẹ chồng của bà cũngkhôngdám mặt nặng màynhẹvới bà. Ngoại tổ phục con c·h·ế·t sớm,mộtmình bà đem theo bốn đứa bé, cũng chưa từng ăn phải thiệt thòi từ người ngoài. Bàđicũng vững mà ngồi cũng ngay, trong lòng bà luôn lặpđilặp lạimộtcâu châm ngôn, dù có gặp hoàng đế cũngkhôngsợ: mọi chuyện trong thiên hạ này đềukhôngthoát khỏimộtchữ lí, nhưng lại khiến cho tiểu tiện nhân kia ta cảm thấy ghê tởm, cơn tức này bà nuốtkhôngtrôi! Bà cũng rất buồn bực, vì sao tiểu tiện nhân đột nhiên lại quyết tuyệt muốn hòa ly, hóa ra làđãlỡ có thai với tên tiểu s·ú·c sinhLục Cửu kia rồi. Được, được, quả là rất được.”
Thấy Lục Mạo có thái độ bất kính, Lục Từ Thị gõ mạnh cây gậy chống chân lên nền đất, vẻ mặt nghiêm nghị,nói: "Đứng lại!"
Tiện nhân!
Gió đêm thổi loạn, hương sen theo gió bay đến, Lục Mạo đứng tựa lưng vào lan can bên hồ, cầm bình rượu uống, mỗi giây mỗi khắc đều nhớ đến vẻ mặt Mộ Khanh Hoàng khi thiêu cháy Triều Dương viện, giọt nước mắt ấy, nụ cười ấy, đều khiếnhắncảm thấy lo sợ nghi hoặc rối loạn.
"Mạo Nhi, Mạo Nhi, tỉnh lạiđi, mau tỉnh lạiđi?"
Edit: Diệp Nhược Giai (đọc tại Qidian-VP.com)
(1) Tu hễ: Làmộttập tục thời cổ, mọi ngườiđidạo chơi vào những ngày đầu tiên của tháng ba, vừa uống rượu vừa thưởng ngoạn, đồng thời còn chơimộtsố trò tự quy định.
Ninh Tú Ngọc đau lòng Lục Mạo, vội gọi hai nha hoàn vào, đỡ Lục Mạo lên giường.
Ninh Tú Ngọc kinh ngạc khẽ nhếch đôi môi, "Lỡ có thai?”
“Đáng lẽ con phải sớm nghĩ ra rồi, ngày đó Lục Cửu đánh con chính là vì Mộ Khanh Hoàng, con phải sớm nghĩ ra, giữa bọn họnóikhôngchừngđãlỡ có thai, cho nên tiện nhân kia mới vội vội vàng vàng hòa ly với con, ha ha, con thực là ngu quá mà, Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu, các ngươi được lắm!”
Lửa giận trong lòng cuồn cuộn dâng, mặt Lục Mạo nhăn nhúm hết lại.hắnthậtmuốn xông vào Liên Viên bắt gian, nhưng nghĩ đến hôm đó lúc Lục Cửu đánhhắndữ tợn thế nào, Mộ Khanh Hoàng vô tình vớihắnthế nào,hắnthậtkhôngthể nhấc nổi chân lên,khôngdám tới gần Liên Viênmộtbước, chỉ có thể bất lực hèn nhát nhịn xuống, xanh mặt men theo đường cũ quay trở về.
Thấy Lục Cửu biến mất nơi đầu tường, Lục Mạotiến lên,đidọc theo tường viện ra đến đằng trước, sau khoảng thời gian nửa chén trà, Lục Mạo bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấymộtcánh cổng lớn sơn đen có gắn cái khuyên gõ cửa hình đầu thú bằng đồng (1), hai bên cổng treo đèn lồng vàng, nương theo ánh sánghắnliền nhìn thấy hàng chữ vàng nổi bậttrêntấm biển đen, viết hai chữ"Liên Viên".
Chương 25: Ban đêm do thám Liên Viên (hai)
Nhưng hóa ra Lục Cửukhôngđiđến ngoại viện, màhắnđira khỏi phủ.
(1) Hình:
Ma xui quỷ khiến thế nào,hắnlặng lẽđitheo.
Lại vỗ thêm vài cái vào mặt Lục Mạo, thấyhắnđãsay mèm, Lục Từ Thị mắng: "Đồ vô dụng."
Đợi hầu hạ Lục Mạo xong đâu đấy, vẻ mặt Ninh Tú Ngọcnhẹnhõmđikhôngít, nhìn Lục Từ Thịnói: “Ngoại tổ mẫu, nếu những lời biểu canóiđều làthật, vậy Mộ Khanh Hoàng có lẽ cũngsẽkhôngtrả thù con với biểu ca."
Lục Mạo cả người đầy mùi rượu trở về Đông Ly trai, vừa đẩy cửa ra liền thấy Lục Từ Thị cùng Ninh Tú Ngọc đều ở đây, hít sâumộtcái,khôngquá bình tĩnhnói: "đãtrễ thế này, cho dù tổ mẫu có chuyện gì muốn tìm con,thìcon cũngkhôngcó tinh thần nào mà nghe cả, sáng mai hẵngnóiđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
(2)Ngày Thượng tỵ: Là ngày Tỵ của tuần đầu tiên trong tháng, mỗi tuần khi đó có mười ngày.
"Ngoại tổ mẫu?" Ninh Tú Ngọcnhẹnhàng gọimộttiếng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Từ Thị lạnh lùngnói: “Hồi sáng tiểu tiện nhân kia chọc giận bàthìcũng thôiđi, con còn muốn học theo ả à? Lại đây, bà có lời muốn hỏi con.”
mộtsân viện thanh nhã như thế, bây giờ lại trở thành nơi để đôi gian phu tiện phụ kia hẹn hò!
Bám theo Lục Cửu băng qua hai con đường, Lục Mạo thấyhắndừng chândướimộtbức tường viện, lùi về sau vài bước chạy lấy đà rồi bất chợt nhảy lên, leo tường vào trong.
trênđường về,hắnđãuống sạch rượu trong bình, lúc này mặt nóng lên, đầu óc choáng váng, tính nhẫn nại bỗng nhiên khô kiệt, Lục Mạo bất chợt xô đổ bàn trà bên cạnhhắn,trênbàn trà vốn đểmộtchậu hoa lan, chậu hoa rơi xuống vỡ vụn, đất đen trong chậu vương vãi đầy ra nền, dọa Lục Từ Thị cùng Ninh Tú Ngọc nhảy dựng.
"Cái gì? Hôm đó Lục Cửu đánh con cũng là vì Mộ Khanh Hoàng?" Lục Từ Thị vừa sợ vừa giận.
Lục Mạo cắn răng, đứng im.
nóixong,hắnliềnđivào phòng ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn sắc mặt Lục Từ Thị, Ninh Tú Ngọc sợ đến nỗikhôngdám hó hé tiếng nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Mạo bị chửi, mặt đỏ bừng bừng, loạng choạng quay người lại cười ha ha,“Phải, conkhôngcó bản lãnh, con vô dụng, con bất lực, con nhìn thấy thê tử của mình hẹn hò với đường ca của mình, vậy mà thậm chí dũng khíđibắt gian con cũngkhôngcó. Con là cái thá gì chứ, chẳng qua chỉ làmộtHàn lâm tu soạn nhonhỏ, làm sao có thể đấu với bọn họ đây? Bọn họ,mộtngười là quận chúa hoàng gia,mộtngười là thế tử Hầu phủ, chỉ có bọn họ mới có thể chà đạp sỉ nhục con, chứ con làm sao mà đối phó với bọn họ nổi, con chỉ có thể bất lực chịu đựng, bất lực chịu đựng…”
Lục Mạo lại cười điên loạn thêmmộttràng nữa, cảm thấy trời đất quay cuồng, ngồi bệt ra đất.
Lục Mạo hận đỏ mắt.
“Con mau maunóicho bà biết, con thấy bọn họ hẹn hò khi nào? Hẹn ở đâu?” Lục Từ Thị vỗ lên mặt Lục Mạo, thúc giục hỏi.
Lục Từ Thị giận dữ, vội vàng đứng dậy đẩy Lục Mạo, truy hỏi, "Mạo Nhi, những gì connóiđều làthậtsao? Con tận mắt thấy bọn họ hẹn hò sao, ở đâu vậy?”
Chính vào lúc này,mộtbóng người từ bên bờ hồ đối diệnđiqua, nhờ ánh nến mờ nhạttrêncột đá ven hồ, Lục Mạo nhận ra người đó, thấy hướng người đóđichính là con đường dẫn ra ngoại viện, nhịnkhôngđược nghĩ thầm:đãtrễ thế này rồi mà Lục Cửu còn đến ngoại viện làm gì?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.