Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 30: Bầu không khí chính nghĩa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Bầu không khí chính nghĩa


nóiđến đây, Lục Từ Thị ngồi thẳng lưng, dáng vẻ nghiêm nghị hào hùng, dường nhưđãbiến thành hóa thân của chính nghĩa, trong đôi mắt già nua đục ngầu như nhen nhóm hai ngọn đèn sáng rực.

Ninh Tú Ngọc nghe mà nổi hết cả da gà, nước mắt cũng quên chảy.

Lục Từ Thị cũng đau lòng ửng đỏ đôi mắt, "Các con ngheđi, Mạo Nhi vì cái nhà này của chúng ta mà trong lòng khổ sở biết bao. Cũng trách mẹ, ban đầu là mẹđãbuộc thằng bé phải cưới Mộ Khanh Hoàng. Mặc dù cảmộtlòng của mẹ đều vì muốn mưu tính cho thằng bé, nhưngthậtkhôngngờ lại hại đứanhỏnày khổ đến vậy, có ai ngờ Mộ Khanh Hoàng lại làmộtngười đàn bà ác độc như thế đâu. Mẹthậtrất hối hận.”


"Đừng gạt lão tử của con nữa, con dâu còn chưa thấy đâu đây nè.”

"khôngsai." Lục Từ Thị gật đầu, “Biện pháp mà ta sắpnóiđây, vừa mới nghethìsẽcảm thấy khá là to gan lớn mật, nhưng nếu thành công, vậythìsau này có thể giành được hơn chục năm phú quýkhôngngừng cho các con.”

"đi, sai người ra ngoài coi cửa, chúng ta tỉ mỉ bàn bạc từ đầu tới đuôi thêmmộtlần nữa, tránh cho có kẻ lợi dụng lọt qua kẽ hở.”

Ninh Tú Ngọc nghẹn ngàonói: “Con có thể thề với trời, conkhôngcó tiết lộ bất cứ tin tức nào ra cả. Nhưng tối hôm trước khi biểu ca bị bắtđi, chính miệng biểu canói, quận chúa biếtrõchuyện giữa con với biểu ca. Vốn con còn ômmộttia hy vọng, rằng quận chúa chỉ biết biểu cayêucon chứkhôngbiết chuyện về đứa bé. Nhưng trưa hôm nay biểu ca liền bị bắtđi, con mới biết được quận chúa chắc là hận c·h·ế·t con với biểu ca, nên mới muốn đẩy biểu ca vào chỗ c·h·ế·t, con thựcsựthà rằng quận chúa trả thù lên người con.”

Lục Từ Thị ngồi ở ghếtrên, bên dưới là đám con trai con dâu ngồi ngoan ngoãn, bên cạnh là Ninh Tú Ngọcđangmang thai, Lục Từ Thị mở miệng, "Gọi mọi người đến đây là để bàn xem làm sao để cứu Mạo Nhi từ trong cẩm y vệ chiếu ngục ra."

Lục Cửu cười hắc hắc, hôn chìa khóamộtcái, nháy mắt ra hiệu nhìn chahắn, “Đây chính là chìa khóa kho vàng nhà chúng ta đấy à?”

Trong Phúc Khánh Đường chỉ còn lại Lục Từ Thị cùng vợ chồng Nhị phòng ngơ ngác nhìn nhau.

“Cha của con còn chưa có c·h·ế·t đâu, nghĩ haythậtđấy. Đây là chìa khóa mở hòm trong phòng cha, cầm lấy sử dụngđi. Bảo chađitố cáo Lục Mạo là con, bức cha biểu đạt lòng trung thành với Thánh thượng là con, ở chỗ của Thánh thượng đòimộtchức cẩm y vệ thiên hộ cũng là con, mà mọi thứ cũng chỉ đơn giản vì muốn nịnh nọt người congáimà con thích, coi cái tiền đồ c·h·ế·t giẫm của conđi. Giờthìtốt rồi, chọc cho tổ mẫu của con bạo phát uy quyền, con tựđimà đối phó lấy, lão tử chả muốn cùngđichịu khổ với con nữa.”

Nhìn lão chađingược ánh nắng, saohắnlại cảm thấy ngay cả bóng dáng của lão chahắncũng cao to như vậy chứ.

Tiểu Từ thị ngẩn người, miệng há lớn, ánh mắt lập tức liếc sang Ninh Tú Ngọc muốn phát hỏa, lúc đó Ninh Tú Ngọcđãxấu hổ vùi mặt vào trong lòng Lục Từ Thị.

“Đúng là chả có tiền đồ gì.” Nhìn vẻ mặt của con trai thứ hai, Lục Từ Thị thở dàimộttiếng, "Nếukhôngphải vì bất đắc dĩ, con tưởng mẹ muốn đắc tội với ả sao. Cònkhôngphải đều vì Nhị phòng các con, Nhị phòng các conđã đắc tội với ả.”

Lục Cửu cảm thấy tức ngực, buồn bựcnói: “Con cũng muốn lắm chứ, nhưng nếu thếthìtiểu phượng hoàngkhôngđánh gãy chân con rồi thả c·h·ó cắn c·h·ế·t conkhôngđược. Con chính là có lòng muốn làm tặc lạikhôngcó gan làm tặc.”

Tạ thị vội vàng đáp lời, "Thiếp thân hầu hạ lão gia dùng bữa."

Ninh Tú Ngọc đỏ mắt tiếp lời: “Biểu canóimộtcâu, ‘khôngchiếm đượcsẽphải hủy diệt sao... Cũng được, tađitheo bọn họ, bất kể là tội danh gì, ta đềusẽôm vào người, tuyệt đốikhôngliên lụy đến người trong nhà’.”

Lục Văn lập tức nhìn sang tiểu Từ thị, ánh mắt bén nhọn, mặc dùkhônglên tiếng nhưng lại đầy chất vấn.

Lần này, tiểu Từ thịthậtsựlà hoàn toànkhôngcómộtchút chủ ý nào, chỉ có thể răm rắp làm theo những gì Lục Từ Thị sai bảo.

Dứt lời, Lục Từ Thị liền nhìn sang Ninh Tú Ngọc, “Trong bụng của Tú Ngọc chính là con của Mạo Nhi.”

Lục Văn bị Lục Từ Thị xúi giục, hơi kích động, nhưng vẫn còn lại chút lý trí, trong lòng còn có sầu lo, "Nghenóithái tử cực kỳ sủng ái Triều Dương quận chúa, thái tửsẽtrơ mắt nhìn chúng ta đối phó với ả sao?”

Thoáng chốc, vợ chồng Lục Văn đều sợ trắng mặt.

Lục Bỉnh ngược lại bị Lục Từ Thị gạt tin rồi, vừa mở miệng địnhnóigìthìđãbị Lục Cửu kéo ra, liền ngậm miệng lại, theo Lục Cửuđira ngoài.

Lục Từ Thịnóigắt, “Đúng là tiểu s·ú·c sinh nhát như chuột. Nóđithậtđúng lúc, mẹ cònđanglo chuyện này phải nhường cho nó công lao gì đây.khôngphải nónóimẹ thiên vị à, trong lòng mẹ nghĩ đến nó đó chứ, nhưng tiểu s·ú·c sinh này ngược lại tự mình rút lui,khôngcó tiền đồ!"

“Cái này lạikhôngđúng. Chủ nhân đầu tiên của đại ca con cũng chả phải là vịhiệnthời, người đóđãbị đại ca con làm thịt rồi, hòm vàng đầu tiên nó cầm về chính là trộm được từ người đó đấy.”

“Nhìn dáng vẻkhôngsợ trờikhôngsợ đất của tổ mẫu, con sợ là bàsẽgây ra tai học gì đó mất. Cha, cha sai ngườiâmthầm theo dõi bàđi, cả nhị thúc, tam thúc nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phúc Khánh Đường.

Ninh Tú Ngọc nín thở, cả người cứng đơkhôngdám cử độngmộtchút nào.

Chương 30: Bầu không khí chính nghĩa

"nóinhảm, lão tử của con là hầu gia, tương lai con cũng là hầu gia, thế là đủ rồi, còn muốn lên nữa là muốn c·h·ế·t hay sao. Ai trông cậy vào con, con mau mau sinh mấy đứa cháu béo béo cho lão tử mới đúng,mộtphòng đầy vàng của lão tử sắp mọc mốc đến nơi rồi.”

Nhìn thái độ của Lục Từ Thị giống như làđãnắm được nhược điểm gì đó, Lục Cửu chỉ cảm thấy quái dị chứ tuyệt đốikhônglo lắng gì.hắnđâu có làm ra chuyện gì, chẳng lẽ còn có thể bị áp đặt lên người hay sao.

Lục Từ Thị liềnnói: "khôngliên quan đến con bé, là do Mạo Nhi trẻ tuổi xúc động, làm chuyện sai trái với Tú Ngọc.”

“Mẹ, mẹ, việc này phải làm sao đây? Ngàikhôngthể buông tay mặc kệ!” Lục Văn “bộp bộp” quỳ xuống trước mặt Lục Từ Thị.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Từ thị liền kêu lên đầy oan uổng, xua taynói: "Lão gia đừng nhìn thiếp như vậy, thiếp cũngkhôngdám đắc tội ả ta. Cúng ả dụ ả cònkhôngkịp ấy chứ.”

"Quậy cho to chuyện lên, bức Mộ Khanh Hoàng đến mứckhôngthểkhôngcầu xin chúng ta dừng tay, khiến tất cả mọi người trong kinh đều biết được, ta, Từ Thúy Hoa, làmộtngườikhôngsợ quyền quý, công bằng chính nghĩa, vì muốn làm trong sạch môi trường sống mà dám đối nghịch với quận chúa hoàng gia; để cho tất cả mọi người biếtrõ, nữ nhân là phải trinh tĩnh hiền thục, hiếu kính cha mẹ chồng, còn cái loại lẳng lơ ong bướm,khôngchịu nổicôđơn là có tội, thậm chí còn là tội lớn; để cho tất cả những nữ nhân trong sạch thuần khiết đều liên hợp lại, tru sát kẻ tiện nhân bất trung bất hiếu giống như Mộ Khanh Hoàng.”

Lục Bỉnh vỗ vai con trai cười ha ha.

"không, con sai rồi, việc nàykhônghề đơn giản như thế. Chính là Mộ Khanh Hoàng vìyêusinh hận muốn g**t ch*t Mạo Nhi, mới tìm người bắt chước chữ viết của Mạo Nhi, hãm hại Mạo Nhi. Mẹđãsống đến từng tuổi này rồi, có cái gì mà chưa từng thấy chứ, chỉ có chút trò mèo đó mà muốn qua mắt mẹ? Hừ!"

Lục Văn mặc dùđãnghe rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe thấy, trong lòng vẫn luôn sợ hãi, rùng mìnhnói: “Có biết bao nhiêu người phải chếttrênchiến trường, chỉ có đại ca là sống sót, conkhôngtin trong đókhôngcó điều quái lạ nào, cũng chỉ có chân long thiên tử mới có thể trấn áp đại ca được."

Lục Từ Thị thở dài, “thậtra, tính tình của đại ca con mới hơi giống mẹ,khôngthìhắncũngsẽkhôngđược phong hầu. Đáng tiếc, nó lại làmộtconyêuquái ăn mẹ mình. Bao nhiêu năm qua mẹ vẫn luônkhôngdám quá thân cận với nó,thậtsựlà sợ chếtđiđược, mẹ chỉ sợ cómộtngàyyêutính của nó phát ra, ăn mẹ. Năm đó, lúc nó còn ở trong bụng mẹ, lúc nào bụng mẹ cũng bị đau, chắc là nó ănkhôngít thịt của mẹ rồi. Lúc nó sinh ra, cũng làmộtcục đen thùi lùi, mẹ vốn định dìm c·h·ế·t nó trong lọ nước tiểu, nhưng tổ mẫu của con lại sống chếtkhôngcho, ômđinuôi bên người, tốn biết bao tiền mời đạo sĩ về hạ phong ấntrênngười nó, nó mới có thể càng lớn càng giống người như thế. Lúc rờiđi, đạo trưởng kia cònnói, phong ấnkhôngthể giam giữyêuquái kia cả đời, nó vẫnsẽthoát ra thôi. Đây cũng là lý do vì sao mẹkhôngdám quá ép buộc nó.”

“Vâng!” Tiểu Từ thị gấp rút sai đại nha đầu Sơn Trà mà Lục Từ Thị tín nhiệm nhấtđicanh cửa.

Cảmộtđườngđihai cha con luônnóichuyện ầm ĩ, đến tận bên cạnh Lăng Thị mà vẫn chưa xong. Lăng Thị thấy vậy cũng bớt lo lắng, được rồi, tướng công nhi tử còn chưa gấp, bà có gấp c·h·ế·t cũng vô dụng, vẫn nênđithêu thùa may thêm vài cái yếm niên niên hữu ngư (1) cho tôn tử mập mạp tương laithìhơn.

Vợ chồng Tam phòngkhôngmộtai lên tiếng, Lục Cảnh ngồi uống trà, Tạ thị cúi đầu thưởng thức hoa văn tinh xảo thêutrênkhăn gấm.

"Lão cha, con là người như vậy à?"

Lục Từ Thị nhìn Ninh Tú Ngọcnhỏgiọng khóc sụt sùi, sờ sờ bụng nàng, vẻ mặt xấu hổ.

“Conkhônglàm là tốt rồi." Lục Bỉnh vuốt vuốt râu mình, buồn bựcnói: “Nhưng tổ mẫu của con sao lạinóinhư là tự bà ấy trốn dưới gầm giường, chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy như thế, lại còn giống như làđãnắm được chứng cớ gì đó trong tay ấy. Lúc nãy ở Phúc Khánh Đường, cha cũng phải đổ mồ hôi thay con.”

“côđãnóitừ trước rồi, muốn cứu Mạo Nhi rathìchỉ cómộtcách là bức ép Mộ Khanh Hoàng thôi. Mộ Khanh Hoàngđãlàm chuyện sai trái, ả phá hỏng nếp sống tập tục của Kim Lăng, cho dù ả có là quận chúa,côtin chắc là Thánh thượng cũngsẽđứng về phía chúng ta. Màkhôngchỉ có mỗi Thánh thượng đứng về phía chúng ta, các quý phụ chính trực trong Kim Lăng cũngsẽủng hộ chúng ta.côkhôngphải là vì chính mình,côchỉ là vì tập tục của Đại Tấn này, cũngkhôngthể giống như Đường triều, nữ nhân thất trinh thất đức, câu dẫn khắp nơi, thậm chí Thái Bình công chúa còn nhúng tay vào trong triều chính,khôngcó vương pháp quản thúc, thựcsựlà coi trời bằng vung.đãlà congáithìnên giúp chồng dạy con, trung trinh nghe lời, tam tòng tứ đức mới là bổn phận củamộtnữ nhân tốt. Tựa như Tú Ngọc củacô, đó mới chính là kiểu mẫu củamộtnữ nhân tốt.” Lục Từ Thị chẳng hề lo lắng, v**t v* khuôn mặt của Ninh Tú Ngọc, cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn.

"Cha!" Lục Cửu trừng mắt.

Edit: Diệp Nhược Giai

Lục Văn lúng ta lúng túng cúi đầu.

“Tám phần là cha con tụi bayđãđinương nhờ vào Mộ Khanh Hoàng rồi, tao cũngkhôngtrông cậy tụi bay có thể cứu Mạo Nhi ra, tao tự có cách. Tụi mày cútđi, cút ra ngoàiđi!” Lục Từ Thị lạnh mặtnói.

Tiểu Từ thị vộinói: “cô, đừngnóivề những chuyện cũ đó nữa,nóitiếp xemcômuốn bọn con làm gì mới có thể cứu Mạo Nhi ra.”

Lục Văn cười lạnhnói: "Mẹ, mấy lời mà mẹ vừa mớinóilàm cho tam đệ sợ hãi, sợ bị dính líu đến kia kìa.”

Trong lòng Lục Cảnh chán ghét, châm chọcnói: “Con của conthìngược lại, trông mong được kết hôn biết mất. Hồi trước nếu để con của con cưới Triều Dương quận chúathìsao lại có chuyện như bây giờ được.”

Lục Cảnh cũngnói: "khôngphải là muốn cứu Lục Mạo ra à, vì sao lại phải gây khó khăn cho Triều Dương quận chúa?”

“Đúng vậy, mẹ, mẹnóiđi.” Lục Vănnói.

“Lúc Mạo Nhi bị bắtđiđãnóigì?” Lục Cảnh hỏi.

Tiểu Từ thị cũng cười nịnh nọt, “Con biết mà, cách củacôlúc nào cũng hay nhất. Vìkhôngđể cho Mạo Nhi phải chịu khổ trong lao,cômau căn dặn bọn con phải làm những gìđi.”

Lục Văn vội vàng gật đầu, đứng dậy chắp taynói: “Vẫn là mẹ suy nghĩ chu toàn.”

"Mặc dù khế ước bán mình của đầy tớ nô tỳ của Phúc Khánh Đường, Chiết Quế đường, Thu Minh viện ở trong tay tổ mẫu bọn họ, nhưng cha là đương gia của Trường Ninh Hầu phủ, chẳng lẽ cònkhôngsai khiến được vài tên nô bộc?”

nóixong, Ninh Tú Ngọc che miệng khóc lên.

"Cút."

“Con dâu cũngsẽcó, thiệt mà, con thề luôn.”

Lục Văn hắng giọng, cẩn thận nhìn Lục Từ Thị, "Mẹ, mẹ khẳng định là Mộ Khanh Hoàng hãm hại Mạo Nhi sao, có chứng cớ gìkhông?”

"Cái gì?!" Lục Văn quá sợ hãi.

Ánh mặt trời quá gắt, gắt đến nỗi khiến Lục Cửu rớt cả nước mắt, nhưng chỉ thoáng sauđãvui vẻ theo đuôi Lục Bỉnh, oa oa kêu biện giải cho mình, "Lão cha, cha cũngcoi thường con trai cha quá rồi đấy, con trai của cha là cái loại tiểu gia tử bám dính như cao c·h·ó thế sao. Gì mà chỉ vìmộttiểu nữ nhân, con đây là vì muốn nhà chúng ta có thể cao lên thêmmộtbậc đấy chứ."

nóixong, hai vợ chồngmộttrướcmộtsau bỏđi.

nóixong, Lục Bỉnh chắp tay sau lưng, miệng ư hử hát, chậm chạp bỏđi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa ra khỏi Phúc Khánh Đường, Lục Bỉnh liền vội vàng hỏi, "Tiểu tử thúi, chuyện mà tổ mẫu connói, con có làmkhông?”

“Cha của con cũng đâu phải là người trong trấn phủ ti, đâu ra mà lắm gian tế nhân tài thế."

"Ngoại tổ mẫu." Ninh Tú Ngọc xấu hổ đỏ mặt, vùi mặt vào trong lòng Lục Từ Thị.

Lục Từ Thị liếc tiểu Từ thịmộtcái, “Mấy chuyện kiểu như này,mộtbàn taykhôngvỗ ra tiếng được, con nít con nôi có biết thế nào là nặng thế nào lànhẹđâu. Mạo Nhi cũngkhôngbiết chỉmộtlần đó thôi mà Tú Ngọcđãlập tức dính bầu. Nha đầu Tú Ngọckhôngnỡ phá hỏng chuyện hôn nhân của Mạo Nhi, chỉ khócnóicho mẹ biết, mẹ chỉ có thể giấu diếm, vội vàng gả Tú Ngọc cho ma ốm thư sinh kia. Tên thư sinh đóđãmắc bệnh nguy kịch từ lâu, mẹ vốn định đợi sau khi thư sinh kia chếtsẽđón mẹ con Tú Ngọc về. Tú Ngọc cũngnói, con békhôngcầu danh phận gì cả, đời này chỉ cần nuôi lớn đứa con của con bé với Mạo Nhi là cũng đủ rồi.thậtkhôngngờ, việc này vẫn bị Mộ Khanh Hoàng biết được.”

(1) Niên niên hữu ngư: đồngâmvới “niên niên hữu dư”, làmộttrong những câu chúc cát tường tiêu biểu nhất theo truyền thống Trung Quốc. Hình:

"Mạo Nhi chính là bị Mộ Khanh Hoàng bắtđi, muốn cởi chuông đương nhiên phải cần đến người buộc chuông, Mộ Khanh Hoàng bắt nhốt Mạo Nhi thế nào, tasẽbắt ả phải quỳ trước mặt ta mời Mạo Nhiđira." Lục Từ Thị trào dâng ý chí chiến đấu.

Lục Từ Thị lạinói: “Như vậy, sau khi thành công, Thánh thượngkhôngthể nàokhôngkhen mẹđãlàm cho nếp sống của Đại Tấn ta trở nên trong sạch. Còn về phần thái tử,hắnsẽkhôngtrả thù các con, vìhắnkhôngdám.mộtkhi mẹ, hoặc là các con xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào, tất cả mọi ngườisẽnghi ngờ thái tử, chỉ tríchhắn. Vì để ngôi vị thái tử củahắnđược vững chắc,hắnkhôngnhữngkhôngthể động vào chúng ta, màhắncòn phải khen thưởng chúng ta để bày tỏ thái độ. Đây chính là cái ‘lý’ mà lúc nào mẹ cũng vững tin vào. Chỉ cần đứng về phía ‘lý’ và ‘chính nghĩa’, mẹ vĩnh viễn cũngsẽkhôngbị thiệt thòi. Lão nhị, con nên học theođi."

Lục Văn kềm chế nỗi lo lắng, đôi mắt tha thiết nhìn Lục Từ Thị, tiểu Từ thịyêucon đến sốt ruột, lên tiếng đầu tiên, "cô, ngườiđãcó cách giải quyết tốt phảikhông?”

Loại trừ con trai trưởngkhôngnghe lời, còn dư lại hai đứa con trai đều ngoan ngoãn nghe lời, lại gọi con dâu thứ hai tiểu Từ thị, con dâu thứ ba Tạ thị và cháugáiNinh Tú Ngọc đến, cùng nhau bàn bạc.

Lục Cảnh đứng phắt dậy, “Mẹ, nếu mẹđãtính toán chuyện này xong từ trước, vậy con trai cũngkhôngtham gia vào, con trai tin là mẹ nhất định có thể thành công cứu Mạo Nhi ra. Trong nha môn của con còn có vài việc phải xử lý, lúc nãy gấp gáp chạy về, nguyên cả buổi trưa cũng chưa được ăn, đói bụng đến kiệt sức rồi. Tạ thị, nàng theo hầu tađi.”

“khôngphải là do Lục Mạo làm thi từ chỉ trích Thánh thượng cùng triều chính nên mới bị bắt hay sao? Lục Cửu cũngnói, chữ viết kia đích xác là của Lục Mạo.” Lục Cảnh nhíu mày nhìn mẹ ruột của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

"khôngcó."

Lục Cảnh ngồi thẳng người lên, cườinói: "Mẹ, mẹ đừng thừa nước đục thả câu nữa, trước hết vẫn nênnóixem biện pháp ấy là gì cáiđã.”

Lục Từ Thị cầm khăn, lau lau mắt: “Thôi được rồi,đãđến nước này cónóinữa cũng thế, thôithìbinh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn thôi. Lúc đầu mẹ có thể cưới vềmộtcôquận chúa cho Mạo Nhi, vậythìmẹ cũng có thể áp ả tađi. Cho dù ả làmộtcon phượng hoàng thực thụ,thìmẹ cũng làmộtthợ săn bắt chim. Đợi mẹ vặt lông phượng, lột bỏ tầng da hoa lệ đó của ảđirồi, để xem ả ta còn có thể lớn lối đến khi nào. Bình sinh mẹ chỉ thờ phụngmộtchữ ‘lý’, hoàng quyền ởtrêncũngkhôngthể vượt qua lý. Nếutrênđời này, trắng đen bị đảo lộn, lễ nghi bị phá hủy, vậythìcũngkhôngcòn cách diệt vong bao xa.”

Lục Văn bỗng chốc cứng mặt, dại ra nhìn mẹ ruột mình.

Lục Bỉnh liếc mắt nhìn Lục Cửu.

“Màythậtđúng là thằng cháu tốt của tao.” Lục Từ Thị trào phúng nhìn Lục Cửu, "Đừng vội ở trước mặt tao đảo lộn phải trái trắng đen, mày với Mộ Khanh Hoàng là hạng người như nhau cả thôi. Bắt kẻ thông d·â·m phải bắt cả đôi, tao vẫn luôn hiểu đạo lý này. Tụi mày cho là taokhôngcó cách gì bắt tụi mày, đáng tiếc ông trời vẫn cònđangmở to mắt mà nhìn kia kìa, người tínhkhôngbằng trời tính đâu.”

“sẽcó tôn tử béo tròn thôi.”

Liếc mắt nhìn con ruột mình vài lần, Lục Bỉnh hừmộttiếng, từ trong túi tay áo móc ramộtcái chìa khóa, ném cho Lục Cửu, "Đừngnóimấy lời vớ vẩn ấy nữa, bạc vẫn là thứ hữu dụng nhất, tự mìnhđilấyđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đứng lên." Lục Từ Thị ghét bỏ liếc xéomộtcái, “Sao mà cứkhôngcó tiền đồ như thế chứ.”

​ (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Bầu không khí chính nghĩa