Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 31: Bức bách phượng hoàng (một)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Bức bách phượng hoàng (một)


Edit: Diệp Nhược Giai


mộtngày sau, lời đồn đãi truyền ra ngoài.

"Sao rồi?" Nằm nghiên trong thủy tạ hóng mát, ăn miếng phượng lê cao Sơn Trà đút tới bên miệng, Lục Từ Thị hỏi.

“Mặc dù các quán tràtrênphố đềuđangxôn xao về chuyện này, nhưng cũngkhôngmãnh liệt, chưa đạt được đến mức độ có thể truyền tới bên tai Thánh thượng.” Lục Văn ngồi xuống, nhấpmộthớp trà lạnh mớinói.

Lục Từ Thị gật gật đầu, "Trong lòng mẹđãnắm chắc cả rồi, còn phải châm thêm hai cây đuốc nữa.một, dụ dỗ tất cả hoàng gia công chúa và quận chúa; hai,...”

Lục Từ Thị nhìn Ninh Tú Ngọcđangbóc vỏ quýt cho bà, Lục Văn cũng nhìn sang.

Ninh Tú Ngọc tái nhợt mặt mũi, ngẩng đầu lên, hai tay bảo vệ bụng mình, chậm rãi lắc đầu, đôi mắt ầng ậng nước, "không..."

"Đứa bé ngoan, sau khi chuyện thành công, ngoại tổ mẫu nhất địnhsẽthành toàn chomộtlòng say mê của con dành cho Mạo Nhi. Cứu được Mạo Nhi ra, công đầu thuộc về con.”

"không..."

"khôngphải do con quyết định, haiz..."

- -

Cảmộtbuổi chiều nóng bức, màn đêm vừa buông, hạt mưa cũng rơi xuống.

Dưới mái đình giữa hồ sen hồng cómộtcây đàn vàmộtlư hương, Mộ Khanh Hoàngđanggảy đàn tự tiêu khiển.

Tiếng đàn chậm rãi du dương hòa cùng với tiếng mưa rơi lên lá sen khiến người ta có cảm giác nhưđangtrôi nổitrênlàn sóng dập dềnh giữa làn sương mờ huyền ảo, chính là khúc “Vân thủy thiền tâm”.

mộtlát sau, gia đinh mặc trường sam màu xanh sẫm dẫn theomộtngườiđiđến. Người nọ bị nước mưa làm cho ẩm ướt, dưới bộ áo mùa hè hơi mỏng là dáng người cao gầy khỏe mạnh, kiên cường đứng thẳng như thân sen màu sen, nước mưa chảytrênkhuôn mặthắn, đôi mắt đen láy trong suốt tĩnh mịch, đôi môi mang cười.

"Tiểu phượng hoàng, ta lại tới rồi."

Tiếng đàn im bặt, Mộ Khanh Hoàng quay đầu lại nhìn Lục Cửu, thấy dáng vẻ chật vật củahắn,khôngbiết tại sao lại muốn cười, mà nàng cũngđãthậtcười ra, “Lời đồn cònđangầm ĩ ngoài kia, ngươikhôngnên tới."

“Chỉmộtchút nước, làm sao mà rửa sạch.” Lục Cửu vẫn đứng dưới mưa như cũ.

Mộ Khanh Hoàng cũngkhôngchohắnvào trong đình, mà chỉ vung tay lên, gia đinh liền chắp tay lui xuống.

"Ngươithậtđúng làkhôngnghe lời, lại leo tường phảikhông. Ta phải nuôimộtcon c·h·ó mới được.” Mộ Khanh Hoàng thở dài.

“Có phải Tây Thikhông, cứ thả nó rađi, ta đưa tay cho nó cắn luôn.” Lục Cửu cười hì hìnói, mặc cho gió táp mưa sa.

Mộ Khanh Hoàng kinh ngạc ngước mắt nhìnhắn, lòng hoảng hốt.

"Tây Thi như là danh môn khuê tú ấy, để nó trông nhà canh việnthìhỏng hết. Trong Mạc Viên của ta cómộtcặp c·h·ó ngao lông đen dáng hổ, mấy tháng nữasẽsinh, đến lúc đó tasẽômmộtcon đến cho nàng, đượckhông?"

Hai bàn tay Mộ Khanh Hoàngđangđặttrênđùi vô thức siết chặt lại, chỉ nhìn Lục Cửuđangđứng trong mưa,khôngnóilời nào.

Lục Cửu lau mặt cườinói: "Vậy ta coi như là nàngđãđồng ý. Tiểu phượng hoàng, ta đến là muốn nàng giúp tamộtviệc. Ta tra ra đượcmộtvài việc trong phủ, mà mấy chuyện cũ xưa này lại làm cho ta vừa hận vừa đau. Tiểu phượng hoàng, nàngnóixem, vì sao cùng là cháu nội, vậy mà bà ấy lại tận tâm tận lực vì người kia đến thế, trong khi lại chả thèm ngó ngàng gì đến ta như vậy. Tiểu phượng hoàng, ta biết là bà ấykhôngbiết tayêumến ai, nhưng trong lòng tathìlại hiểu rấtrõ, cho dù bà ấy có biết, cũngsẽlàm những chuyện đó thôi. Tiểu phượng hoàng, mặc dù cuối cùng ta cũng đứng trước mặt nàng tỏ tình, nhưng ta vẫn hận bà ấy. Nhưng bà ấy lại là tổ mẫu của ta, ta có thể g**t ch*t bà ấy sao?"

Nước mưa gột rửa khuôn mặt hắt, nàngkhôngbiếthắncóđangkhóc haykhông, nhưng giờ phút này nàngrõràng cảm nhận được nỗi đau khổ cùng hận thù củahắn.

Biết làm sao đây, nàng lại nhớ tới thi thể nằmtrênbăng kia.

Đó chính là Lục Cửu, trong lòng nàng áy náykhôngchịu nổi.

"Tiểu phượng hoàng, đời này tasẽbảo nàngthậttốt, bảo vệ huyết mạch của thái tửthậttốt, để nàng có thể vĩnh viễn làm phượng hoàng cao ngạo."

Mộ Khanh Hoàng khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, trong đầu chợt nhoáng qua, đột nhiên khóc thảm thiết.

“Ngươiyêuthích ta đến vậy sao? Ta có gì đáng giá để ngươi thích.” Giọng Mộ Khanh Hoàng khàn khàn, tựa như có gì đó bị nghẹn trong cổ họng, nàngkhôngthể lên tiếng, nàng sợ nếu mở miệng lần nữa, nước mắtsẽchảy ra.

"Nhưng ta vẫn cứ thích, sao nào?” Lục Cửu cười trong mưa.

mộttia chớp bổ xuống xé tan màn đêm, ngay sau đó là tiếng sấm rền vang, ngọn đèn lưu ly dưới mái hiên bị gió thổi lung la lung lay, chuông gió leng keng, mặt hồ yên tĩnh.

Thấy Mộ Khanh Hoàngkhôngnóilời nào, Lục Cửu lại đứng ngây ngốc thêmmộtlát rồinói, "Tađiđây."

Mộ Khanh Hoàng bỗng đứng bật dậy, giọngnóinhư tiếng đàn, "Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?"

- -

Hôm sau, trời quang mây tạnh.

Xe ngựa của Mộ Khanh Hoàng chậm rãiđiqua khu chợ phía đông. Hai bên đường, cửa hàng mọc lên như rừng, quán rượu quán ăn, dòng người đông như dệt cửi.

"Triều Dương quận chúa xin dừng lại, ta có chuyện muốnnói."

Nhưng vào lúc này,mộtnữ nhân vác cái bụng bự ngăn trước xe ngựa, cất giọng gọi, khiến những người qua đường dừng chân lại, đặc biệt là khi bọn họ nghe thấy nữ nhân kia gọi lên bốn chữ "Triều Dương quận chúa", liền quay đầu lại nhìn, càng ngày càng có nhiều người tụ lại.

“Trong xe này chính là vị Triều Dương quận chúa ấy à?"

"Còn có Triều Dương quận chúa nào khác nữa đâu, khẳng định chính là cái vị ngoại tình vớianhchồng kia rồi.”

“Chính là kẻ lẳng lơ kinh khủng đó hở?”

"Suỵt - - "

Ngọc Loan bỗng dưng mở cửa xe, hổn hểnnói: “Các ngươiđangnóibậy bạ gì đấy, quận chúa của bọn takhôngnhư thế.”

Ngẩng đầu nhìn thấy nữ nhân quỳ trước xe ngựa lại là Ninh Tú Ngọc, Ngọc Loan càng tức, nhảy xuống xe ngựađiđến bên cạnh Ninh Tú Ngọc liềnnói: "Muốn quỳthìchờ xe ngựa của bọn tađiqua rồi hẵng quỳ, tự dưng ngươi lại quỳ gối trước xe ngựa của quận chúa bọn ta là có ý gì?"

Khuôn mặtnhỏnhắn của Ninh Tú Ngọc trắng bệch, khócnói: "Cầu quận chúa hãy tha cho quận mãđi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta,khôngliên quan gì đến quận mã.”

“nóinhảm gì thế, quận chúa của bọn tađãhòa ly rồi, lòi đâu ra quận mã nào nữa. Ngươi mau tránh ra." Ngọc Loan quát lớn.

Ninh Tú Ngọc liền tù tì dập đầu ba cái “bộp” “bộp” “bộp” với Mộ Khanh Hoàng, "Triều Dương quận chúa, cầu ngươi van ngươi, xin ngươi hãy mở lòng từ bi mà bỏ qua cho biểu cađi. Đứa bé này, ta phá cònkhôngđược sao."

Trong xe, Mộ Khanh Hoàng cau đôi mày đen lại, nghĩ thầm, nàng ta phá thai haykhôngthìcó liên quan gì đến mình à?

Mắt thấy đám người vây xem ồ lên oán giận, cái miệngnhỏnhắn của Ngọc Loan liền hỏi: “Con của ngươithìliên quan gì đến quận chúa của bọn ta chứ, cũng chả phải quận chúa bảo ngươi mang thai.”

khôngbiết sao, đám ngườiđangoán giận lại ầm ầm bật cười.

“Chắc là quận mã ăn vụng bị quận chúa bắt được rồi?”

"NghenóiTriều Dương quận mã bị cẩm y vệ bắt phảikhông?"

“Có phải là chuyện lớn gì đâu mà lại nhốt chồng mình vào đại lao, loại vợ kiểu này cũng cay độc quá rồi.”

“Đứa bé đó là của quận mã à?”

Ninh Tú Ngọc mặc kệ cái trán xanh tím, khóc ròngnói: "Ta biết là hai người bọn ta rất có lỗi với quận chúa, chỉ cần quận chúa có thể giơ cao đánh khẽ, ta lập tức phá cái thai này. Quận chúa, ta đáp ứng điều ngươi mong muốn, xin ngươi cũng có thể buông tha biểu ca."

Nhanh mồm nhanh miệng như Ngọc Loan mà nghe mấy lời lảm nhảm của Ninh Tú Ngọc cũng cảm thấy choáng đầu, “Ý ngươi là gì?”

Chính vào lúc này, Ninh Tú Ngọc chợt đứng bật dậy, muốn đâm vào đầu ngựa, đôi đồng tử của Ngọc Loan đột nhiên co rụt lại, tay mắt lanh lẹ ngăn cản trước đầu ngựa, tức giận đẩy ngã Ninh Tú Ngọc, mắng: "Ngươi muốn tìm chếtthìcũng đừng đụng vào ngựa của quận chúa chúng ta, ngươi..."

Khi ấy Ninh Tú Ngọcđãnằmtrênmặt đất, ôm bụng k** r*n, "Cứu mạng...".

Theo hành động giãy giụa của nàng ta,trênmặt đất liềnhiệnlênmộtmảng đỏ thẫm đầy máu.

Ngọc Loan chợt trợn to đôi mắt, tay chân luống cuống.

Vở kịch diễn đến lúc này, Mộ Khanh Hoàng ngồi trong xeđãtản ra khí lạnh toàn thân.

Đứa con, phá thai, biểu ca...

Hóa ra đứa bé kia là của Lục Mạo?

Tốt, quá tốt.

Vở kịch này, tasẽdiễn với các ngươi đến cùng, muốn nháo lớn, được thôi, ta tự mình châm thêm lửa cho các ngươi!

"Ngọc Loan, lên xeđi, bản quận chúa phải vào cung, đừng để trễ giờ.”

"Quận chúa, nàng ta, nàng ta chảy máu..." Ngọc Loan bị dọa trắng mặt.

"Chảy máu thôi mà,khôngliên quan gì đến ngươi, nàng ta tự làm tự chịu. Ngoan, đừng sợ,đilênđi."

“A, dạ dạ.” Ngọc Loan vội vàng leo lên xe.

"Võ Tứ, kéo điêu dân kia dậy, ném sangmộtbên."

“Vâng.” Võ Tứđangđánh xe lập tức thi hành mệnh lệnh,khôngcó chút thương hương tiếc ngọc nào, túm lấy cánh tay Ninh Tú Ngọc ném tới bên đường, kéo ramộtvệt máu dàitrênđường. Loại hành vi này trực tiếp chọc giận quần chúng, quần chúng ào ào chửi ầm lên, nhưng lạikhôngmộtai dám cản giá,khôngai chịu làm chim đầu đàn.

Xe ngựa của Mộ Khanh Hoàng kiêu căng bỏđi, quần chúng đằng sau tức chếtđiđược, lại chẳng biết từ lúc nào, Ninh Tú Ngọcđãbị người khiêngđi.

- -

Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, lời đồn từ Triều Dương quận chúa tư thông với Đường Bá Tử biến thành Triều Dương quận chúa ph*ng đ*ng lẳng lơ, hoang d·â·m vô độ, thành người phong lưu có thể sánh với Sơnâmcông chúa (1).

(1) Sơnâmcông chúa: tênthậtlà Lưu Sở Ngọc, là Nam triều Tống công chúa thời Nam Bắc triều, congáicủa Hiếu Vũ đế Lưu Tuấn, chị ruột của Tiền Phế Đế Lưu Tử Nghiệp. SơnâmCông chúa nổi tiếng làmộtmỹ nhân tuyệt sắc, được người đời xưng tụng là “đệ nhất mỹ nhân” thời Nam Tống, đồng thời cũng nổi tiếng là d·â·m loạn ph*ng đ*ng. (mọi người muốn biết thêm cứ việc google từ khóa “Sơnâmcông chúa” là ra heng.)

"Tađãnóivới ngươi, huynh đệ của em trai của vợ ta hồi trước là làm người chăm sóc ngựa trong Trường Ninh Hầu phủ, vị huynh đệ đó trông rất khôi ngô tuấn tú. Cómộtlần chải lông cho ngựa, cả người ướt sũng, bị Triều Dương quận chúa trông thấy, ngay đêm đó Triều Dương quận chúa liền triệu huynh đệ kia vào trong trướng dây dưa, điên loan đảo phượng, làmđilàm lại đến mức huynh đệ kia của ta mất mất nửa cái mạng luôn.”

“Thiệtkhông.” Mọi người vây xem đầu tiên là giật mình, sau đó ai nấy đều lập tức cười bỉ ổi.

“Phóng túng đến mức đó cơ à.”

“Sao lại làm thế được nhỉ.”

“Có phải là quận chúa, công chúa hoàng gia nào cũng phong lưu như rứakhông?”

“Vị huynh đệ này, ngươinóiđúng rồi.”

“Vậy chả phải là mấy phò mã quận mã kia đều bị cắm sừng giống mấy nam nhân của kỹ nữ à.”

Trongmộtquán trà lớn ven đường, mấy người nam nhânđangnóihăng say đâu, chợt thấymộtroi quất tới, đánh cho những người này chạy trối c·h·ế·t.

Bọn họ há lại chịu thua thiệt, nhưng đợi đến khi trông thấy kẻ đứng ngăn ở cửa quán trà là quan gia mặc phi ngư ngục, eo đeo tú xuân đao, lập tức sợ sệtkhôngdám lên tiếng.

Nam nhân truyền tin đồn đầu tiên vừa thấy người nọ, lập tức sợ che kín mặt muốn chạy.

"Đứng lại!" Lục Cửu quấtmộtroi tới, quấn lấy cổ nam nhân kia, mạnh mẽ kéohắnngã xuống đất, chân đạp lên gáyhắn,nói: "Là ai sai ngươi tung tin đồn?"

"khôngcó,khôngcó ai hết, tiểu nhân chỉ nghe người khácnóithôi.”

Lục Cửu cười lạnhmộttiếng,nóivới nhóm hiệu úyđitheo đằng sau: "Bắt lại."

Nam nhân tung tin đồn nhảm bị dọa cho xanh mặt, khócnói: "Quan lão gia đừng bắt ta, đừng bắt ta. Tanói, tanóihết. Ta là tạp dịch nhà bếp trong phủ của Lâm An công chúa, phụng lệnh công chúa ra ngoài đây kể chuyện. Nhưng những lời tanóiđều làthậtmà, ai cũngnóivậy hết.”

"Người khác đềunóinhư vậy cho nên đó chính là lờinóithật? Hôm nào ta cho người lan truyền rằng ngươi là thái giám, ngươi liềnthậtsựlà thái giám à. Mangđi."

“Vâng.”

"Ta là người trong phủ Lâm An công chúa, các ngươikhôngthể bắt ta." Nam nhân hô to.

"Vậy cứ để cho Lâm An công chúa tự mình đến Trấn phủ tư chiếu ngục đón ngươi ha. Chúng ta dựa vào chứng cớ mànóichuyện, đúng là đúng, sai là sai, nếu đúngthìtự có Thánh thượng định đoạt, nếukhôngthìnguyênmộtđám các ngươi cứ chờ mà bị cắt đứt lưỡiđi.”

Khi ánh mắt Lục Cửu lướt qua từng người trong quán trà, trong khoảng thời gian ngắn, cả quán trà im lặng đến nỗi cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

"Ta biết ngươi, ngươi chính là gã gian phu đó, là gian phu của Triều Dương quận chúa." Trong quán trà có rất nhiều người,khôngbiết tên nào chọt vàomộtcâu, Lục Cửu lục soát khắp nơi nhưng lạikhôngbắt được người đó.

Mọi người trong quán trà lại dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Lục Cửu, Lục Cửu giận quá hóa cười, "Các ngươi tận mắt nhìn thấy à?"

khôngai lên tiếng.

"Các ngươi trốn dưới gầm giường của ta, chính tai nghe thấy được à?"

Mọi người già trẻ lớn bé trong quán trà lại càng im lặng.

“Các ngươi đại diện cho chính nghĩa, nhưng người ngu xuẩn cũng là các ngươi, xứng đáng bị người ta lợi dụng. Nguyênmộtđám toàn là bọn ba phải bị teo não.” Lục Cửu đè lửa giận xuống, cất giọngnói: "Truyền khẩu dụ của Thánh thượng, tiết quan liên (1) ngày hai mươi bốn tháng sáu, Thánh thượng đích thân tới Liên Viên, tam tysẽmặc thường phục cùng nhau thẩm định vụ án này. Ngày đó, cửa chính Liên Viênsẽrộng mở đón chào các ngươi, các ngươi muốn biết chân tướng thế nào, ‘gian phu’ ta xin ở đó đợi chư vị đại giá quang lâm."

(1) Tiết quan liên: Ngày hội dân gian của dân tộc Hán thời xưa. Vào ngày này, mọi người cùng nhau chèo thuyền ngắm hoa sen. Nhà nào có hồ senthìsẽdùng đèn giấy, bêntrênthắpmộtngọn nến, thả vào trong hồ sen để đón mừng.

"đi."

Cẩm y vệ vừađi, trong quán trà liền nổ tung sôi nổi.

"thậtthế à?”

"Đến lúc đó chúng ta đến xemmộtchút chẳng phảisẽbiết sao."

"NghenóiLiên Viên đẹp như tranh, vừa hay ghé qua xemmộtchuyến chođãghiền. Ai là gian phu cũng chả phải chuyện của chúng ta.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Bức bách phượng hoàng (một)