Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 40: Bày mưu bắt phượng (hai)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Bày mưu bắt phượng (hai)


Đợi đến khi Lục Cửu cùng Tần Thiếu Du đều lên bờ, Tần Thiếu Dukhôngthèm để ý mình toàn thân sũng nước, hai chân dính bùn, vội vàngđilên cầu trúc, nhặt hết sổ sách lên, giao cho Mộ Khanh Hoàng, chắp tay thi lễ, “May mà sổ sáchkhôngbị gì,khôngthìhọc tròsẽrất áy náy.”

"Ngươithậtđúng làmộttên thư sinh thối bề ngoài mềm mại bản chất bên trong lại tệ hại. Người như ngươi, bản thế tử chỉ cần dùngmộtđầu ngón tay là có thể b*p ch*t ngươi." Lục Cửu khinh miệt liếc Tần Thiếu Du, dáng vẻ hoàn toàn làmộttên ăn chơi ỷ thế h**p người.

Lục Cửu bất chợt đẩy Mộ Khanh Hoàng ra, đứng lên, lửa giận bộc phát hừng hực trong đôi mắt phượng, tức giận che giấu nỗi đau,hắnxoay người bỏđi.

Trong thoáng chốc, cả bầukhôngkhí trong lương đình nhưđãđóng thành băng.

Từ đầu đến cuối Mộ Khanh Hoàng cũngkhôngdám nhìnhắn, móng tay bấu chặt vào lan can, ngơ ngác nhìn đôi uyên ương, trong lòng bỗng nhiên buồn bã trống trải.

Lục Cửu nghiêng người dựa vào cây cột, tay vòng trước ngực,âmtrầm cười, “Nàngnóixem, nếu ta g·i·ế·t Lục Mạo, biển xanh mây Vu Sơn của nàng có thể biến thành takhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mắt phượng hỗn loạn,hắncố làm ra vẻ bỉ ổi phong lưu, dùng mũi chạm vào vành tai Mộ Khanh Hoàng, thấp giọngnói: "Tiểu phượng hoàng, nàngnói, nếu ta cưỡng chế muốn nàng ngay tại đây, nàng có hận ta cả đời haykhông?"

Giờ khắc này, Mộ Khanh Hoàng có ấn tượng rất tốt với Tần Thiếu Du,khôngchỉ gói gọn trongmộtcử nhân có học vấn thượng cấp mà nàng nhặt được từ ngoài về.

Tần Thiếu Du cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn cung kính vấn an, "Thế tử bình an.khôngbiết vì sao thế tử lại ngăn học trò lại? Học tròđãđắc tội gì với thế tử sao?”

Thời gian lùi lại vài chục năm, tên tay sai của Mộ Kiêu này lại xuấthiệntrong Liên Viên của tiểu phượng hoàng, khiếnhắnkhôngthểkhônghoài nghi mục đích của con c·h·ó săn này.

Lục Cửu xoay Tần Thiếu Du lại ngay ngắn, bỗng nhiên cườimộtcái, "Ngươikhôngđắc tội gì với ta, chẳng qua ta thấy diện mạo ngươi đẹp mắt, kéo ngươi lại nhìn thêm vài lần thôi.”

Nhưng Lục Cửukhôngmuốn đợi nàng, sao nàng có thể đuổi kịp.

Lúc thành quỷhắntừng bay tới bên cạnh Mộ Kiêu, liền pháthiệnnhững khi Mộ Kiêumộtmình soi gương thường hay cười quỷ dị, nụ cười ấy cònâmlãnh hơn cảmộtcon quỷ làhắn. Cũng vào khi ấy,hắnbiết được bí mật của Mộ Kiêu.

"Lục Cửu, ngươi đừng náo loạn nữa, ta có lời muốnnóivới ngươi." Mộ Khanh Hoàng cũngkhônggiãy giụa, tùy ý chohắnôm, chỉ là dùng giọng nghiêm túc mà lãnh đạmnóiramộtcâu.

"Bản thế tử đâu biết bơi.” Lục Cửu hừmộttiếng, từtrêncầuđixuống, bẻmộtcành liễu rủ bên hồ,khôngchút do dựđivào trong hồ, quăng cành liễu cho Tần Thiếu Du,khôngkiên nhẫnnói: “Nắm lấy.”

"Đa tạ." Tần Thiếu Du cườimộttiếng đáp lời.

Chương 40: Bày mưu bắt phượng (hai)

Bị đối xử thô lỗ vô lễ như vậy, nhưng Tần Thiếu Du cũng chỉ khựng lạimộtchút, ông phẫn nộ cũngkhônghèn mọn, vẫn như cũ ôn hòa có lễ, khiêm tốn nhún nhường, quân tử như ngọc.

Mộ Khanh Hoàng quay phắt người lại, "Ngươi muốn làm gì? Làm bẩn tay mình vìhắn,khôngđáng."

"Mộ Khanh Hoàng."

Lục Cửu như gió lướt qua bên cạnh Tần Thiếu Du, Tần Thiếu Du hết sức tự nhiên thu hồi lại cánh tay vừa mới vươn ra định chào hỏi, vốn địnhđitiếp, Lục Cửu lại quay trở về, túm lấy cánh tay Tần Thiếu Du, tinh tế quan sát mặt mũihắn.

Trong thoáng chốc, Lục Cửu cảm giác cả người mình đều lạnh lẽo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Thiếu Du ôn hòa cườimộttiếng, nhận lấy sổ sách, lui về phía saumộtbước cách xa Lục Cửu, “Chờ đến ngày quận chúa thựcsựgả cho thế tử cho dù khi đó học trò vẫnkhôngthể tặng được món quà gì ra hồn, học trò cũngsẽvẫy tay chúc quận chúa cùng thế tử trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử. Dù sao quận chúa vẫn có ơn với học trò.”

hắnchỉ có thểnói, người muốn làm hoàng đế đều là kẻ điên hay vọng tưởng, lại hóa ra lãođãcắm mai phục từ sớm như vậy.

“Ồ, cuối cùng cũng chịu nhìn ta sao, tên tuổi Lục Mạo xài tốtthậtđấy. Được rồi, tađãhiểu.”nóixong, Lục Cửu nghênh ngang rờiđi.

mộtbài thơ nàyđãđủ để đả thươnghắn, Mộ Khanh Hoàng ngậm miệng, cơ thể c**ng c*ngkhôngnóithêm câu nào nữa, quay mặtđinhìn ra bên ngoài đình, thấy trong bụi cây hương bồ ở ven hồ cómộtđôi uyên ươngđangquấn vào nhau mà ngủ.

"Bản thế tử gia nhìnhắnkhôngvừa mắtthìđạp thôi, làm gì được nhau nào?” Ngoài mặt bày ra dáng vẻ củamộtkẻ chơi bời h**p bức người khác, trong lòng Lục Cửu lại cười lạnh. Bộ dáng của người kia, lúchắnthành quỷ từng nhìn thấy ở Thiên Phượng triều, đó chính làmộttrong số những đại thần,mộttrong những cánh tay đắc lực mà Thiên Phượng hoàng đế Mộ Kiêu nể trọng nhất. Bây giờ lùi lại vài chục năm, khuôn mặt người này non nớt hơn nhiều, may màhắnlại chạm mặt lần nữa,khôngthìthậtđúng là nhậnkhôngra.

Lục Cửukhôngdám buông tay, cánh tay cường tráng ôm vòng quanh Mộ Khanh Hoàng, vây nàng chặt chẽ trong lồng ngực mình, càng tỏ ra vô lại, dùng sức trêu chọc nàng, "Tiểu phượng hoàng nàng thơmthậtđấy.”

Tần Thiếu Du thu liễm nụ cười, rủ mắt xuống thản nhiênnói: "Thế tử giakhôngngại cứ bóp, dưới chân thiên tử, học tròkhôngtinkhôngcó vương pháp."

Lúc đó chỉ còn lại ánh hoàng hôn, người đọc sách trong Tấn Vân Lâuđãđihết, chỉnh sửa lại xong sổ sách của gần nửa tháng nay, Tần Thiếu Du mang theo sổ sáchđangchuẩn bị đưa đến nội viện, lại đụng phải Lục Cửutrêncầu trúc ở hồ sen.

“Sổ sách ghi chép về mấy món điểm tâm trong Tấn Vân Lâu?”

Nhưng Mộ Khanh Hoàng vẫnnóira, “Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, Trừ khước Vu Sơn bất thị vân; Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.” (1)

Trái ngửi ngửi phải ngửi ngửi, y như con c·h·ó con.

Lục Cửu chợt cảm thấy hơi sợ.hắnkhôngsợ Mộ Khanh Hoàng trừnghắn, hung dữ vớihắn, thậm chí tróihắn,hắnchỉ sợ Mộ Khanh Hoàng thản nhiên như vậy, giống như khi nàng thản nhiên hòa ly với Lục Mạo, cảm xúc của nàngkhôngcòn vì Lục Mạo mà lên xuống mãnh liệt nữa.

Vì vậy,mộtngười có thểsẽtrở thành đại thần đắc lực của Mộ Kiêu trong tương lai, Tần Thiếu Du nay lại xuấthiệnở Liên Viên,hắnkhôngnghi ngờ tên này có vấn đề mới là lạ.

Tần Thiếu Du gật đầu, “Đúng vậy, quận chúa đại đức, hàng ngày đều đưa nước trà điểm tâm cho những người đến đọc sách, học trò sinh lòng bội phục."

Người Mộ Khanh Hoàng bỗng dưng cứng lại, cố giữ vững trấn định, vẫn như cũkhôngnhìnhắn, thản nhiênnói: "Sao ngươi lại quay lại?"

Nước trong hồ senkhôngquá sâu, nhưng vẫn có thể ngập hết cả người, Tần Thiếu Du biết mình lọt vào trong nước bùn, vừa động đầysẽchìm xuống ngay, bất đắc dĩ bènnóivới Mộ Khanh Hoàng: "Làm phiền quận chúa gọi vài người đến giúp học trò, kéo học trò lên.”

Lục Cửu dần dần siết cánh tay lại, siết đến mức Mộ Khanh Hoàng khẽ cau mày màhắnvẫnkhôngbiết.

“Ngươi rộng lượngthậtđất, ta đạp ngươi xuống vậy mà ngươi còn cám ơn ta?" Ngoài miệngnóinhư thế, trong lòng Lục Cửu lại nặng trịch, nếu như Tần Thiếu Du thực có vấn đề, như vậy chỉ nhìn biểuhiệnhôm nay của người nàyđãđủ thấy,hắnta làmộtkẻ đáng gờm.

Vừa nghe vậy, Mộ Khanh Hoàng chợt căng thẳng, cả người cứng ngắc, sau lại ra vẻ trấn định,khôngquan tâmnói: “Nếu ngươi muốnthìcứ lấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước khiđi,hắnnóinhỏbên tai Mộ Khanh Hoàng: “Tađãđihỏi thăm rồi, bây giờ Lục Mạođiviết khúc từ cho kỹ nữ thanh lâu để kiếm sống, hàng đêm sênh ca, sống mơ mơ màng màng. Nàng chờ đó, tối nay tasẽlặng lẽđig**t ch*thắn. Cái gì mà biển cả Vu Sơn, giếthắnrồi, ta lại chohắnmộtmồi lửa, đốthắnthành tro, xem nàng có còn thích đọc mấy bài thơ c·h·ế·t giẫm gì đó nữakhông. Hừ!”

“C·h·ế·t đuốithìthôi.” Lục Cửunóithầmmộttiếng nhonhỏ. Tuy lờinóirathìnhư vậy, nhưnghắncũngkhôngphải là người coi rẻ tính mạng người khác,khôngthể bởi vì hoài nghimộtngười mà g**t ch*t người ấy,hắncũngkhôngphải tên điên Mộ Kiêu kia.

Đầu cầu, Mộ Khanh Hoàng đỡ lấy cột, đưa tay chỉ Lục Cửu từ xa, tức giậnnói: "Sao ngươi lại đạphắn?!"

Mộ Khanh Hoàng nâng váy đuổi theo, vội la lên: "Ngươi hiểu cái gì chứ, quay lại đây."

khôngbiết vì sao,hắnlàm quỷ rồi, ‘cơ thể’ lạikhôngnghe theo lờihắn, trong lúc bất chợt liền bị rơi vào giấc ngủ say. Vì vậyhắnchỉ có thể suy đoán ra được vài ba mật thám trong đôi câu đối thoại giữa Mộ Kiêu cùng người khác, còn về những mật thám khác,hắntuyệt đốikhôngbiết.

Tần Thiếu Du chỉ thoáng kinh hãi rồi thản nhiên để mình rơi xuống nước, thuận tay đặt hết sổ sáchtrêncầu.

“Nàngthậtnhiều chuyện, nàng mauđivàođi,khôngđược phép tiếp xúc nhiều vớihắn.” Thấy thái độnhẹnhàng của Mộ Khanh Hoàng đối với Tần Thiếu Du,hắnlại lên cơn tức, đuổi Mộ Khanh Hoàng về nội viện.

Lục Cửu ném sổ sách lên người Tần Thiếu Du, vô lễ vỗ vỗ lên khuôn mặthắn, "Bản thế tử cảnh cáo ngươi,khôngcó việc gìthìcách Triều Dương quận chúa xamộtchút, nàng là vợ ta, hiểukhông?"

"Ngươi làm rất khá, là do Lục Cửu vô lễ với ngươi trước, ta thay mặthắnxin lỗi ngươi.” Mộ Khanh Hoàng ôn hòanói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Cửu "A"mộttiếng, giật lấy đống sách mà Tần Thiếu Du cầm trong tay lật xem.

(1) Bài này là bài thơ số 4 trong 5 bài thơ Tử biệt của Nguyên Chẩn. Tác giả làm bài thơ này để truy điệu cho vợ ông. Ông ví vợ mình như nước biển xanh, như mâytrênnúi Vu Sơn,đãđược ngắm nhìn rồithìnước và mây nơi kháckhôngthể nào sánh bằng.

nóixong, Lục Cửu chắp tay sau lưng, xoay người rời khỏi, bướcđibệ vệ nhưmộtđại gia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Thiếu Du chợt cảm thấy dở khóc dở cười, nhìn khuôn mặt Lục Cửumộtchút, chân thành tán dương: "Bàn về đẹp mắt, học trò vẫn kém hơn thế tử ngài."

Trong thoáng chốc, nụ cười vô lạitrênmặt Lục Cửu tan thành từng mảnh vụn,hắncười mà còn khó coi hơn cả khóc.

Lục Cửu hừmộttiếng, dư quang nơi khóe mắt thoáng thấy Mộ Khanh Hoàng thở hổn hển đuổi tới, nhấc chân liền đạp Tần Thiếu Du vào trong hồ.

Mộ Khanh Hoàngkhônghề bị lay động,nhẹgiọngnói: “Dạo này cómộtbài thơ mà ta rất thích đọc, ngươi có muốn biết bài ấy là bài nàokhông?”

Lục Cửu nhạy cảm cảm thấy lời tiếp theokhôngphải là lời màhắnmuốn nghe, lập tức lắc đầu, "Takhôngmuốn biết."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Bày mưu bắt phượng (hai)