Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Bày mưu bắt phượng (ba)
Làm sao bây giờ?
Khi Mộ Khanh Hoàng trông thấy Lục Cửu từ hình ảnh quỳ rạptrênmặt đất kêu “đáđiđáđi” thànhmộttay ôm cổmộtcon gà trống đen,mộttay ôm tiền cười ha hả, nàngthậtsựnhịnkhôngđược mà thở dài, đúng là giang sơn dễ đổibản tính khó dời.
Đàn sáo vang lên lả lướt, nhuyễn ngọc ôn hươngyêukiều trong ngực, ngươi đùa ta dụ, tiếng cười phù phiếm khoa trương, đây quảthậtlàmộtnơi rất tốt để phát tiết, để trụy lạc.
“đãlà con người, đại đa số đềusẽmuốn sống.khôngphải cómộtcâu tục ngữ thế này sao, thà sống vất vưởng vẫn còn tốt hơn c·h·ế·t. Còn sống chính là còn hy vọng, biết đâu lại gặp được cơ may, mọi chuyện rồisẽtốt đẹp lên, có lẽ những người còn sống sót đềuđangmong mỏi cơ may ấy đến.” Giống như Phượng Lâu Xuân, cháugáibên ngoại của nghịch tặc Hồ Dung, từng là thiên kimHầu phủ, nay làm hoa khôi, nhưng nàng ta vẫn cứ sống tốt, vọng tưởng lật lại bản án cho thân nhân.
Nhưng quảthậtvẫnkhôngthể nào chối bỏ chút cảm giác buồn bã trong lòng.
"đi."
Lần nàyđira ngoàikhôngdẫn theo ai khác ngoài bốn người trong đám Võ Đại cùng với Ngọc Loan. Nha đầu kiađangvừa dùng tay che mắt vừa len lén nhìn ngó, vẻ mặt cực kỳphong phú,rõràng là xấu hổ nhưng lại áp chếkhôngnổi lòng hiếu kỳ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Cửuđãchấp nhận,đãnghe theo lời của ngươi.hắnsẽlấy vợ sinh con,sẽsốngthậtvui vẻ, đókhôngphải là điều mà ngươi mong mỏi, là điều mà ngươiđãcầu nguyện chúc phúc chohắnsao?
Mộ Khanh Hoàng hơi quay ngườiđi, hắng giọngmộtcái rồinhỏgiọngnói: "Tốt.”
Mặt Lục Mạo đỏ như sắpnhỏra máu.
Đôi mắt Lục Cửuâmu ảm đạm, tự giễu cườimộttiếng, "Nhưng ta lại cố gắng hết sức kiềm chế nỗi hận ấy, cũng ráng khắc chếkhônglàm ra chuyện như vậy. Bởi vì trong lòng ta, nàng vô cùng cao quý. Takhôngcho phép bất cứ ai chà đạp nàng, làm nhục nàng. Cho dù là chính bản thân ta, cũngkhôngđược!”
trênlầu đều là nhã gian, Ngọc Loan đuổi theo Bạch Cẩm, đá văngmộtcánh cửa, liền thấymộtđámđangchơi đá gà ở bên trong, ai nấy đềm mặc những bộ hoa phục bằng gấm, màu sắc lòe loẹt, gân cổ hét lên ầm ầm.
"Quận chúa, đến Hồi Xuân lâu rồi, chúng ta xuống thuyền thôi." Võ Đại tiến lên bẩm báo.
Chu đại gia hừ lạnhmộttiếng, “Ngươi tưởng bây giờ ngươi là ai? Việc c·h·ó gì ta phải nghe theo ngươi? Tối nay đại gia ta chỉ muốnmộtmình nàng.”
Khi nào Triều Dương quận chúa mới có thể rơi vào cảnh sa sút bần hàn? Hoặc là vong quốc, hoặc là thất sủng.
Mộ Khanh Hoàng tự hỏi, chẳng lẽhắncó lời gì muốnnóivới nàng à?
(1) Bài ‘Bồ tát man số 4’ của Vi Trang. Những câu thơ này có nghĩa là: Khi đó còn niên thiếu, mặc áo xanh mỏng manh. Ta cưỡi ngựa, nàng đứng tựa nghiêng nghiêngtrênchiếc cầu, Những tay áo đỏ vẫy gọi khắptrênlầu. Tấm bình phong phỉ thúy dát vàng gấp khúc, Khi saythìngủ lại trong bụi hoa...
"Tiểu Phượng Hoàng, nàngkhôngthích ta ta cũng chịu, takhôngép buộc nàng nữa. Từ giờ trởđi, tasẽchỉ đứng ở xa ngắm nhìn nàng,sẽbàn chuyện cưới gả,sẽlấymộtnữ nhân về nhà,sẽđối xử với nàng ấythậttốt,sẽsinh con dưỡng cái cùng với nàng ấy, sau đó từ từ quên nàngđi...” Lục Cửu cườinói.
Võ Đại khôi ngô cường tráng, ánh mắt bén nhọn, người đầy sát khí.hắnvừa từtrênlầuđixuống, đám ngườiđangvây xem cười ha hả liền bất giác nhường đường.
Thấy trong kỹ viện hỗn loạn ồn ào, tú bà liền gấp rútđitới cười làm lành, “Ồ, đâykhôngphải là Chu đại gia sao, ai dám đắc tội với ngài thế?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"đangtừ thiên kim nhà quan cao cao tại thượng lại suy bại đến nông nỗi này, nếu là nô tỳ, nô tỳsẽđập đầu c·h·ế·t quách cho rồi.”
Tại sao lại bất giác cảm thấy khó chịu? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây quả thựckhôngphải là nơi mà nàng nên đến, sau khiđãxác nhận Lục Cửukhônggiết người, Mộ Khanh Hoàng lập tức xoay người bỏđi. Ra đến ngoài hành lang, nàng chợt nhìn thấy dưới lầuđangla hét ầm ĩ.
“Nếu ta là chính ta, c·h·ế·t sốngthậttự do,
Ninh Tú Ngọc dùng khăn bụm mặt khóc lóc nỉ nonnức nở nghẹn ngào,"Biểu ca, chàng cũng về với thiếpđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Khanh Hoàng bỗng nhiên nắm chặt tay lại, đôi mắt bất chợt chua xót. Nàng vội vàng chớp chớp mắt, nhìn xuống dưới lầu. Ở dưới đó, Lục Mạo vẫn cònđangnổi điên, lòng nàng thoáng chốc dễ chịu hơn nhiều.
Thôi cũng được, chỉ cầnhắnkhôngxúc động màđigiết người là nàng an tâm rồi.
Chương 41: Bày mưu bắt phượng (ba)
Giọng điệu này, vẻ mặt này,thậtsựlà gợi đòn vô cùng tận.
Dưới lầu, hình ảnh Lục Mạođangnổi điên cũngkhôngthểxua tan chua xót trong mắt nàng.
Mộ Khanh Hoàng vừa đến cửa liền thấy ở trong phòng ngườithìđangchen chúc nhau quỳ mọp dưới đất chơi chọi gà, ngườithìngồi ở bên cạnh ôm kỹ nữ trêu chọc đòi hôn môi, lại còn có người hút cỏ nằm phêtrêngiường La Hán, tiếng hò hét vang vọng đầy phòng, bẩn thỉu rối loạn.
Lục Cửu thấy vậy lập tức nhét con gà trống đen vào trong lòng Ngọc Loan, thuận tay đẩy nàngđixa xa, lại ra lệnh cho đám tùy tùng dọn sạchkhônggian xung quanhhắncùng Mộ Khanh Hoàng, đuổi hết mọi ngườiđi.
Mặc dù biết Lục Mạo nhất địnhkhôngbiết kết cụcđời trước của nàng, nhưng khi nghehắn làm thơ châm biếm mình, trong lòng nàng vẫn nặng nề vô cùng.khôngphải vì bài thơ này của Lục Mạo, màđanglo lắng cho vận mệnh tương lai.
Từ sau hômhắnđứng ngoài đình trong cơn mưa to tầm tã, hứng mưanóichuyện cùng nàng, nàngđãláng máng đoán được,hắnra chiến trường chắc cũng là vì nàng mà thôi.
Tại sao lại cảm thấy đau lòng đến vậy?
Luân lạc đến tận tình cảnh này, Lục Mạo vẫn còn nguyên bản chất hận đời hận người như xưa. Xem ra thế tục này vẫn còn chưa tôi luyệnhắnđủ.
Lục Mạo đầu tóc bù xù cũng ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt thoáng chốc ửng hồng, nằm dài ra đất, càng thêm điên cuồng cười to, rồi sau đó bắt đầu ngâm thơ:
C·h·ế·t lạikhôngdo ta, chi bằng nhìn ngươi điên cuồng?
Trong hành lang, Bạch Cẩm nháy mắt ra hiệu với Lục Cửu.
Lục Cửu dõi theo bóng lưng Mộ Khanh Hoàng, thất vọng ủ rũ rời khỏi đó.
Nam nhân kia bóp mặtNinh Tú Ngọc, "Đại gia ta chỉ vừa ý nàng, ngươikhôngmuốn bán cũng phải bán."
Thấy bộ dáng nghiêm chỉnh hiếm có của Lục Cửu, trong lòng Mộ Khanh Hoàng cũng cực kỳ khó chịu, như có tảng đá đè nénkhôngtài nào đẩyđiđược. Ánh mắt nàng vừa chạm tớihắn, liền lập tức dờiđi, giả vờ nhưđangngắm nhìn những ngọn đèn lồng đỏ thắm lắc lư dưới mái hiên.
Nếu Lục Mạo ở Hồi Xuân lâu, vậy Lục Cửu nhất định cũng có mặt.
Mộ Khanh Hoàng giả dạng thành công tử, đứng ở đầu mũi thuyền màu đen, thuyền chạy chầm chậm xuôi dòng, nàng ngẩng đầu nhìn, thấytrênban công hai bên bờ sông có rất nhiều nữ nhân mang tấm lụa mỏng che mặtđangnằm sấp nơi lan can, trang phục sặc sỡ xinh đẹp, cười duyên dịu dàng ngoắc ngoắc nam kháchtrênnhững con thuyềnđingang qua lầu mình.
Chẳng biết từ lúc nào, Lục Cửuđãôm con gà trống đen đứng ngay sau lưngMộ Khanh Hoàng, lườm đường đệđanggiả điên ở lầu dưới, nhe răng cười, “Mệt nàng cònđigiải vây giúphắn. Đáng đời.”
"Đứng lại!" Nam nhân bụng phệ vung tay lên, tùy tùng của lão xô đẩy Lục Mạo gầy yếu ra, lão lại bắt lấy Ninh Tú Ngọc,mộtlần nữa ôm vào trong ngực, "Đại gia ta coi trọng nữ nhân này,nóiđi, ngươi bán bao nhiêu bạcmộtđêm."
Mà trong đó cómộtcái môngđangvểnh cao, hai tay chống xuống đất quỳ rạp, miệng liên tục hô “đáđi”, “đáđi”,khôngphải Lục Cửuthìcòn ai vào đây.
Mọi người trong kỹ viện nghe được lời này đều xầm xì bàn tán sôi nổi.
"Biểu ca cứu thiếp." Ninh Tú Ngọc khóc tê tái.
Thời thái bình thịnh thế,hắntừ đầu đến chân đều chính làmộttên công tử ăn chơi trác táng điển hình.
khôngtrách được nam nhân đều thích tới đây chơi.
(Đừng hỏi editor bài thơ này có nghĩa gì T__T)
Bên sông Tần Hoài, đèn lồng đỏ thắm, ca múa tưng bừng.
Lục Cửu đứng thẳng người lại, nháy mắt vài cái, bày ra dáng vẻ nhưđãchịumộtchấn thương tâm lý cực mạnh, "Tiểu Phượng Hoàng, khi nàng đọc ra hai câu thơ ‘Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước; Trừ phiđãđến Vu Sơn, nếukhôngcoi như chưa nhìn thấy mây’, dùng nó để ám chỉ cho ta biết, vì nàng từngyêuLục Mạo, nên trong lòng nàng cũngkhôngthể nào chứa thêm ai khác nữa, trong khoảnh khắc ấy lòng ta chợt trào dângmộtniềm thù hậnkhôngthể tả, chỉ vìyêumàkhôngđược. Thậm chí ta còn nghĩ đến chuyện, mặc kệ nàng có nguyện ý haykhông, ta cứ c**ng b*c nàng ngay tại đó rồi tính tiếp. Lục Mạo được nàngyêu, ta cũng có thể may mắn được nàng hận, để nàng phải hận ta cả đời, như vậy trong lòng nàng vĩnh viễn cũng chỉ cómộtmình ta, vẫn tốt hơn là nhìn thấy nàng đối xử với ta lạnh nhạt như thế. Tiểu Phượng Hoàng, tathậtsựkhôngchịu nổi việc nàng lạnh nhạt với ta!”
Mặt Lục Mạo xanh mét, lại xông lên nắm lấy tay Ninh Tú Ngọc, "Đây là vợ của ta,khôngbán,cônương trong lâu nhiều như mây, cũng có rất nhiều người còn xinh đẹp hơn cả nàng. Đại gia, ngài buông tha nàngđi."
Bị tùy tùng của nam nhân bụng phệ đạp ngã xuống đất lần nữa, Lục Mạo dứt khoát quỳtrênmặt đất, cúi thấp đầu xuống cầu khẩn.
Lục Cửuâmthầm nghiến răng kèn kẹt, những sắp xếp củahắnhôm nayđãthành xôi hỏng bỏngkhông.
Chẳng qua, cũng chỉ làmộtchút mà thôi.
Mộ Khanh Hoàng gõ lên đầu Ngọc Loanmộtcái, bỗng chốc “xoạch”mộttiếng mở ra cây quạt cán ngọctrêntay, cườinói: "hiệntại emđangđóng vaimộttrang nam tử hán, muốn nhìn ngắm gìthìcứ quang minh chính đại nhìn ngắm cho ta.”
Khi nàngkhôngcòn nhìn Phượng Lâu Xuân bằng ánh mắt của thê tử Lục Mạo nữa,thìđối với vị thiên kimHầu phủ từng có duyên gặp mặt vài lần này, nàng chỉ có thể thannhẹmộtcâu, vận mệnhthậttrêu người.
“Ừ, các nàng luân lạc tới nơi đây vốnđãkhônggiống với những nữ tử đàng hoàng. Huống chi, Thập Lục Lâu Quan Kỹ này vốn chính là vì trừng phạt những nữ quyến của phạm quan mà tồn tại.” Hơn nữa Thập Lục Lâu Quan Kỹcòn là quy tắc do hoàng tổ phụ định ra.
Khi những chữ đầu tiên vừa thốt ra, lờinóitiếp theo cứ thế tuôn trào, mỗimộttừ đều toát lên vẻ đau thươngkhôngche giấu nổi.
Khi ngâm đến hai câu cuối,hắnchợt bò dậy, cứ thế điên loạn dán chặt mắt vào Mộ Khanh Hoàng.
Lục Mạo xem Phượng Lâu Xuân là tri kỷ,hiệntạihắnbị biếm thành nhạc hộ, khi Giáo phường ti còn chưa có điều động gì, có lẽhắncũng giống như lời Lục Cửuđãnói, mơ mơ màng màng sống tại nơi đây.
hắnmặcmộtbộ xiêm y màu xanh lục,trênđầu bọc khăn trùm, trong tiếng cười vang của mọi người chợt điên khùng dùng tay tự tóm lấy đầu mình, lôi kéo đầu tóc, điên cuồng cười to, tiếng cười nghe như là tiếng khóc.
“Phải, ta đáng đời. Ta chỉkhôngnỡ nhìn mà thôi. Được rồi, đúng là ta đáng đời.” Nhìn Lục Mạo sa ngã đến trình độ này, Mộ Khanh Hoàng có chút hoảng hốt,khôngkhỏi nghĩ thầm, ta thựcsựtừng gả chomộtngười như vậy sao? Ta thựcsựtừngyêumộtngười như vậy sao?
hắnbắt đầu dập đầu lia lịa với Chu đại gia, từng tiếng“bộp bộp bộp” vang lên torõ, "Cầu xin đại gia ngài buông tha cho nàng, trước kia là tiểu tửkhônghiểu chuyện đắc tội với ngài, ngài muốn đánh muốn g·i·ế·t cứ việc nhằm vào ta, đừng làm khómộtnữ tử yếu đuối.”
Nhìn tình cảnh này, nàng lơ đãng nhớ tới mấy câu thơ, ‘Đương thời niên thiếu thanh sam bạc. Kỵ mã ỷ tà kiều, Mãn lâu hồng tụ chiêu. Thuý bình kim khuất khúc, Tuý nhập hoa tùng túc... (1)
Bốn người Võ Đại vươn tay bảo vệ Mộ Khanh Hoàng,khôngđể cho ai đụng phải nàng. Mộ Khanh Hoàng cất bước theo Ngọc Loan,đilên lầutrên.
Điên cuồng đến khi nào, cười nhìn ngươi sa sút."
Ninh Tú Ngọc khóc đến mức lấm lem hết cả mặt mũi cũng thuận theo ánh mắt của Chu đại gia nhìn lên lầutrên. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt nàng ta thoắt xanh thoắt tím, quên cả khóc, chỉ lo che mặt gấp rút chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, Võ Tam Võ Tứ mang đến hai tấm ván gỗ đặt vững vàng từ thuyền xuống đất.
"Quận chúa, nữ nhân ở đâythậtkhôngbiết xấu hổ!” Ngọc Loan thấp giọngnói.
"Sắc trờikhôngcòn sớm, ta, tađivề đây."nóixong, Mộ Khanh Hoàng rờiđi. Nàng ngẩng cao đầu, bước chân trấn định tự nhiên.
“hắn.” Chu đại gia chỉ vào Lục Mạo rồi ngoác miệng cười, "Ta biếtrõtiểu tử ngươi xuất thân từ đâu, có phải là Quận mã gia khi xưa tranh Phượng Lâu Xuân với takhông? Haythật! Khi đó ngươi cao cao tại thượng cỡ nào, lăng nhục ta cỡ nào.thậtkhôngngờ phảikhông? Quận mã gia, Nhị công tử của Hầu phủ mà cũng có ngày hôm nay! Ha ha!”
"Nàngđến đây làm gì, mau cút về nhà!" Lục Mạo kéo giật Ninh Tú Ngọc từ trong lòngmộtnam nhân bụng phệ, hung dữ đẩy nàng thẳng ra ngoài cửa.
Lúc đó, Bạch Cẩmđangẩntrong đám người chợt quay người lại chạy lên lầu. Hành động củahắnlập tức thu hútsựchú ý của Mộ Khanh Hoàng, Ngọc Loan cũng nhìn thấy, chống nạnh la lên, "Tiểu tử thúi!khôngđược chạy! Chủ nhân nhà ngươi đâu?”, vừa gọi vừa đuổi theo sát nút.
Đứngtrênlầu chứng kiến mọi chuyện, trong lòng Mộ Khanh Hoàng thựcsựphức tạp. Nàng khẽ nâng tay, Võ Đại lập tức tiến lên, Mộ Khanh Hoàng dặn dòhắnvài câu, Võ Đại sải bước nhanh xuống dưới lầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Võ Đại cũngkhônghề phô trương thanh thế, chỉ vươn tay tóm lấy Chu đại gia kia,nóinhỏvài lời bên tai lão, sắc mặt Chu đại gia lập tức thay đổi, lén lút liếc nhìn lên lầutrênrồi vội vã chắp tay vái lạy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.