Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Bày mưu bắt phượng (bốn)
Mộ Khanh Hoàng tựa ngườitrêntháp quý phi, thất thần ngắm nhìn màn mưa ngoài cửa sổ.
Kiến Nguyên Đế nhìn lên, “ái chà”mộttiếng, đặt tách trà xuốngnói, “Ai bắt nạt Hoàng Nhi của chúng ta thế này, maunóicho tổ phụ nghe, tổ phụ phái ngườiđi tịch biên nhàhắn.”
“Vâng.”
nóiđoạn, nàng liếc nhìn ba người Ngọc Khêđanglấp ló ngoài cửa,nói: “Ngọc Khê, em thu xếpmộtít quần áo cho ta, ta muốn ở vài ngày trong cung.”
Chương 42: Bày mưu bắt phượng (bốn)
Cả Liên Viên rộng lớn chìm trong yên tĩnh.
Lục Cửu bẻ khớp ngón tay răng rắc, nhíu chặt hai hàng lông mày, bồn chồnđiquađilại trong phòng.
“Chủ ý này của ngươi có đượckhôngthế?đãbao nhiêu ngày rồi mà bên phía Tiểu Phượng Hoàng vẫnkhôngcó chút động tĩnh nào. Rốt cuộc Ngọc Loan nhân tình của ngươi có kể cho Tiểu Phượng Hoàng nghe mấy ngày nay phủ chúng ta thường hay mời tiểu thư của các nhà đếnkhôngđấy?”
“Con xem mấy bản nàyđi, thiên tai hạn hán, dân chúng ở dưới chúng tađangphải sống những ngày như thế nào.” Đưa tấu chương cho Mộ Khanh Hoàng, Kiến Nguyên Đế chắp tay sau lưng, nhớ tới quá khứ, lại thở than tiếp, “Nếu hai ca ca của ta vẫn còn sốngthìtốt biết mấy, như vậy trẫm cũng có thể phong vương cho bọn họ, để bọn họ được hưởng cuộc sống tốt lành. Nha đầu con nếu sống vào thời ấy, có lẽđãbị Thái gia gia của con bánđiđổi lấy lương thực ăn rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngọc Loan lập tức lắc đầu, “Mấy hôm naykhônghề thấy thế tử đến đây, nghenóidạo gần đây hầu như ngày nào Trường Ninh Hầu phu nhân cũng tổ chức tiệc ngắm hoa tại nhà, những người được mời đến đều là khuê tú nhà danh môn.”
“Con vừa vào đâyđãmang bộ dáng sụt sịt muốn khóc thế kia, bây giờ lại còn cứng miệng bảo làkhôngà.” Thái tử trêu ghẹo.
Ngụy Bảo mỉm cười từ trong điện ra đón, "Quận chúa ngài đếnthậtđúng lúc, nãy giờ bệ hạ và thái tử điện hạ ngồi phê tấu chương,hiệntạiđangnghỉ ngơi uống trà rồi.”
Kiến Nguyên Đếđangbực bội vô cùng, liềnnóivới Ngụy Bảo: “Trẫmhiệnthờikhôngrảnh, bảohắnvềđi. Hiếu tâm củahắn, trẫm nhận.”
Bản lãnh quan sát sắc mặt của Ngụy Bảo thuộc hàng bậc nhất, chỉ thoáng nhìn thôiđãbiết được Mộ Khanh Hoàngđangkhôngvui, nhưng lúc nàyđãvào trong điện,mộtnô tài như ôngkhôngthể mở miệng hỏi thăm, liền giả vờ nhưđangnâng đỡ,thậtra là quan tâm nắm lấy cánh tay Mộ Khanh Hoàng để trấn an nàng.
Mộ Khanh Hoàng thuận theo, vừa đặt bút viết vừa nghĩ, lần này hành động của Nhị hoàng thúc quả thựcđãkhiến người ta giận sôi gan, có xử tội c·h·ế·t cũngkhôngquá đáng. Nhưng nàng biết, Nhị hoàng thúc có công trạng, trong tay lạiđangnắm giữ Kim bài miễn tử, chỉ cầnkhôngphạm phải tội mưu nghịch, vậythìtội c·h·ế·t có thể miễn bảy lần.
Trong đình giữa hồ, cửa sổ mở toang, dưới cửa đặtmộtchiếc bàn thấp,trênbàn bàymộttách trà màu xanh ngọc bích cùng vài dĩa điểm tâmnhẹvàmộtlò hương.
hiệngiờ Hoàng tổ phụđangcáu giận, nên mớinóilà muốn trị tội, nhưng sau đó vẫnsẽkhôngnỡ xuống tay. Mà tấu chương này lại thông qua con đường bí mật trong các vương phủ để dâng lên đây,khôngqua nội các, vì vậy triều đình cùng dân chúng cũngkhôngbiết đến tội ác của Nhị hoàng thúc, đến lúc đó lẽ nào Hoàng tổ phụvẫnsẽthựcsựtrị tội Nhị hoàng thúc sao?
Trong lòng Mộ Khanh Hoàngâmthầm vui sướng, nhưng chẳng bao lâu sauđãlại ảm đạm.
Mộ Khanh Hoàng bật cười, đứng lênnói: "Tôn nữ chưa từng khóc sướt mướt mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cầm bút lên, Mộ Khanh Hoàng hỏi dò: “Hoàng tổ phụ, lần này Nhị hoàng thúc gây ra án mạng,khôngbiết ở vùng đất phong ấy có lan truyền ầm ĩ chưa, với lại nhà chồng của người phụ nữ kia có phản ứng gì, nếu bọn họ chịu dàn xếp ổn thỏa..."
Lục Cửu nhìn tên nô bộcđange thẹn của mình, vung tay đánh cái bộp lên đầu Bạch Cẩm, "Tanóicho ngươi biết, nếu chủ ý này của ngươi ngược lại biến lợn lành thành lợn què, xem ta có chỉnh c·h·ế·t ngươikhông.”
Tốt nhất là ở đến khi nàohắnđính hôn thành thân rồi mới xuất cung.
Kiến Nguyên Đế vừa lật lật đống tấu chương vừanói: “Hồi ta cònnhỏ, trong nhà nghèo lắm, con có biết nghèo là gìkhông? Vậy mà đám cẩu quan ấy còn thu sưu cao thuế nặng, đến nhà ta thu gom hết lương thực. Đó là gì chứ? Đó chính là chút lương thực cứu mạng cuối cùng còn sót lại trong nhà ta đấy! Vì bảo vệ chút thức ăn ít ỏi đó mà ta vật lộn với nha sai, đám s·ú·c sinh ấy lại rút đao ra chém ta. Khi ấy Đại ca Nhị ca của ta cùng với Đại gia gia Nhị gia gia của con bị chém c·h·ế·t hết, nên ta hận bọn tham quan ô lạiấy đến thấu xương. Từ đó ta liềnâmthầm thề độc,mộtngày nào đó ta nhất địnhsẽlần lượt chém c·h·ế·t mỗimộttên s·ú·c sinh ấy mới có thể giải hận được.”
Mộ Khanh Hoàng trừng Ngọc Loan, “Ta thấy cơn mưa này cũng sắp ngừng rồi, chuẩn bị xeđi, ta muốn tiến cung."
Bạch Cẩm ngồi xổmtrênbậc cửa, giơ tay lên thề, "Thế tử gia, nô tài quảthậtđãtruyền lời cho Ngọc Loancônương, Ngọc Loancônương cũng đáp ứngsẽnóigiúpmộttiếng. Còn nữa, thế tử gia, nô tài với Ngọc Loancônương còn chưa đạt đến mức quan hệ đó đâu.”Vừanóivừa xấu hổ đỏ mặt.
Nghe những lời này, lại đọc tấu chương, Mộ Khanh Hoàng xấu hổkhôngthôi, "Quả nhiên tầm mắt cùng lòng dạ của con vẫn chưa đủ rộng lớn."
Hoàng cung.
“Ngươi còn xin tha chohắn?!" Kiến Nguyên Đế trợn mắt, đẩy Thái tửđi, ra lệnh cho Mộ Khanh Hoàngđangngồitrênghế rồng, “Hoàng Nhi viếtđi, trẫmnóingươi viết."
Nghe đến đó, Kiến Nguyên Đế lắc đầu, “Hóa ra lại là vì chuyện tình cảm, đây đều là chuyệnnhỏnhặt thôi. Nếu con cảm thấy có thể vui vẻ sống chung vớihắn, vậythìcứ gả chohắn, tổ phụsẽtứ hôn cho con. Còn nếu con cảm thấykhôngthể sống cùng vớihắn, vậythìkhônggả, có phải rất đơn giảnkhông. Mấy cái tình tình ái ái gì đó,thậtchả có chút hữu dụng nào.”
Kiến Nguyên Đế chỉ chỉthậtmạnh lên giấy, sang sảngnói.
Mộ Khanh Hoàng nhìn về phía Kiến Nguyên Đế, "Tôn nữ lại khiến tổ phụ thất vọng rồi.”
Chỗ này nào có phải là nơi nàng có thể ngồi, Mộ Khanh Hoàng hấp tấp đứng dậy, nhưng Kiến Nguyên Đế lại ấn nàng xuống, “Con cứ ngồiđi, chẳng qua cũng chỉ làmộtcái ghế thôi, tổ phụ cho phép con ngồi đấy.”
Mộ Khanh Hoàng cụp mắt, tiện tay đặt tách trà xuống, dáng vẻ vẫn rất trấn định tự nhiên.
Chẳng biết tại saođãcảm thấy yếu ớt muốn khóc, đôi mắt Mộ Khanh Hoàngửng đỏ, vòng qua bình phong cúi đầuđivào.
Bên ngoài Càn Thanh Cung, đích thứ tử Mộ Cao Tố của Yến vương xáchmộtcon cua sốngtrêntay cầu kiến, mặt đầy vui vẻ.
Trường Ninh Hầu phủ.
Nhưng Ngọc Loan lại sợ hãi kêu lênmộttiếng, vội vàng đón lấy tách trà sắp rơi xuống đất kia, khiến cả hai bàn tay đều bị dính đầy nước trà.
Ngọc Loan bị mấy người Ngọc Khê đẩy vào,bước chân hơi lảo đảo rồi lập tức sửa sang lại y phục cho nghiêm chỉnh, sau đóđiđến bên cạnh Mộ Khanh Hoàng,nhỏgiọng gọi, "Quận chúa."
Sau khi đọc xongmộtlượt, Kiến Nguyên Đế giận dữ ném tấu chươngđi, tức đến mức râu ria đều vểnh hết lên, “Tên khốn kiếp này, trẫm phong chohắnlàm vương gia,hắnmuốn nữ nhân nào màkhôngđược, ấy thế mà cứ nhất định phảiđic**ng b*cmộtphụ nữđãcó chồng, thậm chí còn gây ra án mạng. Trẫm nhớ rấtrõ,hắnta làm vậy cũngkhôngphải mới chỉ lần đầu. Thái tử nghe chỉ, lập tứcmang theo Cẩm y vệ, áp tải tên nghiệt chướng này vào kinh, lần này trẫmkhôngtrị tộihắnkhôngđược!”
Ngọc Loan cẩn thận quan sát vẻ mặt của Mộ Khanh Hoàng, thấy nàng lại bắt đầu thất thần, trong lòng sốt ruột liền bật thốt ranói: “rõràng là Trường Ninh Hầu thế tử thích quận chúa thích đến mứckhôngthể cứu vãn được nữa, mà nô tỳ thấy trong lòng Quận chúa cũngkhônghẳn là hoàn toànkhônghề có thế tử, vậy sao ngài lạikhôngđồng ý? Nếu vẫn cứ kéo dài thế này,thìe là thế tửsẽthậtsựcưới người khác mất.”
Mộ Khanh Hoàng phục hồi tinh thần, bưng tách trà lênnhẹnhấp môi, hỏi, "Chuyện gì?hắnlại tới à?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bốn nha hoànkhôngdám khuyên thêm nữa, lĩnh mệnh rờiđi.
Thái tử cũngđãđitới, an vịtrênmộtchiếc ghế rồng khác ở ngay bên cạnh,nhỏhơn chiếc ghế kiamộtchút.
Mộ Khanh Hoàng lại nghĩ, Nhị hoàng thúc háo sắc, lần này đối tượng là phụ nữ có chồng, lại còn xảy ra án mạng, ắt hẳn chuyện nàyđãầm ĩ ở khắp đất phong. Như vậy Hoàng tổ phụsẽkhôngthể áp chế tin tức được, vì để dân chúng tin phục, biết đâu chừng Hoàng tổ phụsẽthậtsựtrị tội Nhị hoàng thúc.
Tia nắng ban mai chiếu rọi, từng giọt mưa rơi tí tách lên đọt chuốt dưới mái hiên.
Thái tử liền v**t v* mái tóc của Mộ Khanh Hoàng, ôn hòa hỏi: “Gặp phải chuyện gì khó xử thế,nóicho phụ thân nghe xem.”
Khi biết Thái tửhiệnđangở Càn Thanh Cung, Mộ Khanh Hoàngkhôngđến chỗ Thái tử phi thỉnh an trước màđithẳng đến Càn Thanh Cung cầu kiến.
“Ôi ôi ôi, gia đừngđitớiđilui như thế nữa, nô tài nhìn mà muốn chóng mặt luôn rồi.”
- -
Kiến Nguyên Đế cườinói: "Con là congái, lòng dạ mềm lại hay lo nghĩ, thi thoảng khóc sướt mướt cũng là chuyện thường tình.”
Nhưnghiệngiờ, vì để dẹp yên những lời kêu than oán thán, Nhị hoàng thúcắt hẳn tội sống khó tha.
Mộ Khanh Hoàng bị chọc cười, sau khi hành lễ với Kiến Nguyên Đế và Thái tử, nàng đến bên cạnh Thái tử quỳ ngồi, chỉ ngả mình nằm lên đùi Thái tử chứkhônglên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Cẩm vờ sợ hãi, cười đùanói: "Thế tử gia, cái nàythìnô tàikhôngbảo đảm được, đây vốnđãlà chút thủ đoạn trong lúc giãy c·h·ế·t rồi mà.”
Nhị hoàng thúc Mộ Thuật,mộttrong các Tắc vương!
Ởmộtgóc phòng,mộttấm bình phong dệt lụa thêu hoa được dựng lên, tách rời nơi uống trà với nơi phê tấu chương, qua tấm bình phong ấy có thể thấp thoáng thấy được bóng dáng của hai nam nhân hết mựcyêuthương nàng.
Mộ Khanh Hoàng bĩu môi, đầy vẻ trẻ connói: “khôngbiết nênnóinhư thế nào, chỉ là conkhôngthể dứt khoát được, trong lòng cứ cómộttiếngnóiđanghò hét loạn cả lên. Tình cảm của người kia dành cho con tinh khiết chân thành tha thiết đến thế, vậy mà con lại...hiệngiờ lòng conđãnguội lạnh,khôngthể trả lại chohắnloại tình cảm thanh khiết như thế nữa. Nếu đổi lại là người khác, con cũngkhôngcần phải rối rắm như thế, chỉ cóhắn, chỉ cómộtmìnhhắnlà conkhôngmuốncôphụ. Con nghĩ, nếu conđãkhôngthể dành chohắntình cảm chân thành tha thiết, vậythìcon nên vô tình cự tuyệt. Mà con cũng quảthậtđãlàm như vậy, nhưng khi con vừa nghe thấyhắnnói,hắnsẽngoan ngoãn vâng lời,sẽtìm mối cưới hỏi, con lại cảm thấy khổ sở luyến tiếc.”
Lần trước trời mưa,hắnleo tường vào Liên Viên bị gia đinh bắt đến trước mặt nàng, lại còn rất nghiêm túcnóira những lời trong đáy lònghắn, hình ảnh ấy đếnnay vẫn còn in đậm trong trí nhớ của Mộ Khanh Hoàng.
Kiến Nguyên Đế đưa mắt ra hiệu cho Thái tử, ý bảo Thái tử hỏimộtchút.
hiệngiờ lòng nàng rất loạn, nàng chỉ muốn phụ thânnhẹgiọng trấn an mình. Mẫu phi quảthậtrất thương nàng, nhưng nếu lúc này nàngđiđến Đông Cung, mẫu phi nhất địnhsẽtuôn ramộttràng lời khuyên, chỉ khiến cho lòng nàng càng thêm loạn mà thôi.
Kiến Nguyên Đế cắt ngang lời Mộ Khanh Hoàng, "Trẫm hiểu ý của ngươi, nhưng lần này trẫmsẽkhôngnuông chiềuhắnnữa. Mạng người quan trọng,trêntấu chương cũngđãviết rấtrõ, thế lực bên chồng tại Tây An phủ của người phụ nữ đókhôngnhỏ, mà bọn họ cũngkhôngcó ý định đàm phán, ở đóhiệnthờiđãầm ĩ lắm rồi, thậm chí còn chuẩn bị vào kinh cáo ngự trạng. Cách đâykhônglâu trẫm vừanóitrước mặt dân chúng, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, trẫm cũngkhôngthể tự mình tát vào mặt mình. Hoàng Nhi viếtđi.”
“hắnmuốn cưới cứ cưới, takhôngquan tâm." Mộ Khanh Hoàng thản nhiênnói.
Ngọc Loan chu môi: “Quận chúa ngài cứ mạnh miệngđi, đến lúc đó đừng khóc.”
Mộ Khanh Hoàng thẹn thùng giậm chân, "Phụ thân!"
“Con chính là vì quá nhàn rỗi nên mới thừa hơi nghĩ ngợi lung tung đến những thứ vô dụngkhôngcó bổ béo kia. Đến đây, tổ phụ cho con xemmộtchút, cái gì mới gọi là khó khăn của dân gian."nóiđoạn, ông kéo Mộ Khanh Hoàngđiđến cạnh ngự án, đồng thời cũng để cho Mộ Khanh Hoàng ngồi vào ghế rồng.
Hai cha con Kiến Nguyên Đế nhìn nhau, dáng vẻ này của khuê nữ nhất định là có chuyện trong lòng rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thái tử vội vàng đứng lên khuyên, "Phụ hoàng nghĩ lại, Nhị đệ chỉ là nhất thời hồ đồ thôi."
Bên cạnh, Thái tử cũngđãđọc hết tấu chương trong tay, đứng dậy đệ trình tấu chương cho Kiến Nguyên Đế, "Phụ hoàng, người đọc bản tấu nàyđi, đây là tấu chương bí mật do Trường sử đưa lên.”
Kiến Nguyên Đế vốn xuất thân từ miền thôn quê, mặc dù nayđãlên làm hoàng đế, cũng biết chữ, cũng đọc sách, thi thoảng hứng lên còn làm ra được vài bài thơ, nhưng từ tận trong xương vẫn còn lưu lại tư tưởng cùng thói quen củamộtnhà nông, lúcnóichuyện cũngkhôngcố ra vẻ ta đây, ngược lại rất là tự do thoải mái.
"Trẻ conthậtdễ dạy." Kiến Nguyên Đế cười gật đầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.