Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Bày mưu bắt phượng (sáu)
"thậtra nàng nên là vợ của ta." GiọngnóiLục Cửu đượm vẻ tủi thân uất ức.
Lục Cửu ôm lấy chiếc hài đính trân châu hình đầu phượngtrênchân Mộ Khanh Hoàng, thẳng người lên, cố làm ra vẻ hung thần ác sát, "nói, nàng có đổi ýkhông?"
Mộ Khanh Hoàng lạnh lùngnói: "Đuổi theo cho ta!"
Mộ Khanh Hoàng vẫn gật đầu, "Đúng đúng, ta là vợ ngươi, Lục Cửu, ngươi chỉ cần chống đỡ, sống sót, tasẽgả cho ngươi, đượckhông?"
Kêu xong, Võ Nhị liền nửa ngồi xổm ở dưới chân tường, Võ Đại, Võ Tam, Võ Tứ lập tức giẫm lên bả vai Võ Nhị, nhảy qua đầu tường, truy kích kẻ nọ.
Mặt Mộ Khanh Hoàng thoáng hồng,nhẹgiơ lên chân đáhắnmộtcái, "Hỏi ngươi cái gìthìngươinóicái đó, đừngnóinhảm." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đổi ýthìsao?" Mộ Khanh Hoàng giương mắt nhìnhắn, vẻ mặt kiêu căng.
Mộ Khanh Hoàng lập tức ngồi thẳng người, “Giống như ta là sao?”
Lục Cửukhôngnghĩ được gì nhiều, lập tức chắn trước người nàng, ba mũi tên bắn trúng vào lồng ngựchắn.
Người đầu tiên xuấthiệntrong đầu nàng chính là Mộ Kiêu, nhưng nàng vẫn chưa làm gì, vì sao Mộ Kiêu phải g·i·ế·t nàng?
"Nàngnóilời giữ lời sao?" Lục Cửu truy hỏi.
"Ta ở đây, ta ở đây, ngươi đừngnóichuyện, giữ sức, tasẽcứu ngươi, lần này ta nhất định có thể cứu ngươi." Tuynóivậy, nhưng nàngđãsớm rơi lệ đầy mặt, cả trái tim chìm ngập trong ăn năn hối hận, nàng khóckhôngkềm chế được, "Là ta phụ ngươi, là ta phụ ngươi, sớm biết như thế, sớm biết như thế..."
Nghĩ đến đây, Lục Cửu siết chặt chuôi đao vọt ra, hô lớn. “Tiểu phượng hoàng, ta tới cứu nàng, đừng sợ.”
Lục Cửu sờ mũi cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, "Có ba mũi tên thôi mà, nhổ ra là được, ta từng vạn tiễn xuyên tâm..."
Đôi mắt phượng bỗng chốc vụtsáng, Mộ Khanh Hoàng lại cho làhắnhồi quang phản chiếu, khóc lại dữ hơn, "Lục Cửu takhôngcho phép ngươi c·h·ế·t, ta ra lệnh cho ngươi,khôngđược c·h·ế·t."
"không!" Mộ Khanh Hoàng xấu hổ trừng Lục Cửumộtcái.
"Bốp"mộttiếng, Mộ Khanh Hoàng hung hăng cho Lục Cửumộtbạt tai.
"Sao lúc đó ngươikhôngnóicho ta biết?"
"Tiểu nha đầu đáng c·h·ế·t, sao ngươi lại trù ta thế."
Mộ Khanh Hoàng thấykhôngthoải mái, nhưng nghĩ tới người này sắp c·h·ế·t rồi, nàng đau lòng khó nhịn, bèn mặc chohắnhôn.
"Quỳ." Mộ Khanh Hoàng cười dịu dàng nhìn Lục Cửu.
Mộ Khanh Hoàng tức giận lau miệngmộtcái, giơ tay muốn đậphắnnữa, lại bị Lục Cửumộtphát bắt được cổ tay, đôi mắt phượng sáng quắc nghiêm túc,khôngcó chút ý cười giỡn nào, "Nàng có đổi ýkhông?"
Mộ Khanh Hoàng thoáng chốc trợn tròn cặp mắt.
Bạch Cẩm bụm mặt ngây người nhìn chằm chằm Ngọc Loan.
Xe ngựa bay nhanhtrênđường, Bạch Cẩm ngồi ngoài xe lái xe khóc nước mắt lưng tròng. Nghĩ tới chỗ tốt của Lục Cửu, Ngọc Loan cũng rơi vài giọt nước mắt theo.
"Trong lòng nàng có ta đúngkhông?"
Lục Cửu được voi đòi tiên, cạy hàm răng Mộ Khanh Hoàng ra, ngậm chặt cái lưỡi thơm thohắnmong nhớ ngày đêm...
Mộ Khanh Hoàng dùng sức gật đầu, "Mộ Khanh Hoàng ta nhất ngôn cửu đỉnh."
"Mộ Khanh Hoàng, nàngđãnóinàng nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện mà nàngđãđáp ứng với ta, nàngkhôngđược phép đổi ý!" Lục Cửu căng thẳng nhìn Mộ Khanh Hoàng.
"khôngngherõ, nàngnóicái gì?"
(1) Lục Lâm: vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại)
Lục Cửu mạnh mẽ động thủ, ôm lấy cổ nàng cường ngạnh hôn lênmộtcái,âmtrầmnói: "Đại gia tasẽc**ng b*c nàng, gạo nấu thành cơm."
Trong xe, Lục Cửu mặc kệ vết cào vết cấu đầy khắptrênmặt, vô cùng nịnh bợ quỳtrênsàn xe, mở ngăn kéo tìm ramộtđĩa mứt hoa quả, xoa mặt cườinói: "Nương tử à,khôngtức giận nữa chứ?"
Lục Cửu gian nan giơ tay lên, xóađinước mắttrênmặt nàng chẳng biếtđãchảy ra từ lúc nào, "Tiểu Phượng Hoàng..."
Lục Cửu để cái đĩa sứnhỏxuống, dịch dịch đầu gối định đứng lên.
Nước mắt ấm áp rơi lên cánh môi Lục Cửu,hắnvươn lưỡi lén lút l**mmộtcái, nhìn Mộ Khanh Hoàng vìhắnđau lòng rơi lệ, mặc dùhắnkhôngnỡ, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Lục Cửu liếc nhìn Mộ Khanh Hoàngmộtcái, “Lúc đó mànóivới nàngthìliệu nàng có còn quan tâm ta là tên ăn chơi hay là tướng quân nữakhông? E là nàngsẽquẳng ta vàomộtgóc xó nào đókhôngthèm nhìn đến ta nữa, dù gì ta cũng có ký ức của kiếp trước, nàngsẽkhôngthèm suy nghĩ lo lắng cho ta nữa."
Bạch Cẩmđãkhóc nức nở, nghe vậy, liền lau nước mắt, vôi vàng tiến lên phụ giúp mọi người đỡhắnlên xe.
Nếu là bình thườngthìLục Cửuđãsớm vui vẻ chạy qua, nhưng bây giờhắnlạikhôngdám, vẻ mặt Lục Cửu như đưa đám nhìn chằm chằm Mộ Khanh Hoàng, chắp tay trước ngực cầu xin tha thứ.
Là ai, là ai muốn g·i·ế·t nàng.
Lúc đó, đám thị vệ Võ Đại bên cạnh Mộ Khanh Hoàngđãxông vào hăng hái chiến đấu với đám người Hồ Đại kia. Bọn họ ngày xưa đều từng tòng quân đánh giặc,hiệngiờ giải ngũ bao nhiêu nămkhôngđược nếm mùi vị "chiến đấu sống c·h·ế·t", quảthậtrất ngứa nghề, vì vậy trận đấu này đối với bọn họ mànóilàmộtđiều tuyệt vời, vừa khéo có thể giúp bọn họ "ôn lại kỷ niệm xưa". Thế là bọn họ quên hết cái gì mà Mộ Khanh Hoàng với cả Lục Cửu, cứ thế lao vào đánhmộttrậnđãđời.
Lục Cửu bỗng xoay người, vung đao bổ về phía mũi tên bắn lén kia, mũi tên bị thanh đao củahắnchém thành hai nửa ngay giữakhôngtrung, nhưng cùng lúc đó ba mũi tên khác lại được b*n r*, cả ba đều nhằm thẳng vào Mộ Khanh Hoàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lục Cửu, ngươisẽkhôngsao đâu." Ôm Lục Cửu, Mộ Khanh Hoàng an ủi, nhưng khi nhìn ba mũi têntrênngựchắnlạikhôngbiết phải làm gì, cuống quítnói: "Mau, mau đỡhắnlên xe, chúng ta manghắnđến cho thái y xem ngay lập tức." (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Khanh Hoàng thấy vậy, khuôn mặtnhỏnhắn tái nhợt, khàn cả giọng hô: "Mau!"
Giờ phút này trong lòng nàng chỉ cómộtsuy nghĩ, tên Lục Cửu vô lại này, chỉ được có mỗi cái xác là lớn, còn đầu ócthìthua cả đứa bé ba tuổi.
"Cạch"mộttiếng, Mộ Khanh Hoàng trở tay đóng cửa xe, nhốt Bạch Cẩm Ngọc Loan ở bên ngoài, ngay sau đó Bạch Cẩm cùng Ngọc Loan liền nghe thấy tiếng Lục Cửu "ái da" "ui da" cầu xin tha thứ.
Đúng, chính là như vậy.
Mộ Khanh Hoàng gật đầu, ômthậtchặt Lục Cửu, "Có ngươi, có ngươi."
Mộ Khanh Hoàng cười, trọng tráchtrênngười dường nhưđãvơiđimộtnửa, nàng hướng nghiêng người dựa lên nệm êm, cũngkhôngchêtrênchiếc ghế tre với lại nệm dựa đều bị dính máu, "Từ lúc nào ngươiđãbiết ta cũng giống ngươi?”
Lúc đó bọn người Võ Đại, Hồ Đại mới kịp phản ứng, Võ Đại hét lớnmộttiếng, "Kẻ nào!"
"Tiểu phượng hoàng, ta từng tận mắt nhìn thấy nàng tự châm lửa thiêu mình và bốn nha đầu Ngọc Loan tại Triều Dương viện, khi đó ta cũng ở bên cạnh thấy được, vội vàng xông vào biển lửa, lại bị đốt chokhôngcòn ý thức. Đến khi ta tỉnh lại, nàngđãhóa thành tro bụi. Tiểu phượng hoàng, làm lạimộtđời, ý nghĩ đầu tiên của ta là muốn cưới nàng về làm thê tử, ý nghĩ thứ hai chính là báo thù.Ta bị vạn tiễn xuyên tâm chếttrênchiến trường là có người hại, trước khi ra trận ta uống rượu bị bỏ thêm mê dược, người nọ muốn dùng mệnh của ta để bày tỏ lòng quy phục với Yến vương Mộ Kiêu.”
"Vậy tại sao bây giờ lạinói?"
Mộ Khanh Hoàng dùng sức nhấn lên sợi gân xanhđangnhảy thình thịchtrêntrán mình, lặp lại lần nữa: “Lục Cửu, ngươi mau lăn ra đây cho ta!”
Nhìn Lục Cửu hừng hực khí thếthế lao ra "cứu nàng", Mộ Khanh Hoàng tức cũngkhôngđược mà cười cũngkhôngxong, khẽ hừmộttiếng.
"Ngươi phải sống sót, sống tốt tasẽđể cho ngươi hôn, nếu như ngươi c·h·ế·t tasẽkhôngđể cho ngươi hôn."
Hồ Đại vừa thấytrênngười Lục Cửu trúng ba mũi tên, đôi mắt thoắt cái đỏ hoe, "Thế tử gia!"
Lục Cửu sờ sờ mũi, biết nàng còn chưa nguôi giận, vẻ mặt nịnh bợ đấm chân cho Mộ Khanh Hoàng, "Lần đó đêm khuya nàng mời ta uống rượu dưới tàng cây phượng hoàng, khuyên tađilàm tướng quân, về sau ta cẩn thận ngẫm lại hành động hoà ly của nàng, mọi chuyện liền sáng tỏ."
Bạch Cẩm cùng Ngọc Loan lái xe ở bên ngoài nghe thấy được còn tưởng rằng Lục Cửuđãchết rồi, Bạch Cẩm "Oa"mộttiếng liền khóc lên, "Gia của ta ơi - - "
Nhóm cướp đường "Lục lâm hán tử" (1) bỏ mặc chủ tử ởmộtbênkhôngthèm chém, lại xông vào đánh nhau khó phân thắng bại với đám đầy tớ, ở đâu còn có cơ hội cho Lục Cửu làm "anhhùng cứu mỹ nhân", Lục Cửu ngượng ngùng buông thõng vai xuống, giống nhưmộtđứa bé làm sai chuyện, từng bước từng bước gian nanđiđến bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, lặng lẽ cườinói: "Tiểu Phượng Hoàng, đám người kia xem rakhôngphải là cướp đâu, mà là trả thù, Võ Đại nhất định là kẻ thù của bọn họ rồi, nàng xem bọn họ đánh hăng cỡ nào kìa."
Mắt phượng buồn bã, Lục Cửu chậm rãi vờ vịt nhắm mắt lại, Mộ Khanh Hoàng bị hù c·h·ế·t, cắn răng chủ động hônmộtcái ởtrênmôi Lục Cửu, Lục Cửu nhân cơ hội đè ót Mộ Khanh Hoàng lại, làm cho nụ hôn này sâu hơn.
Lục Cửu cũng bất chấp cơn đautrênngười, nâng mặt Mộ Khanh Hoàng, làm cho hơi thở mong manh giống như có thể đứt bất cứ lúc nào, "Tiểu Phượng Hoàng, ta có thể hôn hôn nàngkhông?"
"Tiểu phượng hoàng,khôngcần phải đoán mò đâu, đúng như nàng nghĩ, ta cũng giống như nàng." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngọc Loan ở bên cạnh chen đến đây cũng sửng sốt, "Ngàikhôngchết?"
"Ngươi, khốn kiếp!" Mộ Khanh Hoàng thẹn quá hoá giận, bụm mặt khóc lớn lên.
Chương 44: Bày mưu bắt phượng (sáu)
Trong thoáng chốc, tại ngõ hẻm chật chội này chỉ còn lại tiếng đánh nhau loạn xạ.
Nhìn gương mặt củahắntuyđãbị nàng cào rách nhưng vẫnkhônggiảm bớt chút tao nhã nào, Mộ Khanh Hoàng cắn đầu lưỡi, quay mặtnhẹgiọngnói: "không."
Mộ Khanh Hoàng như cười nhưkhôngnhìn Lục Cửu, ngoắc ngoắchắn, "Ngươi đến đây."
Ngọc Loan cùng Bạch Cẩm ởmộtbên nhìn sững sờ.
Xe ngựa dừng lại ven đường, Bạch Cẩm khóc nước mắt nước mũi tèm lem,trênmũi thậm chí còn thổi ra bong bóng, ai ngờ mở cửa xe vừa nhìn, thế tử gia nhàhắnmangmộtdấu taytrênmặtđangôm quận chúa dụ dỗ,hắnlập tức liền trợn tròn mắt, tình huống như vậy là sao?
Lúc đó, lồng ngực Lục Cửuđãbị máu thấm ướt, máu "tí tách" "tí tách"nhỏgiọt suốt đườngđitừtrênmặt đất cho đến trong xe, tạo thànhmộtbãi lạimộtbãi.
Bạch Cẩm dùng tay áo xoa cái mũi, ngốc ngốc đứng cười, "Thế tử giakhôngchết,khôngchết là tốt rồi, nếu chếtthìta phải báo cáo với Hầu gia thế nào đây." (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Khanh Hoàng nhịnkhôngđược cũng cười, rút tay lại, ngồi dịch quamộtbên chừa chỗ chohắn.
"Hừ!"
“Đợi chút." Mộ Khanh Hoànghiệntại cảm giác suy nghĩ của mình có chút hỗn loạn, nhéomộtcái ởtrênmặt Lục Cửu, nhéo đến mứchắnnhe răng trợn mắt, tủi thân nhìn Mộ Khanh Hoàng.
Trong xe lắc lư xóc nảy, Lục Cửu hônmộthồi liền ngồi dậy ôm Mộ Khanh Hoàng vào trong ngực, Mộ Khanh Hoàng bị hôn đến đầu óc choáng váng, hơi thởkhôngyên, vàomộtlầnkhôngthểkhôngnghỉ giữ chừng lấy hơi để thở, nàng thấy Lục Cửu cười đến méo miệng, sững sờmộtcái, cúi đầu nhìn về phía lồng ngựchắn, "Tên đâu?"
Lục Cửukhôngtiếng động cười to, ánh mắt chân thành tha thiết chứa đầy tình ý.
Đại hán thủ lĩnh hết mực trung thành với Lục Bỉnh, vì vậy cũng hết mực trung thành với con trai duy nhất của Lục Bỉnh, hơn nữa còn vừa nhận bạc của người ta, dù gì cũng nên làm dángmộtchút. Vì thếhắnmặc kệ Mộ Khanh Hoàngnóigì, chỉ khua khua cây đao lớn thoạt nhìn vô cùng sắc bén kia chạy lên, khi còn cách Mộ Khanh Hoàng khoảng ba bước liền bắt đầu chém lung tung loạn xạ, trong miệng còn kêu to “hự" “a", ngũ quan dữ tợn,thậtđúng là “Hung thần ác sát“.
Lúc này Ngọc Loan cũng kịp phản ứng,mộtcái tát nóng cháy giáng lên mặt Bạch Cẩm, "Đồ lưu manh!"
Lục Cửu vội ôm lấy Mộ Khanh Hoàng, tay chân luống cuống dụ dỗ, "Tiểu phượng hoàng nàng đừng khóc, nàng đừng khóc mà, takhôngchết đâu."
Nửa ôm Lục Cửu, Mộ Khanh Hoàng nâng mặthắn, khàn khàn giọngnói: "Ngươisẽkhôngsao."
Cách lớp váy, Lục Cửu lén lút s* s**ng chân của Mộ Khanh Hoàng, lại bị Mộ Khanh Hoàng đámộtcái đẩy ra.
Nhưng vào lúc này, lỗ tai Lục Cửu đột nhiên độngmộtcái, tiếng mũi tên xé gió từ sau lưnghắntruyền đến, Mộ Khanh Hoàng vừa ngẩng đầuđãnhìn thấymộtmũi tên bắn lén hướng về phía nàng, đồng tử đột nhiên co lại, thân thể cứng ngắc.
Lục Cửuhiệnđangdán sát vào tường trốn trong ngõ tối, nghe vậy liền ỉu xìu, nhưng thấy Hồ Đại thúc bọn họ vẫnđangchém g·i·ế·t rất nghiêm túc, Lục Cửu hạ quyết tâm, nghĩ tới, tiểu phượng hoàng nhất định lại lừa gạt mình, hồi trước nàng cũngkhôngphải là chưa từng gạt mình.
Lục Cửu lặng lẽ cười, "Tiểu phượng hoàng, đa tạ nàng dùng băng giữ lạnh cho thi thể của ta, chuyển ta từtrênchiến trường về."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.