Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Cha ta có tiền
Trong tiếng đàn ca múa hát xen lẫn tiếng cười vui trong trẻo kia, tiền vàng tiền bạckhôngbiếtđãlọt vào túi ai.
- -
Nằm ởtrêngiường quý phi, Lục Cửuđangđắp lụa mỏng cùng Mộ Khanh Hoàng liếc mắt nhìn nhau,nói: "nóicụ thểđi."
Lục Cửu vui đến mức suýtthìnhảy dựng lên, nhưng mà cố làm ra vẻkhôngbiết, "Nàng hồi cung làm cái gì thế?"
"Đêm dài dài đằng đẵng,khônglòng dạ nào ngủ, đoánmộtlúc cũngkhôngsao. Người đâu, cầm giấy và bút mực đến."
Liên Viên, trong phòng khách tại tiền viện, Mộ Khanh Hoàng cách màn trúc nhìn Lục Cửu nằmtrêngiường La Hán, vẻ mặt lo âu.
"Đừng mà cha, con quý trọng mạngnhỏcon lắm mà, đâu còn có lần sau, nhất 9din5hkhông, con thề với trời."
"Đợi chút, tiểu phượng hoàng, khi nàothìchúng ta thành thân, takhôngkịp đợi phụ xướng phu tùy, sáng mai luôn đượckhông?"
"Lưu thái y,hắnbị thương có nặngkhông?" Mộ Khanh Hoàng vội hỏi.
Võ Đại quỳ xuống đất chắp tay, "Quận chúa, thuộc hạ bất lựckhôngbắt được người bắn tên."
Lục Cửu ha ha cười, cười đến mức vết thương đau nhức, mặt cũng trắng bệch mới thôi, "Tiểu phượng hoàng ta đều nghe theo nàng hết, nàng bắt tađihướng đông đuổi gà ta tuyệt đốisẽkhôngđihướng tây đuổi c·h·ó."
Mộ Khanh Hoàng thấy Lục Cửu trợn tròn mắt, thử dò xétnói: "Nghe tanóinhững lời này, ngươi có lời gì muốnnóikhông?"
"b*n r*mộtlượt ba mũi tên, quả là thần tiễn." Lục Cửu cầm lấy ba mũi tên rút ra từtrênngực khi trước, tỉ mỉ tra xét rồi lại némđi, "Cả ba mũi tên này đều là tên săn bắn loại bình thường nhất."
"Ba mũi tên đều ở gần ngực, may mà có vật ngăn cách cản lại, nếukhônghẳn là phải chếtkhôngthể nghi ngờ."
"Tiểu hoàng nhi, mặt ta là của nàng, thân thể ta cũng là của nàng, nàng muốn cấu véo thế nào cũng được,khôngcần khách khí." Lục Cửu bắt lấy tay Mộ Khanh Hoàng, vừa xoa vừa nắn.
Võ Đại bènnói: "Đường phố hướng bắc quanh co khúc khuỷu nhiềukhôngkể xiết, chúng takhôngquen địa hình, hung thủ kia lại rất quen thuộc nơi ấy, dẫn dụ chúng ta chạy vòng quanh, cuối cùng hung thủ hoàn toàn biến mất vào lúc nào chúng ta cũngkhôngbiết.khôngthấy hung thủ đâu, chúng ta liền chia nhau ra tìm ở phố phường hướng bắc cùng với khu vực ven sông Tần Hoài, lục soát khắp nơi cũngkhôngtìm được, nhưng có thể xác định là hung thủ chỉ cómộtngười."
Mặc dù ban sáng vừa bị ám sát, nhưng chẳng biết tại sao có Lục Cửu ở cùng, trong lòng nàng lại rất thoải mái, liền cườinói: "Vậythìbắt đầu tra từ nàng ta trước."
Lục Bỉnhhiệngiờ nhìn Mộ Khanh Hoàng có thểnóilà càng nhìn càng thích, quả nhiên ánh mắt của nhi tửkhôngtệ.
Sau nửa đêm bọn người Võ Đại mới trở lại Liên Viên bẩm báo, lúc đó Mộ Khanh Hoàng cùng Lục Cửu cũngkhôngcó ngủ mà vẫn luôn chờ bọn họ trở lại.
mộtlúc sau, bốn nha hoàn Ngọc Khê Ngọc Loan đứngmộtbên hầu hạ, hai người mài mực hai người trải giấy.
Lục Cửu vội vàng lắc đầu, "Tiểu phượng hoàng còn nhìn kìa, lão cha người cũngkhôngthể oan uổng con, con vốn là để Hồ đại thúc bọn họ giả thành cướp, lúc đó consẽnhảy ra cứu tiểu phượng hoàng lúc nguy nan, trong người con giấu rất nhiều bao máu gà, chuẩn bị sẵn sàng đổ máu, ai ngờ thựcsựcó người ám sát tiểu phượng hoàng. Lão cha, conđãnóivới người rồi, nếukhôngphải là con giấu nhiều bao máu gà, con trai ngườithậtsựđãđigặp Diêm vương rồi, đến lúc đó cha cũng đừng mong ôm cháu."
mộtbóng dáng mảnh khảnh chậm rãi di chuyển đến gần, quỳ xuống đất, "Takhôngcó quên."
Vừa nghe như vậy, Lục Bỉnh liền vừa sợ vừa tức, lại dùng lực vặn mạnh lỗ tai Lục Cửu, "Con thỏnhỏđáng c·h·ế·t kia, nếu có lần sau nữa lão tửsẽ...sẽ... đưa hết toàn bộ gia tài cho Tam thúc của ngươi."
Mộ Khanh Hoàng khẽ vuốt lông mày, cười, "khôngngờ tađãđắc tội nhiều người như vậy."
Mộ Khanh Hoàng để Ngọc Khê tiễn thái y ra ngoài, nghe Lục Bỉnhnóivậy liền áy náy: "Trường Ninh Hầu gia, đều là lỗi của ta,hắnđỡ tên cho ta nên mới bị vậy."
"Tiểu phượng hoàng nàng nghĩ saothìcứ làm như vậyđi, chúng takhôngcó tiền cũngkhôngcần nóng vội, cha taâmthầm trộm được rất nhiều tiền, vàng thỏi từng rương, tương lai đều là của ta, nàng an tâmđilàm." Lục Cửu trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Câm miệngđi." Mộ Khanh Hoàng cảm thấyhiệntại mặt nàng nhất định là đỏ thẫm lên hết rồi. Tỉnh lạimộtcái là bắt đầu giở trò xấu, Lục Cửu thối nàythậtkhiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi mà.
Dưới bầukhôngkhí nghiêm túc ấy, Mộ Khanh Hoàng lại nhịnkhôngđược cong khóe môi lên, "Thế mà ngươi cũng nghĩ ra cho được." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 45: Cha ta có tiền
"Vậy sao hôm nay ngươi lại phạm phải lỗi lầm ngu xuẩn kia? Có hỏi ý kiến ta chưa?"
Mộ Khanh Hoàng nhìn Lục Cửumộtcái,nóivới đám người Võ Đại: "Các ngươiđãvất vả, mau xuống ăn cơm nóngđi, tađãcho người liên tục hâm nóng cho các ngươi."
Thấy đôi mắt Mộ Khanh Hoàng đỏ ửng, Lục Cửu nháy mắt đưa tình hòng chọc cho nàng cười, "Khi đó hôn tiểu phượng nàng ta quảthậtkhôngcó thấy đau, chỉ thấy vui thích thôi. Cho nên chính ta cũng tưởng đó đều là máu gà hết, ai ngờ ba cái chỗ trúng tên cũng bị chảy máu thiệt, mà còn chảy nhiều đến vậy. Xem ra năm đó takhôngphải là bị bắn c·h·ế·t mà là do đổ máu tới c·h·ế·t. Nàng nghĩ xem, lủng ba lỗ thôi màđãchảy cỡ này, mười mấy lỗ..."
Chờ hai người viết xong, Mộ Khanh Hoàng và Lục Cửu cùng nhau cầm giấy Tuyên Thành lên đưa cho đối phương xem.
Mộ Khanh Hoàng nhìnhắncười, "Lục Cửu, ta pháthiệnta gả cho ngươithậttốt."
Nam nhân tìm vui tay kéo tay ôm say sưa vung tiền, mỹ nhân mặc lụa mỏng vây quanhnóicười ngả nghiêng, mụ chủ chứa luôn treo nụ cười nịnh nọttrênmặt, gặp ngườinóitiếng người gặp quỷnóitiếng quỷ, vì mỗimộtcônương mà đáp cầu dắt mốiđitìm ân khách.
Bóng dángđangquỳ rùng mìnhmộtcái, "Tuyệt đốikhôngcó lần nữa."
"Ngọc Loan, tiễn khách!"
Trăng treotrênđỉnh đầu, bên sông Tần Hoàithậtnhộn nhịp, cầm tiêu vang vọng, ca múa hân hoan.
Bên trong màn trúc, Lục Cửuđãthay bộ quần áo dính đầy máu ra, thái yđangbôi thuốc chohắn,hắnlại kéo tay Lục Bỉnh, hưng phấnnói: "Lão cha, mau mau mau, tìm Thái tử gia nhanh cầu hôn cho nhi tửđi, tiểu phượng hoàngđãđáp ứng làm con dâu ngài rồi.”
Cái bóngđangquỳ nức nở nghẹn ngào.
"Ngươi chảy nhiều máu như vậy, vốn cũngkhôngbình thường, thế mà ta còn tin làthật." Hại nàng khócmộtlúc lâu như vậy, đều do tên trứng thối này làm.
"Còn có Lâm An trưởng công chúa nữa, lần trước nàng ta để đầy tớ quý phủ ra ngoài truyền lời đồn đãi hại nàng." Lục Cửu bổ sung.
Chờ đám người Võ Đạiđirồi, Mộ Khanh Hoàng mớinói: "Ngay từ đầu tađãhoài nghi là Mộ Kiêu, nhưng lại cảm thấykhônggiống, Mộ Kiêu đối phó với ta để làm cái gì đâu, ta cũng đâu phải là Duẫn Hoàng có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế. Sau đó ta rà lạimộtlượt những người mà ta từng đắc tội,mộtlà Lục Mạo Ninh Tú Ngọc, hai là Phượng Lâu Xuân, ba là Lục Nguyệt. Nhị thúc Nhị thẩm cùng tổ mẫu nhà ngươi bị chém đầu mà c·h·ế·t, theo tính tình của Lục Nguyệt có thểsẽgiận c·h·ó đánh mèo lên ta. Cuối cùng chính là hai đứa congáicủa Lý lương đễ hồi bé từng có khúc mắc với ta, Nghi Hòa và Nam Bình.”
Lục Bỉnhđirồi, Mộ Khanh Hoàng ngồi vào bên giường Lục Cửu, nhìn sắc mặthắnhơi tái nhợt nhưng đôi mắt phượng cười kia lại tong suốt sáng ngời chứa đầy ý cười, chẳng biết tại sao nàng cảm thấy lòng chợt chua xót, ngoài miệng lạinói: "Ngươi cái người này, miệng lưỡi trơn tru lừa gạt ta, ởtrênxe ngươinóivới ta đống máu chảy ra đó toàn là máu gà hết, kết quả đến cửa Liên Viên ngươi chợt hôn mê, ngươi dọa hỏng ta rồi đó có biết haykhông?"
Lục Cửu giơ tay đón lấy tấm khăn kia đắp lêntrênmặt,mộtlát sau, phía sau lớp khăn mỏng truyền đến tiếng cười trộm vui sướng.
"Lão cha ngàiđimauđimau." Lục Cửu nằmtrêngiường la hán trực tiếp đuổi người, Lục Bỉnh tức đến râu mép cũng vểnh lên, nhưng nghĩ tới sắp có tôn tử mập mạp lại cười ha hả, "Được, đám nam nữ traigáicác ngươi luôn có lời muốnnóiriêng với nhau mà, cha hiểu."
Lục Cửu lặng lẽ cười, "Ta nghĩ Hồ đại thúc chém tamộtđao, chảy nhiều máumộtchút nhìnsẽgiốngthậthơn, sau đó tiểu phượng hoàng nàngsẽmềm nhũn cả lòng gả cho ta, đúngkhông?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tađigặp mẫu phi, hừ." Mộ Khanh Hoàng cố gắng chống đỡ cảm giác nóng ráttrênmặt mình, quẳng khăn rờiđi.
Gương mặt già của Lục Bỉnh trắng bệch, lúc Lục Cửu c** q**n áo dính máu xuống, lau người sạchsẽliền thấy được ba cái lỗ máu, may màđãtừ từ ngừng chảy, nay lại thấy nhi tửđãthành ra thế này mà còn la hét muốn cưới vợ, trong lòng mới triệt để thả lỏng, dùng sức nhéo lỗ tai Lục Cửumộtcái, "Thằng con ngu xuẩn, ngươi muốn vợ đến mứckhôngmuốn sống nữa đúngkhông,nói, ba cái lỗ máu này là thế nào?khônglẽ ngươi tự mình tìm người bắn?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Khanh Hoàng nhìn thoáng qua cái tên do Lục Cửu viết, Lục Cửu nhìn thoáng qua tên do Mộ Khanh Hoàng viết, sau đó hai người nhìn nhau cườimộttiếng.
"Nếu người là vợ củahắn, là con dâu của ta, tiểu tử thúi thay người ngăn đỡ mũi tên đó là phải rồi, quận chúa, tiểu tử thúinóingười đồng ý, vậy tathậtcó thểđitìm Thái tử gia cầu hôn à?" Lục Bỉnh vuốt râu cười tủm tỉm hỏi.
"Lục Cửu, có thể được trời xanh chiếu cố quay về làm lạimộtđời, ta chỉ muốn bảo vệ ngôi vị hoàng đế của Duẫn Hoàng, muốn cho thiên hạ tránh khỏi họa chiến tranh. Tuy ta là nữ tử, nhưng ta cũng là quận chúa của Đại Tấn, takhôngdám có ý nghĩđiquá giới hạn với thiên hạ này, nhưng ta họ Mộ, nếu tađãbiếtrõtương laisẽlại có chiến loạn, tasẽphải tận lực làm hết những gì có thể. Takhôngbiếtrõvì sao hết lần này tới lần khác ngươi và ta có cơ hội làm lại, nhưnghiệntại ta bắt đầu tin tưởng nhân quả luân hồi mà Phật giáonói, ngươi và ta làm lạimộtđời chưa hẳnkhôngđược tính làmộtlần luân hồi." Mộ Khanh Hoàng chạm chuỗi vòng thiên nhãn bồ đềtrêncổ tay, suy nghĩ trong lòng càng lúc càngrõràng, "Ta còn muốn làm thêm nhiều chuyện tốt, Phật giáo gọi đó là công đức, ta làm chuyện tốtkhôngvì cầu xin kiếp sau đạt được vinh hoa như thế nào, chỉ vì để an lòng."
"Thợ săn là dân, đội cung tiễn là quân nhân, người giang hồthìlà đủ hạng người, có thể trực tiếp tiếp xúc đến những người này, ta nghĩ đếnmộtngười." Lục Cửu nhướng hàng lông mi dài rậm, "Tiểu phượng hoàng, chúng ta cùng nhau viết ra tên người này, đượckhông? Xem xem chúng ta có thần giao cách cảmkhông."
Lúc đó thái yđãbăng bó kỹ miệng vết thươngđira.
"Chủ tử, lần này là ta xúc động, ta bảo đảm tuyệt đốikhôngcó lần sau."
"Được, ta tin ngươi thêmmộtlần." Bóng dáng đứng thẳng xoa xoa đầu của ngườiđangquỳ, "Ngươi cũng khiến người ta đau lòngthậtđấy. Biết làm thế nào, biết làm thế nào đây."
Mộ Khanh Hoàng cười ra tiếng, liếc Lục Cửumộtcái, "Nghiêm chỉnh mànói, tài bắn cung của người muốn bắn c·h·ế·t ta giỏi như vậy, ta chỉ có thể nghĩ tới ba loại người.một, thợ săn. Hai, người thuộc đội cung tiễn trong cung. Ba, người giang hồ. Trong số những người tađãđắc tội, ngươi đoán ai có khả năng cao hơnmộtchút?"
Mộ Khanh Hoàng mím môi, hơi thẹn thùng, "Tuy ta là nữ tử, nhưngnóilời phải giữ lời. Chỉ là trước khiđi, thỉnh Hầu gia cho phép ta cùng Lục Cửunóiriêng với nhaumộtít lời." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Quen thuộc phố phường hướng bắc và ven sông Tần Hoài, hoặc là thường đến Tần Hoài làm khách, hoặc chính là kỹ nữ."
“Ngươi ấy, phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ, ngươihiệngiờkhôngcòn là ngươi xưa kia,đãleo lên thuyền của tathìphải nghe theo lời ta. Bằngkhông, vì để con thuyền này có thể thuận lợi chạy nhanh đến bờ bên kia, takhôngngại xé hoa đốt nhụy, làm cho ngươikhôngcòn được hưởng tuổi thanh xuân.”
Da mặt Mộ Khanh Hoàng thoắt đen thoắt hồng, học theo bộ dạng Lục Bỉnh,mộtphen vặn chặt lỗ tai Lục Cửu, "Ngươi đứng đắnmộtchút cho ta!"
- -
Gương mặt đầy vết cào của Lục Cửu thoáng chốc nở rộ như hoa, nhìnthậttức cười. Mộ Khanh Hoàng phì cười, đoạt lại khăn gấm của mìnhnhẹnhàng lau mặt chohắn, "Lúc ta tức giậnthìkhôngkhống chế được tính tình, sao ngươi cũngkhôngbiết trốnđi, gương mặt bị phá hết cả rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bóng cây lắc lư dưới ánh trăng,mộtngười gác tay mà đứng, bóng người hoà cùng bóng cây, gần như tan ra cùng nhau.
"Tiểu phượng hoàngkhôngsợ, có ta đây, về sau phu quân nàng chính là Chỉ huy sứ mà quỷ gặp quỷ cũng phải sầu đấy.”
"Tạ quận chúa."
Lục Cửumộtphát bắt được tay Mộ Khanh Hoàng, sầu lonói: "Tiểu hoàng nhi, ta còn có thể cùng nàng động phòngkhông?"
"nóinhư vậy, người nàykhôngthể bắt được sao?" Mộ Khanh Hoàng nhíu mày.
Mặt Mộ Khanh Hoàng đỏ như bôi lênmộtlớp phấn son, đứng dậy "Hừ" Lục Cửumộtcái, "Ngươi nghỉ ngơi xongthìmau mau trở lại nhà mìnhđi, sáng mai ta hồi cung."
Mộ Khanh Hoàng túm lấy khăn gấm ném lên mặt Lục Cửu, "Chuyện cười này tuyệt đốikhôngbuồn cười."
Mộ Khanh Hoàng phì cười, đầu ngón tay trắng nõn chọc chọc lên lông mày Lục Cửu, "Làm chuyện tốt như thế nào trong lòng tađãcó ý tưởng rồi, tại mỗimộthuyện hoàng tổ phụ đều lập ra Dưỡng Tế Viện để thu dưỡng người giàcôđơn và trẻ mồ côi, ta lại pháthiệnDưỡng Tế Viện cũngkhôngcó ai đặc biệt quản lý, huyện phủ chỉ phát cho bọn họmộtngày hai bữa ăn, để bọn họkhôngbị đói c·h·ế·t, chứ những thứ khácthìkhôngthèm quản, nhưng như vậykhôngtốt. Sau khi ngươi và ta thành thân, ta định cầu hoàng tổ phụ giao việc này cho ta, Hộ bộ từ trước đến nay rất thiếu tiền,khôngdễ dàng cấp ngân sách cho Dưỡng Tế Viện, rất có thể tasẽphải dùng đến đồ cưới của ta, về sau nếu như chúng ta có con, con chúng tasẽkhôngcó đồ cưới, ngươi có ý kiến gì sao?"
Lục Cửu cố làm ra vẻ mê muội hít hà chiếc khăn của nàng, chớp chớp mắtnói: "Thơmthậtđó nha, nhưng lạikhôngcó vị ngọt như cái miệngnhỏnhắn của tiểu phượng hoàng nàng."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.