Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Nữ họa
Ngọc Cáikhôngmuốn đếm xỉa gì đến kẻ ngu xuẩn này, nhịnkhôngđược nhìn về phía Bạch Cẩm, "Ca, ca nghĩ sao?"
Bạch Cẩm từ phía sau đạp mạnh Kim Nêmộtcú, trách mắng: "Sao lạinóithế."
"Ta dẫn nàngđi." Kim Nêmộttay ôm lấy Sầm Tiểu Mạn.
Lục Cửu nhìn Sầm Tiểu Mạnđangnước mắt lưng tròngmộtcái,nóiquanh co tránh né, khua tay xua đuổi: "Mau cút."
Lục Bỉnh lạikhôngchớp mắt lấymộtcái, ngược lại cười ha hanói: "Con thỏnhỏchết bầm kia,khôngnghĩ tới ngươi cũngsẽcó ngày hôm nay,thậtđáng."
Lục Bỉnh nháy mắt với Lăng Thị nên Lăng Thị liền ngậm miệng, hai ngườimộttrướcmộtsau tiến vào nhà chính.
"Hừ. Cách ăn mặc trang điểm của Ngọc Loan còn xinh đẹp lả lơi hơn Tiểu Mạn nhiều, ngươi còn lừa mình dối người tới khi nào?" Kim Nê châm chọc liếc Bạch Cẩmmộtcái.
Nhìn huynh đệ chơi chung từ thời còn cởi truồng tắm mưa với mình nay sầu khổ như vậy, đám người Bạch Cẩm cũngkhôngvui, Hương Trầnnói: "Lùi vạn bước mànói, đó là chủ tử, chủ tử mà coi trọngthìhuynh phải hai tay dâng lên, đại ca buông tayđi."
"nói!" Lục Bỉnh đập lên tay ghếmộtcáirõto, "Nha đầu quỳ bên ngoài kia là thế nào, có phải tiểu tử ngươi lén lút ăn vụng sau lưng vợ ngươikhông?"
- -
Bạch Cẩm cười, vỗ vỗ vai Ngọc Cái, "Ta pháthiệnkhôngbiết từ khi nàothìđệ đệ xấu hổ của tanóicàng ngày càng nhiều."
Qua tiếng đạp cửa vừa rồi của Kim Nê, ma ma giữ cửa biết là Hầu gia đến nên vội vã đến mở cửa.
"Ta chỉ thích Tiểu Mạn!" Kim Nê bắt đầu bướng bỉnh, mặt mũi tràn đầykhôngphục.
Kim Nê oán hận trừng mắt nhìn Ngọc Loan, ánh mắt kia giống như muốn g·i·ế·t nàng, Ngọc Loan tuyệtkhôngsợ, còn đứng ở hành lang õng ẹo làm dáng.
"Mắt nhìn người của ta trước nay chưa sai bao giờ, đôi mắt của Triều Dương quận chúa trong vắt bình thản,khônggiống như..."
Mộ Khanh Hoàng ôm bụng lạnh lùngnói: "Người hỏihắnđi."
“Cứ để bọnnhỏxử lý là được, chúng ta về thôi." Lục Bỉnhnóivới Lăng Thị.
"Trước đó ta cũng cảm thấy nhị phòng là tự làm tự chịu, nhưng hôm nay trông thấy nàng đối với chúng ta vô lễ như vậy, đối với nha đầu kia tàn nhẫn như vậy, đối với Cửu nhi nhục nhã như vậy. Trong lòng ta... trong lòng ta cực kỳ khó chịu."
Bạch Cẩm cười nhạo đệ đệ ruột của mình,nói: "Trong phủ ngươi cònnóitrông thấy thế tử gia cùng Sầm Tiểu Mạn ôm nhau, lúc này ngươi lại sửa miệng, câu nào của ngươi làthật?"
Hương Trần vỗ bàn, "Ngươi xem xem các ngươiđãnhìn trúng thể loại nữ nhân gì!"
- -
Bên ngoài, dưới lớp tuyết dày, thấy đôi môi Sầm Tiểu Mạn tím bầm vì lạnh, lung lay sắp đổ, Kim Nê phẫn nộkhôngthôi, "Đều tại takhôngtốt, nếukhôngphải là ta đưa nàng vào trong ma động này,thìnàng nào phải chịu tội như vậy."
Lục Bỉnh trừng Lăng Thịmộtcái, "Bà là người mắt tinh tâm sáng, đừng vì quan tâm quá mức mà bị bịt mắt,nóixấu người khác lung tung. Người bên nhị phòng rốt cuộc thế nào trong lòng bà cònkhôngrõ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Khanh Hoàng ngả vào ngực Lục Cửu, khe khẽ thở dài, "Ta biết, chàng chỉ là vì ta thôi."
"Chỉ vìmộttiểu nha đầu muốn bám víu cành cao kiếm tìm phú quý mà ngươi muốn cùng với thế tử gia trở mặt thành thù?" Bạch Cẩm chất vấn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kim Nê tức giậnnói: "Nam nhân ai chẳng như vậy, quận chúa mang thai, thế tử gia nhất định làđãnhịn đến khó chịu nên mới ngấp nghé nữ tử nhu thuận động lòng người như Tiểu Mạn."
Bạch Cẩm gật đầu, "Ta cũngkhôngtin thế tử gia đói bụng ăn quàng đoạt nha đầu ngươi thích." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngã vào trong lòng Kim Nê, hai hàm răng của Sầm Tiểu Mạn đánh vào nhau cầm cập,khôngthểnóigì được nữa, nhưng lại chậm rãi lắc đầu.
"Quamộtthời gia nữađi, chỉ cần vợ chồng son bọn chúngkhônggây lộn thẳng đến ngay trước mặt chúng ta,thìbàkhôngđược phép nhúng tay, vợ chồng cùng giường, biết đâu con thỏnhỏchết tiệt kia cam tâm tình nguyệnthìsao."
Lục Bỉnh vẫn hòa ái như cũ,nói: "Quận chúa định đoạt, chúng ta đều nghe quận chúa."
"Cha, mẹ, sao hai người lại đến đây?" Lục Cửu ngượng ngùng để hộp điểm tâm xuống, vội vàng đứng lên mời hai vị trưởng bối ngồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngọc Cái nghẹn họngkhôngcòn gì đểnói, vuốt cằmnói: "Kim đại ca, Sầm Tiểu Mạn kia cho huynh uống thuốc lú rồi à."
Lục Bỉnh bình tĩnh nhìn Bạch Cẩm trong chốc lát,nói: "Gọi cửa."
Kim Nê liềnnói: "Nếukhôngđến khi thế tử gia ngủ với Ngọc Loanthìta phải làm thế nào?"
Lục Cửuđitiễn cha mẹ trở lại, Mộ Khanh Hoàng liền cườinói: "Ngay cả đứa bé trong bụng ta mà cha mẹ cũngkhôngthèm hỏi, chắcthậtsựgiận ta rồi."
Lăng Thị nhìnhắn, đâykhôngphải làđangthừa nhận à?
"khôngphải làđangquỳthìhai người đến à?" Lục Cửu lẩm bẩm.
Trong lòng Lăng Thị căng thẳng, "Lão gia, này..."
Lời này vừanóira, trừ Ngọc Cái, bọn người Bạch Cẩm đều đổi sắc mặt.
Lục Bỉnh đen mặtnói: "Nghiệt chướng. Phu nhân, nha đầu bên ngoài kia nàng mangđixử lýđi, chúng ta nhất định phải cho quận chúamộtcâu trả lời thỏa đáng."
"khôngthể nào!" Bạch Cẩm thoáng chốc trắng mặt.
"Các ngươiđanglàm cái gì đấy, còn ra thể thống gì." Lục Bỉnh khoác áo lông màu đen cùng Lăng Thị mặc áo lông màu nâu đỏ cùngđiđến.
Lục Cửu cười hề hềkhôngnói.
Lục Bỉnh nhìn thoáng qua cửa sân đóng chặt, "Mấy người các ngươi thân dính đầy tuyết thế này là vì sao?"
Ngọc Loan cười đắc ýnói: "Thế tử gia ấy à, cònđangquỳ dưới chân quận chúa của chúng ta kia kìa."
Ngọc Cái cứng họngnóihàm hồ: "Tóm lại thế tử giakhôngphải là người như vậy."
Kim Nê vốnđangbuồn bực khó chịu, thấy nam nhân kia như muốn ăn đòn, liền quẳng mạnh bầu rượu ra đất, lảo đảo đứng lên vung đấm. Nam nhân tóc bím cũngkhôngvừa, vung tay đánh lại, chỉ phút chốc hai ngườiđãlăn lộn đánh nhau, bàn ghế ngã đổ, rượu trà đồ ăn vương vãi đầy đất, hai nam nhân lăn qua lăn lạitrênđấtkhôngsợ bẩn trong khoảngmộtchung trà. Trong quán rượu, ngoại trừ chủ quánthìnhóm khách quan đều cười ha hả khoan khoái xem, còn có người gào lên cổ vũ, thậm chí mở bàn cược ngay tại chỗ.
Kim Nê liền quát lên: "Tiểu Mạnnóirồi, nàng ấy với thế tử gia là trong sạch."
- -
Ngọc Cái cũngkhôngdám để Bạch Cẩm uống rượu say, vừa khuyên vừa đoạt vừa quấy. Đến nửa canh giờ sau, Ngọc Cái cõng Bạch Cẩm trở về nhà, Hương Trần cũng muốn cõng đại ca của mình, đáng tiếc tửu lượng của Kim Nê là tốt nhất trong bốn người, ba người bọn họ đều say khướt, Kim Nê vẫn thanh tỉnh, nằng nặc đuổi Hương Trần về, Kim Nê ôm bình rượu dựa vào tường uống tiếp, vẻ mặt vừa thống khổ vừa chán chường, ngầm trong đó còn chan chứa hận ý.
"Ngươi mới láo!" Bạch Cẩm tátmộtcái lên ót Kim Nê, "Thế tử gia biếtrõngươi có ý với Sầm Tiểu Mạn, tuyệt đốisẽkhôngđoạt người ngươi thích, chúng tađitheo thế tử gia lâu như vậy, thế tử giakhôngphải loại người như thế."
Trong phòng, Mộ Khanh Hoàng ngồi ởtrêngiường,trênđùiđangđắp áo ngủ bằng gấm, Lục Cửu quỳtrênbậc thềm, trưng ra khuôn mặt tươi cười, hai tay nângmộtcái hộp màu đỏ hồng đẹp đẽ, trong hộp đựng đầy đủ các loại điểm tâm cùng mứt hoa quả.
Sau trận đánh này, Kim Nê có thêmmộtbạn tốt tri kỷ.
Chủ tử vừa lên tiếng, huynh đệ Bạch Cẩm Ngọc Cái liếc mắt nhìn nhau, cùng với Hương Trần, bắt giữ Kim Nê kéohắnxuống.
Lục Cửu ôm Mộ Khanh Hoàng, "khôngsao, ai bảo hai ta là do ông trời phái tới, lại giao cho chúng ta nhiệm vụ to lớn đến vậy, chúng ta bị chút hiểu lầm uất ức này cũng chẳng sao."
"Ông gặp nàng ta được bao lần? Lúc nàng còn ở nhị phòng cũng đâu phải là người ôn hòa gì, ngược lại đối với người nào cũng đều lạnh lùng, lòng dạthìđộc ác, bằngkhôngnhị phòng cũngkhôngthảm đến thế."
Lục Bỉnh ngồitrênghế trầm tưkhôngnói, hai mắt sâu thẳm như biển.
Mặt Bạch Cẩm tái xanh.
Bão tuyết bay đầy trời, Mạc Viên đóng chặt cửa, Bạch Cẩm, Hương Trần, Ngọc Cái gắt gao đè Kim Nê ở trong tuyết, Bạch Cẩm đè lênmộtcánh tay của Kim Nê cắn răngnói: "Ngươi muốn c·h·ế·t? Mệnh lệnh của chủ tử cũngkhôngnghe?"
Lục Bỉnh ngồi xuống ôn hoà hỏi, "Con dâu, có phải thằng nhóc này chọc con tức giậnkhông?"
Ngọc Loan vươn mũi chân nâng cằm Sầm Tiểu Mạn, "Chậc chậc, dụ dỗ Kim Nê thành tên ngốc, ngươithậtđúng là lợi hại."
Hương Trần đètrênmộtcánh tay khác của Kim Nê căm ghétnói: "Nha đầu đáng ghét như vậykhôngxứng làm chị dâu của đệ, đại ca tỉnh lạiđi."
Ngọc Loan nặng nề hừmộttiếng, "Quỳ ở đâyđi,khôngcó lệnh của quận chúakhôngđược phép đứng dậy. Hai người các ngươi canh chừng nàng ta."
Mộ Khanh Hoàng lạnh lùngnói: "khôngcần, nha đầu kia consẽtự xử lý,khôngphải làhắnmuốn nha đầu kia sao, tốt thôi, con giữ lại chohắn."
"Có sao?" Ngọc Cái giả ngu.
Gió tuyết đập vào cửa, quán rượunhỏdùng bông vảithậtdày che cửa lại, bên trong vẫn náo nhiệt ầm ỹ như cũ, kẻ uống rượu vung quyền, người khoác lác tán gẫu, nghe tiểucônương ở ngay giữa sảnh đàn hát kể chuyện, loại nào cũng có.
Lục Cửu hơi vén rèm lên, chỉ để lộ ra khuôn mặt mình,nhỏgiọngnói: "Các ngươi cút cho ta."
Rồi Kim Nê hướng trong phòng rống to, "Thế tử gia ngàiđiranóimộttiếngđi."
Đâykhôngphải là lửa cháy đổ thêm dầu sao, Ngọc Cái vộinói: "Ngươinóibậy gì đó. Kim Nê, ngươi phải nghe ta, thế tử giakhôngphải người như vậy, ta tận mắt nhìn thấy Sầm Tiểu Mạn kia cứng rắn bổ nhào vào người thế tử gia, chứkhôngliên quan gì đến ngài ấy hết."
Trông thấy bộ dạng nhục nhã này của nhi tử, Lăng Thị đau lòng đến trắng mặt.
Nghe giọng điệu u ám của Mộ Khanh Hoàng, Lăng Thị lại rùng mìnhmộtcái.
Nghĩ tới kết cục của nhị phòng, mặt Lăng Thị càng thêm trắng, đôi môi run rẩynói: "Ngươi tên mất nết chỉ biết làm cha mẹ nhọc lòng, sao ngươi có thể ngả ngớn như thế chứ, mauđinhận tội với quận chúađi!"
Bạch Cẩm cười cười,khôngcó tiếp tục ép hỏi, bưng chén rượu lên phối hợp cụng chén với Kim Nê, "Tối nay ta cùng ngươikhôngsaykhôngvề, sáng mai tỉnh lạithìquên hếtđi, nữ nhân là cái thá gì, tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta mới là quan trọng nhất."
Lăng thị tức giận xoay ngườiđi.
Ngọc Cái ngồitrênlưng Kim Nê vộinói: "Kim đại ca, đệ tận mắt nhìn thấy Sầm Tiểu Mạn với thế tử gia ôm nhau, thế tử gianóicho nàng ta biết về việc huynh muốn cưới nàng ta, hỏi nàng ta nghĩ như thế nào, nàng ta khóc, sau đó thế tử gia an ủi nàng, sau đó nàng ta liền ôm lấy thế tử gianóingưỡng mộ thế tử gia… Kim đại ca, ta thề nếu như tanóiláomộtcâu nào tasẽbị thiên lôi đánh."
Lăng Thị vội vàng gật đầu.
Edit: Yenny mare
Từ trước đến nay Lăng Thị đều nghe lời Lục Bỉnhnói, nàng lại sợ Mộ Khanh Hoàng, nghe vậy vội vàngđitheo ra ngoài, Mộ Khanh Hoàng cũngkhôngđứng dậy tiễn.
"Dạ." Bích Trâm, Bích Sa đáp ứng.
Hương Trần, Bạch Cẩm vội vàng tiến lên giữ chặt lấy con trâu điên này, Bạch Cẩm cười làm lànhnói: "Kim Nê hơi quá khích, thuộc hạ đến kêu cửa."
"Thế tử gia!" Kim Nê vội vàng kêu, "Ngài maunóicho các nàng biết, ngài cùng Tiểu Mạn là trong sạch."
nóixong đứng dậy, làm ra động tác như muốn đánh Lục Cửumộtcái, Lục Cửu rụt cổ cười với cha mình.
Vừa quay đầu liền pháthiệnBạch Cẩm sững sờkhôngbiếtđãngơ ngác nhìnhắnbao lâu, dọa Ngọc Cái nhảy dựng, trong lòng căng thẳng, "Ca, ca nhìn đệ làm gì?"
(*) Nữ họa chỉ nữ tử tự mình chấp chính hoặc được quân vương tin sủng mù quáng, mang đến tai ương cho đất nước.
Mọi người vừa vào sânnhỏđãnhìn thấymộtngười bị tuyết bao phủđangquỳ trong tuyết, khi nhìn thấymộtmàn kia Kim Nê liền vọt tới, "Tiểu Mạn!"
Nữ nhânyêumến bị hành hạ thành như vậy, màhắnlại vô dụng,khôngcứu được nàng, Kim Nê lập tức bộc phát, rống lớnmộttiếng, to đến mức làm cho Mộ Khanh Hoàng ở trong phòng giật bắn người.
Kim Nê tức giận lại thét lênmộttiếng.
Ngọc Cái đau đầu day day thái dương, "Các ngươithậtlà giỏi, chỉ vìmộtchút chuyện vớ vẫn này mà các ngươiđãbắt đầu hoài nghi thế tử,khôngtin tưởng thế tử?"
"Lão gia, Hầu gia của ta, ôngnóigìđichứ."
"Chậmđã." Ngọc Loan lại mở miệng, "Khế ước bán thân của nàng tađangở trong tay quận chúa chúng ta, ngươi muốn mang nàngđiđâu?"
Mặc dù Ngọc Cáikhôngđoán ra được Lục Cửu cùng Mộ Khanh Hoàngđangdự tính cái gì, nhưng cũng mơ hồ đoán đượcmộtchút, Sầm Tiểu Mạn kia có vấn đề, hai chủ tửđangtương kế tựu kế câu cá lớn, mà muốn câu cáthìtất nhiên phải thả mồi trước.
Nghemộttiếng mệnh lệnh này, động tác của Kim Nê nhanh hơn bao giờ hết, lập tức đứng dậy đá rầm vào cửa.
"nóiláo, Tiểu Mạnkhôngphải là người như vậy." Kim Nê cắn răng đau khổ gầmnhẹmộtcáinói: "Là thế tử gia đối với Tiểu Mạn..."
Ngọc Loan vung tay lên, nha hoàn vén rèm Bích Trâm cùng Bích Sa liền bước xuống, kéo Sầm Tiểu Mạn lên.
Ngọc Cái lănmộtcái từ lưng Kim Nê xuống, Kim Nê nhanh chóng đứng lên, bốn người cùng nhau quỳ xuống thỉnh an Lục Bỉnh, "Thỉnh an Hầu gia."
Bạch Cẩm giànhnói: "Bẩm Hầu gia, bốn huynh đệ thuộc hạđangluận bàn võ nghệ, đánhmộthồi cuối cùng thành nghịch tuyết."
Bạch Cẩm cũng chỉ tiếc rèn sắtkhôngthành thépnói: "Ngọc Loan cùng Sầm Tiểu Mạn ở trong cùngmộttiểu khóa viện, Ngọc Loanđãsớmnóivới ta, Sầm Tiểu Mạn này là ngườikhôngthànhthật, mỗi lần đều cướp làm mấy việc hầu hạ thế tử gia. Kim đại ca huynh đừng để nàng ta dụ dỗ, trời đất chỗ nàokhôngcó cỏ thơm, huynhnóicó đúng haykhông?"
Kim Nê gầmnhẹ, "Các nàng chính là muốn hành hạ c·h·ế·t Tiểu Mạn!" (đọc tại Qidian-VP.com)
nóixongthìquay lại vào phòng.
Chương 55: Nữ họa
"Đó là vì Ngọc Châu tặng hà bao cho ngươikhôngbị sao, chờ Ngọc Châu xảy ra chuyện ta xem ngươi có khá hơnkhông." Kim Nê cười lạnh.
Đáng thương Kim Nê ngu xuẩn này bị Sầm Tiểu Mạn kia lừa gạt đến móc tim móc phổi.
Lời nàynóikhôngai tin.
Nhìn vẻ mặt này của Mộ Khanh Hoàng, tim Lăng Thị liền sợ hãi đập thình thịch,mộtcâu cũngkhôngdámnói.
"Ngươi cản đường ta, ta bảo ngươi nhấc chân đấy." Nam nhân kia ngang ngượcnói.
Trưởng bối đến, Mộ Khanh Hoàng tựa ngườitrênnệm gấm cũngkhôngcó ý định đứng dậy, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Kim Nê híp mắt nhìn, "Ngươi bảo ai nhấc chân?"
Lục Bỉnh và Lăng thị trở về Thụy Phúc Đường, Lăng thị khóc lau nước mắtnói: "Nàng có thai màkhôngan bài người hầu hạ Cửu Nhi, Cửu Nhi tự mìnhđitìm nha đầu, nàng lại ích kỷkhôngdung tha. Ôngnóixem, thằng bé cứ sống c·h·ế·t muốn cưới cái thứ như vậy về làm gì chứ?"
Kim Nê miệng ngậm đầy bùn tuyến nhổmộtngụm, mắt đỏ hồng quát: "Các ngươi đều điếc rồi à? Các ngươikhôngnghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Mạn sao?"
Bốn người Ngọc Cái ngồi vàomộtbàn cạnh cửa sổ, gọi rượu và thức ăn, Kim Nê nắm chặt bầu rượu uống ừng ực nhưkhôngmuốn sống nữa, đến mức mặc đỏ hồng.
Kim Nê say khướt cười lạnhmộttiếng, bỗng nhiênnói: "Takhôngphải nô tài củahắn, takhôngphải, chúng ta sớmđãkhôngcòn là nô tài rồi, chúng ta là quân tịch, là quan quân có phẩm cấp đường đường chính chính!"
Trong tửu quán mọi người vẫn la hét ầm ĩ như cũ, chợt xuấthiệnmộtnam tửtrênđầu thắtthậtnhiều bím tóc, rồi lại quấn hết lên dùngmộtsợi dây đỏ búi lại thành búi tóc, bên dưới sợi dây làmộtchuỗi lục lạc màu đen.hắncố ý đạp phải bàn chân Kim Nêđangđưa ra, "Hừ, huynh đệ, nhấc chân lên."
Ngọc Loan cũngkhôngthèm quan tâm xem bọn họ làm cái khỉ gió gì, chỉ tiếp tụcnói: "Được rồi, nha đầu kia thuộc về Mạc Viên,sẽphải bị ràng buộc bởi quy tắc của Mạc Viên chúng ta, nơi nàykhôngcó chuyện của ngươi, mauđiđi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.