Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62: Cướp con
Lục Bỉnh áp Lục Cửu đến Liên Chử Bích Ba các liền nới lỏng tay, hướng Mộ Khanh Hoàng cườinói: “Con dâu, thấy cha phối hợp với các con có tốt haykhông?”
“Quận chúa, chúng tasẽphảiđisao?” Ngọc Khê lại hỏi.
“Lục Cửu đoạt nhi tử của Mộ Khanh Hoàng, hai ngườiđãtrở mặt, lúc này Lục Bỉnhđangbắt ép Lục Cửuđiđến trước mặt Mộ Khanh Hoành chịu đòn nhận tội.”
“Có khi lần này phụ thânsẽkhôngbị phái ra ngoài kinh đôthìsao, ta chỉ là phòng ngừa vạn nhất mà thôi. Bên cạnh ta còn có phụ thân và hộ vệ kia mà. Nhưng chàngđãdấn thân vào hang cọp, trái lại ta lo lắng cho chàng hơn đấy. Lục Cửu, bất kể gặp phải tình huống gì, ta chỉ muốn chàng đáp ứng ta, dù thế nào ta cũng chỉ mong chàng được bình an trở về là tốt rồi.”
Mộ Khanh Hoàng đánhhắnmộtcái, dở khóc dở cười, “Chàng mau thả ta xuống, xuỵt, xuỵt,nhỏtiếngmộtchútđi.”
Nghĩ đến mình sắpkhôngđược gặp Tiểu Phượng Hoàng trong thời gian dài,hắncòn chưađithìgiờđãthấy nhớ nhung da diết rồi, chỉ đành phải ngậm ngùi ôm chặt nàng, ômthậtchặt.
Gò má dán chặt vào lồng ngực nóng rực, Mộ Khanh Hoàng chậm rãi đưa tay vòng qua eohắn,nhẹnhàng gật đầu, Lục Cửu liền nhếch miệng cười rộ lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta còn mong chuyếnđilần nàykhôngthể khởi hành được.”
“Đúng vậy.” Lục Cửu nháy mắt, “Cha tanóinhư vậy mới có thể nhìn thấyrõđược thái độ của người khi dạy dỗ ta, nàng xemtrênlưng ta đều bị đâm rất nhiều chỗ, đau!”
Mộ Khanh Hoàng dịu dàng v**t v* lưnghắn, lại nghĩ tớitrênđường có nhiều nam nữ qua lại đềuđãnhìn thấy cơ thể màu đồng khỏe mạnh củahắncùng hai cái núm đỏ nhonhỏtrênngựchắn, trong lòng nàng bất chợtthậtkhó chịu. Nàng hơi vểnh môi lên, chọchắnmộtcái,khôngtrả lờihắn.
Ở bên kia, Ngọc Loan dẫn người đến trước cửa Trường Ninh hầu phủ gây náo loạn, Lục Bỉnh sai hạ nhân đến mở cửa, bắt trói Lục Cửu tiến đến Liên Viên để chịu tội, khiến cho dân tình xung quanh được ngạc nhiênmộtphen.
Phượng Lâu Xuân còn chưa tỉnh ngủ, hai mắt nhắm lại liền tát cho Lục Mạomộtcái, “Cútđi!”
“Con yên tâm. Được rồi, vợ chồng son các con mau vào phòng tâmsựđi, con xem tiểu tử thúi kia nhìn thấy con cũng sắp khóc luôn rồi đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tađãđốc thúc nha môn Chức Tạo (2) rồi, nhưng bọn họ đềunóinha môn của chúng ta mới lập, trước đây chưa từng có tiền lệ này, nên quan phục cùng hoa văn đều vẫn cònđangphải suy nghĩ.”
“Đa tạ.”
“khôngsai, lại có kẻ muốn đưa ta vào chỗ c·h·ế·t.” Nàng chỉ là hoàng tôn nữ, lại có thể khiến cho Mộ Kiêukhônggiếtkhôngđược, nhưng bên phía Duẫn Hoàngthìlại im lặng an toàn, điều này mơ hồ khiến nàng cảm thấy kỳ lạ.
“Thôi được rồi, những chuyện này đều là chuyệnnhỏ, các ngươi cứ việc thương nghị với nhau về việc dùng hoa văn gì, vẽ ra rồi giao cho ta, tasẽđưa đến nha môn Chức Tạo, dựa theo ý của các ngươi mà làm. Vậy kế tiếp chúng ta bàn đến việc xây dựng trường học tư thục với xưởng gia côngđi. Cho ngươi cá cònkhôngbằng chỉ ngươi cách bắt cá, vẫn nên để mấy đứa bé ở trong Dưỡng Tế Viện ra ngoài tự lực cánh sinh, có như vậy Dưỡng Tế Tự của chúng ta mới có thể duy trì được lâu dài,khôngthìchẳng ai có đủ tiền tài để mà đắp vào chỗ này cả đâu.”
Mộ Khanh Hoàng quay đầu, lúc này mới thựcsựnhìn vào Lục Cửu. Khi thấyhắnc** tr*n, lưng bị quấn dây mận gai, khắp nơitrênlưng đều chi chít những chấm đỏ do cành gai đâm vào, lòng nàng lập tức dâng lênmộttrận chua xót, vội vàng tiến đến cởi dây, tháo cành mận gaitrênngườihắnxuống.
Đúng lúc này Ngọc Loan vội vã tiến đến, kề sát bên tai Mộ Khanh Hoàng thấp giọngnóigì đó, Mộ Khanh Hoàng nét mặtkhôngđổi đứng dậy, “Mọi người cứ thương nghị trước, tađixử lý chuyện riêngmộtchútđã.”
Mộ Khanh Hoàng mím đôi môi đỏ mọng, nhìn Lục Cửu rồi lại nhìn Lục Bỉnh, có chút xấu hổ mỉm cười, cúi người hành lễnói: “Con dâu ở Hầu phủ có nhiều lúc vô lễ, xin cha hãy thứ lỗi.”
Nghe cách xưng hô “Mộ đại nhân” này, Mộ Khanh Hoàng chợt nở nụ cười.
“Đáng đời chàng, bộkhôngbiết mặcmộtcái áo mỏng mỏng à?” Mộ Khanh Hoàng tức giận.
Thiều Trường Đình vẫn bộ dáng nghiêm trang, nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Khanh Hoàng, “Vì sao quận chúa lại bật cười? Chẳng lẽ Dưỡng Tế Tựkhôngphải là nha môn do Thánh thượng công nhận? Hay lànói, quận chúa chỉ có ý định chơi đùa mà thôi?”
Hoa Diệu và Thẩm Như Ngọc đều nhìn nhau cười, cúi đầu chắp tay thi lễ, “Bái kiến Mộ đại nhân.”
Mộ Khanh Hoàng chậm rãi ngồi thẳng người, “Thiều đại nhân, ngươinóirất đúng, mới vừa rồi là do tađãcư xửkhôngthỏa đáng, ta xin lỗi. Dưỡng Tế Tự của chúng ta chính là nha mônđãđược chính Thánh thượng công nhận, ta cũngkhônghề có ý định vui đùa gì cả. Mộ Khanh Hoàng ta vô cùng nghiêm túc muốn làm nên chuyện có thể lưu danh sử sách.”
“Đúng đấy, Thiều tỷ tỷ! Chủ ý này rất hay!” Hoa Diệu phụ họa.
“Vâng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấyhắnnhư vậy, Phượng Lâu Xuân liền phì cười ra tiếng, vỗ mặt Lục Mạonói: “Đừng tưởng bở nữa, đừng quên ngươiđãbước lên thuyền giặcđitheo chủ tử rồi, hoặc là theo chủ nhân chèo đến phía bờ bên kia, hoặc là c·h·ế·t. Đừng vọng tưởngsẽphản bội chủ tử, nhớ viên thuốc mà ngươiđãăn phải đó chứ, đókhôngphải là đường đâu, thứ này lợi hại hơn nhiều.”
Đây dù gì cũng là nơi dành riêng cho nữ tử làm việc, nên Mộ Khanh Hoàngđãdành hẳnmộtđại viện lớn để làm Dưỡng Tế Tự. Trong đây khắp nơi đều bày đủ loại hoa và cây cảnh nhà thủy tạ, còn nuôi cả hai chú chim khổng tước màu lam vô cùng xinh đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phượng Lâu Xuân mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, uể oải tựa lên thành giường, lười biếngnói: “Là ngươi à, ngươikhôngbiết tối qua ta phải hầu hạ khách tới tận bình minh hay sao mà lúc này còn làm ồn ta thế hả?”
Thiều Trường Đình vẫn đanh mặtkhôngchút nới lỏng, tuy nhiên trong đôi mắt câu hồn của nàngđãhiệnlên chút ý cười.
Thiều Trường Đình là người đầu tiên đứng dậy, chắp tay chào, “Bái kiến Dưỡng Tế Tự khanh Mộ đại nhân.”
Chương 62: Cướp con
Hoa Diệu v**t v* trâm càitrênbúi tóc, cười đáp: “Chủ ý nàykhôngtồi.”
“Ngọc Loan, ngươi đánh trống khua chiêng dẫn người đến Trường Ninh hầu phủ gây rối cho ta.”
“Tiểu Phượng Hoàng,đãnhiều ngàykhônggặp, ta rất nhớ nàng. Nàng có nhớ takhông?” Lục Cửu ôm chầm lấy Mộ Khanh Hoàng, cằm đặt l*n đ*nh đầu nàng.
“Hoa đại nhân, Thẩm đại nhân, Thiều đại nhân! Mời ngồi!”
Đám người Thành An quận chúa và Thiều Trường Đình đều biết chuyện Mộ Khanh Hoàngđã‘hưu’ phu quân, trong lòng ai nấy đều thập phần sáng tỏ, chắc là Triều Dương quận mã lại tới gâysựrồi.
Phượng Lâu Xuân biếng nhác “Ừ”mộttiếng, “Vậythìliên quan rắm gì đến ngươi? Bọn họ trở mặt, chẳng lẽ ngươi cho rằng Mộ Khanh Hoàngsẽlại quay đầu để ý đến ngươi hay sao?”
“Chàng cứ ở trần suốt dọc đường đến đây như vậy sao?” Mộ Khanh Hoàng đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Ngọc Loanđirồi, Ngọc Khê liền rầu rĩnói: “Minh nhi mới vừa chào đờithìchưa hề xa người lần nào, lần này bị thế tử gia ômđikhôngbiếtsẽphải chịu khổ bao nhiêu đây.”
Thẩm Như Ngọc vỗnhẹlên bàn trà,nói: “rõràng chúng ta đều là nữ quan, tại sao phải giống với bọn họ. Quận chúa, triều đình có cấp quan phục cho chúng ta haykhông?”
“Ừa cái gì mà ừa, takhôngcho chàng lộ ra cho người khác nhìn, nam nhânkhôngđược, nữ nhân càngkhôngđược.”
- --
“Cũngkhôngcòn cách nào khác, chuyếnđilần này các ngươi đều phải cùng ta rời nhàmộtchuyến, đường xá xa xôi lại nguy cơ trùng trùng, takhôngthể để Minh nhi mạo hiểm. Từ lúc ở Hầu phủ bọn chúngđãphái tử sĩ đối phó ta, sau khi ta rời khỏi kinh đô, nếu bọn chúng vẫn còn muốn diệt trừ tathìtấtsẽcó thêm động tĩnh.”
Thiều Trường Đình, hai mươi lăm tuổi, vì muốn gánh vác Thiều gia mà chiêu tế đến ở rể, diện mạo xinh đẹp nhưmộtbông hoa Ngụy tử (1), ánh mắt sắc bén mà liêm khiết, giờ đâyđãlà gia chủ của Thiều gia.
Lục Mạo đanh mặt, cứng người ngồitrêngiường.
Nhìn bộ dạng đáng thương củahắn, Mộ Khanh Hoàng lại mím môi, lòng lại dâng lênmộtloại cảm xúc chua xótnóikhôngnên lời, vòng tay vô thức siết chặt eohắn, dán lên lồng ngựchắn, “Ta chỉ cho chàng ở trước mặt, trước mặt ta thoát y mà thôi.”
“Tiểu Phượng Hoàng, đau lắm.” Thấy Mộ Khanh Hoàngkhôngdỗ mình, Lục Cửu lặp lại lần nữa.
Thẩm Như Ngọc, thiếu phu nhân của Thủy gia, là người vợ hiền thảo của thiếu chủ Thủy gia, năm nay ba mươi tuổi. Dung mạo của nàng vô cùng thanh tú, dù chỉ lãnh đạm ngồi ở bên kia nhưng trong vô thức lại toát ramộtloại cảm giác nhưmộtđóa hoa hồng có gai.
Lục Cửu bế ngang Mộ Khanh Hoàng vào lòng, hiếm khi thấy vui sướng hạnh phúc đến vậy, Mộ Khanh Hoàng chọt cằmhắntrêu chọc, “Tên ngốc.”
Lục Mạo hất tay Phượng Lâu Xuân ra, “Những tay sai phủ phục dưới váy ngươi bị ngươi câu dẫn lên thuyền giặc có bao nhiêu người, tự ngươirõ. Takhôngphủ nhận trong thân tâm ta rất oán hận ngươi, nhưng vẫn thấy thương hại ngươi như trước, chẳng qua bây giờ chúng tađangđichungmộtcon thuyền, ta vẫnkhôngcó ý định đối phó với ngươi làm gì, yên tâmđi. Cho nên ngươi cũng đừng giả ngây giả dại rũ bỏ trách nhiệm, Khương Y Lan,khôngngờ ngươi cũng sợ c·h·ế·t đến như thế.”
(1)Hoa Ngụy tử:
- --
Trông thấy ánh mắt lạnh lẽo như c·h·ế·t lặng của Lục Mạo, Phượng Lâu Xuân ngửa đầu cười tomộttrận, “Giờ đây trong lòng ngươi hẳn là rất hận ta có phảikhông, nhưng mà Lục Mạo, ngươikhôngthể oán ta được, viên thuốc đó là do ngươi tự nguyện ăn vào kia mà. Ngươi cũng muốn chiếm được lợi trong trận chiến giành quyền thiên hạ này mà có đúngkhông? Ngươiđãbị hủy hoại rồi, bị hủy hoại ngay trong triều đại Kiến Nguyên này, nay biện pháp duy nhất có thể giúp ngươi Đông Sơn tái khởi, cũng chính là cái biện pháp c·h·ó cùng rứt giậu này. Vì thế, ngươi đừng hở chút lại nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lẽo như vậy, ta chính là hồng nhan tri kỷ của ngươi mà.”
Nụ cườitrênmặt Phượng Lâu Xuân cứng đờ, nàng ta thu lại ý cười, mặtkhôngbiến sắc nhìn Lục Mạo, “Gia thù còn chưa báo, takhôngthể c·h·ế·t được. Đợi khi ta trả được mối hận của gia đình ngày đó, mệnh này của ta tùy các ngươi xử trí.”
“Đâu đâu đâu, ta tuyệt đốikhôngngốc mà, chỉ khi ở bên Tiểu Phượng Hoàng ta mới ngốc. Tiểu Phượng Hoàng, kỳthậttakhôngmuốn nàng theo thái tử vi hành, còn chưa kể tình huống này ta lạikhôngthểđitheo nàng. Ở kinh đôđãcó tử sĩ muốn g·i·ế·t nàng, takhôngdám nghĩ nếu nàng tháp tùng thái tử ra kinhthìliệusẽcòn gặp phải chuyện gì nữa. Tiểu Phượng Hoàng, ta còn chưa hoàn toàn có được nàng, ta hoàn toànkhôngmuốn nàng có bất kỳ nguy hiểm nào cả, cho dù là chỉ bị thươngmộtđầu ngón tay ta cũng rất đau lòng.”
Ánh mặt trời sáng lạn khuất dạng dưới sông Tần Hoài, đêm naythậtlặng yên,khôngcòn bầukhôngkhí náo nhiệt phồn thịnh xưa kia nữa. Phượng Lâu Xuânđangyên giấctrêngiường bỗng dưng bị Lục Mạo lôi dậy, cười tonói: “Lại có trò hay rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta nghe nàng.”
Lục Mạo bỗng nhiên bị tátmộtcái, sắc mặt lúc trắng lúc xanh: “Y Y, là ta!”
Các nữ nhân rối rít gật đầu.
Thành An quận chúa cười đếnkhôngkhép miệng được,nói: “Ta thấy mọi người mặc váy áo xúng xính lại chào nhau bằng lễ của đám nam tửthìnín cười đến muốn nội thương luôn rồi. Ta thấy bắt đầu từ ngày mai chúng ta cứ thay sang nam trangđi.”
“Quận chúa xin cứ tự nhiên, nếu có chỗ nào cần hỗ trợthìta nhất địnhkhôngchối từ.” Thiều Trường Đìnhnói.
“Phu thê bọn con nhất địnhsẽlàm cho người hài lòng.” Mộ Khanh Hoàng cườinói, “Minh nhi đành nhờ cha trông chừng chăm sóc, vạn mongmộtchút cũngkhôngrời.”
“đãkhôngcó tiền lệthìsao chúng takhôngtự mình tạo ra tiền lệ?” Thiều Trường Đình lên tiếng.
Dứt lời Lục Bỉnh liền ra ngoài, đám nha hoàng Ngọc Khê cũng cùng ra ngoài hầu hạ.
Nàng cho rằng, nếu phụ thân vẫn bị phái ra khỏi kinh thành giống kiếp trước,mộtkhikhôngthể ngăn cảnthìnàng chỉ phải đànhđitheo cha, cũng mượn dịp này để phụ thân và hoàng tổ phụ biết chuyện mìnhsẽbị ám sát.
Trở lại Liên Chử Bích Ba các, Ngọc Khê liền tiến lên bẩm báo: “Vừa rồi thế tử gia dẫn người xông vào đây, giả vờ đoạt Minh nhiđirồi, bọn nô tỳ cũngđãđuổi theo tới cửa náo loạnmộttrận. Giờ này hẳn làđãcó rất nhiều kẻ hay tin thế tử và quận chúa trở mặt, quận chúa, bước kế tiếp chúng ta nên làm gì?”
“Ố ồ.” Lục Cửu lờ mờ hiểu ra, bỗng nhiên bật cười, ôm chầm Mộ Khanh Hoàng xoaymộtvòng, “Tiểu Phượng Hoàng vì ta mà ghen rồi, cuối cùng Tiểu Phượng Hoàng cũng chịu ghen vì ta rồi.”
(2) Nha môn Chức Tạo: Nơi chuyên may mặc quần áo cho quan viên triều đình.
Dưỡng Tế Tự nằm ở nội viện Liên Viện, nữ quyến muốn ra vàothìphảiđibằng cửa chính ởmộthướng khác.
Ngọc Khê thở dài: “Đây là chuyện gì chứ, vô duyên vô cớ lại có kẻ muốn đưa người vào chỗ c·h·ế·t.”
Trong lòng Mộ Khanh Hoàngkhôngthoải mái nên cố tình muốnhắncũngkhôngđược thoải mái, giơ tay tóm lấy cái núm nhonhỏkia, dùng sức ngắtmộtcái, Lục Cửu lập tức la oai oái “Ui da ui da”,mộtlần nữa lại siết chặt Mộ Khanh Hoàng trong lònghắn, “Tiểu Phượng Hoàng, ta đần độnkhôngđoán được vì sao nàng lại giận, nàng maunóicho ta biết lý do đượckhông, ta nhất địnhsẽsửa mà.”
Lúc này, Mộ Khanh Hoàng và Thành An quận chúa ngồi ở vị trí đầu, những người kiathìchia ra ngồitrênhai hàng ghế phía dưới. Hoa Diệu và Thẩm Như Ngọc ngồi bên trái, Thiều Trường Đình ngồi bên phải, lai lịch của ba vị này đềuđãđược Thành An quận chúa nhắc qua với nàng. Hoa Diệu làmộtchưa cướiđãgóa chồng, mặc dù tướng mạo thoạt nhìn có vẻ nhu nhược yếu ớt như loài hoa tầm gửi nhưng thực chất lại làmộtngười rất có chính kiến. Hai mươi bốn tuổiđãnắm trong tay sính lễ của nhà chồng và của hồi môn của nhà mẹ ruột, đem tài sản vốn có dồn hết cho việc mở rộng buôn bán. Phù Dung gấm ở trong cung ưa chuộng là do chính nàng làm ra, tay nghề gấm vóc vô cùng phi phàm.
“Tiểu Phượng Hoàng nàng tức giận à, tại sao?” Lục Cửu mờ mịtkhônghiểu, “Là ta đóng kịchkhôngtốt sao?”
Lục Bỉnh khoát tay cắt ngang, “Bây giờ tasẽkhônghỏi hai conđanglàm gì, đợi đến ngày kết thúc, ta hy vọng hai con có thể dắt tay nhau quỳ trước mặt tanóihểt ngọn nguồn mọi chuyện.”
Sau khi Mộ Khanh Hoàng hành lễ bái tạ liền vội vã rời khỏi.
“Ấm ức cho chàng.”
Đối với ba người này, Mộ Khanh Hoàng đều vô cùng hài lòng, liềnnói: “Lần đầu gặp nhau, ta là Dưỡng Tế Tự khanh, sau này chúng tasẽlàm việc với nhau trong cùngmộtnha môn.”
“Ừa?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.