Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: Kim Ty Nhuyễn Giáp
Lục Cửu phát giác được chỗkhôngthích hợp, khẩn trương hỏi, “Tiểu Phượng Hoàng, sao nàng luôn ôm ngực vậy, nàng bệnh sao?”
Mộ Duẫn Hoàng nhét ô vào tay Mộ Khanh Hoàng, cườinói: “Tỷ tỷđinhanhđi, mưa càng lúc càng lớn rồi đấy.”
Mộ Duẫn Hoàng đỡ nàng đứng lên, Mộ Khanh Hoàng liền thuận miệng hỏi: “Gần đây đệđanghọc sách gì vậy?”
Nhìn gương mặt tròn trắng trẻo lại thanh tú của đệ đệ, đáy lòng Mộ Khanh Hoàng khẽ cảm thán, “Biết đệ thích những lời của Khổng Tử, chủ trương ‘Nhân’ và ‘Lễ’ nhưng ít nhiều gì cũng phải đọc thêmmộtít sách nữa, ví dụ như 《 Sử Ký 》hoặc 《 Tam Quốc Chí 》. Lấy sử làm gươngthìcó thể học cách trị vì, lấy con người làm gươngthìcó thể biết địch biết ta. Như trong《 Sử Ký 》, đệsẽnhận ra nhân tính con ngườikhôngchỉ có mỗi thiện mà còn có ác, còn có dã tâm xen lẫn máu tanh. Giữa người và ngườikhôngtốt đẹp như đệđãnghĩ màsựthậtsẽkhắc nghiệt hơn thế nhiều.khôngphải đối nhân xử thế rộng lòng khoan dung, màsẽđấu với nhau đếnmộtmấtmộtcòn.”
(1) Kim Ty nhuyễn giáp: Giáp mềm mặc lót bên trong được chế tạo bằng tơ vàng.
“Phải đó quận chúa, nếu người lâm bệnhthìphải làm sao bây giờ.” Ngọc Loan cũng khuyên nhủ.
Hối hận chứ?
Trường Ninh Hầu phủ cònđangchịu tang, sau khi Lục Cửu bị áp về nhà liềnkhôngquay lại nữa, nhưnghắnbiếtrõMộ Khanh Hoàngđanglàm gì. Cũng chính vì biết rấtrõnên khi nhìn thấymộttrận mưa lớn như vậyhắnmới nôn nóng bất an, nhiều lần muốn lao ra ngoài ôm Tiểu Phượng Hoàng củahắnvề, nhưng mỗi lầnkhôngcầm lòng đượchắnđều hung hăng nhéo từng nơitrênngười mình, có như vậy mới có thể tỉnh táo trở lại.
Chương 63: Kim Ty Nhuyễn Giáp
“Được.” Mộ Khanh Hoàng lại đưa ô nhét lại vào tay Mộ Duẫn Hoàng, lấy tay áo che đầu chạy về phía xe ngựa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy Lục Cửu muốn nhét Kim Ty nhuyễn giáp vào tay mình, Mộ Khanh Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế hai tay che ngực.
Lúc này, cửa cung chậm rãi hé ramộtkẽ hở, Mộ Duẫn Hoàng từ bên trong lách người bước ra, lập tức chạy tới bung dù chetrênđầu Mộ Khanh Hoàng, để nửa lưng củahắnlộ ra dưới mưa, “Tỷ tỷ, tỷ mau trở vềđi, tasẽđỡ lời cho tỷ trước mặt Hoàng tổ phụ.”
“Vâng, thưa phụ hoàng.” Thái tử cuống quít chắp tay nhận mệnh.
“Tiểu Phượng Hoàng.”
“Vâng.”
Lúc này Thái tử đứng bên dướiđãnghệch mặt ra, trong đầu liền nhớ tớimộttháng trước Mộ Khanh Hoàng tiến cungđãnóinhững lời này vớihắn.
Mộ Khanh Hoàng lắc đầu ném nhuyễn giáp xuống đất, xoay người liền ngồi xuống giường, nhưng vẫn che ngực như cũ.
Nàngkhônglàm được, biếtrõvận mệnh của người thân của mìnhsẽnhư thế nào mà lạikhônggắng sức thay đổi nó, việc này nàngkhôngthể làm được. Nhưng lòng nàng vẫnkhôngthôi áy náy với Lục Cửu. Kiếp trước là Duẫn Hoàng phụhắn, kiếp này vốn dĩhắncó thể yên tâm thoải mái thờ ơ lạnh nhạt suốtmộtđời, nhưng bởi vì nàng màmộtlần nữahắnlại bị cuốn vào.
“Quận chúađãvề Liên Viên rồi.” Bạch Cẩm vội vàng trả lời.
Lục Cửu nóng như lửa đốt, chạy theo nâng mặt Mộ Khanh Hoàng lên: “Tiểu Phượng Hoàng, nàngnóigìđi, có phải nàng bị bệnhkhông? Ngực nàng bị đau à, ta xoa xoa giúp nàng nhé,khôngđược, hay là gọi Thái y, giờ tađigọi Ngọc Khê.”
Chung quy nàng cũngkhôngthể khoanh tay đứng nhìn,khôngđoái hoài đến bất cứ điều gì, nàng cần phải đánh bay nguy cơ ở kinh đô trước, từ đó về sausẽmai danhẩntích yên vui cả đời.
Ngoài cửa, Bạch Cẩm giương ô vội vãđiđến hành lang, thân mình dính nước mưa còn chưa kịp rũđãđột nhiên bị Lục Cửu kéo lại, vội vàng hỏi, “Nàngđãtrở về chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có phải chàng cũng đào đất haykhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Cẩm dở khóc dở cười, “Thế tử gia, vậy chúng ta phải tìm người đến đào à, tìm người tới cũngsẽđể lộ bí mật của chúng ta.”
Mộ Duẫn Hoàng cười với vẻ hồn nhiên, ừ gật đầu, “Đệ biết rồi tỷ tỷ.”
“Phải nhớ học hỏi hoàng tổ phụ nhiều hơn, phải tận hiếu tận tâmđitheo hoàng tổ phụ nhiều hơn nữa đấy.” Bây giờ nàngkhôngcòn sức để trông nomhắncũngkhôngđủ khả năng mang theohắncùngđithân chinh với phụ thân được, nếukhônglỡ như cả ba đều bị mưu sát ở ngoài kinh đô, Mộ Kiêu nhất địnhsẽtoàn thắng.
“Thế nào,khôngmuốn rời kinh sao?”
Lục Cửu ôm cổ Mộ Khanh Hoàng, “Ta rất nhớ nàng Tiểu Phượng Hoàng,thậtsựnhớ nàngkhôngchịu nổi.”
“Phải, Tiểu Phượng Hoàng, ta đào cả ngày lẫn đêm, sợ rằng còn chưa kịp nhìn thấy nàngthìnàngđãtheo Thái tửđiHà Nam rồi.”
Mộ Khanh Hoàngkhôngtrả lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía cánh cửa trước mặt, toàn bộ tâm tư đềuđãbay đến cung điện nguy nga đằng sau cánh cửa này mất rồi. Cho dùđangđóng kịch cho giốngthậtthìsuy cùng cũng là đóng kịch, trong lòng nàng vốnđãsáng tỏ, nếu sau này nàng vẫnkhôngthể thay đổi được gìthìMộ Khanh Hoàng nàysẽthậtsựbị thất sủng.
Mộ Khanh Hoàng nghĩ hôm nay diễn kịch cũngkhôngcó tiến triển gì thêm, vốn dĩ cũng định rờiđichứkhônghề nghĩsẽgặp được Duẫn Hoàng. Trông thấy vẻ mặt lo lắng củahắn, trong lòng nàng liền cảm thấy ấm áp, muốn đưa ống tay áo lauđinước mưatrênmặthắnnhưng vừa nhấc tay áo lênthìlại pháthiệntoàn thân mìnhđãướt như chuột lột, ống tay áo cũngđãnhỏnước thành từng giọt từng giọt.
Ngọc Cái từ trong phòngđira, nhìn thấy dáng vẻ xúc động bất an của Lục Cửu mà cũng sốt ruột theo, “Nếu có địa đạothìtốt rồi …”
Ngọc Cái bịt miệng lại, tròng mắt liên tục đảo quanh.
Mộ Duẫn Hoàng bèn ghẹo Mộ Khanh Hoàng: “Nghe mẫu thânnóitỷ tỷ chỉ sinh sớm hơn đệ có nửa nén hương, ấy thế màđãra dáng bà cụ non mà giáo huấn đệ ra trò rồi.”
Thế nên bây giờ câu trả lời của nàng vẫn như cũ,khônghối hận.
mộtđêm trước ngày Thái tử xuất hành, Mộ Khanh Hoàngđangngồitrêngiường thêumộtcái áonhỏthìđột nhiên nghe thấy có người kêu tên nàng.
“Chỉ là muốn tốt cho đệ,khôngphải giáo huấn đệ.”
Suy nghĩ xoay chuyểnmộthồi, Lục Cửuđãnghĩ kỹ, “Dù saohiệntại ta cũngđãbị cha ‘cấm túc’ mà, vậythìcấm túc ở cái sân nào cũng giống nhau cả mà phảikhông. Vị trí của võ đường gần với Liên Viên nhất, cứ để tâm phúc của cha là đám người Hồ đại thúc lấy danh nghĩa đến đây trừng trị ta là được, như vậythìsẽcó thể đào được rồi.”
“Sao lại đến đây chứ!” Mộ Khanh Hoàng căng thẳng đứng phắt dậy, “Lỡ như bị gian tế pháthiệnmanh mối, sau nàyđiBắc Bình nhất địnhsẽnhư dê vào miệng cọp.”
Lục Cửu phủi phủi bụi bặmtrênđầu rồi chỉ vào đống đất vụn bên kia, “Đừng lo lắng đừng lo lắng, Tiểu Phượng Hoàng, tađãđào địa đạo để vào đây, chắc chắnkhôngbị pháthiệnđâu.”
“Cái gì cái gì?” Mắt phượng bất chợt sáng lên, Lục Cửumộtphen túm lấy vạt áo trước của Ngọc Cái, “Địa đạo? Đúng rồi, cómộtđịa đạothìtốt rồi,sẽkhôngsợ bị người khác pháthiện, dù sao Liên Viên cách Hầu phủ cũngkhôngxa có đúngkhông?”
Mộ Khanh Hoàng kéo tay Lục Cửu, lấy tayhắnđặt lên trước ngực mình, cứ như vậy mà nhìnhắn, “Cửu ca ca, ta có hơi sợ.”
“đanghọc 《 luận ngữ 》”. Duẫn Hoàng thuận theo đáp.
Kiến Nguyên Đế ngồitrênngai vàng, nghênh diện với Thái Tử trước mặt,nói: “Hàng năm tu đê xây bãi, miệng sông Hoàng Hà vẫn luôn bị phá hỏng nặng, lần này đê Hoàng Hà vỡ ngay tại huyện Nguyên Vũ ở Hà Nam, khiến đất đai hai bên bờ đều rơi vào tình trạng ngập lụt, lương thực mất mùakhôngthể thu hoạch, ngươi hãy thân chinh mang theo ngân khốđicứu trợ thiên tai. Nếu pháthiệncó tham ô nhận hối lộ hay phát sinh tình trạng ăn bớt ăn xén, trẫm cho phép ngươi được quyền tiền trảm hậu tấu.”
Tại Liên Viên, sau khi Mộ Khanh Hoàng tắm rửa xongthìbưng canh gừng ngồi ởtrêngiường, nghe tiếng mưa rơi rả rích bên tai mà tâm tưthìđãbay đến nơi phu quân và nhi tử ở bên ngoài.khôngbiết lúc này nhi tử của mìnhđangkhóc hayđãngủ rồi,khôngbiết Lục Cửu có ôm con trai vào lòng hay làđang… nhớ đến nàng.
Cách xưng hô thân mật ngọt ngào thế này, nhưng đến nay khi lời muốnnóira bên miệng vẫn lại làm nàng ngượng ngùng như trước,khôngcách nào cất lên thành lời.
nóilàm là làm, Lục Cửu ngay cả ô cũngkhôngmang theo, lập tức lao ra ngoài tìm Lục Bỉnh.
rõràng hai phủ gần nhau như vậy nhưng lạikhôngthể gặp nhau. Ai … ai mà biết được chung quanh Liên Viên và trong Trường Ninh Hầu phủ liệu có bao nhiêu tai mắtđangtheo dõi từng nhất cử nhất động của bọn họ chứ.
“Có bị đâm trúngkhông, mau cho ta xem nào.” Lục Cửu vọt tới nhanh như chớp, nắm chặt ngón tay Mộ Khanh Hoàng bỏ vào miệng ngậm.
“không,khôngphải, bẩm phụ hoàng, chỉ là mới vừa rồi nhi tử vừa mới nhớ đến ngoại tôn tử Minh nhi mà thôi.”
Ngọc Khê và Ngọc Loan chetrênđỉnh đầu Mộ Khanh Hoàng, dùng tay áo tạo thành dù che mưa cho nàng, Ngọc Khê bị nước mưa làm ướt hết mặt mũi, mở miệngnói: “Quận chúa, mưa gió như vậykhôngđược rồi, hay là hôm nay chúng ta về nhà trướcđi.”
Điều này càng làm cho quyết định của Kiến Nguyên Đế thêm vững vàng, Kiến Nguyên Đế gạt vấn đề này quamộtbên,nóitiếp: “Ngồitrênngọc liễn của trẫm mà xuất hành, với lại trẫmsẽđể Cố Viêm Sinh thống lĩnh năm ngàn Cẩm y vệđitheo bảo vệ, ngươi mauđichuẩn bịđi.”
“Tỷ tỷ …” Mộ Duẫn Hoàng đuổi theo hai bước, thấy Mộ Khanh Hoàng và hai nha đầu lên xe ngựa mới dừng bước chân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phu thê bọn họđãbố trí cặn kẽ đến tận bước này,đãgần trong gang tấc, vạn lần cũngkhôngđược phép thất bại.
“Chàng …”
Lục Cửu cười khằng khặc, xiêm y bên ngoài được cởi xuống lộ ra khối giáp vàng óng ánh bên trong, “Tiểu Phượng Hoàng, Kim Ty nhuyễn giáp (1) này dành cho nàng, nàng mặc ở bên trongthìcó thể chống được tên bắn lén, chống được đao thương.”
Thái tử liền cứng họng, ấp úngnóikhôngnên lời.
mộttháng sau, Càn Thanh Cung.
“Phụ thân, nếumộttháng sau Hoàng tổ phụ cử cha thay mặt ngườiđixuất chinh tuần thú Hoàng Hàthậtsựứng nghiệm, xin cha hãy tin tưởng nữ nhi, Yến vương Mộ Kiêu có dã tâm cướp ngôi đoạt vị,đãtừ lâuhắnđãvì chuyện này mà dày công tính kế rất nhiều năm rồi.”
Ngón tay ngừng lại, Mộ Khanh Hoàng vừa chậm rãi ngẩng đầuđãbắt gặp phíatrêntấm rèm che bỗng nhiên lại ló ramộtcái đầu, làm nàng hoảng sợ kim lệch đâm vào ngón tay.
Kiến Nguyên Đế cười lạnhmộttiếng, “Nhớ đến ngoại tôn là giả, cầu tình cho Triều Dương quận chúa mới làthật. Giờ đây trẫmsẽkhôngnuông chiều con bé nữa, nhất định phải cho nómộtbài học, chỉ phạt nó mới đượcmộtthángđãchịukhôngnổi rồi sao?”
Mộ Khanh Hoàng vẫn còn hơi mông lung,mộtlát sau mới hoàn hồn,trênmặt liềnkhônggiấu được nụ cười vui sướng, “Sao chàng lại đến đây?”
“Chàng, haiz!” Mộ Khanh Hoàng dở khóc dở cười nhưng lại thấy cảm độngkhôngthôi.mộttháng trờikhônggặp, giờ đây nàng phải ngắm nhìnhắnthậttỉ mỉ, lồng ngực bất chợt nảy lênmộtcái. Đây đúng là phu quân của Mộ Khanh Hoàng nàng, đôi mắt thâm đen, mái tóc rối bời thậm chí có chút lôi thôi lếch thếch thế nhưng lại làm tâm nàng thổn thức liên hồi giống như bị bệnh vậy.
Giương môi cườimộttiếng, Mộ Khanh Hoàng rũ cánh tay xuống,nói: “Ừm, tasẽtrở về, đệ cũng mau hồi cungđi.”
Lục Cửu, Cửu ca ca …
Lục Cửuđãbị đả động, lập tức xắn tay áo: “Chúng ta tự mình đào!”
Liên Viên và Trường Ninh Hầu phủ chỉ cách nhau vỏn vẹn có hai con đường, Lục Cửu chỉ bướcmộtbước dàithìđãđến đình viện.hắnbị cơn mưa tầm tã xối lên người đượcmộtlát, lại thanh tỉnh chạy trở về, hai tay chắp sau lưngđiquađilại tựa nhưmộtchú mèo nóng nảy giẫm qua lạitrênnóc nhà.
Triều Dương quận chúađãbị thất sủng.
Thời tiết ngày càng oi bức, sau giờ ngọ trời liền đổ xuốngmộttrận mưa lớn. Mộ Khanh Hoàng đến đâykhônghề mang ô, vì thế đành chịu cảnh dầm mưa xối xả quỳ trước cửa điện hoàng cung.
Trận mưa này cứ cách quãng như thế thêm vài ngày,sựnặng nề trong lòng Mộ Khanh Hoàng cũng vì thế mà tăng lên. Nàngđãlường được ngày phụ thân thân chinhđituần tra đường sông Hoàng Hà, hẳn là trốnkhôngthoát.
Còn chưa đợi Mộ Khanh Hoàngnóixong, Lục Cửuđãvội thoát xiêm y ngoài, Mộ Khanh Hoàng bất giác đỏ mặt, “Chàng gấp cái gì chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
khôngnghe tiếng đáp lại của Thái tử, Kiến Nguyên Đế ngẩng đầu, bắt gặp Thái tử thế mà lại ngẩn người, Kiến Nguyên Đế liền đập mạnh tấu chương xuống bàn, “Thái tử!”
Đúng là chưa gặp qua hoàng nữ nào lại sinh thói kiêu căng như Triều Dương quận chúa này, chưa được bao nhiêu ngàythìnàngđãhưu hai phu quân hết những hai lần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.