Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 66: Yếm sen hồng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: Yếm sen hồng


Bàn tay lạnh như băng củaâmCửu Chúc bỗng hướng ra sau gáy Lục Mạo, chậm rãi siết chặt, “Ta thấy ngươi vẫn chưa học được cách trở thànhmộtthuộc hạ khôn ngoan rồi, đây là câu thuộc hạ nên hỏi chủ nhân của mình sao?”

Mộ Khanh Hoàng thành lập Dưỡng Tế Tựthìcản trởhắnchỗ nào chứ? Dưỡng Tế Tự là loại nha môn hao tiền tốn của, đâu có xung đột lợi ích với bất kỳ ai. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nên như vậy, phải nên như vậy!” TừanhĐạt khẩn trương nắm thành nắm đấm trong tay áo, hồi hộp hỏi, “Chẳng hay chủ nhân đến đây là có việc gì muốn phân phó?”

âmCửu Chúc chắp tay lên tiếng, xoay người rờiđi.

“A đúng rồi, Cửu Chúc, ngươiđibáo tin lạimộtchút, việc buôn bán rượu nho tạm thờikhônglàm nữa, nhưng quán ănthìcứ tiến hành như thường lệ. Thực ra chúng ta cũngđanglàm việc thiện để tích chút công đức mà thôi,khôngcó chúng tathìbọn người đó đềuđãsớm c·h·ế·t đói rồi. Nhưng ngay cả làm chuyện tốt mà cũng có kẻkhôngngừng đến tranh công với ta, lòng ta khó tránh khỏi bất mãnmộtchút. Phụ thân đâu chỉ có mỗi ta là con trai trong nhà, nếu ngay cả chuyện này ta cũng xử lýkhôngxong … tất cả chúng ta đều xong đời, aiz …”

Phượng Lâu Xuânthìdửng dưng lườm tên nam nhân ở bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ: Phế vật chẳng thể sống lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

âmCửu Chúc buông tay, Lục Mạo liền chống hai tay lên sàn, gần như cúi rạp ngườitrênnền đất mà th* d*c.

Lục Cửu vỗ vỗ bả vai Kim Nê, “Có nghe lời ta đến gặp Phượng Lâu Xuânkhông?”

“Từ đại nhân à Từ đại nhân, ngươi đường đường là quan lớn củamộttỉnh, sao lại biến thànhmộtkẻ đần độn rồi? Muốnmộtkẻ bỏ mạng có rất nhiều cách kia mà, sao ngươi lại cứ thích đâm đầu vào ngõ cụt thế chứ? Hình như huyện Nguyên Vũđangbắt đầu bộc phát nạn ôn dịchthìphải, chuyện này giao cho ngươi đấy, chỉ cầnkhôngbại lộ dấu vết là được. Còn có ta ở phía sau chống đỡ cho ngươi mà, nhưng nếu như để lộ dù chỉmộtchút … Từ đại nhân, nghenóitiểu nhi tử của ngươi trông trắng trẻo mập mạp lắm nhỉ.”

Phượng Lâu Xuân thoải mái bật cười, “Từ đại nhân, chủ nhânkhônghề sai ngươi đối phó thái tử, ngươi khẩn trương gì chứ?”

“Phụ thân.” Mộ Khanh Hoàng hơi nhíu mày, “Tình trạng thiên tai của huyện Nguyên Vũ nghiêm trọng nhất, Dưỡng Tế Viện của huyện đó khẳng định làkhôngcó người trông nom, con thân là Dưỡng Tế Tự Khanh,khôngthểkhôngđến xem tình hình thế nào được.”

“Lui xuốngđi, nhìn xem ngươi hoảng sợ kìa!”

Thái tử vẫy tay cho U Hoan lui xuống,nóivới Mộ Khanh Hoàng: “Hôm naycômuốn đến huyện Nguyên Vũ xem tình hình thiên taimộtchút, con có suy tính gìkhông, Mộ đại nhân Dưỡng Tế Tự?”

Gã nam nhân cười ha hả, tiếng cười lanh lảnh giòn giã êm tai vô cùng, “Ngươi xem ngươiđãbao tuổi rồi mà còn sợ đến mức như vậy. Có kẻ chắn đường cản trở chúng ta, vậythìdiệt trừ hậu họa là được rồi phảikhông?”

Lúc này nỗi thấp thỏm sợ hãi của Lục Mạo mới hạ xuống, sắc mặt cũng dần hòa hoãn trở lại.

“Dạ, vâng!” TừanhĐạt từ dưới đất lồm cồm bò dậy,mộtkhắc cũngkhôngmuốn ở lại nhưnghiệntại hai chânhắnđãmềm nhũn, chỉ có thể nhích từng bước rời khỏi phòng.

Nhưng ngược lạihắnkhôngnóigì, quay đầu lại, đứng dậy, duỗi lưngmộtcái, “Ôi chao,đisuốtmộtđêm, xương cốt của ta cũng muốn rã ra rồi. Ta ngủmộtlát, các ngươi cứ tùy ý mà làm việc của mìnhđi.”

Mộ Khanh Hoàng bất đắc dĩ đảo tròng mắt, chậm chạp rúc mình sâu trong ổ chăn.

Trong thâm tâm nàng chỉ muốn phụ thân ở lại trong phủ nha môn, như vậythìsẽkhôngbị dính đau bệnh ở bên ngoài rồi. Nhưng Hoàng tổ phụ luôn dõi mắt theo nhìntrêncao, nếu như phụ thân ngồi trong phủ an nhàn mà hưởng phúc, nhất định Hoàng tổ phụsẽthất vọng cực độ. Nàng pháthiệncó rất nhiều chuyện nàngkhôngthể ngăn cản được, dù gì phụ thân cũngkhôngphải loại người chỉ biết ham danh hưởng lạc.

Editor: La Thùy Dương

Gã nam nhân ôn hòa sờ đỉnh đầu Lục Mạo, khiến toàn thân Lục Mạo co rút lại, rợn cả tóc gáy.

Trong dịch quán Tây Bắc, Lục Cửu vo tròn tiết khố vứt xuống mặt đất, thay sangmộtchiếc quần khác,đangluyến tiếc thở dàithìbên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, “Đại gia, Kim Nê đến.”

“Vâng ạ!” Ba người lần lượt đáp lời.

Gã nam nhân vừanóixong, mặt TừanhĐạt lập tức xám ngoét như tro, môi run runnói: “Dưỡng, Dưỡng Tế Tự…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Yên tâm, nếucôxảy ra chuyện, toàn bộ giới quan lại ở Hà Nam đềusẽchôn cùng, bọn chúngsẽkhôngđểcôxảy ra chuyện.”

“Từ đại nhân,đãlâukhônggặp.” Nam nhân hơi cúi người về trước. Dưới ánh sáng của vầng trăng, hình thù của chiếc mặt nạẩnmình dưới bóng tối cũng dần lộrõ,hiệnra hoa văn cung điện nguy ngaẩnhiệngiữa đồi núi trùng điệp được khắctrênchiếc mặt nạ củahắn.

Từng lờinóicủa Thái tử đều khiến cho Mộ Khanh Hoàngkhôngcách nào phản bác được, chỉ đành yên lặng gật đầu, “Phụ thân, người nên mang thêm nhiều hộ vệmộtchút.”

“Thái tửhiệnđangở nha môn Hoài Khánh Phủ …”

“âmCửu Chúcđirồi.”

Trong lòng Mộ Khanh Hoàng cũng nghĩ như vậy, có Hoàng tổ phụ trấn giữ bêntrên, hẳn Mộ Kiêusẽkhôngdám làm xằng bậy.

TừanhĐạt hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Phượng Lâu Xuân tràn ngập hận ý.

“Ôi chà,khôngnên khắc nghiệt tàn nhẫn với người mới tới quá như vậy,hắnkhônghiểu quy củthìcứ từ từ mà dạy dỗ là được rồi.”

“Chủ nhânđangmuốn thuộc hạ ám sát Mộ Khanh Hoàng?” Lục Mạo lên tiếng hỏi.

âmCửu Chúc chợt bật cười ngoan độc, bàn tay nhấn đè lên bả vaihắn, bóp đến Lục Mạokhôngnén được đau đớn, bị đè đến thở hổn hển quỳ rạp xuống đất, “Dựa vào ngươi mà cũng đòi ám sát à?”

Beta: Diệp Nhược Giai​

Thái tử thờ ơ, chém đinh chặt sắtnói: “khôngcho conđi.”

“Biết rồi, chờmộtlát.”

“Ngươi đó,khôngnên hành động thiếu suy nghĩ như thế nữa, sau này khi ta cần ngươi làm gìthìsẽgửimộtmảnh giấy cho ngươi, ngoanđi,mộtkhiđãvào phủ nha môn rồithìphảiẩnmình chothậtkỹ,khôngđược để bất kỳ kẻ nào pháthiệnngươi chính là Lục Mạo! Phải vất vả lắm ta mới kéo ngươi vào hội được, chúng tađãcùngmộtchiếc thuyền rồi, ngươisẽkhôngdễ dàng xảy ra chuyện đâu.”

“nóiđi.” Lục Cửu rót cho mìnhmộtchén trà cho nhuận họng.

Kétmộttiếng, cửa mở ra, Kim Nê cúi thấp đầu bước vào.

Sáng sớm hôm sau, Hà Nam, nha môn Hoài Khánh Phủ.

Chương 66: Yếm sen hồng

Kim Nê mệt mỏi gật đầu, “Phượng Lâu Xuân cáo bệnh nênkhôngtreo bảng tên lên nữa.”

Hai bắp đùi TừanhĐạt run lẩy bẩy, sợ hãinói: “Nếu Triều Dương quận chúa bỏ mạng ở tại Hà Namthì, hạ quan, hạ quan …”

Thấy bộ dạng run rẩy ngu xuẩn của TừanhĐạt, gã nam nhân lại cười, “Đùa với ngươi thôi mà, đừng sợ ta vậy chứ, ta cũng đâu có ăn ngươi. Được rồi, đừng lo, tasẽphái người hỗ trợ ngươi, ngươi chỉ cần an bàihắnvào làm bên trong phủ của nha môn, công nhân đốt lò, gã sai vặt, cái gì cũng được, tốt nhất là có thể tiếp cận được với Triều Dương quận chúa.”

“Tuân mệnh chủ nhân, người yên tâm, tuyệt đốisẽkhôngbại lộ tung tích.”

Thần sắc Lục Mạo vẫn cứng ngắckhôngđổi, nhưng từng lời câu chữthìđều ngherõvà ghi nhớ mồnmột.

Gã nam nhân nọ còn chưanóihết, TừanhĐạtđãrun sợ đổ mồ hôi lạnh, “không,khôngđược, hạ quankhôngthể đối phó Thái tử được. Người đó là Thái tử đó, hạ quan chếtmộtmìnhkhônghề hối tiếc, nhưng tuyệtkhôngthể liên lụy đến thê nhi.”

Lục Mạo bị bóp mạnh đến đầu bật ngửa ra sau, mặt đỏ bừng, miệng há lớn.

“Đây là mệnh lệnh củacô, trước tiên con đến Dưỡng Tế Viện của Hoài Khánh Phủ xem tình hìnhmộtchút, còn Dưỡng Tế Viện của huyện Nguyên Vũcôsẽthay con lo liệu. Trong tay conkhônghề có lương thực và chăn bông quần áo, hai tay trống trơnđiđến huyện Nguyên Vũthìcó ích lợi gì? Nghe lời, trước tiên con hãy tổ chức bữa tiệc quyên tặng mua chức quan kiađi, có đồ trong tay rồithìđến đó cũngkhôngmuộn!”

Gấm trướng thơm ngát, xiêm y hỗn độn,mộttay Lục Cửu choàng sau gáy Mộ Khanh Hoàng, tay còn lạithìlướtnhẹtrênlàn nước trong.hắnnhìn đắm đuối vào mắt nàng, thấy đôi mắt thanh lãnh như tuyết của nàng nay đưa tình miên man như muốn hóa thành làn nước mềm mại quyến rũ, khóe mắt cũng hơi phiếm đỏ, thựcsựlàmhắnyêuchết bộ dáng này của nàng.hắncàng thích tự tay làm cho nữ nhân thường ngày trầm tĩnh kiêu căng hóa thành mềm mại như nước trong vòng tayhắn, để trong mắt nàng phảihiệnlên vẻ bất lực, để đôi môi nàng phải run rẩy khẽ ngâm nga mới thôi. Tiếng động ấy mỗi lần nghe thấy, đối vớihắnmánóichính là loạiâmthanh tự nhiên câu hồn đẹp nhất thế gian này.

Vầng trăng yếu ớt le lói qua cửa sổ. Bên trong phòng,mộtnam tử đeo mặt nạđangyên vịtrênghế, đứng phía sau là hai nam nhân vàmộtnữ nhân, còn ngườiđangquỳ gối trước mặt vị nam tử kia làmộtgã trung niên mặc quan phục màu đỏ, họa tiết hình gà, mặt chữ điền, bộ râu được tỉa tót cẩn thận, thoạt nhìn giống nhưmộtngười đoan chínhthậtthà chất phác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phượng Lâu Xuânkhôngchút để ý, vẫn duy trì bộ dáng hoàn mỹ thản nhiên như cũ.

Sắc mặt Lục Mạo vô cùng khó coi, “Vậy tại sao chủ nhân người lại an bài ta đến phủ nha môn để tiếp cận Mộ Khanh Hoàng chứ?”

TừanhĐạt tự dập đầu ‘Bịch bịch bịch’ ba cái, toàn thân run rẩynói: “Thỉnh … thỉnh chủ nhân ban chỉ thị.”

Giờ phút nàyhắntrở nên vô hại đếnkhôngngờ, miệng luôn nhả ra lời thiện lương như thế nhưng Lục Mạo chỉ cảm thấy toàn thân đều sởn hết cả gai ốc.

“À, có có! Từ đại nhân thực có lòng!”

hắncưỡi ngựa đến Tây Bắc, nhưng lòngthìđãsớm bay đến Hà Nam rồi.

Nắng sớm chiếu qua từng song cửa, tựa như chạm trổ thành những đóa bông sen dưới mặt đất. Chợt Mộ Khanh Hoàng tỉnh giấc, sóng mắt lưu chuyển vẫn còn chút ngây dại mê đắm, toàn thân nàng dinh dính khó chịu, đưa tay xuống sờmộtchútthìpháthiệntiết khốđãướt sẫm, chớp mắt đôi mắt liền phiếm hồng hồng, vệt đỏ lập tức lan ra cả gương mặtnhỏnhắn.

“Thưa vâng,đãlâukhônggặp! Hàng tháng hạ quan đều gửi lời vấn an ngài cho sứ giả do ngài phái tới!khôngrõsứ giả có truyền đạt với chủ nhân rồi hay chưa!?” TừanhĐạt cố cheđitia sợ hãi trong mắt, cách sử xự đối đãi vô cùng cẩn trọng, ngay cả giọngnóicũng đè thấp xuống.

“Tuân lệnh!”

Khi Mộ Khanh Hoàng cùng Thái tử dùng điểm tâm sángthìđãthấysựhiệndiện củamộtnô tỳ cực kỳ xinh đẹp, loại nô tỳ kiểu này Đông Cung cũng có, dù sao đây cũng là chuyện cá nhân của phụ thân, nàngkhôngcó tư cách xen vào.

Nam nhân ngả người nằm xuống giường, nghiêng người đưa lưng về phía ba người Lục Mạo, ngữ khí đầy phiền muộn lạicôtịch.

Trông thấymộtTuyên chính sứ nhị phẩm như TừanhĐạt mà khi ở trước mặt gã nam nhân nàythìlại chẳng khác gìmộtcon c·h·ó, nội tâm Lục Mạo lại càng lúc càng thấy sợ hãi. Cùng lắmhiệntạihắncũng chỉ là kẻ mua vui hạ tiệnkhôngquyềnkhôngtài, nhưng “chủ nhân” lại thu nhậnhắnlà vì sao chứ? Lại nghĩ tới trước khi đến Hà Nam, “chủ nhân”đãtừng hỏihắnmộtcâu “Có khi nào ngươi nghĩ Mộ Khanh Hoàng vẫn còn chưa dứt tình với ngươi haykhông?”, có thể hiểu rằng “chủ nhân” dẫnhắnđến Hà Nam thực chất là muốn đối phó Mộ Khanh Hoàng? Muốn an bàihắnvào trong phủ nha môn để tìm thời cơ ám sát?

Nàng ta lại đảo mắt nhìn sang Lục Mạo, ánh mắt lại trở nên lạnh như băng, mặtkhôngbiến sắc, nhiệm vụ lần này ngươi c·h·ế·t ta sống, Lục Mạo ngươi cũng đừng oán ta, có trách hãy trách chính mình ngu xuẩnđi. Ngươi chính là Sầm Tiểu Mạn thứ hai đấy!

- -

Lục Cửu quay người lại, giấu kỹ cái yếm màu trắng thêu sen hồng của Mộ Khanh Hoàng mà mình vừa len lén trộm được từ trong tủ quần áo của nàng vào trong người, hắng giọngmộtcái: “Vàođi.”

Ởmộtbên,âmCửu Chúc đội lốt bằng bộ dáng tươi cười, Phượng Lâu Xuânthìkhinh miệt ra mặt. Chợt gã nam tử ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Lâu Xuân, nàng ta vốnkhôngkịp thu hồi ý khinh thường, vừa vặn chạm với cặp mắt đen tối củahắn, lập tức bị chấn kinh đến mặt mũi trắng bệch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy trong lòngđãsớm chuẩn bị trước, cũngđãthương lượng đâu vào đấy cùng Tiểu Phượng Hoàng nhưng khithậtsựxác định Phượng Lâu Xuân vàâmCửu Chúc có vấn đề, còn có khả năngsẽđuổi theo hướng Tiểu Phượng Hoàngđãđithìhắnvẫnkhôngnhịn được mà cảm thấy lo lắng cùng sợ hãi. Bọn họ gần nhưđãxác định, kẻ giật dây phía sau chắc chắn là Mộ Kiêu, nhưng thế lực của Mộ Kiêuhiệntại như thế nàothìbọn họkhôngthể nắm chắc, chỉ sợsẽcó chuyệnkhônglành.

“Phải, nàng ta thành lập ra Dưỡng Tế Tựđãcản trở chuyện tốt của chúng ta. Ngươinóixem chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”

Gã nam nhân cũng cười, biểu tượng cung điệntrênmặt nạhắncàng thêm quỷ dị dưới ánh trăng, “Triều Dương quận chúa thành lập Dưỡng Tế Tự,hiệnđanglàm quản lý toàn bộ Dưỡng Tế Viện của Đại Tấn, ngươiđãbiết chuyện này chưa?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: Yếm sen hồng