Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67: Kẻ hèn mọn
Nụ cười củaâmCửu Chúc càng thêm sáng lạn, hướng Lục Mạo ngoắc ngoắc ngón tay. Cái động tác nàythậtchẳng khác nàođanggọimộtcon c·h·ó, Lục Mạo nào nhịn đượcsựsỉ nhục này nhưng chỉ thầm căm phẫn trong lòng, chờ ta lập được công, nhận đượcsựtín nhiệm của “chủ nhân”, ta nhất địnhsẽkhiến ngươi …
Nhưng bọn chúngđãbố trí mọi thứ để nhốt các nàng lại rồithìsao có thể ngu xuẩn đến mức thiết kếmộtcơ quan ngay trong buồng xe được chứ.
“Xe của Thái tửđãđiđược nửa đường, hạ quan và mọi người đều khổ sở khuyên ngăn nhưngkhôngcó kết quả, chỉ đành phải gấp rút đến khẩn cầu quận chúa. Nhất định phải bảo trọng thân thể ngàn vàng, hạ quan vạn lần cũngkhôngmuốn Thái tử có bất cứ mệnh hệ nào.” TừanhĐạt vốn dĩđãmang gương mặt chất phác thanh liêm, lờinóilại vẻ như vô cùng thành khẩnthậtlòng, tất nhiên Mộ Khanh Hoàngkhôngnghi ngờ gì.
- --
Lục Mạo vứt rìubổ củi xuống, quan sát chung quanh, thấykhôngcó người liền lặng lẽ theohắnra ngoài.
Lúc người mở cửa bước ra, Võ Đại quan sát rất cẩn thận, khi thấy bộ dáng của người nọthìtoàn thân liềnkhôngđược thoải mái. Đây làmộtngười có hình dáng vô cùng mâu thuẫn, đôi mắtkhônghề chứa đựng tang thương của người già mà lại mang ánh mắt củamộtđứa trẻ, ánh mắt hơi cứng, làn da cũng rạn nứt khô cằn như vỏ cây, khô vàng nhăn nheo.
“Bây giờ Thái tửđangở đâu, mau đưa ta đến đó.”
“Tốt hơn Tri phủ của Ứng Thiên nhiều, đúng làmộtvị quan tốt.” Ngọc Loan cười trả lời.
“Chủ nhânkhôngcầnmộtkẻ vừa hèn mọn vừa ngu xuẩn ở bên cạnh.”
Dưỡng Tế Viện có vô số điều kỳ quái, bản thân nàng thành lập nha môn Dưỡng Tế Tự và chuẩn bị cai quản toàn bộ Dưỡng Tế Viện, hành động này chính làđangcản đường bọn chúng!
Đứa bé hơi cứng ngắc quay đầu lại, ánh mắt từ ngây dại dần dần có tiêu cự nhìn sang Mộ Khanh Hoàng, bất chợt xoay người bỏ chạy, nhưng tốc độ chạythìchậm vô cùng, lại còn thở hồng hộc. Nàng vội vàngđitheo thằng bé, “Ngươi tên là gì, đừng sợ, là có người dặn ngươikhôngđượcnóilung tung phảikhông? Đừng có sợ, từ nay về sau các ngươisẽđược chăm sóc.”
“Ngọc Loan Ngọc Khinh, tỉnh táo lại mau,khôngđược ngủ!”
Chẳng trách, chẳng trách phụ thân nhất quyếtkhôngcho nàng theo cùng, hóa ra nơi đóđanghoành hành ôn dịch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bị nhốt trong toa xe, sắc mặt Ngọc Loan dần chuyển sang tuyệt vọng, gào thét điên cuồng đập cửa xe, Ngọc Khinhthìkhôngngừng tra xét tứ phía, dường nhưđangmuốn tìm cơ quan mở nút.
Ngọc Khinh cũng mặt mày tái nhợt đưa mắt nhìn qua nàng.
Bước tới cửa, nhìn thấy trước mặt đúng làmộtđứa trẻ, Ngọc Loan đưa tay che miệng, Ngọc Khinh mím chặt môi, còn Mộ Khanh Hoàngthìcau mày, trong lòng bừng bừng tức giận, vừa khen ngợi Tri phủ Hoài Khánh mới đây thôi,khôngngờ chớp mắtđãtự vả mặt mình.
Thấy cảnh này, cơn giận của Mộ Khanh Hoàng liền xẹp xuốngmộtnửa, xem ra Tri phủ Hoài Khánhkhôngcó ngược đãi người trong Dưỡng Tế Viện, vậy tại sao đứa trẻ kia lại trở thành như vậy, là bị bệnh sao?
Mộ Khanh Hoàng thẳng lưng, đanh mặt bước thẳng về hướng nhà chính. Ở đây, nhà chính có đến ba gian phòng đầy vẻ quý phái. Thấy cánh cửa khép hờ, Ngọc Loan Ngọc Khinh liền tiến lên trước đẩy toang cửa ra, Mộ Khanh Hoàng bước qua ngưỡng cửa liền thấymộtchiếc giường lớn gấp ba bình thường,giữa gian phòng còn cómộtbàn đá dài đựng đầy ắp thức ăn, thịt bò gà cá trứng, những gì cần có đều có đủ.
Cũngkhôngđúng, nhìn dáng vẻ gạt phăngmộtkhay bánh dẻo của đứa hài tử ban nãy, hẳn là người nơi nàykhôngthiếu ăn uống, vậythìtại sao …
“Cái gì?” Mộ Khanh kinh hãi tột độ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Yết hầu nó nhúc nhíchmộtcái, “Ngươiđiđi.”
Mộ Khanh Hoàng bước ra ngoài, nhìn dáng vẻ nôn nóng đầy lo lắng của TừanhĐạt, hỏi, “Tìm ta có chuyện?”
Bố chính sử là quan lớn của tỉnh, thế nhưng cũng là tay sai của Mộ Kiêu!? (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng củahắnkhàn khàn thô ráp hệt như lấy hòn đá cà mạnh lên mặt cát vậy.
Ở bên dưới chiếc ghế nơi góc xe,mộtluồng khói trắng men theo kẽ hở lần lượt tỏa ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
âmCửu Chúc dẫn Lục Mạo tiến vào tiểu viện, lại híp mắt cười vớihắn: “Chốt cửa lại.”
Hơi thởâmCửu Chúc phảng phất bên tai Lục Mạo, nhìn từ xa trông họ giống nhưmộtđôi bạnđangthủ thỉnóilời tâm tình, nhưng từng giọt máu đỏ tươi tí tách rơi xuống mặt đất, rất nhanh liền hóa thànhmộtvũng máu.
Lúc này Ngọc Loan bưngmộtkhay bánh dẻo chậm rãi trở lại, “Cho ngươi, mau ănđi!”
TừanhĐạt vộinói: “Quận chúa ngài phảiđicùng hạ quan khuyên nhủ Thái tử, nạn ôn dịchđãbắt đầu tràn lan khắp huyện Nguyên Vũ rồi, nếu như có chuyện gì chỉ sợ toàn bộ quan viêntrêndưới của Hà Nam cũngkhôngcòn mạng.”
Dưỡng Tế Viện này có gì đókhôngổn!
Ngọc Loan quẹt nước mắtmộtcái, thẳng lưng trịnh trọng gật đầu, nhưngmộtlát lại mặt mày đưa đám, “Quận chúa, nô tỳ còn sợ.”
“Lục Mạo.”
Trong nháy mắt, cả người Mộ Khanh Hoàng hóa lạnh như băng, bọn họ bị lừa rồi!
Ngọc Loan chợt hét to, “Quận chúa, cửa xekhôngmở được!”
“Ừm, ừm.” Ngọc Loan gật đầu, lập tức ngã xuống, tiếp đến Ngọc Khinh cũng ngấtđi.
Mộ Khanh Hoàng cố chống chọi thêmmộtlúc, mí mắt liềnkhôngthể kiểm soát được muốn nhắm lại, nàng dồn sức lắc đầu, lắc mạnh rồikhôngchịu được cũng ngã xuống bất tỉnh.
Ngõ hẻm phía sau nha môn Hoài Khánh Phủ, trong khi bọn đầy tớđangdùng bữa ở trong bếpthìmộtgã hầu đầu đội mũ lưới, áo xanh, thắtmộtsợi dây lưng vàng đất bên hông, mang giày vảiđangchẻ củi.hắnchỉ chẻmộtkhúc gỗ nhưng phải bổ gần mười lần mới có thể chặt đứt nó, bổmộtcái lại nghỉ ba lần, sắc mặt xanh mét trông vô cùng khó coi, trông chẳng khác nào như ai đóđãthiếu nợhắnmấy trăm xâu tiền.
“Ngươi …”
Mộ Khanh Hoàng bước xuống từtrênxe, vừa ngẩng đầu lên liền thấymộttòa đại viện có gạch ngói xanh, thoạt nhìn cũng nhận ra nơi này giàu có nhường nào. Hai bên nhà còn được trồng hai cây hòe cổ thụ cao to vĩ đại, tàng cây nhưmộttán ô khổng lồ nghiêng nghiêng, khi ánh nắngtrênđỉnh đầu tỏa xuống, dưới mặt đấtsẽphủ lênmộttầng sáng ấm áp.
Mộ Khanh Hoàng áp chế lửa giận trong lòng, giật giật khóe môi, cúi người mặt đối mặt với đứanhỏnọ, vô cùng ôn hòanói: “Ngươi có đói bụngkhông? Có ngườiđãngược đãi ngươi à?”
Võ Đại lúc nàyđãđứng gõ cửa, chốc lát đại môn liền mở ra, người mở cửa làmộtngười lưng gù … Mộ Khanh Hoàng thấy người nọ tócđãbạc trắng nhưng vóc dáng lạinhỏgiống như tiểu hài đồng, nhất thờikhôngthể xác định được đối phương có phải làmộtông lão haykhông.
âmCửu Chúc đứng bên cạnh cửa ra vào dành cho hạ nhân, đưa tay ngoắc Lục Mạo, “Suỵt,đitheo ta!”
Nhưng thứ làm nàng sợ hãikhôngphải tình cảnhhiệntại, mà là Mộ Kiêu.
Ngọc Loan giật mình trợn to hai mắt, “Nàng, nàng ta ăn gì thế, nô tỳkhôngnhìn lầm chứ. Đókhôngphải là cục, cục đất chứ?”
Càng ngay trong thời khắc cận kề cái c·h·ế·t, Mộ Khanh Hoàng lại càng tỉnh táo hơn. Tựa như kiếp trước nàng tự thiêu c·h·ế·t chính mình cũng như vậy, bản thân mìnhkhôngthể lựa chọn lúc mình sinh ra, nhưng chếtthìlại được. Đến thời điểm này, bỗng dưng Mộ Khanh Hoàngđãhiểu ra lý do vì sao kiếp này mình lại mang họa sát thân. Là Dưỡng Tế Viện.
“Chỉ hy vọng bọn người Võ Đại nhạy bénmộtchút, có thể sớm pháthiệnra điểm khác thường.”
“Quận chúa.” Ngọc Loan bật khóc nức nở.
“Ha!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đứa bé chậm rãi giơ cánh tay lên, bất thình lình gạt thẳng khay bánh dẻo xuống đất, “Các, ngươi,điđi!”
Nhưng lòng nàng hiểurõvô cùng, xác suất pháthiệnkịp thời này là vô cùng mong manh. Toa xeđãbị phong kín cộng thêm tốc độ di chuyển lại cực nhanh, chưa kể lại còn chuyện ‘Thái tửđangtrênđường đến nơi xảy ra ôn dịch’ làm vỏ bọc ngụy trang, bọn người Võ Đạisẽrất khó pháthiệnđược manh mối.
Thấy vẻ hoành tráng giàu có của Dưỡng Tế Viện nơi đây, Mộ Khanh Hoàng cảm thấy thựcsựvui mừng từ tận đáy lòng, tán dươngkhôngngớt: “Vẻ như Tri phủ của Hoài Khánh làmộtngười lương thiện, ta phải tiến cửhắnvới phụ thân mới được.”
Nhưng nghĩ tới công phu củaâmCửu Chúc lợi hại như vậy,hắnliền miễn cưỡng đè xuống ý nghĩ này trong lòng.
Vào trong xe, còn chưa kịp ngồi vữngthìcỗ xe ngựa liền gấp rút phóng như bay, bên trong lắc lư đến thiếu chút nữa Mộ Khanh Hoàngđãđụng vào vách tường. Nhưng vách tường này vừa lạnh lại vừa cứng, hoàn toànkhônggiống loại vách tường gỗ thông thường. Mộ Khanh Hoàng chợt động, đưa tay phủ lên lớp lụa bọc quanh vách tường, gõmộtcái, lập tức nghe đượcmộttiếng vang giòn tan. Đây cũngkhôngphải thứâmthanh phát ra từ gỗ.
Chương 67: Kẻ hèn mọn
Bất chợt cơn buồn ngủ từ đâu ập đến, Mộ Khanh Hoàng chợt thấy rùng mình, lập tức quay sang nhìn Ngọc Loan và Ngọc Khinh lúc này cũng có dấu hiệu uể oải xụi lơ, trước đó còn tưởng chỉ là uể oải thông thường, nhưng giờ nhìn lại liền phát giác được có gìkhôngđúng.
Là giọngnóicủa đàn ông, Lục Mạo lập tức ngẩng đầu lên, nhất thời nội tâm liền dấy lên sợ hãi xen lẫn hưng phấn, “Có, có phải muốn đưa ta đến chỗ Mộ Khanh Hoàngkhông?”
Mộ Khanh Hoàng xoa gương mặtnhỏnhắnđangtrắng bệch của hai nha đầu, dỗ dànhnói: “Chuyệnđãđến nước nàythìcó khóc cũng vô dụng, có sợ hãi cũng vô ích, trong lúc này tốt nhất chúng ta nên thản nhiên lạnh nhạt mà chờ đợi! Hai em nghĩ xem, kẻ gianđãbắt chúng ta, khi chúng ta lộ ra vẻ mặt khóc lóc sợ hãithìnhất định bọn chúngsẽvui mừngkhôngkịp nữa là. Thân là nha hoàn của Mộ Khanh Hoàng ta, các em đừng làm ta mất mặt, dù có đứng trước núi thái sơnthìý chí cũng phải kiên địnhkhôngthể sụp đổ được, có biếtkhông?”
Bất chợt có người gọi mình ở bên ngoài viện, Mộ Khanh Hoàng xoay người lại, Võ Đại bước ra cửa liền gặpmộtngười mặc quan phục nhị phẩm, liền chắp taynói: “Quận chúađangở trong này, chẳng hay ngài là người phương nào?”
Còn nữa, giữa ban ngày tại sao hầu hết mọi người đều ởtrêngiường? Thậm chí có kẻ còn đắp chăn đen quanh ngưởi, nhìn những sợi bông lộ ra ngoài qua vài vết ráchthìxem ra Hoài Khánh Phủkhônghề ăn xén bớt nguyên vật liệu, vẫn cung cấp chăn mền cho Dưỡng Tế Viện đầy đủ. Nhìn sang hướng khác, nàng lại thấy có người tóc tai bù xùđangngồi dựa tường nhét đầy thức ăn vào miệng. Chịu đựng mùi hôi thối trong phòng, Mộ Khanh Hoàng tiến đến gần, khi nhìn thấythìlập tức dâng lên cơn buồn nôn.
Editor: La Thùy Dương
Ngọc Khinh vội vàng vén rèm xen lên, pháthiệncửa phía sau rèm xeđãbị khóa kín.
“Nhanhđi.”
Nhìn nữ nhânđangngồi ăn đất kia, Mộ Khanh Hoàng đoán, chẳng lẽ họ biết nàng đến đây nên cố tình dọn ramộtbàn đầy thức ăn như vậy nhưng lạikhôngcho phép bọn họ ăn?
âmCửu Chúc choàng qua bả vai Lục Mạo, dán lên lỗ taihắn, khẽ cườinói: “Bảo ngươiđichết.”
“Quận chúa, ta lên xe lấy thức ăn.”
Sau khi thái tử dẫn theo Cẩm y vệ rời khỏi, Mộ Khanh Hoàng vận y phục mộc mạc như tiểu thư nhà giàu thông thường, mang theo Ngọc Loan Ngọc Khinh cùng bốn người Võ Đại bước ra cửa. Dưỡng Tế Viện của Hoài Khánh Phủ được xây tạimộtkhu chợ vắng vẻ phía tây, bọn họđikhoảngmộtcanh giờ mới tới.
“Ngọc Loan Ngọc Khinh, hai em đừng phí sức nữa. Bình tĩnh ngồi xuống xem xétđi!”
Đến cửa, TừanhĐạt liền chỉ chiếc xe ngựa ở trước mặt Mộ Khanh Hoàng, đằng trước xeđãcột sẵn hai con ngựa, “Quận chúa xin hãy dùng cỗ xe ngựa này, chiếc này nhanh hơn xe ngựa của ngài rất nhiều.”
mộttiếng ha này, có bao nhiêu trào phúng bao nhiêu khinh bỉ chứ, mặt Lục Mạo thoáng đỏ lên, cảm thấy vô cùng mất mặt nhưng lạikhôngthểkhôngthừa nhận,hiệngiờhắncũng chỉ giá trị mỗimộtchuyện này thôi.
Cùng lúc đó,mộttia sáng từ con dao vụt lóe đâm thẳng vào tim Lục Mạo,mộtnhát, hai nhát,mộtlần đâm vào rút ra, con daonhỏlại nhuốm thêm sắc đỏ, Lục Mạo ngửa mặt nhìn trừng trừngâmCửu Chúc, đồng tử chợt rút lại rồi chậm rãi giãn ra.
Ngọc Khinhđãkhá hơn nhiều, nhìn Ngọc Loan với vẻ ghét bỏ, “Đừng làm quận chúa mất mặt chứ.”
Lục Mạo nghe theo.
“Cuối cùng cũng tìm được ngài, làm sao ngài lại chạy đến đây? Hạ quan là Bố chánh sử của Hà Nam – TừanhĐạt.”
Mộ Khanh Hoàng lòngđangnóng như lửa đốt, chỉmộtlòng nghĩ đến an nguy của phụ thân nênkhôngdo dự lập tức leo lên xe, Ngọc Loan và Ngọc Khinh cũng vào theo sau. Tiếp đó đám người Võ Đại cũng phi thân lên ngựa.
“nóiđi, chủ nhân muốn bảo ta làm gì, mà tanóitrước,ả độc phụ Mộ Khanh Hoàng kia tâm địa vừa cứng vừa lạnh, takhôngthể xác định được ả có dứt tình với ta hay chưa.”
“Triều Dương quận chúađangở trong đây có phảikhông?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.