Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69: Kiến Huyết Thịnh
Nàngkhôngsợ c·h·ế·t, nhưng nàngkhôngbỏ được Lục Cửu, mỗi khi nghĩ đến việc Lục Cửu pháthiệnnàng chếtsẽcó phản ứng thế nào, nàng liền đau lòngkhôngthôi.
Ngọc Loan nhặt đượcmộtcái bánh còn nguyên vẹn, đưa cho Mộ Khanh Hoàng ăn.
"Phàm là thắng thua sẽ có tiền đặt cược?"
Nhân S·ú·c Viện làmộtsân viện rất lớn, xung quanh được bao bọc bằng lớp tường đá dày cứng, cao gấp hai lần tường viện nhà bình thường, vách tường bóng loáng, muốn leo ra là chuyệnkhôngthể.Trong sân viện chen chúc từng nhóm từng nhóm lều cỏ, trông giống như nơi để trồng thức ăn, người tế máu đều ngủ nghỉ trong đống rơm dưới túp lều cỏ ấy, ở bên cạnh có hai thùng tắm lớn, mỗi khi đến giờ cơm, quỷ diện nhânsẽđemvài chậu bánh bao tới đổ vào. Sau khi bọn chúng cầm cây côn gỗ gõ ba cái lêntrênmiếng sắt treo ở cửa rồi, những người tế máu như bọn họ mới được phép chạy đến giành ăn. Đám quỷ diện nhân này nuôi bọn họ tựa như chăn heo.
Người ta chăn heo là vì ăn thịt, chịu khổmộtlầnđãđược giải thoát, mà bọn chúng nuôi “heo” là vì lấy máu, chỉ cần ngươi cònmộthơi thở, cứ vài ngày đềusẽbị lấy máu, cho đến khi ngươi c·h·ế·t. Nghe lão nhân bên trong Nhân S·ú·c Việnnói, ngươi có chếtthìthi thể của ngươi cũngsẽbị lợi dụng. Quái vật được nuôi trong khe sâu kia thích nhất là uống máu, trong thi thể vẫn cònmộtít máu chưa chảy hết ra ngoài, chỉ cần ném vào trong miệng quái vật kia, nhaimộtphát, khi phun ra bảo đảm chỉ còn lại đống xương khô.
Nếu cómộtngày nàng cũng trở thành như vậy, cònkhôngbằng chếtđi.
"Có."
Hai kẻ áp tải người đến tế máuđangđứngthìthầm bên bệ đá, hai tên quỷ diện nhân khác đứng tại hành lang cách đókhôngxađangđổ máu xuống khe dẫn,mộttên trong đó ngẩng đầu lênnói: "Hai người các ngươi muốn c·h·ế·t cũng đừng lôi kéo bọn ta theo, máukhôngthể ngừng, mauđibắt thêm người đến lấy máuđi."
Ngụy Bảo vội vàng khom ngườinói: "Tiểu nô ở đây."
Dưới ánh trăng yếu ớt, cả dãy núi giống nhưmộtcon dã thúđangnằm say ngủ, tiếng gào thét từng trận,yêuma quỷ quái đều ở trong đó. Tạimộtchỗ nào đó trong sơn động, xương trắng dày đặc chồng chất, từng mảng thịt vụn thối rữa nhung nhúc giòi,mộtcon rắn đen to lớn quấn từng vòng từng vòngtrênbộ xương trắng muốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi bí mật gọi Cố Viêm Sinh đến đây, trẫm có việc giao chohắn." Kiến Nguyên Đế che giấu bi thương, lưng hổ thẳng tắp, con ngươi kiên nghị mà sắc bén.
Mộ Khanh Hoàng hơi khựng lại, ngước mắt nhìn vào ánh mắt sắc bén c*̉a Kiến Nguyên Đế, mặt giãn ra,nhẹnhàng cười, "Giang sơn."
Ngụy Bảo lẳng lặng nghe, dĩ nhiên cũng nghe ra được chút manh mối, suy nghĩ của Thánh thượngđangnghiêng về phía Triều Dương quận chúa, đáng tiếc đứa bé ấyđãchết rồi. Nhớ lại nàng từngnóisẽphụng dưỡng ông tới già,thậtlà đứanhỏtốt đẹp biết bao...Đôi mắt Ngụy Bảo hơi ươn ướt.
"Phụ vương, Triều Dương quận chúa c·h·ế·t rồi." Mộ Cao Tố cười hì hì nhìn Yến vương, "Nhưng con b·ắ·t· ·c·ó·c Mộ Khanh Hoàng nuôi nhốt ở Nhân S·ú·c Viện, máu của nàng ta chắc chắn là ngon ngọt hơn đám dân đen kia nhiều, Kiến Huyết Thịnh nhất địnhsẽrất thích."
Mất máu quá nhiều còn có thể bị điên, giống như những người trong góc kiađangđào đất ăn, bứt tóc ăn, xé vải ăn.
Mộ Khanh Hoàng lắc lắc đầu, "Takhôngsao."
"Phải nghĩ biện pháp mở cánh cửa đó ra."
Chương 69: Kiến Huyết Thịnh (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc dù bữa nào cũng có bánh bao thịt để ăn, nhưng vẫnkhôngthể bù lại lượng máu bọn họ bị lấy mất. Sau lần thứ ba bị lấy máu, Mộ Khanh Hoàng cảm giácrõràng đầu óc mình bắt đầu ngưng trệ, người cũng từ từ đờ đẫn. Ánh mắt nàng nhìn sang lão nhân nằm bất động ở đối diện, những người ấy nằm xuống rồikhôngthấy đứng lên nữa, chỉ còn kéo dài hơi tàn,khôngquá vài ngàysẽchết.
"Ván cờ này các ngươi để ai là người đánh cờ?"
Yến Vươngđira, nhìn lướt qua Mộ Cao Tố, "đithôi, ra ngoàinói."
"Bảo đệ, trẫm nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy, Triều Dương c·h·ế·t rất là kỳ quặc, lúcđicon bé từngnóivới trẫm, nó và Lục Cửu rất tốt, mà nếuđãrất tốtthìvì sao nó còn lui tới với Lục Mạo. Nhớ lại lúc Triều Dươngđicónóinó và Lục Cửuđangđánhmộtván cờ, ta nghe giống như trong đó có ý muốn dụ rắn ra khỏi hang. Thái tử cũngnóivới trẫm, trước khi c·h·ế·t Triều Dương từng bị ám sát hai lần, mà Triều Dươngthìluôn khinh thường việcnóidối. Triều Dương cònnóivới thái tử, lão Ngũ muốn g·i·ế·t nó, trẫmkhôngtin Triều Dươngsẽtùy tiện vu oan người khác, nhưng lão Ngũ vẫn luônmộtlòng kính trọng thái tử, đối với trẫm cũng hiếu thuận..."
Yến Vương cười ngoan độc,mộttay siết cổ Mộ Cao Tố, "Ngươi ghét bỏ ta?"
"Cũng kể cả trẫm?"
"Máu ngừng chảy nhanh thế, hay là cắt thêmmộtđường?" Quỷ diện nhân canh giữ bên cạnh huơ con daonhỏdính máu trước mặt Mộ Khanh Hoàng, tay kia xoa xoa mặt nàng. Ánh mắt Mộ Khanh Hoàng rét lạnh, lách mình tránh ra. Ngọc Khinh vừa được bôi thuốc qua loa rồi bọc lại bằng vải xô nghe vậy lập tức vùng dậy chạy đến ôm eo Mộ Khanh Hoàng, đỡ nàng từtrênbệ đá xuống, hung hăng trừng tên quỷ diện nhân kiamộtcái.
Ngụy Bảo lặng lẽ tiến lên, "Bệ hạ, nên dùng bữa tối rồi."
Mộ Cao Tố đứng ở ngoài động, nhìn vào con rắn đen quấn mìnhtrênbộ xương kia,khôngdám vượt qua giới hạn.
Hàn khí từ lòng bàn chân chạy l*n đ*nh đầu, Mộ Cao Tố ho khan kịch liệtkhôngdám tránh né dù chỉmộtchút, toét miệng cười với Yến Vương.
Lúc đó, từ xa xa truyền đếnmộttiếng gầm rú thống khổ cực hạn, Mộ Cao Tố bịt kín lỗ tai mình,ẩnthân trong đám cỏ lau lay động, co rúm người run lẩy bẩy.
Hoàng hôn, ánh dương nhuộm khắp bầu trời.
"Giang sơn..." Kiến Nguyên Đế lẩm bẩm thở dài.
"Vâng."
Võ Nhị, Võ Tam, Võ Tứ cũng bị bắt tới đây tái mặt đến đỡ nàng, "Quận chúa."
"Vật gì?"
Mấy chủ tớ bọn họ ngồi tụm lại với nhau, trầm mặc yên lặng ăn ngấu nghiến. Lát sau, Mộ Khanh Hoàng thấp giọng, yếu ớtnói: "Chúng ta phải trốn thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Van các ngươi, đừng đụng vào quận chúa, các ngươi muốn máu hãy cắt của ta, cắt ta này, ta thay quận chúa." Ngọc Loan ôm bắp đùimộttên quỷ diện nhân(1) khóc lóc cầu xin.
"Ngoan." Yến Vương buông tay ra, vuốt vuốt cổ Mộ Cao Tố.
Chủ tớ ba người Mộ Khanh Hoàng sau đó bị ném trở về Nhân S·ú·c Viện.
"Vâng." Mộ Cao Tố cung kính lui về phía sau mấy bước, từ từ xoay người, càngđicàng nhanh. Khi ra khỏi tầm mắt Yến vương rồi, Mộ Cao Tố bỏ chạy thục mạng, chạy thẳng đến khihắnthấy con suối quen thuộc, đến mép nướchắnliền nhảy vào, dùng sức chà rửa mặt và cổ, hậnkhôngthể chà rách da ở hai chỗ này, vẻ mặt sợ hãi thê lương.
khôngbiết có bao nhiêu ngườiđãbị vắt kiệt máu ở đây, vết máu khô dính chặttrênbệ đá nghiêng nghiêng, dưới bệ đá làmộtcái khe dài, miệng kheâmu đen tối, bề ngang đủ chomộtngười bò vào, nhưng nàngkhôngdám chạy trốn từ chỗ này, bởi vì những người trong Nhân S·ú·c Việnnóirằng, từng có người thừa dịp lúc quỷ diện nhân kia lơi là, bò vào khe định chạy trốn, nhưng chẳng bao lâu sau người vừa bò vào ấyđãkhóc hô gọi cứu mạng, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đóthìkhôngcònmộttiếng động nào nữa. Người trong Nhân S·ú·c Viện truyền tai nhau rằng, trong khe sâu đóđangnuôimộtquái vật, mà những người như bọn họ chính là thức ăn của quái vật ấy.
- -
Yến Vương nhìn Mộ Cao Tố nở nụ cười, cười ha ha, "Ngươi làm việc bản vương vẫn rất yên tâm, chỉ là gan hơi bémộtchút, vềthìbảo Đạo Khư đưa thuốc cho ngươi, ngươi cũngkhôngcần sợ những thứ trùng xà kia nữa."
Kẻ kia giơ chân đá Ngọc Loanđi, ha ha cười quái dị, vươn tay túm cổ Mộ Khanh Hoàng ấn đếntrênbệ đá, "Quận chúa? Ở chỗ của bọn takhôngcó công chúa quận chúa, đến đây rồithìchỉ có người và s·ú·c· ·v·ậ·t."
"Nhưng làm sao để trốn đây?" Ngọc Loan nâng cổ tay Mộ Khanh Hoàng, nước mắt rơikhôngngừng.
"Phải chạy trốn ra ngoài, nhất định phải chạyđi..."rõràng ănkhôngnổi chỉ muốn ói ra, nhưng Mộ Khanh Hoàng vẫn cố gắng nhét từng miếng từng miếng vào bụng, ăn nhiềumộtchút, dưỡng ra nhiều máu hơn chút, cơ hội sống lại càng lớn.
"Dạ."
Mộ Cao Tố mặt sưng tím gật đầu.
Hang động trong ngọn núi này rất sâu, hai cha con rẽ qua nhiều ngóc ngách mới ra được.
(1) Quỷ diện nhân: Người đeo mặt nạ quỷ
Mộ Khanh Hoàng cũng có dự cảm ấy, theo bản năng sờ lên đầu, sờ đượcmộtnửathìchán nản buông tay xuống. Trâm ngọc càitrênđầuđãbị lấyđihết rồi,hiệnthời cả người nàng tóc tai bù xù nhưmộtcon quỷ cái dơ bẩn.
Cọ rửamộtlát, cảm giác hơi đau, Mộ Cao Tố vội vàng ngừng tay, người ướt nhẹp bò lên bờ.
Vì nuôi để lấy máu nên đám quỷ diện nhân vẫn luôn cung cấp đủ thức ăn cho bọn họ, mỗi bữa đều có bánh bao thịt.
mộtlát sau, bọn họ ôm màn thầu với bánh bao trở lại, vì cướp bóc nên vỏbánh bao đềuđãbị rách ra hết, nước nhân thịt chảy đầy khắp người bọn họ.
Dứt lời,mộtdao hạ xuống cắt vào cổ tay Mộ Khanh Hoàng, máu văng tung tóe, chảy dọc bệ đá nghiêng nghiêng vào trong khe dẫn, đau đớn khiến Mộ Khanh Hoàng nhíu mày. Máu càng chảy càng nhiều, mặt nàng cũng càng ngày càng tái nhợt.
"Lấy giang sơn làm bàn cờ, lấy tất cả con dân trong giang sơn làm quân cờ."
"Giang sơn."
Cái loại đau đó,khônghẳn là đauthật, chỉ làkhôngmuốn thấyhắnkhổ sở thương tâm. Nếuhắnthương tâm khổ sở, nàng càng cảm thấy thương tâm khổ sở hơn.
"Ở trước mặt Hoàng tổ phụ con cũngkhôngdámnóilời khi quân, con và Lục Cửu thực sự là tốt vô cùng. Vậy, hoàng tổ phụ, phụ thân, hai người có bằng lòng đứng ngoài quan sát con và Lục Cửu chơi ván cờ này haykhông?"
Đâyđãlà lần thứ ba các nàng bị lấy máu, mỗimộtlần như vậy các nàngsẽbị lôi khỏi cái nơi chen chúc chật kín hôi thối kiađitới đây, mà đây cũng là cơ hội duy nhất để trốn.
"không, ngài là người xem đánh cờ, là phán quan phán xét thắng thua."
trênbàn đá đặtmộtcỗ thi thể còn mới, đầu bị đập vỡ nát, đứng ở bên cạnh là hai nam nhân, trong đó cómộtngười ăn mặc như đạo sĩ,đangcầmmộtcây ngân châm dài chọc chọc vào thứ gì đó trong não, người còn lại yên tĩnh đứng nhìn, hai mắt sắc bén tựa như chim ưng.
"Dù gì cũng phải thửmộtchút,khôngthể cứ ngồi chờ c·h·ế·t như vậy." Ngọc Khinhnhỏgiọngnói, sau đó quay sang nhìn Mộ Khanh Hoàng: "Quận chúa, cái tên quỷ diện nhân vừa động tay động chân với người khi nãy, nô tỳ sợhắncó lòng xấu."
"Phần ghi chépđãbị thiêu hủy ấy có lẽ là mấu chốt."
"khôngcó người đánh cờ, chúng ta đều là quân cờ."
"Ngọc Loan, suỵt, giữ sứcđi."
Miếng sắt được gõ lên, ba nam nhân Võ Nhị đến đoạt thức ăn, bên trong Nhân S·ú·c Viện nuôi nhốt phần lớn đều là người già và trẻnhỏ, nhưng trước mặt thức ăn, sức tranh giành của tất cả bọn họ đều kinh người.
trênngười Yến Vương mang theo mùi thi thể hôi thối bị giótrênnúi thổi qua, thổi hết sang phía mũi Mộ Cao Tốđangđứng ở cuối gió, Mộ Cao Tố nín thởmộtchốc, lén lút lùi về saumộtbước.
Nhưng mà thịttrênthớt gỗ phải liều mạng cùng dao sắc như thế nào? (đọc tại Qidian-VP.com)
Võ Nhịnói: "Võ Đại chạy thoát rồi, hy vọnghắncó thể tìm được người cứu chúng ta, còn nếu muốn tự mình chạy trốnđira ngoài... khó."
"Bản vương biết, cửa đó chắc chắn phải mở."
- -
"Chậc, sợ quáđi, có tin trừng nữa ta móc mắt ngươi luôn haykhông."
Mộ Cao Tố lập tức sợ đến mức mặt trắng bệch như tờ giấy.
Bây giờtrênngười bọn họkhôngmộttấc sắt, người yếu sức tàn, hoàn toàn làmộtmiếng thịt nằm ngay ngắntrênthớt của người ta.
"Bảo đệ."
Ngụy Bảo khó xửnói: "Bệ hạ, ít nhiều gì ngài cũng dùngmộtchútđi, từ sau khi Triều Dương quận chúa rađingài liên tục như vậy, long thể sao có thể chịu được." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vậy bàn cờ này như thế nào?”
Chừa sức để còn cướp miếng ăn,khôngthể c·h·ế·t được, các nàng cũngkhôngthể c·h·ế·t, phải nghĩ biện pháp trốnđi.
Ngay khi ấy, ngoài động truyền tới tiếng kêu, "Phụ vương, con về rồi."
Mộ Cao Tố bị bóp cổ, cuống họng đau như kim châm.hắndùng sức lắc đầu, "không,khôngcó, phụ, vương, tha, mệnh."
Kiến Nguyên Đế đứng ở phía trước cửa sổ Càn Thanh Cung, cúi đầu xoay xoay nhẫn ngọctrênngón tay cái, thấm thoắt ánh sángđãmờ dần, màn đêm buông xuống, đèn hoa thắp lên.
"Vẫnkhôngđược?"
Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Ông nhớ tới giọngnóivà dáng điệu nụ cười của đứanhỏấy, nhưng ông chưa từng nghĩ tới, lầnnóichuyện ngày đó lại thành vĩnh biệt.
"Quận chúa,khôngthểkhôngphòng." Ngọc Loan lo lắngnói.
Tay Yến Vương mang theo mùi tanh hôi đưa đến mặt Mộ Cao Tố, "Nhi tử ngoan, phụ vương làm vậy đều vì muốn để chomộtnhà chúng ta có thể lên ngôi vị hoàng đế, đại ca ngươiđãbéo lại còn ngu, tương lai ta c·h·ế·t rồi, ngôi vị hoàng đế nàysẽlà của ngươi. Phụ tử chúng ta đồng tâm, ngôi vị hoàng đế đósẽnằm trong lòng bàn tay ngươi và ta, hiểu chưa?"
Kiến Nguyên Đế khoát tay áo, "Trẫmkhôngđói."
Thấy thế, Yến Vương cườimộttrận, nhưng ánh mắt lại rét lạnh vô cùng, "Cútđi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.