Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 71: Dao Trì tiên uyển
Nhưng vảy của đại hắc xà vô cùng cứng cáp, tên bắn lên người nóthậtchẳng khác nào nhưđanggãi ngứa.
Lỗ mũi Kim Nê phun ramộtluồng khí giận dữ, há mồm to nốc rượu.
Đại xà lắc đầumộtcái, chậm rãi cúi xuống, Mộ Khanh Hoàng đưa Ngọc Loan lên trước, Ngọc Loan hoảng sợ đến mức toàn thân lạnh run, bấu víu Mộ Khanh Hoàngkhôngthôi, “Quận chúa, quận chúa, em sợ.”
Đâu chỉkhôngchống đỡ nổi, có khả năngsẽnguy hiểm đến tánh mạng.
“Chẳng qua đó chỉ là để ta tự an ủi chính mình. Thế lực của Mộ Kiêu ở Hà Nam vô cùng rộng lớn, Tiểu Phượng Hoàng hẳn là con cờ của bọn họ. Nhưng takhôngthể để Tiểu Phượng Hoàng khi c·h·ế·t rồi cũngkhôngđược giải oan, các ngươi cần phải thay tađiđiều tra chuyện này chorõ.”
Mộ Cao Tố xoay người, cất được vài bướcthìdừng lại, đuôi mắt thầm liếc về phía Mộ Kiêuđangv**t v* hoa văn của Thanh Đồng, trong mắthắnchất chứa sáu phần sợ hãi, bốn phần cay độc.
Nhóm quỷ diện nhân bị dọa gần c·h·ế·t, lập tức giương cung bắn tên.
Nhóm quỷ diện nhân nhanh chóng rút lui, nhưng đại hắc xà cũng đuổi sát theo sau, miệng to như chậu máu vừa há miệng liền nuốt trọnmộtngười, màtrênđầu của con đại hắc mãng ấy dường như cómộtcon thúnhỏmàu trắng phản quang trong bóng đêm.
“Phảikhông?”
Tayđanglau trường đao khựng lạimộtchút, Lục Cửu hạ mi mắt lạnh lẽo,trênmặt đao phản chiếumộtđôi mắt phượng tĩnh mịch bỗng dung trở nên tuyệt tình tàn khốc, nhưng lạimộtlần nữa lau chùi mũi đao, thu lại tia ác ý trong đáy mắt: “âmCửu Chúc này là thủ hạ của Mộ Cao Tố, hẳn là lúc này Mộ Cao Tốđãbắt đầu hoài nghi rồi. Kim Nê, Hương Trần!”
Thủ lĩnh bọn quỷ diện nhân lập tức vẫy tay, “Rút lui về địa cung ở ngoài thành, mau mau mau!”
Trong phút chốc trong mắt cả hai đại nam nhân Kim Nê và Hương Trần đều bị ánh nước bao phủ, hai mắt Kim Nê đỏ ngầu, “bịch bịch”mộttiếng liền quỳ rạp xuống đất, “Thế tử gia, là nô tài có lỗi với người, lời này nô tàiđãmuốnnóitừ lâu nhưng mà, nhưng mà, nô tài lại vìmộtgian tế Sầm Tiểu Mạn mà vẫnkhôngthể vượt qua, tội nô đáng c·h·ế·t vạn lần.”
âmCửu Chúc cười cười quan sát Kim Nê, “Huynh đệ, ngươi nóng lắm sao, đổkhôngít mồ hôi đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Các ngươi lập tứcâmthầm hồi kinh, mau chóng điều tra nguyên nhân cái c·h·ế·t của Tiểu Phượng Hoàng.”
Kim Nêkhôngnóigì, chỉmộtmực uống rượu.
âmCửu Chúc cười ha hamộttiếng, “Thế nào, ngươi còn muốn giếthắnà? Ngươi cần phải hiểu, tiền đồ của ngươi đều đặt hết lên ngườihắnđấy. Nếu chỉ vì đàn bàthìkhôngđáng đâu.”
“Tiểu Hắc, mau cúi đầu xuống.” Mộ Khanh Hoàng hướng đầu của đại xà ởtrêncao mà gọi.
Kim Nê cũngkhônghỏi nữa, thuận theoâmCửu Chúc nốc rượu.
Chỉ chớp mắt bao phủ Nhân S·ú·c Viện là bầukhôngkhí lạnh ngắt như tờ, nhưng chỉ lát sau, tiếng thét hoảng sợ xen lẫn tiếng kêu thê lương, cùng lúc văng vẳng khắp viện.
âmCửu Chúc cản lại, hỏi tiếp: “Nhắc đến nữ nhân, ta bỗng nhớmộtchuyện. Chủ nhân ngươikhôngphải còn rất hận Triều Dương quận chúa sao, làm thế nào nghe tin nàng ta chếtthìhắnlại có vẻ thống khổ như vậy, đến cả tính tình cũng thay đổi?”
“Cứu, cứu bọn ta, cầu xin ngươi hãy cứu bọn ta.”mộtvài người già trẻnhỏcũng lết qua bên cạnh họ, ai oán khẩn cầu.
Lúc này ba người Võ Nhịđãleo lên đầu rắn ngồi rồi, Mộ Khanh Hoàng bèn giao Ngọc Loan cho bọnhắnvừa quay đầu ôm Ngọc Khinh. Lúc này Ngọc Khinh cũngđã“thânnhẹnhư yến” cả rồi.
“Có thuộc hạ!”
Kim Nê lẫn Hương Trần đều nghiêm cẩn đứng trước mặt Lục Cửu.
Đám người Ngọc Loan mặt cắtkhôngcòn giọt máu ôm nhau co rúm trongmộtcăn nhà lánhỏ, tĩnh lặng nghe tiếng thét hỗn loạn bên ngoài, trong mắt đều là vẻ c·h·ế·t lặng chờ c·h·ế·t. Nhưng đúng lúc nàymộtchiếc bóng che khuất ánh trăng nhảy bổ vào trong viện, mang theo tiếng “khè khè” ghê rợn. Ngọc Khinh nâng mí mắtđanghạ xuống, cả người tức khắc cứng lại, đồng tử trong mắt kịch liệt co rút, “Rắn, rắn …”
Bị pháthiệnrồi sao? Trong chớp mắt mồ hôi Kim Nêđãrơi đầy mặt.
“Đừng sợ.”
“Mộ Cao Tốđanghoài nghi ta rồi, takhôngthểđiđược. Nếu ta mà có động tĩnh, hoài nghi của Mộ Cao Tốsẽlập tức biến thành khẳng định, đến lúc đó tất cả chúng tasẽphải bỏ mạng ở Bắc Bình. Có thể thoát được người nàothìthoát, đây là mệnh lệnh!”
âmCửu Chúc lạinói: “Nhưng nội tình có chút khó hiểu nhỉ, ngươi thường theo bên người Lục Cửu mà lạikhôngthể nhìn ra manh mối gì. Lục Cửu và Triều Dương quận chúa trở mặt thành thù, người ngoài cuộc đều cho rằng là bởi vìmộtSầm Tiểu Mạn, thế nhưng thi thể Sầm Tiểu Mạn biến đâu rồi? Kim Nê, ngươinóixem chủ nhân ngươiđangmuốn làm gì?”
Trong mắtâmCửu Chúc rất nhanh lóe lên vài tia kì lạ, rồi thúc Kim Nê uống tiếp: “Lại lại đây, cùng uống rượu nào.”
Ngọc Loan liền ngẩng đầu nhìn, lập tức mở to hai mắt, theo bản năng thốt lên: “Chạy, chạy mau.”
Tay phải nàng huých Ngọc Loan.
Trong Nhân S·ú·c Viện, đám người tế máu khi nghe thấy động tĩnh bên phía đầu tường ngoài kia đều hoảng sợ co rúm người lại.
Dứt câu,hắnchắp tay ra phía sau, ung dung rờiđi.
Đầu rắn chậm rãi vươn lên trời cao mang theo đám người Mộ Khanh Hoàng rờiđi. Bên dưới những kẻ đáng thương đều điên cuồng vươn những cánh tay gầy trơ xương lên cao, thê lương ai oán hệt như những bộ xương khô bị chôn sống dưới địa ngụcđangkhôngngừng chui lên từ lòng đất. Mộ Khanh Hoàng toàn thân căng cứng, trong mắt tuy lộ vẻkhôngmuốn nhưng vẻ lạnh lùngtrênmặt vẫn tuyệtkhôngđổi sắc.
Beta: Diệp Nhược Giai (đọc tại Qidian-VP.com)
“Là giọng của quận chúa?” Ngọc Loan thần ngườimộtchút.
“Vâng.”
Thử đứng lên rồi lại bủn rủn ngã xuống, Ngọc Khinh suy sụp tinh thần ôm mặt, mang theo nức nở: “Cũng tốt, chúng ta cùng nhau xuống hầu hạ quận chúa.”
Ôm cây đợi thở à? Ai mà biếtsẽphải đợi tới khi nào? Hay để ta dụng kế dụ rắn ra khỏi hang giúp người nhỉ, phụ vương của ta?
Mộ Khanh Hoàng ôm chặt Ngọc Khinhmộtchút, cắn răngmộtcái, xoay cũngkhôngxoay đầu lại liền trực tiếp leo lên đầu rắn, “Tiểu Hắc,đimau!”
Trong lúc này,mộtđầu rắn to lớn bao trùm cả khoảng trời đêm bất chợt vươn vào trong viện,mộtchiếc bóng trắng từ phíatrênđầu rắn trượt xuống, “Ngọc Loan, Ngọc Khinh, Võ Nhị, Võ Tam, Võ Tứ! Các ngươiđangở đâu?”
Editor: La Thùy Dương
“Nhi tử cũngkhôngbiết.” Trong lòng Mộ Cao Tố cũng cảm thấy quái dị.
Nửa tháng trước, vàomộtbuổi khuya, quỷ diện nhânđangngủ gậttrêntháp canh bỗng dưng bịmộtloạt tiếng thét hỗn độn cùng tiếng đàn chim kêu quang quác baytrênbầu trời làm bừng tỉnh. Quỷ diện nhân lập tức nhoài người nhìn ra phía trước, liền thấy rừng cây chấn độngthậtkhôngkhác gì trời long đất lở, lập tức hoảng hốt khua chiêng gõ trống, vừa gõ vừa kêu to: “Thú tập kích, thú tập kích, bạch mao thú lại tới nữa rồi.”
Hai người cùng nâng cốcmộthồi, rốt cuộcâmCửu Chúc cũng lên tiếng trước: “nóigìthìnói, vẫn là chủ tử kia của ngươi thăng quan nhanh nhất, nghenóihiệntạiđãlà phó tướng?”
Kim Nê giả vờkhôngphục, “hắngọi Yến vươngmộttiếng biểucôphụ đấy, còn có thểkhôngnhanh chóng thăng quan hay sao?”
Hương Trần cũng khóc, “Thế tử gia, ngài cùngđivới chúng tađi.”
Bên trong sơn động ánh lửa sáng hừng hực,mộtcánh cửa lớn bằng đồng đen chống trời đạp đất, hùng vĩ khổng lồ, Yến vương đứng trước cánh cửa này trôngthậtkhôngkhác gìmộtloài kiến tầm thườngnhỏbé. Ông ta đưa tay v**t v* từng đường hoa văntrêncửa Thanh Đồng, ánh mắt nóng bỏng.
Diện tích của đầu rắnkhôngquá rộng để dung chứa cho nhiều người, chỉ cần hơi lơ là tứcsẽngã xuống dưới. Bọn Võ Nhị ba người bảo vệ chặt chặt chẽ mấy nữ nhân Mộ Khanh Hoàng ở bên trong, sáu người chật vật chen chúc trong cùngmộtchỗ.
“Mộ Khanh Hoàng, Bạch Mao thú! Tố nhi, ngươi đoán vì sao thú canh mộ kia lạikhôngăn Mộ Khanh Hoàng? Làm thế nàomộtnữ tử mảnh mai lưu lạc trong rừng lại có thể sống sót trong núi rừng sâu thẳm suốt nhiều ngày qua? Bạch Mao thú kia là loài thú có tốc độ nhanh, thần trí thông tuệ như người, thế mà lại chưa ăn Mộ Khanh Hoàng. Xem ra Mộ Khanh Hoàngđãđược Bạch Mao Thú kia coi trọng.”
Ngọc Khinh đè chặt timđangđangđập bình bịch trong ngực, “Quận chúa, quận chúa?!”
“Đừngnóinhảm, mau cút hết cho ta!” Dứt lời, Lục Cửu liền đứng lên, còn bồi thêmmộtcâu, “Các ngươi nhanh thúc ngựa hồi kinh tìm viện binh, tasẽkéo dài thời gian thêmmộtchút, chưa biết chừng các ngươi còn có thể cứu tamộtmạng. Nếu ta cùng theo các ngươithìcả ba chúng tasẽtiêu đời, nhưng các ngươiđitrướcthìchúng ta vẫn còn đường sống.”
“Đúng, muốnđicùngđi.” Hương Trần phụ họa.
“Đứng lên.” Cắm trường đao, Lục Cửu đá Kim Nêmộtphát, “Đừng có lề mề khóc lóc ỉ ôi nữa, mau cút! Nếu ngươithậtcảm thấy có lỗi với ta, vậythìhãy thay ta chiếu cố cha mẹ ta và Minh nhi của tađi.”
Kim Nê cười, nâng chén cạn vớiâmCửu Chúc, “Sao có thể chứ, có quên ai cũngkhôngthể quên huynh được.”
Mộ Khanh Hoàng ôm lấy Ngọc Loan trước,nóivới Ngọc Khinh: “Ta lập tức tới đón em.”
Nhưng các nàng vẫn ngồi yênmộtchỗ, nương tựa vào nhau, dù muốn cử động nhưng toàn thân lạikhôngcòn chút khí lực nào.
Ngọc Khinh gật đầu.
Hương Trần ngạc nhiên, “khôngphải ngàiđãnóiquận chúakhônghề c·h·ế·t sao?”
“Tỷkhôngđược nguyền rủa quận chúa, quận chúa nhất địnhkhôngchết. Quận chúa là quận chúa mà, như thế nàođinữa cũng là chất nữ ruột thịt của Yến vương. Nhất định là bọn chúngđãbắt quận chúa đến nơi khác rồi.” Ngọc Loan gàomộthơi xong liền thở hồng hộc.
Kim Nê siết chặt nắm đấm, bực tứcnói: “Thế tử gia, ngườiđangmuốn chống đỡ thay cho bọn ta có phảikhông?khôngđược, muốnđithìchúng ta cùngđi!”
âmCửu Chúc cười phá lên, vỗ bả vai Kim Nê, “Chủ tớ tình thâmđãnhiều năm, làm thế nào lại có thể nhanh chóng bị rạn nứt bởimộtngười ngoài như vậy được, ta hiểu mà.”
Ánh mắt Kim Nê chợt lóe, dí sát nhìnâmCửu Chúc, “Làm sao huynh biết chủ nhân ta vì Triều Dương quận chúa mà đau khổ, huynh thấy tận mắt sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Kim Nê vội vã gật đầu, kéo kéo lông cổ áo, “Hôm nay ra cửa thấy gió lớn nênđãkhoác lên chiếc áo lông.”
“Quận chúa, bọn emkhôngđứng dậy nổi.” Ngọc Loan khócnói.
“Phụ vương.”điđến trước mặt Mộ Kiêu, Mộ Cao Tố chắp tay hồi bẩm: “Trải qua chuyện bị thú tập kích lần này, theo như lời từ Nhân S·ú·c Việnthìbên tađãtổn thất sáu mươi tám người. Mà đám người tế máu chứng kiếnsựviệc đêm đóđãnói, Mộ Khanh Hoàng còn chưa c·h·ế·t, ả còn cứu thoát và mang bọn tì của ả trốnđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Kim Nê nghiến răng, lập tức dập đầu với Lục Cửu, ba tiếng “bộp bộp bộp” vang lênthậtto, “Thế tử gia, ngài chờ, nô nhất địnhsẽhồi kinh tìm viện binh.”
Lá khô vàng rụng,đãvào cuối thu để bắt đầu cho mùa đông sắp đến, người người ở trấn Hoa Cúc nơi vùng biên giới đều phải khoác áo lông khi ra ngoài đường. Tạimộtquán rượunhỏ,âmCửu Chúc đặt cánh tay lên vai Kim Nê, “Huynh đệ, ngươi được lắm! Chưa được bao lâuđãlên chức quản lý rồi, có thăng quan phát tàithìcũng đừng quên mất lão ca ta đấy.”
- -
Ngược lại bọn Võ Nhị là ba nam nhânthìsức còn lực còn, cùng dìu bọn họ đứng lên.
“Bọn em ở trong này!” Ngọc Loan kinh hỉ kêu to.
“Phải, phải, chủ nhân của ngươi còn là con nhà võ tướng, thânđãvốn mang quân tịch. Cho dùhắncó nhanh lên làm phó tướng,thìnào có kẻ nào dám hó hé nửa câu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Yến vương thong thả bước qua lại với hai tay chắp phía sau, bất thình lình cười xảo quyệt, “Bổn vương hồ đồ rồi, cửa Thanh Đồng mặc dùkhôngmở ra được, nhưng khẳng định vẫn cònmộtlối vào khác, mà lối vào đó chỉ có thú canh mộ mới biết. Thú canh mộkhôngmuốn gặp bổn vương nhưng lại muốn gặp Mộ Khanh Hoàng. Bổn vươngthậtkhôngtin nàng ta ngay cả hồi kinh cũngkhôngmuốn về, ngược lại chịu ở núi thâm sâu hoặc ở phía sau cửa Thanh Đồng làmmộtdã nhân. Mau phái người phong kín toàn bộ những tuyến đường thông từ kinh đô tới Bắc Bình, bổn vương muốn ôm cây đợi thỏ.”
Mộ Cao Tố từ xađitới, đập váo mắt chính là cánh cửa khổng lồ ấy. Mỗimộtlần trông thấy cửa Thanh Đồng là ngay lập tứcmộtloại cảm giác huyền bí vạn năm tang thương luôn mãnh liệt đập vào lồng ngựchắn, khiếnhắnkhôngnhịn được suy đoán, đằng sau cánh cửa này rốt cuộc là gì? Cóthậtsựlà Dao Trì tiên uyển như những chữ được khắctrêntấm biển bằng đá to lớn treotrêncửa Thanh Đồng haykhông? Hoặc là đúng như lời của phụ vươngđãnói, đằng sau cánh cửa chính là lối vào thông đến Tiên giới?
Đêm khuya yên tĩnh bịmộttrận huyên náo làm phá vỡ, đám quỷ diện nhânđangngủ bật người ngồi dậy, vội vội vàng vàngđilấy cung tiễn, đến khi bọn chúng hướng cung nhắm ra cửa phòngthìliền thấy đại hắc xà còn cao lớn hơn cả tháp canh đó lại đến nữa.khôngnhững thế, nó cònđanghá to cái miệng đỏ ngòm chẳng khác gì chậu máu của nó,mộtngụm nuốt chửng tên quỷ diện nhânđangkhua chiêngtrêntháp canh vào bụng.
Kim Nê đổ từng trận mồ hôi lạnh, cũng lập tức ra khỏi quán rượu.
“Cứu cứu bọn ta, xin hãy cứu bọn tađimà.”
Kim Nê đem chuyện vềâmCửu Chúc bẩm báo lại với Lục Cửu: “Thế tử gia, chỉ e, chỉ e rằng nếu bị bọn họ pháthiện, tình cảnh của chúng tasẽkhó mà chống đỡ nổi.”
Chương 71: Dao Trì tiên uyển
“Mau theo tađi.” Mộ Khanh Hoàng tìm được bọn Ngọc Loanthìnhất thời vui mừng lôi kéo cánh tay họ nhưng rốt cuộc, đổi lại chính làmộttrận đau lòng. Cánh tay vốn có thịt có da, bây giờ khi sờ vào tay chỉ cảm nhận được gầy trơ xương.
Khi trở lại quân doanhhắnliền vộiđigặp Lục Cửu. Lúc này Lục Cửuđanglau chùimộtthanh trường đao.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.