Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Ám sát Yến vương
Mộ Cao Tố lắc đầu,“Hồi trước ta cũng chỉ nghĩ đây chẳng qua làmộttruyền thuyết, nhưng từ khi pháthiệnra được địa cung nàythìsuy nghĩ của ta cũng đổi khác. Ngươi có biết bọn ta tìm được thứ gì trong đókhông? Là quặng phỉ thúy, mà đa số phỉ thúy trong mỏ quặng ấyđãđược dùng để điêu khắc thànhmộtcung điện, lầu quỳnh điện ngọc, đình đài lầu gác, tất cả đều giống y hệt với nơi mà bọn ta ở. Mà quặng phỉ thúy ấy lại được bảo vệ bằngmộtloại cây hút máu, bọn ta gọi nó là Kiến Huyết Thịnh, chỉ bị k*ch th*ch khi nhìn thấy máu, mỗi lần như vậy nósẽnở hoa. Kiến Huyết Thịnh, Kiến Huyết Thịnh, tên này là do ta đặt đấy.”
Đúng lúc này,âmCửu Chúc tiến vào, sắc mặt lo sợkhôngyên, ánh mắt mang theo sợ hãi, "Chủ tử, y, y, y..."
Trong địa lao ẩm ướt tối om, nơi chân tường bám rêu xanh dày đặc, ngọn nến treotrênvách tường phát ra ánh sáng le lói mờ ảo, chiếu lên bóng dáng Lục Cửu bị tróitrênmộtcái giá cao cao, thân hình lặng imkhôngnhúc nhích.
Bữa tiệc này được tổ chức tại cung điện mà Yến vương thường dùng để tiếp đãi khách khứa. Khi các vị tướng quânđãyên vị, đàn sáo kèn trống bắt đầu vang lên, đám vũ cơ nhịp nhàng nhảy múa, tạo nên cảnh thái bình an vui.
Thấy Lục Cửu nhăn chặt hàng lông mày vẻkhônghiểu, Mộ Cao Tố ghét bỏ cười nhạonói: "Ngươikhôngbiết Thần Long Đế là ai, đúngkhông?"
“Được, đến đây!” Yến vương cũng xuất thân từ quân đội, tính cách hào sảng, lập tức đáp ứng. Nhưng chỉ trong tích tắc, Lục Cửuđã hành động, tay cầm chén rượu bất chợt hắt thẳng vào mặt Yến vương, tay kiathìrút từ trong tay áo ramộtthanh chủy thủ bén nhọn. Chén rượu loảng xoảng rơitrênmặt đất, thừa dịp Yến vương theo bản năng né chén rượu ấy, Lục Cửu dùngmộttay giữ chặt lấy gáy Yến vương, tay còn lại cầm chủy thủ đâm mạnh vào ngay tim Yến vương.
âmCửu Chúcliềnnhỏgiọngnóivài câu bên tai Mộ Cao Tố,khôngbiếtnóigì mà sắc mặt Mộ Cao Tố lập tức biến đổi, trắng bệch như tờ giấy.
Mộ Cao Tố dạomộtvòng quanh Lục Cửu, “Thựcsựngươikhôngtò mò vì sao ta khen ngươi là làm khá lắm à?”
"Tiểu Phượng Hoàngkhôngchết?" Lục Cửu khàn giọng hỏi lại, cố gắng đè nén nỗi kích động, “Nhưng, nhưng Thánh thượngđã tổ chức tang lễ cho nàng rồi mà?”
Trước đóhắncũngkhôngtin lời của Mộ Cao Tố, từng lệnh cho Hương Trần về kinh thăm dò, cuối cùng nhận được tin tức là Tiểu Phượng Hoàngđãđược mai táng tại cổng Cảnh Lăng, cho dùhắncókhôngchịu thừa nhận đến thế nàothìcũngkhôngkhỏi c·h·ế·t lòng.
Lục Cửu nhìn máu tươi tuôn ra ồ ạt từ ngực Mộ Kiêu, gánh nặngtrênlưng như thoắt cái biến mắt, thoải mái cười, "G·i·ế·t ngươi rồi, tất cả đềusẽổn.”
nóixong lại nhìn chằm chằm Lục Cửu, "Giảihắnvào địa lao."
Tiểu Phượng Hoàng, nếu sớm biết rằng nàngkhôngthích nam nhikhôngcó bản lĩnh,thìkiếp sau gặp lại ta nhất địnhsẽhọc hành chothậttốt, ngày ngày chăm chỉ, như vậythìchúng tasẽkhôngbỏ lỡ nhau nữa.
Nhưng bỗng nhiên, Yến vương vung tay đánh Lục Cửumộtchưởng, ngay sau đó đám tướng quân đằng sauđãùa lên chế trụhắn.
Mộ Cao Tố nhìn Lục Cửuđangkinh ngạc: “Ngươi cũng bị khiếp sợ, đúngkhông? Khởi tử hồi sinh, liệu đây có phải là thuật khởi tử hồi sinhkhông? Phụ vương ta nghĩ vậy đấy, cho nên ông lại càng thêm hưng phấn, mặc kệ phải trả bao nhiêu cái giá cũng vẫnmộtlòng muốn vào được địa cung. Ông mang theo Đạo Khư tựđivào đó, sau khi vào pháthiệnra được cái gìthìtakhôngbiết, ta chỉ biết là ông bắt đầu nảy ra dã tâm đoạt vị. Nếu trước kia dã tâm của ông chỉ nhưng những vì sao chợt lóe chợt tắt trong đầu,thìtừ sau khi ra khỏi địa cung ấy, nó nhưmộtngọn lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, quyết tâm muốn đoạt được.
Sau đó,hắnxoay người đỡ Yến vương dậy, bi thươngnói: "Phụ vương, ngài sao rồi?”
Yến vương cười tán dương: "Lần này có thể đánh lùi Bắc Nguyên, công lớn nhất vẫn thuộc về Lục phó tướng đây. Quả đúng là hổ phụ vô khuyển tử.”
Từâmgiọng cho đến vẻ mặt đều thểhiệnvẻ cực kỳ khiếp sợ.
Lục Cửuphunmộtngụm nước miếng về phía Mộ Cao Tố, kiềm chếsựcăm hận,nói: “Ngươiđãlàm gì Tiểu Phượng Hoàng?!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi bước vào mùa đông, bông tuyết mỏng manh như tơ liễu, bay phất phơ rớt lên mi mắt Lục Cửu, dínhtrênhàng lông mi dày đậm củahắn, khiến cho khuôn mặt như ngọc củahắnvừa toát lên vẻ tuyệt diễm của hoa mai, lại vừa có vẻ rét lạnh của băng sơn ngàn năm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tất cả những chuyện vừa rồi chỉ xảy ra chớp nhoáng, ngoại trừ Mộ Cao Tốthì những người còn lại đềukhôngkịp có phản ứng gì.
Thấy bộ dáng như c·h·ế·t rồi của Lục Cửu, Mộ Cao Tố im lặng, tự hỏi tự trả lời, “Vì ta cũng muốn Mộ Kiêu c·h·ế·t. Hôm đó khi thấy ngươi vì nhận được tin Mộ Khanh Hoàngđãchết mà đau đếnkhôngmuốn sống nữa,thìtađãbắt đầu hoài nghi rồi.thậtkhôngngờ lúc ta choâmCửu Chúc ra thử ngươi, ngươi lại rút lui, hơn nữa còn thuận theo ý ta g**t ch*t Mộ Kiêu. Lục Cửu à, ta thực lòng muốn cảm ơn ngươi vìđãg**t ch*t con quỷ ấy. Hay là thế này, nể mặt ngươiđãtrừ khử Mộ Kiêu, ta đâysẽnóicho ngươi biếtmộttin tốt. Mộ Khanh Hoàngkhôngchết."
“thìmuốn lấy ngươi ra để dụ Mộ Khanh Hoàng đó, đồ ngu.” Mộ Cao Tốbày ra tư thế củamộtkẻ thắng cuộc, đứng cạnh Lục Cửu, thầmthìvào taihắn, “mộtkhi Mộ Kiêu c·h·ế·t, Bắc Bìnhsẽthuộc về ta. Ta đợi ngày nàyđãlâu lắm rồi, hôm nay ta rất cao hứng,khôngnóira hếtthìkhôngthấy vui, ha ha..."
“Nhưng lại bị bắt nữa rồi.”
Tiểu Phượng Hoàng, nàng phải đợi ta ở cầu Nại Hàđấy.
Lục Cửu bỗng dưng mở mắt ra, ánh mắt trầm tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Cao Tố xoa xoa mặt Lục Cửu, vui vẻ cười, “Ồ, sống lại rồi đấy à, tathậtkhôngmuốn phải đối diện với khuôn mặt cá c·h·ế·t của ngươi tí nào.”
Yến vương lấy tay quẹtmộtít máutrênngực mình cho vào miệng nếm thử,trênmôi y lập tức bị vấy máu, màu đỏ tươi quỷ dị ấy khiến y trông càng thêm uy nghiêm ngoan độc, đồng thời cũngđãphân tánsựchú ý của mọi người,khôngmộtai thấy đượcsựbiến hóa kỳ lạ trong màu mắt của y, “Ngươi giỏi lắm.”
Vị tướng quân trẻ tuổi ngồi sau tấm mành ấyđãlàm cho trái tim của bao thiếu nữ e ấp trong tửu lâutrênđường phải đập rộn ràng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Cao Tố ngồi ngay cạnh Lục Cửu, nhìn khuôn mặtkhôngcó biểu cảm củahắn, Mộ Cao Tố nâng chén kính mời, "Lục tướng quân, thỉnh."
Lục Cửu cắn răngnói: "Cho nên các ngươi táng tận thiên lươngđilấy máu của Tiểu Phượng Hoàng!”
Mộ Cao Tố đến gần Lục Cửu, ghé sát vào mặthắn, quan sátmộthồi rồi híp mắt cườinói: “Lục Cửu, làm khá lắm.”
Lúc bấy giờ, Lục Cửuđãđiđến trước chỗ ngồi của Yến vương, nâng chénnói: “Ta kính vương giamộtly."
Yến vương th* d*c nắm lấy tay Mộ Cao Tố, "khôngcần đại phu, tìm Đạo Khư đến đây, đỡ ta vào phòng, mau!”
Lục Cửu tiến vào Yến vương phủ, tuykhôngcòn nhìn thấy bóng lưng cao lớn ấy nữa, nhưng dung mạo như thiên tiên củahắnvẫn quanh quẩn trong tâm trí các nàng.
Tiểu Phượng Hoàng, ta báo thù cho nàng rồi.
Vì vừa đâm liên tục hai nhát vào tim Mộ Kiêu,nên Lục Cửu nắm chắc rằng y nhất địnhsẽchết, liền nhe hàm răng trắng tinh nởmộtnụ cườithậttươi, "Đa tạ vương gia khen ngợi."
Lục Cửu vừa thấy vẻ mặt này của Mộ Cao Tố, chẳng biết tại sao trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu đập mạnh.
“Đừng cáu đừng cáu, cáu gắt hại thân.khôngphải là nàng ta trốnđirồi à,khôngnhững tự mình trốnđiđược mà còn quay về cứu đám bộc tỳ của nàng ta nữa. Mà mỏ quặng phỉ thúy kia cũngkhôngtính là gì, bọn ta hao phí bao nhiêu năm ròng chỉ nhằm mở ra địa cung ấy, trong đó tài bảo vô số, nhưng cũng chứa bao nhiêu kịch độc, nhóm binh lính vào từng đợt lại c·h·ế·t từng đợt, nhưng sau khi rữa nát rồithìlại sống lại, vừa gặp người lập tức xông lên cắn xé, mà những nạn nhân bị cắn xé ấy...sẽbiến thành xác sống.”
Cuối cùng địa cung cũngđãđược dọn hết, nhưng sau đó bọn ta mới pháthiệnra được, đó mới chỉ là ngoại thành của địa cung mà thôi, còn nội thànhthìđãbịmộtcánh cửa khổng lồ bằng đồng xanh bảo vệ vững chắc, bọn tađãdùng hết mọi biện pháp mà vẫnkhôngthể mở cánh cửa ấy ra. Với lại, trong quá trình dọn dẹp địa cung, bọn tađãbị thú tập kích nhiều lần, hao tổn vô số binh lính, mà chỉ huy con thú đó tập kích lính phe ta chính là con thú canh mộđãcứu Mộ Khanh Hoàngđi, cơ trí như người.”
Thưởng thức cảnh tâm trí của Lục Cửu bị mình chi phối, theo từng lờinóicủa mình mà lên thiên đường xuống địa ngục, Mộ Cao Tố cười sáng lạn, “Nhưng cuối cùngđãđượcmộtcon thú canh mộ cứuđirồi. À, bây giờ mớinóiđến trọng điểm đây, thú canh mộ là cái quỷ gì, nhất định ngươi rất muốn hỏi câu này đúngkhông? Vậy ta đây liền mở lòng từ bi trả lời cho ngươi biết. Từ cách đây rất lâu rất lâu rồi, ở dãy núi Phù Vân tại Bắc Bình này, cómộtđịa cung được pháthiệnra. Sau khi trải qua nhiều năm khảo cứu, bọn ta mới biết được, địa cung ấy chính là lăng tẩm của Thần Long Đế và hoàng hậu của ngài.”
Tuy bị mắng như thế nhưng Mộ Cao Tố cũngkhônggiận, trông thấy Lục Cửu nhưmộtcon hổ bị tróithìcảm thấy sảng khoái vô cùng, “Đừng nóng thế chứ, ta còn chưanóixong mà. Phảinóirằng, đường muội này của ta cũng sắt đá quá, gan lại còn lớn nữa, dám xé tơ bạc trong áo se thànhmộtsợi dây mảnh siết cổ gã ta, ấy thế mà cũng may mắn trốn thoát.”
“Trốnthìtốt, trốnthìtốt.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Cao Tố khá là đắc ýnóitiếp, “Cây này cực lì, lửa đốtkhôngsợ, ham thích duy nhất là máu. Mỗi lần chúng nó uống máu xong rồi, bọn ta mới có đượcmộtcanh giờ tiến vào khai thác.”
“Sao ngươi phớt lờ ta thế? Nếu ngươinóivài lời xuôi tai, biết đâu tasẽmềm lòng mà tha cho ngươi.”
Chương 72: Ám sát Yến vương
Tâm trí bị chấn động kịch liệt, Lục Cửu cắn răng đến mức gần như chảy máu, "Mộ Cao Tố, ngươi cmn c·h·ế·t với ta!”
Thấy Lục Cửuđãuống cạn chén rượu, Mộ Cao Tố nởmộtnụ cười thần bí, mà Yến vương ngồi ngay chủ vị cũng cười, từ ái nhìn Lục Cửu, trong đôi mắt còn lấp lánh ánh sáng, nụ cười ấy trôngthậtlòng biết bao nhiêu.
Lục Cửu trừng to mắt.
"Ngươi đáng c·h·ế·t." Lục Cửunhẹnhàngnóimộtcâu, thừa dịp Mộ Cao Tố chuẩn bị xông lên đánh mình, Lục Cửu lại đâm Yến vương thêmmộtnhát.
Vìđãđánh lùi được binh lính Bắc Nguyên, nên hôm nay Yến vương tổ chứcmộtbữa tiệc mừng công cho các tướng quân.
"Ngươi!" Lục Cửu cực kỳ giận dữ,cũng đau đớn khôn cùng, “Ngươi cmnnóihếtmộtlầnthìsẽchết à?!”
Edit: Diệp Nhược Giai
“Có gì đâu, chỉ xin nàng ta tí máu thôi mà. Ta rất là công bằng, đối xử với mọi người đều như nhau, chứkhôngcó vì nàng ta là đường muội của ta mà thiên vị đâu nhé. Những người tế máu khácmộtngày bị lấy máu bao lần,thìnàng ta cũng bị lấy bấy nhiêu. Mà vì nàng ta có tướng mạo đẹp, thân phận lại quý trọng, nên suýt còn bị người ta “ăn” mất đấy.”
- --
“Đừngnóivới ta rằng Thần Long Đế này chính là vị hoàng đếđãmọc cánh thành tiên đấy chứ.” Lục Cửu nhìn Mộ Cao Tố nhưđangnhìnmộtkẻ ngốc, “Đây chẳng qua là truyền thuyết mà thôi, khi còn bé cha tađãtừng kể cho ta nghe, ta biết rõtriều Đại Tề trước triều Đại Dận từng cómộtThần Long Đế,Thần Long phục hưng, tạo nênmộtthời Thần Long thịnh thế. Nhưng những câu chuyện về việc Thần Long Đế mọc cánh thành tiên, có khả năng thông thiên triệt địa, biết thuật khởi tử hồi sinh gì gì đó, đều chỉ do dân gian thêu dệt nên thôi.”
Lục Cửu nghe xong, cuối cùng nhìn Mộ Cao Tố, "Ngươinóirõcho ta biết những thứ này là muốn làm gì?”
Lục Cửu mở mắt ra, đôi mắtcôquạnhkhôngsức sống lướt qua khuôn mặt tươi cười của Mộ Cao Tố rồi lại nhắm lại.
Lục Cửu tiện tay nâng chén rượu lên, uốngmộthơi cạn sạch.
Tình thế thay đổi, Lục Cửu xoay cổ tay, hướng con dao về phía ngực mình toan tự sát, nhưng lại bị Mộ Cao Tố đưa tay bổ ngang, đập vào cổ tayhắn. Thanh chủy thủ rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, Mộ Cao Tố tát Lục Cửumộtcái, nghiến răng nghiến lợinói: "Muốn c·h·ế·t à,khôngcó cửa đâu!"
Lục Cửu giơ cao chén rượu kính Yến vương, chậm rãi đứng dậyđiđến gần chỗ y, nơi khóe miệng cong lênmộtđường vòng cung nhènhẹkhiến người ta chợt thấy thoải mái dễ chịu. Nụ cười này củahắntựa như bông mai đầu tiên nở rộ khi tuyết vừa tan, khiến người ta phải kinh diễm ca thán.
sựim lặng đầy c·h·ế·t chóc bao trùm cả đại điện, chỉmộtthoáng sau, đám vũ cơ bắt đầu bỏ chạy tán loạn, nhóm tướng quân ùa tới cứu giá, Mộ Cao Tố hành động nhanh nhất,hắnhét lớnmộttiếng xông lên, "Lục Cửu, ngươi làm gì đấy?!"
Mộ Cao Tố lập tức làm theo.
Thấyhắnnhư thế, Mộ Cao Tố cười to, "Lục Cửu Lục Cửu, ngươi đối với Mộ Khanh Hoàng quả thực làyêuđến tận xương rồi."
Nhưng Lục Cửu vẫnkhônghợp tác.
Tuytrênmặt tỏ vẻ bi thương lo lắng, nhưng tim Mộ Cao Tốthìlạiđanghứng khởi đập loạn.hắnnhìn thấy rấtrõ, hai nhát dao vừa rồi đều đâm thẳng vào tim, phụ vương nhất địnhkhôngthể qua khỏi, nhưng ngoài miệngthìvẫn sốt ruột kêu gào: “Mauđitìm đại phu! Mauđitìm đại phu!”
Tuyết rơi.
Vẻ mặt của Mộ Cao Tố vẫn vững như núi Thái Sơn, hứng thú dạt dào, “Đến lúc này rồi chúng ta còn phải sợ gì nữa, cứnói.”
“Ngươiđãlàm gì nàng?!” Lục Cửu nhe răng giận dữ trừng Mộ Cao Tố.
“Đúng, nàng takhôngchết. Lúc ở Hà Nam tađãtráo người, để kẻ khác c·h·ế·t cháy cùng với Lục Mạo, còn nàng ta và đám nô tỳ của nàng tathìđãbị ta mang về Bắc Bình. À đúng rồi, con muỗi dù bé cũng vẫn là thịt, takhôngmuốn lãng phí bất kỳmộtgiọt máu nào, vì vậy tađãquẳng nàng ta vào trong Nhân S·ú·c Viện rồi. Mà ngươi có biết Nhân S·ú·c Viện là gìkhông?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.