Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 78: Không kịp (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Không kịp (1)


(1) Kim hương cầu: Quả cầu đựng hương.

Lúc bấy giờ Minh nhi cũngđãngừng khóc, được Lục Cửu ôm, đôi mắt ngập nước trong veo nhìn ngó lung tung, bàn tay be bé siết thành quả đấm nhonhỏngậm trong miệng m*t, Lục Cửu nhìn mà tâm cũng hóa thành nước, lúc này Minh nhi mà muốn bất cứ thứ gì, cho dù là saotrêntrờithìhắncũngsẽliều mạng tìm về. Lục Cửukhôngkhỏi cảm kháinói: “Tađãhiểu vì sao cha ta có thể dễ dàng tha thứ cho ta như vậy.”

“Đâykhôngphải là chuyện tốt sao, dù sao bốn nha hoàn này của nàng cũng đâu muốn rời xa nàng, còn bốn tên hầu kia của ta cũng lớn lên cùng ta từ bé, cũngkhôngmuốn xa ta. Yên tâmđi, tiền đồ của bọn họ sau nàykhôngtệ đâu.”

Nhìn theo cái mông trắng muốt lắc lắc lắc lắcđira ngoài của Cửu Ngự, Lục Cửu cườinói: “Nàngnóichuyện với nó nó hiểu được à?”

Lục Cửu ôm Mộ Khanh Hoàng vân vê v**t v*, hậnkhôngthể lăn hai vòngtrênđất, cười hì hìnói: “Tiểu Phượng Hoàng của ta, của ta của ta của ta!”

Lục Cửu lơ đãng đồng ý.

“Cònkhôngphải à, nhờ ôm nàng nhiều nên luyện thành đấy.” Gương mặt tuấn tú kề sát vào,mộtnụ hôn nóng cháy bất chợt rơi lên mặt, Mộ Khanh Hoàng đỏ mặt tim đập thình thịch, ngắm gương mặt củahắnnhưkhôngbao giờ ngắm đủ.

“thậtkhông!” Lục Cửu chọc chọc lên cái cằm đầy đặn của Minh nhi, "Con trai ngoan, gọi chamộttiếng xem nào.”

Thấy Minh nhi đãchìm vào giấc ngủ say, Khanh Hoàng ngápmộtcái, ôm Minh nhi nghiêng người gối lên gối đầu, cũng buồn ngủ,nói: “Ta ngủmộtlát, chàng đừng phá ta đấy. Phá tathìcũngkhôngnghiêm trọng lắm, nhưng nếu phá quá làm cho Minh nhi tỉnhthìđể xem ta có để yên cho chàng haykhông.”

Lục Cửu khinh thường liếc Lục Cảnh, ánh mắt lạnh lùng, "Trưởng bốiđãqua đời, đáng lẽ phải phân nhà ở riêng từ lâu rồi, Tam thúc cứ mải dựa dẫm vào Hầu phủ như thếthìthậtkhôngcó ý nghĩa gì cả, thúcđãkhôngchịu chủ động rờiđi, ta đây đành phải “thỉnh” thúcđi. Tam thúc, rồi thúcsẽcảm tạ ta vì hôm nayđã“thỉnh” thúcđiđấy.”

Chương 78: Không kịp (1)

Da mặt Lục Cửu dày như tường thành, hoàn toànkhôngbiến sắc, ngược lại cònnóiđầy vẻ chính nghĩa: “Còn cười nữa tasẽgả các ngươiđihết đấy.”

Vừanóinàng vừađiđến xem Minh nhi, thấy békhôngbị dọa nữathìlại quay sang nhìn Lục Cửuđangôm bé, cười trêu: “khôngngờ chàng làm cha cũng biết cách bế con nít phết đấy.”

Vừa dứt lời, Cửu Ngựđãngậmmộtthứ gì đó trong miệng chạy vào, đằng sau là Ngọc Châuđangôm c·h·ó.

Rốt cuộc kim hương cầu cũngđãlại quay vềtrêncổ mình, Cửu Ngự khoan khoái nghiêng đầu "meo meo" hai tiếng.

"đichơiđi,khôngđược bắt nạt Tây Thi, biết chưa?”

“Ừ đuổi rồi, sau này Lục Cảnhsẽphải cảm tạ ta vì hôm nayđãđuổi bọn họđi, nếukhông, sống trong cùngmộtphủ, ngẩng đầukhônggặp cúi đầu gặp, biết đâu chừngmộtngày nào đó takhôngkiềm được mà giếthắnmất.” Trong chớp mắt, sát khí ngùn ngụt bao quanh người Lục Cửu, nhưng chẳng mấy chốcđãtanđi.hắnnghiêng người nằmtrêngối dựa,mộtchân chống lên, chân còn lại buôn xuống đất, lắc qua lắc lại, cười ngây ngôvui sướng nhìn chằm chằm Mộ Khanh Hoàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Khanh Hoàng trấn an xoanhẹlên lưnghắn, "Hình như Cửu Ngựđangkêu.”

“Lục Cửu, khi nãy bé gọi ta là mẹ đó.” Mộ Khanh Hoàng kích động khoác tay lên cánh tay Lục Cửu.

Đôi đồng tử đen láy như hột nhãn của Minh nhi chuyển qua nhìn Lục Cửu, sau đó lại đột nhiên phun nước bọt phì phì, chọc cho Mộ Khanh Hoàng phá ra cười.

Ngọc Khê xen vàonói: "Quận chúa thươngbọn nô tỳ, trả khế ước bán thân lại cho bọn nô tỳ, còn đồng ý rằng sau khi về nhà lập gia đình rồi vẫn có thể quay lại đây.”

Cửu Ngự vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay Mộ Khanh Hoàng, thả thứ mà nó vẫn ngậm trong miệng vào tay Mộ Khanh Hoàng, trông thứ này có vẻ giống kim hương cầu(1), sau đó uất ức kêu meo meo.

“Vĩnh viễn cũngkhôngđủ." Lục Cửu kề trán lên trán Mộ Khanh Hoàng, ôm nàngthậtchặt, ôm trọn nàng trong vòng tay mình thươngyêu.

Mộ Khanh Hoàngkhôngcòn gì đểnói,nhẹgiọng cười mắng, "Vô lại."


“Đuổiđirồi đấy à?” Mộ Khanh Hoàng thả Minh nhi lên sập, vỗ nhènhẹtừng cáimột, vừa dỗ bé ngủ vừanhỏgiọng hỏi han.

“Suỵt.” Lục Cửu ngược lại chê Mộ Khanh Hoàng lớn tiếng, "Nàng đừng lên tiếng." (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai má nóng hổi, Mộ Khanh Hoàng vội vàng bịt miệnghắn, “khôngđượcnóinữa.”

Lục Cửu thỏa mãn thở dài.

Ngọc Khê chỉ xem đây làmộtchuyện đùa, còn Ngọc Khinh lại nghiêm túc suy tư.

“Nhìn Tiểu Phượng Hoàng của ta, Tiểu Phượng Hoàng của ta.” Lục Cửu vươn tay ra v**t v* mu bàn tay nàng, vuốt rấtnhẹ. Mộ Khanh Hoàng cảm thấy hơi nhột, liền đánhhắnmộtcái, trừnghắn,nói: “Ban ngày ban mặt,khôngđược làm loạn.”

"Suỵt!" Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu nhìn Minh nhiđangngủ bên cạnhmộtcái, thấy bé vẫnđangsay giấc mới nằm xuống lại, "Chàngnhỏgiọng chút."

Mộ Khanh Hoàng chọc lên mi tâm củahắnmộtcái, cườinói: "Minh nhi mới bao tuổi đâu, sao ta dạy được? Ta thấy chàng muốn lừa tathìcó.”

Mộ Khanh Hoàng cười khẽ, “Nào có phải chỉ là dễ dàng tha thứ, mà cha sủng chàng sủng đến mức vô pháp vô thiên. Nhưng sau này chàngkhôngđược dung túng Minh nhi giống vậy, con traikhôngthể quáyêuchiều.”

Lục Cảnh đứng ở bên ngoài tức gần c·h·ế·t.

Mộ Khanh Hoàng "hừ"mộttiếng, liếc mắt nhìn Lục Cửu, “Tất cả nha hoàn của ta đều phải gả hết cho hầu cận của chàng à?”

Mộ Khanh Hoàng nhịnkhôngđược bật cười,đưa tay điểmnhẹlên bờ môi đỏ tươi củahắn: “Có phải là có rất nhiềucônương từng ngắm trộm chàngkhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Khanh Hoàng cắn môi trừnghắn, túm lấy lỗ taihắn,nhỏgiọngnói: “Đừng có chạm vào ta, đêm qua lăn lộn cả đêm còn chưa đủ à.”

Ngọc Châu tức giận thở phì phì, chỉ vào Cửu Ngự vừa nhảy lên sập tựa người vào Mộ Khanh Hoàng, “Cửu Ngự cào đấy.”

Lục Cửu đặt tay Mộ Khanh Hoàng lên tim mình, vô cùng vui sướng, ghé vào tai Mộ Khanh Hoàngnóinhỏ: “Ta thích nhất là được x** n*n Tiểu Phượng Hoàng, hòa tan nàng vào trong xương tủy mình, chếtđisống lại, sống lại chếtđi."

Mộ Khanh Hoàng bịhắnnhìn đến mức đỏ mặt, liếchắnmộtcái, "Nhìn gì chứ.”

Mộ Khanh Hoàng bừng tỉnh, vừa mở mắtđãthấy miệng mình bị hôn, nàng tức giận nệnhắnhai cái.

nóiđoạn, nàng kéo tócmình lại.

Mộ Khanh Hoàng bảo Ngọc Khêđitìmmộtchuỗi ngọc đến, Mộ Khanh Hoàng móc kim hương cầu vào giữa chuỗi ngọc, sau đó đeo vào cổ cho Cửu Ngự, xoa xoa đầu nó, hỏi: “Sao,đãhài lòng chưa?”

“Chỉ sờ sờ tay vợ ta chút thôi mà...” Lục Cửu buồn tủi chớp chớp đôi mắt phượng. Khi đối diện với Lục Cảnh, ánh mắt ấy rét lạnh đến mức nàothìlúc này, khi đối mặt với Tiểu Phượng Hoàng củahắn, đôi mắt ấy lại như củamộtđứa trẻ vô tội thuần khiết nhất.

Lục Cửu “hừ”mộttiếng,khôngđùa với con trai nữa mà xoay sang quấnmộtlọn tóc đen rủ xuống trước ngực Mộ Khanh Hoàng, giả bộ cả giậnnói: "nói, có phải nàng dạykhông?”

“Trời ơi, Tiểu Phượng Hoàng nàng nghĩđiđâu vậy ~ Xấu quáđi~”

Mộ Khanh Hoàng bật cười, "Mau ôm Tây Thi xuống băng bó vết thươngđi, Cửu Ngự là ân nhân cứu mạng của ta, các ngươikhôngđược phép thiên vị Tây Thi."

Lục Cửu vội vàng ôm con đứng dậy dỗ, Mộ Khanh Hoàngthìôm Cửu Ngự vào lòng trấn an, "Đừng kêu, đừng sợ, tasẽkhôngtrách ngươi đâu, ngươi xem ngươi dọa Minh nhi rồi kìa.”

Đúng lúc này, trong sân truyền đến tiếng mèo kêu c·h·ó sủa cùng tiếng nha hoàn quát lên, Lục Cửu cảm thấy phiền muộn, ngẩng đầu lên lạnh lùngnói: "Gì đấy?"

Ngọc Châu vội vàng lắc đầu, "Nô tỳkhôngcónóiláo,thậtmà, khi nãy hai con này còn chui rúc trong cùngmộtổ hòa thuận lắm, ngoảnhđingoảnh lạiđãcãi nhau rồi.”

Ngọc Châu lúng túngnói: “Vừa nãy Tây Thi chơi cùng với Cửu Ngự, Tây Thikhôngcẩn thận cắn rớt."

“Vâng.” Ngọc Châu vội vàng đáp lời rồi rón rén lui ra ngoài.

hắnlặng lẽ dời Minh nhi vào trong, lấymộtcái gối ngăn ở giữa, cònhắnthìchui vào chỗ Minh nhi vừa nằm, gối cùngmộtgối với Mộ Khanh Hoàng, bàn tay lạikhôngthànhthậtluồn vào trong tà áo,trênmặt nở nụ cười xấu xa.

“khôngđược kéo tóc ta.”

Lục Cửu cười ôm nàng, “Vậy nàng ôm bé, ta ôm nàng.”

nóixonghắncũng lập tức quay ngườiđivào trong, đưa lưng về phía Lục Cảnh vẫy vẫy tay, "Đóng cửa."

"Đây là chuyện tốt. Ngọc Loan Ngọc Châu nhất định làsẽgả cho Bạch Cẩm Ngọc Cái rồi, có gảđithìcũng vẫn ở trong Hầu phủ này. Còn Ngọc Khê Ngọc Khinh, hai người các ngươithìsao, có tính toán gìkhông? Dù sao Kim Nê với Hương Trần cũng chưa có ai, chi bằng..."

Dường như Cửu Ngự có thể nghe hiểu tiếng người, nghe vậy liềnđivòng vòng kêu meo meo, tiếng kêu lớn đến nỗi Minh nhi bị thức giấc khóa oa oa.

“Hiển nhiên, nhưng mà Tiểu Phượng Hoàng, ta chỉ thích nàng ngắm ta thôi.” Lục Cửu vội vàng biểu đạt lòng trung thành, chọc cho Mộ Khanh Hoàng lại bật cười.

"Meo meo ~ "

"Tiểu Phượng Hoàng mới là người đẹp nhất. Ta thích đôi mắt to của nàng lúc nào cũng lườm ta, thích sông mũi cao thẳng của nàng, thích bờ môi nhonhỏnon mềm đỏ thắm của nàng, ta còn thích cả...”

“Có chuyện gì?” Thấy Tây Thi bị cào xước hết cả mặt, Mộ Khanh Hoàng kinh ngạc hỏi.

Dần dần, Mộ Khanh Hoàng cũng hiểu tínhhắn,khôngmắc mưu cũngkhôngđau lòng nữa, “Giờthìsờ tay, látkhôngbiết lại sờ đâu.”

nóichuyệnmộtlát, biếtrõtính tình của Lục Cửu, lát nữa có khisẽlại làm chuyện gì, bốn nha hoàn hiểu ý cười cười lui ra ngoài.

"Tiểu Phượng Hoàng, nàngvừa khen ta đó à." Lục Cửu hạ thấp giọng, tay vòng chặt quanh eo Mộ Khanh Hoàng.

Đám nha hoàn Ngọc Khêđãquá quen với cảnh này, thấy vậy cũng chỉ rối rít che miệng cười trộm.

Ngọc Loan cườinói: “Cókhôngcườithìkhi nãy quận chúa cũng vừa mớinóivới bọn nô tỳ rồi, muốn đuổi bọn nô tỳđilập gia đình hết đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cửu Ngựđãsốngkhôngbiết bao năm rồi, nhất định là có linh tính hơn c·h·ó mèo thông thường.”

“C·h·ó mèo mà chơi gì chứ, nha đầu ngươi còn dámnóidối lừa chủ nhân của ngươi à."

“Chàngnhỏgiọng chútđi!”

Đêm qua tuyết rơi cả đêm, sáng nay lại trời quang mây tạnh, mặt trời chầm chậm mọc lên, tuyết đọng đầytrênmặt đất cũng tan dần.

Thứ trông giống kim hương cầu được chạm rỗng này, Mộ Khanh Hoàng nhận ra, chính là thứ vẫn đeotrêncổ Cửu Ngự, bình thường nó vẫnkhôngcho bất kỳ ai chạm vào, bây giờ lại bị rơi xuống. Mộ Khanh Hoàng quay đầu hỏi Ngọc Châu, "Có chuyện gì vậy?"

Trong phòng đốt địa long, lại bỏ thêmmộtít gỗ đàn, rất là ấm áp, vì vậy Mộ Khanh Hoàng chỉ mặcmộtcái váy mỏng mùa thu, có lẽ vì ôm con nên tà áo trước ngực bị kéo ra, theo động tác nghiêng người nằm xuống của nàng, làn da trắng nõn nơi ấy cũng bị lộ ra, khiến ý xấu của Lục Cửu trỗi dậy, miệng đắng lưỡi khô.

“Ái chà!” Lục Cửu vui mừng mở to mắt.

Mặt Mộ Khanh Hoàng càng đỏ hơn, vùi mình trong lònghắn, ngửi mùi hương ấm áptrênngườihắn, ngón tay vân vê vành taihắn, cúi đầu cười.

Mộ Khanh Hoàng mím môi cười, xoa xoa taihắn, bầukhôngkhí yên tĩnh lại, nàng dùng ngón tay phác hoạ lông màyhắn, “Sao hồi trước takhôngbiết rằng chàng đẹp mã đến vậy nhỉ?”

Editor: Diệp Nhược Giai

Quay về Mạc Viên, thấy Mộ Khanh Hoàngđangchơi đùa cùng Minh nhi, hai mẹ con đều vui cười sung sướng, gương mặthắnlập tức trở nên nhu hòa, niềm vui lan đến tận khóe mắt, cả người toát ra vẻ thư thái, vui vẻ ghé lại gần, “Hai ngườiđangcười gì đấy,nóita nghemộtchút xem nào.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Không kịp (1)