Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 79: Không kịp (hai)
- -
Mộ Khanh Hoàng mở mắt ra thấy Lục Cửu đứng ngơ ngác ở cuối giường, vénmộtgóc chăn gấm lên, bất đắc dĩnói: "Mau trở lại ngủđi, chàng ngủ hồ đồ luôn rồi à."
Tuyết tan, băng tuyếttrênmái hiên từ từ tan chảy dưới ánh mặt trời, bóng mặt trời nghiêng về tây, Kiến Nguyên Đế cuối cùng cũng rút ra được chút thời gian rảnh, cho gọi Lâm An công chúa đến Càn Thanh Cung.
"Mộ Kiêu mới là thái tử."
Lâm An ngược lại ha ha cười, đứng dậy gạt tay Ngụy Bảođi, "Ta tựđi."
Mộ Khanh Hoàng khẽ đẩyhắnmộtcái, "khôngphải là muốnđitiểu đêm sao, cái bô ở sau tấm bình phong." (đọc tại Qidian-VP.com)
Sâu trong đầu cómộtgiọngnóiâmỉ vang lên đầy mê hoặc,mộtlần lạimộtlần ra lệnh, "G·i·ế·t thái tử, g·i·ế·t thái tử."
"Lập thái tử mới."
Mộ Kiêu ôn nhu vuốt đầu Mộ Cao Tố giống như làđangv**t v*mộtcon thú cưng nhonhỏ, "Đối vớimột"đạo sĩ" đột nhiên xuấthiệnở cạnh bản vương, dùngmộtviên thuốc tên là khởi tử hồi sinh đan cứu mệnh bản vương, chẳng lẽ bản vươngkhôngnên điều tra?mộtnăm trakhôngra, hai năm trakhôngra, bản vương lại càng muốn trarõlai lịch của ngươi, đặc biệt là sau khi bản vương pháthiệncơ thể của mìnhđãbiến đổi. Quý Nghiễm à, làmmộtkẻ trộm mộkhôngtốt hay sao mà lại phải xuất gia làm hòa thượng, là aiđãđiểm hóa cho ngươi vậy, có phải là lão trụ trì của ngôi chùa khi xưađãbị phụ hoàng ta chém đầu thị chúng toàn bộ chỉ vìmộtbài thơ châm biếmtrênbức tường trong chùa đókhông?”
Mộ Kiêu nhìn Đạo Khư cười, nụ cười dần dần thànhâmquỷ, "Đúng, ngươi quảthậtđãcứu mạng bản vương, nhưng đồng thời cũng biến bản vương thànhmộttên quái vật. Nhưng bản vươngkhôngtrách ngươi, ngươinóirất đúng,khôngcó ngươi bản vươngđãchết từ lâu rồi, bản vươngkhôngtrách ngươi, bản vương cảm kích ngươi, thựcsự."
"Biết rồi, các ngươi ra ngoài chờđi." Mộ Kiêu nhìn Đạo Khư,trênmặt lộ ra vẻ vui sướng khi gặp lại cố nhân.
"Quay về làm hòa thượng à." giọngnóiMộ Kiêu nhàn nhã giống như làđangtán gẫu với cố nhân, nhưng câunóicủa y lại khiến Đạo Khư lập tức ngẩng đầu lên.
- -
Đôi mắt Kiến Nguyên Đế cứng ngắc nhìn chằm chằm vào đỉnh màn trướng, lẩm bẩmthìthầm, "G·i·ế·t thái tử, g·i·ế·t thái tử."
"Vậy Vương gia bắt ta đến đây chỉ vì muốn ta ngồi tù cùng ngươi?" Đạo Khư cười lạnh.
Mộ Kiêu lắc đầu, "Ngươi đúng, ngươi là con trai của ta, ta là cha của ngươi, dù cho con trai có làm ra chuyện gì với phụ thân mìnhthìcũng vẫnkhôngtính là sai, đừng sợ, mau đứng dậyđi."
"Vậy nữ nhi của nghịch thần Phượng Lâu Xuân kia vì sao lại xuấthiệnở phủ đệ của ngươi?"
Đạo Khư cũng cười, chắp taynói: "Chúc vương gia tâm tưởngsựthành."
"Lâm An, quan hệ giữa ngươi với tên đạo sĩ Đạo Khư thay hình đổi dạng biến thành hòa thượng kia là như thế nào." Kiến Nguyên Đế nhìn Lâm An quỳ ở phía dưới, ánh mắt phức tạp khó tả, lông mày nhíu chặt.
"Vừa rồi mới ngồi dậy, chàng quảthậtngủ mơ rồi sao?"
"Thôi được rồi, việcđãxảy rakhôngcần phải nhắc lại, chẳng có chút ý nghĩa gì cả."
Lục Cửu thả cánh tay xuống, lặng lẽ cười chui vào chăn, "Ttay hơi tê." (đọc tại Qidian-VP.com)
Kinh ngạc trong mắt Đạo Khư từ từ biến mất, mặtkhôngchút thay đổi nhìn Mộ Kiêu.
Mộ Kiêu ha ha cười hai tiếng, "Trông cách ăn mặc của ngươi thế này, ta đây cũng nên đổi xưng hô mới đúng.khôngTịch,khôngTịch hòa thượng, nghe đượckhông?”
nóixong, vung tay áo lên, nghênh ngangđira khỏi Càn Thanh Cung.
Lục Cửu lặng imkhôngnói.
"Hay là ngươi thích ta gọi tên tục của ngươi, con của Trung Lang tướng Quý Tự của Phát Khâu - - Quý Nghiễm." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta nghe được tiếng động của chàng mà, hay là chàng nhắm mắt lạiđià, quảthậtmơ ngủ."
"Trước khi ngủđãnóivới chàng rồi, chúng ta mỗi người đắpmộtchăn, mỗi người nằmmộtgốithìmới thoải mái, vậy mà cứ thích phô trươngđiôm ta." Mộ Khanh Hoàng vừa xoa bóp cánh tay chohắnvừa cằn nhằn.
Kiến Nguyên Đế nhăn mày càng chặt, nhưng vẫn cứ dễ dàng tha thứkhôngnóigì nặng lời, "Được, trẫmsẽtra, Ngụy Bảo, đưa Lâm An về phủ công chúa,khôngcó lệnh của trẫmkhôngcho nàng ra ngoài."
- -
Bị bàn tay kia v**t v*trênđỉnh đầu, Mộ Cao Tố chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên, sắc mặt vàng như nến, hai đùi run sợkhôngngừng, "Phụ, phụ vương, con sai rồi."
Lục Cửu vỗ nhènhẹlên lưng Mộ Khanh Hoàng, dụ dỗnói: "Ta có cảm giác tựa hồđãquên mất gì đấy, ta đứng dậy lúc nào?"
Mộ Kiêu đứng dậy, cười vỗ vỗ bả vai Đạo Khư, "Đương nhiên, ta là domộttay ngươi đắp nặn, ngươi đương nhiên hiểurõ.điđi, ý đồ của ngươi cùng cái mà bản vương muốnkhôngcó mâu thuẫn gì, chúng ta vẫn là bạn tốt."
Đêm dài đằng đẵng, gió tuyết đập vào cửa sổ, Lục Cửu bỗng dưng mở mắt ra, trong con mắt có bóng đen bay lượn, đôi mắt phượng mở to đờ đẫn nhìn màn trướng trăm tử ngàn tônmộtlát, sau đó đột nhiên vén chăn lên ngồi dậy.
"Sao vậy?" Mộ Khanh Hoàng ngồi dậy theo, dùng áo gấm bao lấyhắn, "Muốnđitiểu đêm saokhôngkhoác áo lông lên." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tông Nhân phủ.
Thái tử vội vàng đến, dây buộctrênáo mãng bào còn chưa thắt lại hết, ông còn tưởng rằng Kiến Nguyên Đế tìm ông để thương nghị chuyện quốc gia đạisự, vừa trông thấy Kiến Nguyên Đế liền vội hỏi, "Phụ hoàng, đêm khuya ngài triệu kiến nhi thần, là có đạisựgì xảy ra sao?"
"Thái tử, thái tử..."
"khôngkhôngkhông, tác dụng của ngươi rất lớn,nóikhôngngoathìngươi chính là đội quân đánh đâu thắng đó đấy, đâu chỉ bản vương động tâm, mà ngay cả phụ hoàng của ta cũng động tâm. Ngươi quay về Bắc Bình tiếp tục nghiên cứu cái loại cổ trùng đóđi, chuyện ở đóđãcó phụ hoàng ta tiếp nhận."
"Tiểu nôrõ,đimời thái tử ngay."
"Bản vương cũng chúc ngươi tâm tưởngsựthành."
Ngụy Bảo đứng trông giữ bên cạnh cũng kinh hãi, cả người cứng ngắckhôngcử động được, đôi mắt trừng lớn, miệng mở to.
Kiến Nguyên Đếkhôngtức giận, chỉ là đỡ đầu nhắm mắt lại lại mở ra, "nóinhư vậy, Tần Thiếu Du kia cũng là trai lơ của ngươi?"
"Thái tử, thái tử..."
Tẩm cungkhôngthểkhôngcó ai, Tần Bất Hư lại đành phải kêu Ngụy Bảo ở tại Thiên điện đến đây hầu hạ.
Cùng lúc đó, các vị tướng quân quan trọng ở tại Bắc Bình cũng đều bừng tỉnh, đồng tử cũng có vòng hồng y hệt Kiến Nguyên Đế.
Mặt Lục Cửu lập tức đỏ lên, hônmộtcáitrênmiệng Mộ Khanh Hoàng, "Ngủ, ngủ."
"Thái tử." Kiến Nguyên Đế dời mắt sang nhìn Mộ Vinh.
"Đúng vậy." Lâm An công chúa cườimộttiếng ph*ng đ*ng.
Kiến Nguyên Đế lại đứng lên,điđến chỗ treo thanh kiếm vàng Bàn Long, thái tử vội vàngđitheo, nghi hoặc hỏi, "Phụ hoàng, ngài cầm kiếm làm gì?"
Lúc đó, hai cẩm y vệ áp giảimộthòa thượng bị chột mắt vào, "Vương gia, bệ hạ bảo ngươi đến nhận diện người này."
Lâm An "A"mộttiếng, "Phụ hoàng ngàiđangmuốn cấm túc nhi thần đó sao?"
Lâm An công chúa ngửa đầu, nhếch môi nhìn Kiến Nguyên Đế, vẻ mặt trào phúng, "Quan hệ là công chúa và trai lơ, phụ hoàng có tinkhông?"
Mộ Kiêu ngồitrênđệm dày, cuối giường đặtmộtbộ áo ngủ bằng gấm dàytrêngiường gỗ, dưới chân y, Mộ Cao Tốđangquỳ run lẩy bẩy, Mộ Kiêu xoa đầu Mộ Cao Tố, từ ái cười, "Hai cha con chúng ta có duyênthậtđấy, lại bị nhốt vào cùngmộtphòng giam."
Gác đêm hôm nay là Tần Bất Hư, nghe bên trong hoàng thượng có động tĩnh, rón rénđiqua, cách màn thấp giọng hỏi, "Bệ hạ có gì phân phó?"
Lục Cửu dời mắt xuống, đầu ócmộtmảnh hỗn độn, mờ mịt "A"mộttiếng.
Hai người nhìn nhau cười to, tiếng cười đầy quỷ dị.
Lục Cửu lại ôm Mộ Khanh Hoàng vào ngực lần nữa, "Ta thích ôm nàng ngủ như vậy."
Đạo Khư lạnh lùng nhìn Mộ Kiêu, châm chọcnói: "Đúng, Kiến Nguyên Đếđãgiết sư phụ đáng kính của ta, ngườiđãcứu rỗi linh hồn ta, nên ta muốn lão cũng nếm mùi mấtđingườiyêuthương quan trọng nhất, ta muốn mạng của Kiến Nguyên Đế! Vương gia sớm biết ý đồ của ta nhưng vẫn cứ dùng ta, chỉ có thểnóirõrằng vương gia vốnđãcó dã tâm, hai người chúng ta chỉđanglợi dụng lẫn nhau, mà ta quả thựcđãcứu mạng ngươi, nếukhôngcó viên khởi tử hồi sinh đan mà ta đưa chothìngươiđãsớm xuống mồ rồi,nóichi đến mưu đồ soán ngôi hoàng đế?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong điện, Kiến Nguyên Đế ngồi cứng đờtrênmép giường, Ngụy Bảo cẩn thận hầu hạ. Ngụy Bảo còn tưởng rằng do sáng nay hoàng thượng gặp Lâm An công chúa, lại bị chuyện của Lâm An công chúa làm cho suy nghĩkhôngngủ được. Lâm An công chúa luôn luôn là tâm bệnh của Kiến Nguyên Đế, nên Ngụy Bảo cúi thấp đầukhôngdámnóilung tung.
Lục Cửu lắc lắc đầu, "Takhôngcómộtchút ấn tượng nào, tỉnh lạithìđãđứng ở dưới giường."
"Lập Mộ Kiêu làm thái tử."
"Nhi thần ở đây." Thắt lại dâytrênáo mãng bào xong, thái t* c*ng kínhđiqua.
"Viết chiếu thư, lập Mộ Kiêu làm thái tử, Mộ Kiêu là thái tử."
Tần Bất Hư nghe thấy được, thử dò xét hỏi, "Bệ hạ muốn triệu kiến thái tử?"
Hai tên cẩm y vệ đóng cửa lại, gian nhà tù này liền trở thànhmộtkhônggian kín độc lập, chỉ cómộtcửa thông gió nằm cao ởtrênvách tường.
Đêm khuya, gió lạnh gào thét, từng bông tuyết to bằng cái bát bị gió thổi lượn vòng trong khoảngkhông, nhóm cấm vệ đứng dưới mái hiên bị gió tuyết thổikhôngmở nổi mắt. Trong Càn Thanh Cung, Kiến Nguyên Đế vốnđangngủ say chợt mở mắt ra, dưới ánh đèn mờ nhạt, bên ngoài đồng tử có thêmmộtvòng màu hồng, trong vòng màu hồng lại cómộtcái bóng màu đen.
Mộ Khanh Hoàng vốn ngủ say trong lònghắn, gối lên cánh tayhắn, theo động táchắnngồi dậy, từtrêncánh tayhắnrớt xuống gối đầu, đột nhiên bừng tỉnh.
Chương 79: Không kịp (hai)
"Ngủ đến mức hồ đồ rồi à, mauđiđi." Mộ Khanh Hoàng nằm xuống chuẩn bị tiếp tục ngủ.
"Nàng à, con với nàng ta đồng bệnh tương liên, cho gọi nàng đếnnóichút chuyện mà thôi. Phụ hoàng, ngườiđãban c·h·ế·t cho trượng phu và nhi tử của con, con tìm người đồng bệnh tương liên trò chuyện, người cũngkhôngcho phép sao?" Lâm An công chúa láo xược khiêu khích liếc nhìn Kiến Nguyên Đế.
Đạo Khư nhìn Mộ Kiêu, trong mắt có ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất, "Ta biếtrõngươi muốn làm cái gì, Vương gia."
"Ta che giấu hành tung kỹ đến thế mà vương gia vẫn tra ra được, phải công nhận rằng năng lực của vương gia quá giỏi." Đạo Khư cắn răng, hai má phồng lên.
"Kệ chàng đấy, dù sao người bị tê tay cũngkhôngphải là ta." Mộ Khanh Hoàng khoácmộttay lên ngang hônghắn, ngápmộtcáinói: "Ngủđi."
Vừa dứt lờithìđãthấy Kiến Nguyên Đế bỗng dưng rút trường kiếm ra xoay người đâm vào ngực thái tử, thái tửkhônghề đề phòng bị đâmmộtnhát, liền trợn to mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ, "Phụ, phụ hoàng?"
Mộ Kiêu càngnhẹgiọng ấm áp, Mộ Cao Tố càng run sợ hơn, quỳtrênmặt đấtkhôngđộng đậy.
Kiến Nguyên Đế thở dài,nhẹgiọngnói: "Cút."
Đông Cung cách Càn Thanh Cung rất gần, sau khoảng thời gian ước chừngmộtchén tràthìthái tửđãvội vã chạy tới.
Dứt lời, Tần Bất Hư rón rénđira ngoài.
Lục Cửu đứng lên, quảthậtđira sau tấm bình phong, tiếng động khe khẽ truyền đến.mộtlát sau Lục Cửu trở lại, xoanhẹđôi mắt nhập nhèm cho tỉnh táo, sau đó nhìn Mộ Khanh Hoàngđangnằm nghiêngtrêngiường rồi lại nhìn mìnhđangmang chânkhôngđứngtrênthảm nỉ, thoáng ngây người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.