Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 80: Không kịp (ba)
"Sau khi gặp chuyệnkhôngmay, hoàng tổ phụkhônggặp đệ, đệ cũng nghĩ đến việc nhờ Ngụy Đại Bạn, nhưng Ngụy Đại Bạn tựa như mất tích, tìm khắp nơi cũngkhôngthấy." Mộ Duẫn Hoàngnói.
- - (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Khanh Hoàng sửng sốt, trong đầu trống rỗng.
Thấy Mộ Khanh Hoàng ngây người, Mộ Duẫn Hoàng liền giành lấy tờ giấy, mờ mịt lẩm bẩm: "Làthật?"
Màn đêm buông xuống, bão tuyết mù mịt, Mộ Khanh Hoàng gõ cửamộttiểu viện.
- -
Hai hàng lệ trong veo lăn xuống bỗng chốc tràn ra hốc mắt, Mộ Khanh Hoàng đưa tay níu lấy Mộ Duẫn Hoàng, "Đệ xác định làđãnhìn thấy thi thể phụ thân?khôngđúngkhôngđúng, trông thấy thi thể cũngkhôngphải là phụ thânthật, Lục Cửunóiđúng, có lẽ là... Nhất định là Mộ Kiêu giở trò quỷ!"
Mộ Khanh Hoàng nghe như là tiếng Duẫn Hoàng, liền đưa con trai cho Lục Cửu ôm, ngay khi ấy Mộ Duẫn Hoàng ăn mặc như tiểu thái giám xông vào, vừa thấy Mộ Khanh Hoàng hai mắt liền chảy lệ, "Tỷ tỷ, phụ thân bạo bệnh mà c·h·ế·t."
Mộ Khanh Hoàng chờ cho nha đầu Ngọc Khê ra ngoài, nhìn Lục Cửu cườinói: "Đừngnóimấy lời oán giận thế nữa, ta nhớ chuyện mà tađãđáp ứng với chàng, nhưng thành lập nha môn Dưỡng Tế Tự là do ta khơi mào, takhôngthể nửa đường liền bỏ,hiệntại Ứng Thiên phủ Dưỡng Tế Việnđãgần nhưđivào nề nếp, công phường cũngđãđược xây dựng, người già đan chiếu, trẻnhỏhọc nghề, hết thảy đều rất trật tự. Vài ngày nữa tasẽđiđến các địa phương, mỗimộtchỗ đều xây dựng đầy đủ hệ thống của Dưỡng Tế Tự."
"Ta có gạt chàng bao giờ chưa?" Mộ Khanh Hoàngnhẹnhàng tựa người vào lòng Lục Cửu, ánh mắt sáng ngờikhôngmuốn xa rời.
Mộ Khanh Hoàng mỉm cười, "đangcó ý đó. Cũng hay, chúng ta vừa làm việc thiện vừa du sơn ngoạn thủy,khônglàm trễ nãi cả hai."
"Takhôngtin!" Mộ Khanh Hoàng nghiêm nghị cắt đứt lời Mộ Duẫn Hoàng, "Đệ cẩn thậnnóivới ta, rốt cuộcđãxảy ra chuyện gì?"
"thậtkhông?" Mắt phượng lập tức sáng lên như hai ngọn nến.
"Tỷ tỷ, đây là đâu?"
Tông Nhân Lệnh dẫn hai người tới nhà tù giam Mộ Kiêu, cho người mở khóa, lạnh mặtnói: "Cho các ngươi gặp, nhưng quyếtkhôngcho phép các ngươi động thủ g·i·ế·t người."
Hôm sau, mặt nước đóng băng, bên dưới người ta có thể nhìn thấymộtlàn tóc đen nhánh tỏa ra nhưmộtđóa hoa cúc màu đen. (đọc tại Qidian-VP.com)
nóixong,hắncũng phi thân lên ngựa đuổi theo.
Đúng lúc này, trong đình viện truyền đến giọng của Ngọc Khê, "Quận vương, xin cho phép nô tỳ bẩm báo."
nóixong, nàng phi thân lên ngựa, vội vãđivề hướng Tông Nhân phủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
mộtcon hạc trắng rơi xuống nước, bọt nước văng tứ tung, Lâm An nhìn vào bóng đêm chợt vui mừng cười rộ lên, "Phu quân, chàng tới đón ta à?"
Lục Cửu im lặngkhôngnói.
Lòng Mộ Khanh Hoàng như rơi vào hầm băng, toàn thân phát run, lẩm bẩmnói: "đãxảy ra chuyện, nhất địnhđãxảy ra chuyện..."
khôngcó giãy giụa, chỉ chầm chậm chìm xuống.
"Thôi được rồi, nhà người ta là phu xướng phụ tùy, nhà chúng ta là phụ xướng phu tùy, ta làm hộ vệ cho nàng đượckhông, Dưỡng Tế Tự khanh đại nhân?"nóixong Lục Cửu phủi áo chắp tay, vẻ mặt vui vẻ.
"nóivậy, Ngụy Đại Bạn rất có thểđangở đây?"
Chữ viết qua loa, vừa nhìnđãbiết là vội vàng viết ra.
Ngay khi ấymộttiếng thét chói tai truyền đến, Tần Bất Hư ngã xuống đất, Mộ Khanh Hoàng chậm rãi quay đầu lại, sợ hãi trong mắt lại càng nhiều thêm.
"Ngươikhôngđược làm bậy, phụ hoàngđãcho báo tang, thái tử là bạo bệnh bỏ mình, hơn nữa sau khi Ngũ ca bị nhốtthìvẫn liên tục ở trong phòng giam ngây ngốc, chưa từng ra ngoài."
"Vẫn nên nghĩ biện pháp liên lạc với Ngụy Bảođi." Lục Cửunói.
Lục Cửu cõng Minh nhi ra nghênh đón, cười hơ hớnói: "Minh nhi, mẹ ruột có chức đại quan tam phẩm của conđãvề rồi."
"Là gì vậy?" Mộ Duẫn Hoàng vội vàng hỏi.
Vị máu tanh xộc vào mũi, thần trí Lục Cửu hoảng hốt, theo bản năng l**m môi dưới, mà Mộ Khanh Hoàng thấy bên trong Mộ Kiêuđangngồi xổmtrênmặt đất móc ăn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, sợ hãi bụm miệng.
Lục Cửu thấy Mộ Khanh Hoàng thất hồn thất vìa, vội vàng giao con cho Ngọc Khê, khẽ đẩy Mộ Khanh Hoàng, "Tiểu Phượng Hoàng, nàng đừng dọa ta,nóikhôngchừng là có người ở giữa cản trở, giả c·h·ế·t thôi, cũng giống như nàng."
Chương 80: Không kịp (ba)
"Đúng, đúng đúng,không, ta muốnđicầu kiến hoàng tổ phụ." Mộ Khanh Hoàngnóixongthìlaođingay, Mộ Duẫn Hoàng khóc ròngnói: "Vô dụng, đệđicầu, hoàng tổ phụ ai cũngkhônggặp, còn cho người đuổi đệ ra."
"Tránh ra."
"Ngươi đứanhỏnày, quá liều lĩnh, mau để kiếm xuống."
"Nhìn xem, nhi tử của tathậtngoan,khônghề ầm ĩ."
"Nào có nào có, nương tử vất vả rồi." Lục Cửu ôm Minh nhi vào trong ngực, để sát vào Mộ Khanh Hoàngnói: "Là nhi tử nhớ nàng." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Y g·i·ế·t cha con, chính là yđãgiết cha con, con muốn báo thù cho phụ thân!" Nước mắtkhôngngăn được rơi xuống, Mộ Khanh Hoàng ngẩng cao đầu, đôi mắt đỏ bừng.
"Đêm hôm trước Tần Bất Hư đến Đông Cung cho gọi phụ thân đến Càn Thanh Cung, phụ thânđirồi cũngkhôngtrở lại nữa. Đến hôm nay, hôm nay Đông Cung mới nhận được tin phụ thân bạo bệnh bỏ mình, cung thành giới nghiêm, hoàng tổ phụ tự giam mình ở bên trong Càn Thanh Cung ai cũngkhônggặp, đệđãnghĩ biết bao cách mới có thể từ trong cung chạy ra ngoài."
mộtlát sau, cửa mở hé ra, trong khe hở cómộtcái đầunhỏchui ra, tiểu hài tử thò tay đút tờ giấy cho Mộ Khanh Hoàng rồi lập tức đóng cửa lại.
"mộtlờiđãđịnh." Lục Cửu mừng rỡ.
"Chờ đến khi chỉnh đốn Dưỡng Tế Viện trong cả nước xong rồi, tasẽtừ quan, cùng chàng hưởng an nhàn phú quý, đượckhông?"
Sau khi đổi sangmộtbộ váy áo thoải mái, Mộ Khanh Hoàng nhận lấy Minh nhi hôn lên mặc bémộtcái, chọc Minh nhi cười khanh khách.
Lục Cửu nhìn vào mắt Mộ Kiêu, đứng c·h·ế·t trân tại chỗ, bên ngoài đồng tử lập loè ánh hồng.
"Takhôngtin,khôngthể nào,rõràng kiếp nạn của phụ thânđãqua rồi,khôngphải sao?" Mộ Khanh Hoàng bất lực nhìn về phía Lục Cửu, nước mắt rơi như mưa, "Sao đột nhiên phụ thân lại c·h·ế·t, sao lại như vậy?"
Trăng lạnh, quạ kêu, Lâm Anmộtthân đơn bạc đứng bên bờ nước, trong tay mang theomộtbầu rượuđãhết, nụ cườitrênmặt vừa vui sướng lại vừa thống khổ, "Tốt,thậttốt, phụ hoàng, nhi tử người thương nhất c·h·ế·t rồi sao, c·h·ế·t như thế nào? Con biếtrõ, con biếtrõ, yên tâm, consẽkhôngnóicho người trong thiên hạ biết, đểmộtmình người thống khổ được rồi, cũng thống khổ tựa như con những năm nay."
"Lời chàngnóita đều nhớ hết."
"Nhưng cha con c·h·ế·t,khôngphải là bạo bệnh bỏ mình, thân thể của phụ thân con hết sức khỏe mạnh. Được, cho dùkhôngphải là Mộ Kiêu, hôm nay con cũng nhất định muốn gặp y!"
- - Thái tử chính là bạo bệnh mà c·h·ế·t,khôngnên truy cứu, vĩnh viễn cũngkhôngnên truy cứu.
Mộ Khanh Hoàng kề kiếm lên cổ, "Lục hoàng thúc, người cho haykhông?"
- - Thái tử bạo bệnh bỏ mình.
Mộ Kiêu quay đầu lại, vết máutrênmiệng loang lổ,hắnnhìn thoáng qua Mộ Khanh Hoàng liền bỏ quamộtbên, ngược lại nhìn về phía Lục Cửu, "Ngươiđãđến rồi à, chờ ngươiđãlâu."
"khôngphảithật." Mộ Khanh Hoàng lắc đầu, trong hai mắt đột nhiên phát ra lửa hận, "Là Mộ Kiêu, nhất định làâmmưu của Mộ Kiêu!"
"Làm khó nàng còn nhớrõ." Lục Cửu hừ hừ hai tiếng.
Xông thẳng vào Tông Nhân phủ, Mộ Khanh Hoàng thừa dịpkhôngai chú ý, rút ramộtthanh trường kiếm bên hôngmộtcấm quân, chỉ vào Tông Nhân Lệnh,nói: "Lục hoàng thúc, hôm naykhôngthấy được Mộ Kiêu consẽkhôngbỏ qua, người tránh ra."
"Lục Cửu, nhất định là Mộ Kiêu giở trò quỷ, ta muốn gặp y, ta muốn g·i·ế·t y!" Mộ Khanh Hoàng xoay đầu lại nhìn Lục Cửu, thái độ kiên quyết, nước mắt tuôn trào.
"Là tiểu viện mà Ngụy Đại Bạn mua ở ngoài cung, thu dưỡngmộtđứa bé xuất thân từ Dưỡng Tế Viện, tiểu viện là ta mua cho, ta cũng tự mình sắp xếp."
Lục Cửu ôm lấy Mộ Khanh Hoàng, trấn annói: "Nàng đừng gấp, có lẽ trong này có chuyện gì mờ ám cũng nên,khôngphải đại thái giám của Càn Thanh Cung là Ngụy Bảo vẫn luôn có quan hệ tốt với nàng à, chúng tađihỏi ông ấymộtchút xem rốt cuộcđãxảy ra chuyện gì, nàng đừng có gấp, đừng khóc."
Đúng lúc này, Lục Cửu đến, Tông Nhân Lệnh vộinói: "Ngươi mau khuyên nhủ nàng."
Mộ Duẫn Hoàng khóc ròngnói: "Đệ, đệkhôngnhìn thấy thi thể phụ thân, nhưng thái giám Càn Thanh Cungnóiphụ thân bạo bệnh bỏ mình,hiệntại hoàng tổ phụđãhạ lệnh Tông Nhân phủ nghĩ thụy hiệu cho phụ thân, thương nghị tang lễ." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Yến, Yến vương?" Tần Bất Hư chỉ vào Mộ Kiêuđangchậm rãi từ trong phòng giamđira, sợ hãi lănmộtvòng chạy ra ngoài, "Bệ hạ triệu kiến, bệ hạ triệu kiến!"
Khi cửa phòng giam mở ra, đập vào mắt lại là cảnh tượng làm cho ai nấy khiếp sợkhôngthôi, Tông Nhân Lệnh trực tiếp đỡ tường ói ra.
Hoàng hôn, lúc Mộ Khanh Hoàng từ Dưỡng Tế Tự hồi phủthìđãnhìn thấy Lục Cửu để Minh nhi cưỡitrêncổ chơi đùa, thấy hai người bọn họ hi hi ha ha cười vui vẻ, nàng cũng cười theo, "Bé cònnhỏmà, coi chừng làm bé ngã."
- - Ta an toàn, đừng lo.
Sau đókhônglâu, thái giám truyền báo tang cũng đến Trường Ninh Hầu phủ.
nóixong, nàng chạy vội ra ngoài, Lục Cửu sợ nàng gặp chuyệnkhôngmay bèn đuổi sát theo.
Tông Nhân Lệnh tức chếtđiđược, "Hai người các ngươi là đồ vô liêm sỉ, muốn gặp y phảikhông, được, cho các ngươi gặp."
Lục Cửu vộinói: "Đệ mau hồi cungđi, bên ngoài cungđãcó ta,sẽkhôngđể tỷ tỷ đệ gặp chuyệnkhôngmay."
"Triều Dương, ngươi đừng làm loạn,khôngcó khẩu dụ của phụ hoàng ai cũngkhôngthể gặp Ngũ ca, trở vềđi."
Mộ Duẫn Hoàng đứng tại chỗ khóckhôngthành tiếng, nghẹn ngàonói: "Phụ thân c·h·ế·t rồi."
Lục Cửu ôm vợ con trong ngực, cảm giác cả trái tim hoàn toàn được lấp đầy, cười ngốc nghếch.
Bàn chân trần tiếnmộtbước về phía trước, băngtrênmặt nước quá mỏngkhôngchịu nổi sức nặng của nàng, tiếng "răng rắc" phát ra, nàng liền rớt xuống.
"Được." Lục Cửu lập tức đánh úp về phíamộttên cấm vệ, từ trong tay cấm vệ đoạt được thanh trường kiếm, "Tiểu Phượng Hoàng nàngthậtlà ngốc, đừng có dùng chính mình uy h**p người khác, chúng ta xông vào."
Khi ấy Mộ Khanh Hoàngđangđứng giang tay để Ngọc Khê và Ngọc Loan thay quần áo cho, ba người nghe vậy đều cười rộ lên, Mộ Khanh Hoàng liếc xéo Lục Cửumộtcái, "Sao, có ý kiến gì với việc tađisớm về trễ à."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.