Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 2 Hôn Sự
Buổi trưa hôm sau, Tô Đàm thất vọng ngồi ở trong phòng. Sáng sớm hắn cùng phụ thân của mình đến nhà của thôn trưởng bái phỏng hỏi về linh thạch. Hắn mới biết được nơi này không tồn tại linh thạch và trong thôn cũng không ai có, chỉ có nơi ở của tiên nhân mới tìm đến được linh thạch. Nghe được điều này Tô Đàm hết sức phiền muộn đành phải thành thành thật thật đợi đến thời gian tiên nhân chiêu thu đệ tử mới có hy vọng. Hắn cũng không dám tự ý đi tìm a.
"Không có cách a" Tô Đàm thở dài 1 hơi.
Thấm thoát 5 năm trôi qua Tô Đàm cũng 8 tuổi, trong khoản thời gian này hắn vô vọng nghĩ đến linh thạch mà chuyên tâm nghiên cứu thơ từ, thi ca, hội họa, thư pháp. Mỗi 1 thứ hắn đều tìm hiểu và học qua. Mặc dù không dùng được đến gấp 10 lần hay trăm lần ngộ tính nhưng mỗi thứ hắn học đều đạt đến được trình độ nào đó rất cao thâm. Chắc có lẽ là do hắn xuyên qua nên linh hồn cường đại hơn đại đa số người nên mới cảm thấy học mọi thứ rất dễ dàng, cũng có lẽ là hắn muốn làm lại cuộc đời nên mới cố gắng như vậy vì trước kia hắn quá phế quá lười, hắn muốn thay đổi cách sống.
Cũng bởi vì bên trong linh hồn mang theo kho tàng tri thức nên hắn muốn học thứ gì đều dễ dàng học được. Nhiều người cảm thấy rất bất ngờ và khó tin. Vì rất khó để tưởng tượng 1 người không có sư thầy dạy dỗ mà tự thành tài, mỗi 1 thứ hắn đều đạt đến đăng phong tạo cực. Dẫn đến lời đồn truyền xa người người đều bảo hắn là tiên nhân chuyển thế. Cũng nhờ có hắn mà việc làm ăn của gia đình đều được cải biến rõ rệt. Từ ban đầu kinh doanh vải lụa đến kinh doanh xà phòng, nước hoa, bút mực, giấy viết. Việc kinh doanh không ngừng phát đạt, quy mô cũng lớn hơn rất nhiều. Cửa hàng buôn bán không chỉ ở trong thôn mà còn mở sang ở các thôn lân cận. Nguồn thu nhập tăng lên rất rất nhiều, mỗi tháng đều thu vào gần vạn lượng bạc. Đây là con số khá khổng lồ vì nơi này là thôn trạch cũng không phải là thành thị xa hoa. Nơi ở của hắn được gọi là Bạch Vĩ thôn. Trang viên cũng mở rộng lên rất nhiều và gia đinh cũng tăng lên từ 8 người thành 50 người nhiều. Tô gia cũng vươn lên trở thành nhà giầu nhất.
Cũng bởi vì tài hoa của hắn dẫn đến rất nhiều người chú ý nên hôm này có rất nhiều người đến nhà hắn muốn kết thông gia. Dĩ nhiên đều bị hắn tìm lý do từ chối, hắn cũng không muốn quá kiêu căng làm phật lòng thôn dân, tất cả đều là sinh ý a. Điều này khiến hắn thật rất bắt dĩ, hắn chắt lưỡi thầm nghĩ.
"Ưu tú quá cũng khổ a" Nhưng nụ cười trên miệng lại bán đứng hắn. Miệng nói khổ nhưng thực chất hắn cảm thấy rất sung sướng. Bởi vì kiếp trước hắn chưa từng có.
2 năm thoáng cái đã qua.
Trong 1 cái chồi nhỏ ngồi đấy 1 vị thiếu niên tuấn tú phi thường, đôi mắt khẽ nhắm lại, đôi bàn tay không ngừng gãy đàn. trên khuôn mặt là nụ cười như có như không, kết hợp với tiếng đàn da diết trầm bổng vang lên khiến người nghe có 1 cảm giác rất sầu muộn thương cảm, không phải ai khác đây chính là Tô Đàm
"Xuyên qua đến thế giới này cũng đã 10 năm, không biết cha mẹ và đại ca sống có tốt không?" Tô Đàm sầu muộn nhớ đến gia đình kiếp trước của hắn mà than thở.
"Chắc không có ta bọn họ sẽ càng tốt hơn. Kiếp trước ta thật sự quá phế vật a". Tô Đàm lẩm bẩm nói nhưng trên mặt là nước mắt không ngừng rơi. Chắc có lẽ là quá nhớ nhà cũng hoặc là hắn cảm thấy hổ thẹn với gia đình kiếp trước của hắn. Hắn vội vàng lau đi nước mắt lắc lắc đầu tự nhủ
"Ta bây giờ có cuộc sống mới, có mục tiêu còn có gia đình mới. Ta còn phải hướng đi đến nhân sinh đỉnh phong, xem xét vũ trụ rộng lớn rồi sẽ có 1 ngày ta vượt qua thời không trở về địa cầu".
Tô Đàm khí thế bừng bừng nắm chặt nấm đấm quyết định mục tiêu của chính mình. Bình tĩnh lại tâm tình Tô Đàm đứng dậy chuẩn bị hướng về đại điện, bởi vì hôm nay có khách quý đến thăm. Vừa quay đầu hắn kinh ngạc nhìn xem phía đằng xa đứng đấy 1 thiếu nữ xinh đẹp, mặt trứng ngỗng, khuôn mặt tinh xảo vô cùng, 1 đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào hắn, mặc dù núi có vẻ hơi nhỏ nhưng không thể nói về sau thế nào a. Ngoài mẹ hắn Vân Tịch Nguyệt ra thì đây là lần đầu tiên hắn thấy có nữ nhân khác đẹp đến vậy. Sững sờ vài giây hắn mới định thần lại, cũng không thể trách hắn được, ở kiếp trước trạch 25 năm cẩu độc thân đến thế giới này 10 năm hắn cũng chẳng tiếp xúc thân cận với bất kỳ cô gái nào, huống hồ nàng lại đẹp như vậy. Ho khan 1 tiếng Tô Đàm ngượng ngùng bắt chuyện.
"Tỷ tỷ thật đẹp...a thật xin lỗi." Tô Đàm ngượng ngùng sờ tay sau ót vội vàng nói
"Thật ngượng ngùng ta không có ý đó. Ý ta muốn hỏi là tỷ tỷ xinh đẹp có phải là Lâm tiểu thư của phủ thành chủ? Tại hạ là Tô Đàm".
Lâm Uyển Nhi nhìn thấy Tô Đàm đỏ chót khuôn mặt, che miệng cười mĩm nói
"Người xin lỗi là ta mới đúng, tự tiện quấy rầy nhã hứng của Tô thiếu gia. Ngượng ngùng a. Ta là Lâm Uyển Nhi."
Nghe vậy Tô Đàm vội vàng khoát tay nói
"Không quấy rầy, không quấy rầy, dù sao ta cũng đang tính đi về đại điện. Thật không biết Lâm thành chủ cùng Lâm tiểu thư đã đến rồi, thật ngượng ngùng a". Tô Đàm trên mặt khá là bối rối, hắn hôm nay tâm tình sầu muộn muốn đàn 1 ca khúc thật không nghĩ đến bỏ ra nhiều thời gian như vậy, còn để phía nhà gái đến rồi mà hắn vẫn đang trầm mê đánh đàn thật không lễ phép a, mà nàng lại còn đẹp như vậy, không biết nàng có nhìn thấy ta khóc hay không, thật mất mặt a.
"Không phải đâu, là do ta đến sớm, Tô thiếu gia không cần phải bận tâm, ta chỉ là đi dạo loanh quanh thì bị hấp dẫn bởi tiếng đàn không tự chủ được muốn xem xem nhưng thật kinh hỉ khi trực tiếp nghe thấy Tô thiếu gia đánh đàn, tiếng đàn nghe thật thương cảm, thật khó tin tiếng đàn đó được đàn bởi 1 thiếu niên 10 tuổi a". Lâm Uyển Nhi thưởng thức không thôi, nàng nghe đều cảm động muốn khóc mặc dù không hiểu ý nghĩa của nó, chỉ biết nghe vào cảm giác rất thân thương, rất tiếc nuối, day dứt không khôi.
"Ha Ha...ngẫu hứng ngẫu hứng. Lâm tiểu thư không ghét bỏ là tại hạ vui rồi". Tô Đàm sờ ót mĩm cười nói. Cũng sợ Lâm tiểu thư tiếp tục nói về tiếng đàn nên Tô Đàm cũng vội nói thêm
"Cũng không thể để Lâm thành chủ đợi thêm, chúng ta cũng nhanh đi về đại điện chào hỏi a".
Nhìn Tô Đàm vội vội vàng vàng muốn đi đến phòng khách. Lâm Uyển Nhi cũng không tiện hỏi thêm, cũng đành gật đầu cùng đi về hướng đại điện, mặc dù trong lòng nàng rất tò mò muốn biết khúc nhạc sâu lắng đó nói về điều gì, nàng cảm thấy khúc nhạc này rất hay.
Trong phòng khách ngồi đấy 3 người đang trò chuyện, 1 bên là phụ thân cùng mẩu thân của Tô Đàm cùng với ngồi đối diện 1 vị trung niên để râu rất có khi chất, không như Tô Đàm tưởng tượng mặt béo bụng phệ loại kia. Đây không phải ai khác chính là phụ thân của Lâm Uyển Nhi cũng là thành chủ của quận Đông Man, Lâm Cảnh.
Vào đến phòng nhìn thấy 3 người Tô Đàm chấp tay cuối đầu vấn an
"Hài nhi bái kiến phụ thân mẩu thân, vãn bối Tô Đàm gặp qua Lâm thành chủ đại nhân"
Tô Hậu nhẹ nhàng gật đầu, mẫu thân Vân Tịch Nguyệt thì ôn nhu đở lấy Tô Đàm cùng Lâm Uyển Nhi ngồi kế bên mình. Vì Lâm Uyển Nhi lúc đầu đã gặp qua và chào hỏi rồi nên cũng không cần phải vấn an lễ nghĩa như Tô Đàm.
Lâm Cảnh nhìn thấy Tô Đàm về sau cảm thấy rất là thuận mắt. Không chỉ giỏi kinh doanh người lại rất đẹp lại còn rất lễ phép. Hắn thầm nghĩ hôn sự này có thể định, vội mở miệng cười to nói
"Hảo. Còn có hiền chất cứ gọi ta là Lâm bá phụ đi, Lâm thành chủ gì đó nghe quá xa lạ. Cái này hiền chất không chỉ tài hoa hơn người khí chất cũng bất phàm. Lời đồn quả không sai, quả thật là tiên nhân chuyển thế a".
Nghe được Lâm Cảnh khen con trai mình hết lời, bên cạnh Tô Hậu cùng Vân Tịch Nguyệt vui vẻ quá đổi, ngay chính mặt mình khen con trai mình hết lời như thế cha mẹ nào không cảm thấy tự hào? cũng là cảm khái ông trời cho mình 1 đứa tốt nhi tử a.
Ngồi kế bên Lâm Uyển nhi cũng nhìn thật lâu Tô Đàm có vẻ như đang suy nghĩ gì đó cũng cười rộ lên. Nói thật nàng không đồng ý mối hôn sự này nhưng Tô Đàm cũng không khiến nàng chán ghét, làm bằng hữu có vẻ như rất tốt a. Nụ cười của nàng rất đẹp khiến Tô Đàm cảm thấy mình có lẽ thật sự muốn yêu a.
Hơi đỏ mặt, Tô Đàm vội vàng nhìn về phía Lâm Cảnh ngượng ngùng nói
"Lâm thành...Lâm bá phụ quá lời a. Vãn bối chắc có lẽ hơn người 1 tí thôi nào có như lời đồn tiên nhân chuyển thế" nói xong, Tô Đàm còn ho nhẹ 2 tiếng 'khục khuc' để bớt ngượng ngùng
Cuộc hôn sự này phải nói về 1 năm trước lúc đó Tô Đàm quá rãnh rỗi tìm đến kho tàng tri thức sáng tạo ra thật nhiều thứ từ hiện đại như máy cày, máy kéo dùng để thay thế gia s·ú·c phục vụ nông nghiệp, cũng như chế tạo ra đèn điện và tạo ra nguồn điện,..vv. Điều đó khiến cho sinh hoạt của cả thôn Bạch Vĩ phát triển 1 cách nhanh chống và Tô gia cũng lớn mạnh vô cùng, đã nhanh lan đến phủ thành chủ. Mặc dù so sánh tài sản, Tô gia có lẽ không bằng phủ thành chủ hay các đại gia tộc trong thành thị nhưng nếu so sánh bình quân thu nhập hằng tháng thì phủ thành chủ cũng như các đại gia tộc có thể theo không kịp. Cứ đà này thì chỉ cần vài năm nữa thôi thì Tô gia có lẽ là nhà giầu nhất của quận Đông Man. Chính vì Lâm Cảnh cảm thấy Tô Đàm có thể để Đông Man thành lột xác, hắn mới nhanh muốn định ra cuộc hôn sự này.
"Cái này không biết hiền chất cảm thấy Uyển Nhi nhà ta thế nào"? Lâm Cảnh nhìn về phía Tô Đàm đưa ra câu hỏi
Nghe được câu hỏi Tô Đàm bất tri bất giác nhìn về phía Lâm Uyển Nhi rồi vội vàng quay về nhìn lại Lâm Cảnh thành thật nói
"Lâm tiểu thư thật sự rất xinh đẹp, diễm mỹ tuyệt luân, hoa nhường nguyệt thẹn, bách bàn nan miêu . Là người đẹp nhất mà vãn bối đã thấy qua".
Nghe Tô Đàm nói xong, Lâm Uyển Nhi cũng không ngượng ngùng hay đỏ mặt mà chỉ nhìn về phía Tô Đàm nở nụ cười duyên.
"Dẻo miệng, ba hoa". Bản thân nàng hiểu rõ mình đẹp đến mức nào, nàng là nữ thần trong lòng của tất cả nam nhân trong thành. Mặc dù năm nay nàng mới 14 tuổi nhưng không thể nghi ngờ nàng là 1 mỹ nhân, sau khi thành thục sẽ là 1 đại mỹ nhân. Nàng có tự tin để kiêu ngạo nên khi Tô Đàm khen nàng xinh đẹp nhất nàng cũng cảm thấy đó là điều đương nhiên. Từ lúc 5 tuổi nàng đã cảm thấy mình không thuộc về nơi này, tiên cảnh mới là nơi nàng thuộc về. Lúc đầu nghe phụ thân nàng đề cập đến chuyện hôn sự nàng rất cự tuyệt, nàng không nghĩ đến phụ thân mình tại sao hồ đồ muốn sắp đặt cuộc hôn sự này. Nhưng khi nàng nghe đến phụ thân bảo Tô Đàm rất có thể là tiên nhân chuyển thế, lại rất là tài hoa. Nhìn đến phụ thân là rất muốn tác hợp hôn sự này nên Lâm Uyển Nhi cũng không muốn làm phật lòng phụ thân, nhưng nàng đưa ra điều kiện là hắn phải soái và thiên phú tu tiên cao hơn nàng. Lâm Cảnh nghe điều kiện của nhi nữ xong cũng không cảm thấy vấn đề nên vui vẻ đồng ý, cũng cảm thấy nhi nữ mình rất hiểu chuyện a. Nhưng hắn không biết là Lâm Uyển Nhi lại là nghĩ khác, nàng không cảm thấy Tô Đàm thiên phú cao hơn nàng, cũng như nếu nàng không nhận đinh hắn soái thì hôn sự này mãi mãi không thành a.
Nghe Tô Đàm thành thật trả lời, Lâm Cảnh cũng vuốt râu cười cười tiếp lời.
"Chỉ còn có 2 năm nữa thì đến thời gian tiên nhân xuất sơn chiêu thu đệ tử, Uyển Nhi nhà ta đến lúc đó sẽ được thu nhận. Trước khi đến Uyển Nhi nhà ta có đưa ra 2 điều kiện, Uyển Nhi muốn vị hôn phu của nàng phải soái và thiên tư hơn nàng thì mới chịu đồng ý, trướt mắt ta thấy điều kiện đầu tiên có vẻ là qua rồi a". vừa nói vừa cười Lâm Cảnh cũng đồng thời nhìn về phía Lâm Uyển Nhi thấy nhi nữ mình cũng không phản đối sau đó tiếp tục nói.
"Nếu như đến lúc đó hiền trất thể hiện ra thiên tư viễn siêu Uyển Nhi thì cuộc hôn nhân này có thể định a. Điều này Tô hiền đệ cùng với Vân muội cũng đồng ý, không biết hiền trất cảm thấy như thế nào? Thật sự ta là rất hài lòng hiền trất làm con rể của Lâm gia ta a".
Lâm Cảnh xưng hô với đôi phu thê Tô Hậu cùng Vân Tịch Nguyệt hết sức thân mật, cho người ta cảm giác như 2 nhà thật sự rất thân. hắn cũng không phải cố tỏ ra vẻ, Lâm Cảnh thật sự rất muốn cùng Tô gia chấp nối mới định ra cộc hôn sự này. Hắn đối với Tô Đàm có thuận lợi được tiên nhân nhìn trúng không quan trọng. Nếu như tiên nhân đo đạt ra Tô Đàm thiên tư bất phàm thì chứng tỏ hắn thật sự là tiên nhân chuyển thế, nhi nữ mình gã cho hắn cũng không thua thiệt. Còn nếu như đo đạt hắn không có tư chất tu tiên, không được tiên nhân nhìn chúng thì cũng chẳng có vấn đề gì. Không thành con rễ cũng có thể làm con nuôi a. Hắn là 1 cây rung tiền a, không bắt về làm sao mà được.
Tô Hậu nhìn về phía Tô Đàm nói
"Ta và mẩu thân ngươi rất hài lòng về cộc hôn nhân này và cũng rất tự tin thiên phú của ngươi. ngươi từ nhỏ đã thể hiện ra thiên tư phi phàm mà người bình thường không thể có. Ta cảm thấy tiên nhân cũng khó làm được như ngươi a. Từ nhỏ ngươi đã độc lập quen rồi nên lần này ta cũng không ép buộc ngươi. Hôn sự này ngươi cảm thấy thế nào". Lúc trước Tô Hậu cùng Vân Tịch Nguyệt cũng đề cập qua chuyện này và hắn cũng bảo là tùy duyên đợi gặp mặt rồi mới đưa ra quyết định.
Tô Đàm nhìn về phía phụ mẫu rồi quay sang nhìn về phía Lâm Uyển Nhi, nàng thật sự rất đẹp khiến hắn vùa nhìn đã yêu, nhưng hắn thật không muốn định hôn sự này a. Hắn còn tương lai ở phía trước a, kết hôn là không thể a, nhưng nhìn sang phụ mẫu trông mong nhìn về phía hắn, hắn thật không nỡ từ chối a. Nếu như nàng thật thích ta, đính hôn trước cũng không sao a, chỉ cần không phải kết hôn là được. Sau này rồi tính tiếp cũng không muộn a. Nhưng hắn không biết là Lâm Uyển Nhi cũng không muốn cọc hôn sự này. Cân nhắc xong hắn quay sang phía phụ mẩu mĩm cười rồi nhìn thẳng về Lâm Cảnh tỏ vẻ ngượng ngùng nói.
"Thật sự là phúc phận của vãn bối khi được Lâm bá phụ yêu quý, Lâm tiểu thư dung mạo xinh đẹp như thiên tiên, cuộc hôn sự này nếu thật thành công thì vãn bối có nằm mơ cũng có thể cười thành tiếng a. Vãn bối thật chờ mong đến ngày tiên nhân chiêu thu đệ tử a". Nói đến câu cuối Tô Đàm tỏ ra vẻ rất tự tin 1 bộ ăn chắc rồi. Nhưng chờ mong là thật sự a, hắn không quan tâm tư chất mình có nghịch thiên hay không, hắn chỉ quan tâm mình được thu về núi để tìm linh thạch à không để tu luyện. Nghĩ đến chỉ cần 2 năm nữa thôi là hắn có thể tìm đến linh thạch, hắn không nhịn được muốn cười thật to nhưng ngại xung quanh còn nhiều người nên đành nhịn xuống.
Nhìn vẽ mặt trông mong của hắn đôi phu thuê không khỏi gật đầu mĩm cười, Lâm Cảnh cũng là như thế nhưng Lâm Uyển Nhi lại có ý nghĩ khác. Nàng cảm thấy Tô Đàm tự tin thái quá, hắn tin chắc thiên phú của hắn cao hơn mình sao? cùng hắn lúc trước u buồn đánh đàn thời điểm hoàn toàn không giống. Lắc lắc đầu nàng cũng không suy nghĩ thêm nhiều, hôm nay gặp mặt nhận biết làm hài lòng phụ thân cũng thật đánh lên cảm tình giữa 2 nhà là đủ rồi. Về sau hôn sự tìm cách khéo léo từ chối là được.