Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 48 Ta Yêu Ngươi Là Thật Lòng Thật Dạ

Chương 48 Ta Yêu Ngươi Là Thật Lòng Thật Dạ


“Nói cho ta h·ung t·hủ g·iết hại Phong Nhi là ai?” Cố Trường Thanh nhìn vào Lương Tuyết Y lạnh lùng nói.

Lương Tuyết Y nhìn lấy Cố Trường Thanh cũng là vô cùng tức giận, nhất quyết không nói 1 câu.

Cố Trường Thanh không nhận được câu trả lời, muốn xuất thủ bắt lấy Lương Tuyết Y.

Cũng là lúc này đại địa rung chuyển, không gian 1 trận uốn éo.

Tô Đàm bị bí cảnh cưỡng ép đẩy ra bên ngoài, ngã lăn trên mặt đất.

Khó chịu, Tô Đàm bạo tục 1 câu: “Con mẹ nó quá phận a, lúc vào thì bị đạp té chổng vó, lúc ra lại bị cưỡng ép ngã lộn nhào, tưởng ta là dễ bắt nạt sao?”

Cũng ngay lúc này, Tô Đàm cảm nhận được 1 luồng sát ý kinh thiên động địa khóa chặt lấy khiến hắn như rơi vào hầm băng.

Hoảng hốt Tô Đàm quay sang nhìn thấy Cố Trường Thanh rất quen mặt nhưng vẫn không nhớ là đã nhìn thấy ở đâu.

Tô Đàm lẩm bẩm nói: “Nhìn rất quen mặt nha.”

Gần đó, Lương Tuyết Y vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Tô Đàm, ý bảo hắn nhanh chóng chạy trốn.

Tô Đàm cũng giả vờ như không thấy nàng, hắn lúc này trước tiên tìm kiếm bóng dáng của Lâm Uyển Nhi.

“Cuối cùng thì ngươi cũng chịu đi ra.” Cố Trường Thanh không do dự trở tay liên xuất thủ muốn chộp lấy Tô Đàm.

Lương Tuyết Y vội vàng hô lên: “Không được! Phu quân, chạy mau.”

Tô Đàm bị sát ý khóa chặt lấy làm sao có thể chạy trốn, hoảng loạn vội vàng trốn vào bên trong không gian thần bí.

Cố Trường Thanh bị vồ hụt lấy cũng là mộng bức, quát lớn: “Người đâu?”

Lúc này Lâm Uyển Nhi cũng đã nghe thấy, nàng cứ ngở mình nghe nhầm, trong miệng cứ lẩm bẩm lấy: “Phu quân? Ai là phu quân của nàng.”

Hạ Tích Vân cũng là vô cùng khó hiểu, vội hỏi:

“Ngươi vừa mới gọi hắn là phu quân, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Cố Trường Thanh lúc này cười to, âm thanh vô cùng khủng bố nói: “Các ngươi đôi cẩu nam nữ này, dám liên thủ g·i·ế·t hại tôn tử của ta, chêt đi cho ta.”

Tôn Lệ cũng không thể đứng nhìn ra tay ngăn cản, Tôn Lệ chỉ dám đón đở chứ không dám tấn công, dù sao xung quanh của nàng còn đứng đấy rất nhiều đệ tử, nếu như bạo phát tu vi rất có khả năng ngộ sát toàn bộ đám đệ tử.

Cố Trường Thanh thì giống như 1 con dã thú toàn lực xuất thủ muốn g·i·ế·t hết tất cả những ai dám ngăn cản hắn báo thù.

Tu vi chênh lệch 1 cảnh giới nhỏ, lại liên tục hoàn thủ, Tôn Lệ nhanh chóng bị Cố Trường Thanh 1 chưởng đánh trọng thương.

Ngồi bên trong không gian thần bí, Tô Đàm không nghe thấy gì nhưng lại có thể thấy rõ tình hình, hắn lúc này cũng đã nhận ra đối phương chính là đạo phân thân kia.

Tô Đàm cũng không thể nhìn thêm nữa, nếu còn nhìn nữa Lương Tuyết Y c·h·ế·t không nghi ngờ thế là không do dự Tô Đàm đi ra không gian thần bí nhìn lấy Cố Trường Thanh quát nói:

“Lão Già, Ngươi tìm ta?”

Lương Tuyết Y nhìn thấy Tô Đàm lại xuất hiện vô cùng lo lắng nói:

“Tại sao ngươi còn xuất hiện? Mau chóng trốn đi a.”

“Trốn? Hắn có trốn lên trời ta cũng sẽ g·i·ế·t hắn! Và ngươi cũng phải đi theo gót chân của hắn.” Cố Trường Thanh khinh bỉ nhìn lấy Tô Đàm, hắn cảm thấy Tô Đàm loại sâu kiến này hắn tiện tay liền có thể diệt sát ngàn vạn lần.

Tô Đàm sử dụng Tuệ Nhãn xem xét Cố Trường Thanh phát hiên ra hắn tu vi lại là hóa thần trung kỳ, chạy trốn hoàn toàn có thể nhưng đánh thì chắn chắn chỉ có c·h·ế·t.

Tô Đàm bình tĩnh lạnh lùng nhìn Cố Trường Thanh nói:

“Ta sẽ đứng tại nơi này cho ngươi trả thù với điều kiện buông tha mọi người nơi đây.”

“Ngươi lấy cái gì gì có thể bàn điều kiện với ta.” Cố Trường Thanh khinh bỉ nói.

Hắn lời vừa nói ra Tô Đàm lập tức dùng cân đẩu vân nhào lộn cách xa hắn vạn dặm.

Toàn trường lúc này cũng là trợn mắt hốc mồm, tốc độ này là thế nào?

Cố Trường Thanh cũng là mộng bức không thể tin tưởng lấy, cái này để hắn làm sao mà đuổi bắt.

Tô Đàm lại cưỡi cân đẩu vân chạy trở về ngạo nghễ nói:

“Ta nói qua, chỉ cần ta muốn chạy trốn, ngươi đừng hòng bắt được ta, thù của ngươi cũng sẽ muôn đời không thể trả, còn nữa, người cũng đừng lấy tính mạng mọi người xung quanh y h·i·ế·p ta, ta đảm bảo với ngươi chỉ cần ta còn sống 1 ngày, ta thề sẽ để cho Thái Vũ Tông gà c·h·ó không yên, không chỉ riêng Thái Vũ Tông, mà là toàn thể Tam Thanh Sơn đều phải chôn cùng, ngươi không tin có thể thử xem.”

Cố Trường Thanh cũng không dám làm bừa, hắn là biết Tô Đàm lợi hại, nhưng lại không nghĩ đến hắn vậy mà còn có loại thủ đoạn chạy trốn biến thái như vậy, nếu để cho hắn chạy trốn rồi tu luyện cái trăm năm, bảo đảm Tam Thanh Sơn đều không phải đối thủ của hắn.

“Được!” Cố Trường Thanh cuối cùng hiệp nói.

“Được cái gì mà được, nhanh thề đi.” Tô Đàm khó chịu nói.

“Ngươi...ngươi tên láo xược...” Cố Trường Thanh tức giận cũng không thể làm gì hơn liền thề.

“Ta Cố Trường Phong thề với trời, chỉ cần...cần..nhưng mà ngươi tên gì?” Cố Trường Thanh lúng túng nói.

“Gia..” Tô Đàm mở miệng nói nhỏ 1 tiếng xong rồi im lặng.

“Gia?” Cố Trường Thanh nhíu mày nói theo.

Tô Đàm tiếp tục mở miệng nói thêm chữ “Gia”

Ma xuôi quỷ khiến Cố Trường Thanh cũng nói theo “Gia”

Tô Đàm hài lòng gật gật đầu.

Cố Trường Thanh lẩm bẩm nói: “Gia gia...”

“Con mẹ nó, ngươi muốn c·h·ế·t có phải hay không? Dám chơi lão phu.” Cố Trường Thanh khí giận đùng đùng quát.

Xung quanh đám người muốn cười phun nhưng không dám, đành tự lấy tay nhéo thật mạnh vào thân thể để dùng nổi đâu lấn ác đi.

Tô Đàm thấy đối phương nhịn không được muốn xuất thủ cũng không muốn giở quá lố kẽo giổ quá lớn, mở miệng nói:

“Khục khục...ngại quá, ngoại hiệu của ta, ta quen dùng nên lỡ miệng, gia gia tên thật là Tô Đàm, được rồi đó ngươi tiếp tục thề đi.”

“Hắn tên gì?” Cố Trường Thanh nhìn Lương Tuyết Y hỏi.

Lương Tuyết Y cũng không có nhìn hắn mà nhìn về phía Tô Đàm lo lắng nói: “Phu..phu quân...ngươi làm ơn chạy đi, mặt kệ ta, nếu ngươi dám vì ta mà c·h·ế·t, ta cũng sẽ c·h·ế·t theo ngươi.”

“Ngươi ngốc sao? Ta làm sao mà c·h·ế·t được.”

Tô Đàm ánh mắt nhu tình nhìn Lương Tuyết Y nói:

“Cùng lắm đánh không lại ta nhận hắn làm tôn tử, dù sao đối phương cũng đã gọi ta là gia gia nha.”

“Ngươi con mẹ nó muốn c·h·ế·t.” Cố Trường Thanh nhịn không được xuất thủ lao nhanh đến.

Tô Đàm nhanh chóng chui vào không gian thần bí né tránh, rồi lại đi ra cưỡi mây bắt lấy Lương Tuyết Y cách xa ra Cố Trường Thanh quát nói:

“Ngươi con mẹ nó già mà không nói võ đức, đánh lén không thấy xấu hổ sao? Ngươi có tin bây giờ ta liền mang theo nàng bỏ chạy hay không?”

“Ngươi dám!” Cố Trường Thanh giận quát nhưng biết không thể làm gì được Tô Đàm đành thỏa hiệp nói:

“Ta bây giờ lập tức thề.”

“Ta! Cố Trường Thanh! Xin thề với trời nếu như Tô Đàm đồng ý để ta báo thù ta sẽ buông tha cho tất cả mọi người nơi đây, nếu như vi phạm lời thề thiên lôi oanh đỉnh.”

“Ngươi hài lòng chưa?”

“Khi nảy ngươi ra tay đánh lén khiến ta tâm tình bất ổn, ta cần phải có thời gian bình tĩnh lại, đợi cái trăm năm sau như thế nào?” Tô Đàm nghiêm túc đưa ra đề nghị.

“Ngươi...ngươi đừng có quá phận, ta tuyệt đối không chấp nhận!” Cố Trường Thanh tức giận run người.

“Sao lại quá phận, trăm năm đối với cảnh giới như ngươi chẳng khác nào ngủ 1 giấc sao? Nếu như ngươi đã keo kiệt như vậy thì 10 năm như thế nào?”

“Nếu như ngươi còn dám có kè thêm, ta tuyệt đối ngay tại nơi đây g·i·ế·t hết tất cả mọi người.” Cố Trường Thanh lúc này vô cùng tức giận, không muốn nghe thêm bất kỳ lời gì từ Tô Đàm.

“Vậy cho ta 1 ngày như thế nào? Yên tâm, ngươi có thể dùng những người này làm con tin, ta tuyệt đối sẽ không trốn chạy. Không quá phận chứ?” Tô Đàm không gấp không vội mở miệng nói.

“Được! Ta cho ngươi 1 ngày tận hưởng cuộc sống còn lại.” Cố Trường Thanh cuối cùng thỏa hiệp nói.

Tô Đàm nhìn Lương Tuyết Y mở miệng nói: “Ta có việc quan trọng cần xử lý trước, ngươi trước tiên trở về bên cạnh Tông Chủ của mình đi, dù thế nào đi nữa trong tim ta luôn có ngươi.”

Nói xong Tô Đàm lắc mình bỏ đi không để cho Lương Tuyết Y nói thêm lời nào.

Lâm Uyển Nhi giờ phút này vẫn cứ lằng lặng đứng ở xa xa nhìn lấy không hề chớp mắt, ánh mắt nàng giờ phút này vô thần không hồn, nước mắt lăng lệ chảy từng dòng, nàng không dám tin đó điều là sự thật răng suốt thời gian qua nàng luôn bị Tô Đàm lừa dối.

Tô Đàm bước đến bên cạnh Lâm Uyển Nhi, không do dự sử dụng Cân Đẩu Vân mang nàng bay đi nơi xa.

Thanh Vân Tông.

Dưới chân núi.

Lâm Uyển Nhi vùng vẩy mãnh liệt muốn thoát khỏi vòng tay của Tô Đàm, Tô Đàm đành buông nàng ra.

Lâm Uyển Nhi không do dự quay đầu rời đi, Tô Đàm liền vội vàng từ sau lưng ôm lấy.

“BUÔNG RA!” Lâm Uyển Nhi giận dữ lớn tiếng quát.

Tô Đàm cũng không có buông ra mà mở miệng nói: “Nghe ta giải thích có được hay không?”

“Ta nói là BUÔNG TA RA!” Lâm Uyển Nhi không muốn nghe bất kỳ điều gì thêm nữa, nàng lúc này chỉ muốn yên tỉnh 1 mình.

Trái tim nàng đã bị Tô Đàm lừa dối hết lần này đến lần khác, nàng thật không thể chịu đựng nổi nữa.

Nàng đã khóc đến nổi không còn nước mắt để rơi, đôi mắt lúc này đã xuất hiện rất nhiều tơ máu.

“Hứa với ta, ta đi rồi ngươi phải sống thật tốt có biết không? Hãy vì chính bản thân mình mà phấn đấu, đừng vì ai khác mà tỏa ra thương tâm, đặc biệt là ta.” Cảm nhận được Lâm Uyển Nhi vùng vẩy mãnh liệt muốn thoát ra, Tô Đàm nói xong cũng là buông ra Lâm Uyển Nhi.

Tô Đàm đạp lấy Cân Đẩu Vân bay trở lại bí cảnh tam thanh.

Trước khi đi hắn còn lưu lại âm thanh không dứt vang vọng khắp chân núi.

“Ta Yêu Ngươi là thật lòng thật dạ.”

P/S: Có ai thích Lâm Uyển Nhi không? Chap sau tác sẽ viết đến cảm xúc của Lâm Uyển Nhi, có lẽ sẽ tan nát cõi lòng a.

Chương 48 Ta Yêu Ngươi Là Thật Lòng Thật Dạ