Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 49 Ta Tô Đàm Quang Minh Lỗi Lạc.
Phía bên ngoài bí cảnh Tam Thanh.
Hạ Tích Vân lúc này đang dò hỏi Lương Tuyết Y.
“Ngươi tu vi rốt cuộc là làm sao đạt đến kim đan đỉnh phong rồi? Còn nữa rốt cuộc chuyện bên trong là như thế nào?”
“Ta bị Cố Thanh Phong hạ độc thủ, bị ép ăn mê tình đan, cũng may là Tô Đàm suất thủ cứu giúp, sau đó...sau đó.” Lương Tuyết Y bắt đầu ngượng ngùng đỏ mặt.
“Ta cũng không biết tại sao? Sau khi cùng hắn vậy mà tu vi liền đạt đến kim đan kỳ đỉnh phong, hơn nữa ta cảm thấy tư chất của mình cũng tăng lên rất nhiều.”
“Vậy sau này ngươi tính thế nào?” Hạ Tích Vân dò hỏi.
“Ta...ta muốn cùng..cùng ở cùng hắn.” Lương Tuyết Y mặt đỏ như quả táo nhỏ nói.
“Nhưng hắn đắc tội với Cố Trường Phong, khả năng sống không nổi qua ngày mai, trừ khi hắn chạy trốn.” Hạ Tích Vân lo lắng nói.
“Ta tin tưởng hắn, hắn nhất định sẽ sống sót.”
“Ngươi không lo hắn 1 mình bỏ trốn sao?”
“Nếu như vậy thì thật tốt rồi, ta chỉ hy vọng hắn có thể sống.” Lương Tuyết Y thành thật nói.
“haizz.” Hạ Tích Vân cũng bó tay rồi, nàng cảm thấy tên tiểu tử này rốt cuộc bỏ bùa mê gì mà khiến đồ đệ nàng luôn luôn lạnh nhạt xa cách với nam nhân vậy mà vì hắn lại có thể can tâm tình nguyện như vậy.
...
1 bên khác.
“Thật không ngờ lại bị ngoại nhân ăn trước.” Tử Tâm phòng má tức giận đùng đùng.
Nàng có thể chấp nhận nhường Tô Đàm cho Lâm Uyển Nhi dùng trước nhưng tuyệt đối không cho phép có người ngoài can thiệp.
Nàng lúc này muốn quay sang tìm kiếm Lâm Uyển Nhi nhưng lại không thấy Lâm Uyển Nhi đâu cả: “Người đâu rồi?”
“Tên tiểu từ này hình như vận dụng không phải công pháp mà là thần thông!” Vân Khởi Thành lúc này cảm khái nói.
“Thần Thông? Làm sao có khả năng? Hắn mới chỉ là 1 tên luyện khí kỳ làm sao có khả năng lĩnh ngộ ra được?” Phạm Ứng Thiên hoàn toàn không dám tin nói nói.
“Ta cũng không rõ nhưng 8-9 phần là thần thông, công pháp tuyệt đối không làm đến mức này, đặc biệt hắn cũng chỉ là 1 tên luyện khí, tuyệt đối linh lực không đủ để sử dụng công pháp cấp cao thành thục như vậy!” Vân Khởi Thành khẳng định nói.
“Tên tiểu tử này không chỉ biết bày trận pháp, còn có thể lấy luyện khí kỳ g·i·ế·t c·h·ế·t kim đan trung kỳ Cố Thanh Phong, hơn nữa tuổi còn nhỏ đều đã lĩnh ngộ thần thông, chúng ta có nên vận dụng tất cả để bảo vệ hắn không?” Phạm Ứng Thiên dò hỏi.
Vân Khởi Thành lắc lắc đầu nói: “Thanh Vân Tông không giữ nổi hắn, hắn hiện tại đã bị toàn bộ Tam Thanh Sơn để mắt, hắn chỉ có thể c·h·ế·t tại nơi này hoặc là chạy trốn.”
“Vậy chúng ta chỉ có thể đứng nhìn sao?” Phạm Ứng Thiên khó xử hỏi.
“Hắn dù sao cũng đã lập xuống đại công đức cho Thanh Vân Tông, nếu như hắn thật sự c·h·ế·t, Thanh Vân Tông tận lực chiếu cố người thân của hắn, tận lực hết sức có thể.” Vân Khởi Thành nghiêm túc nói.
Thanh Vân Tông.
Dưới chân núi.
Lâm Uyển Nhi đau khổ nhìn theo hướng Tô Đàm rời đi, nàng cắn chặc lấy môi dưới nghẹn ngào lớn tiếng khóc gọi.
“TÔ ĐÀM”
“Ta hận ngươi, tại sao ngươi không thể ở lại dối gạc ta thêm 1 lần nữa...” Lâm Uyển Nhi ngồi bẹp xuống đất, 2 tay ôm lấy đầu gối của mình, đầu dúi vào trong ngực ủy khuất nức nỡ nói:
“Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vây? Tại sao lại không ở lại bên cạnh ta thêm 1 chút nữa, chỉ cần ngươi chịu năn nỉ ta, cùng ta bỏ trốn,ta có thể bỏ qua tha thứ cho ngươi...”
“Tiểu Đàm...ngươi nguyện vì nàng mà hy sinh cũng không muốn cùng ta bỏ trốn sao? Ngươi ghét bỏ ta đến vậy sao?”
“Ta để ngươi buông ta ra, ngươi liền buông thật sao?”
Lâm Uyển Nhi giọng nói yếu ớt, xen lẫn tiếng nức nỡ thương tâm lẩm bẩm nói.
Lúc này nàng cực kỳ hận Tô Đàm, nhưng trong đầu lại luôn là hình bóng của hắn, nàng lại nghĩ đến Tô Đàm hướng đi là bí cảnh Tam Thanh.
Lâm Uyển Nhi không thèm quan tâm đến điều gì nữa, vồi vàng đuổi theo.
...
Tô Đàm lúc này đang cưỡi mây ngao du toàn bộ Tam Thanh Sơn, hắn cảm thấy đã đến lúc rời đi nơi này.
Trước khi rời đi, Tô Đàm muốn viết lấy vài bộ thiên cấp cực phẩm công pháp đưa cho các nàng, hắn lúc này ngoài công pháp ra thì thật sự không thể còn thứ gì quý giá hơn.
Có lẽ các nàng cần không phải công pháp mà chính là tình yêu chân thành của hắn, Tô Đàm cũng muốn như vậy nhưng hiện tại hắn còn quá nhỏ yếu, đôi vai hắn không đủ để gánh vác.
Với lại Tô Đàm cảm thấy các nàng hòa bình sống chung là điều không thể, hắn cũng không thể lừa dối gặp riêng từng người, và đặc biệt khi xác định mối quan hệ bọn họ thật sự rất dính người, hắn còn muốn đứng ở đỉnh nhân sinh, mặc dù việc tu luyện hắn có thể toàn bộ dùng phân thân để treo máy nhưng hắn cũng không muốn bị tình yêu gò bó cản trở, rời đi là điều tốt nhất cho đôi bên.
Tô Đàm mất khoản hơn 1 canh giờ mới học xong và viết ra thành sách.
Lương Tuyết Y có tâm pháp đây là 1 bộ tiên kinh dành riêng cho người mang lấy thể chất huyền âm chi thể, người khác muốn tu luyện là điều không thể nhưng chẳng hiểu sao Tô Đàm lại có thể học thành công, hắn cũng chọn thêm cho nàng 1 cuốn thiên cấp cực phẩm võ kỹ cùng thân pháp.
Tử Tâm cũng chưa có tâm pháp nên Tô Đàm lựa chọn cho nàng 1 cuốn cực phẩm thiên cấp .
Còn Lâm Uyển Nhi đã có tâm pháp đủ để nàng đột phá đến đại thừa kỳ, nàng cũng đã có võ kỹ nên Tô Đàm chỉ đưa cho nàng công pháp phòng ngự cùng rất nhiều tòa trận pháp cấp 4, cấp 5, cùng cấp 6, còn cao hơn nữa thì Tô Đàm không có lấy ra, dù sao trận pháp cấp càng cao yêu cầu tài liệu càng phức tạp, lấy tài nguyên Tam Thanh sơn hiện có muốn bầy bố trận pháp cấp cao là điều không thể.
Hắn rất muốn đưa thêm nữa nhưng cảm thấy như vậy là đủ ổn rồi, nhiều quá sợ các nàng học không vô cũng là sợ bị người khác dòm ngó mang đến nguy hiểm.
Cảm thấy đã đầy đủ, Tô Đàm nhìn về Thanh Vân Tông, suy tư hồi lâu hắn liền đã có quyết định.
...
Bí cảnh Tam Thanh.
Lúc này, đám đệ tử Thanh Vân Tông đang bàn tán xôn xao.
“Các ngươi nói xem,Tô Đàm liệu có quay trở lại hay không?”
“Chắc là có, dù sao nữ nhân của hắn vẫn còn ở đây.”
“Cũng chưa chắc, hắn dám làm ra việc cướp đoạt điểm số, lại hố tất cả chúng ta, người như vậy ta không tin hắn dám vì người khác mà chịu hy sinh.”
“Ngươi nói đúng, loại người như hắn chắc chắn tham sống sợ c·h·ế·t, nhưng nếu nói như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ phải bỏ mạng tại đây sao?”
“Các ngươi câm miệng lại cho ta.” Tử Tâm đùng đùng sát khí quát nói:
“Nếu còn dám mở miệng nói xấu Đàm Đàm 1 câu, ta liền ngay tại đây hóa kiếp cho các ngươi.”
Đám đệ tử bị Tử Tâm dọa cho sợ vỡ mật, im thin thít.
Bọn hắn nguyên 1 đám là trúc cơ sơ kỳ cùng trung kỳ, làm gì chịu nổi khí thế của cường giả kim đan hậu kỳ.
2 canh giờ trôi qua.
Cố Trường Thanh từ trong trạng thái tĩnh tọa mở mắt ra, mở miệng nói:
“Ta còn tưởng ngươi sẽ dùng hết thời gian 1 ngày mới trở lại, ngươi đây là thật sự không sợ c·h·ế·t sao?”
“C·h·ế·t! Đương nhiên sợ, nhưng làm sao đáng sợ bằng việc rời bỏ người mình yêu.” Tô Đàm bình tĩnh nói.
“Không nghĩ đến ngươi lại trọng tình trọng nghĩa như vậy.” Cố Trường Thanh cũng có chút thưởng thức nói.
“Vậy chúng ta kết làm bằng hữu như thế nào? Ngươi lớn tuổi hơn ta, ta gọi ngươi Cố đại ca, ngươi xem có được hay không?” Tô Đàm nghiêm túc đưa ra đề nghị.
Cố Trường Thanh nghe Tô Đàm nói khé miệng giật giât, quyết định không cùng tên vô sỉ này nói chuyện thêm bất kỳ lời nói, càng nói càng bị hắn hố cho không nói nên lời, muốn xuất thủ g·i·ế·t c·h·ế·t Tô Đàm giải trừ hậu hoạn.
Tô Đàm cảm nhận được sát ý vội vàng mở miệng nói: “Từ từ, có gì trước tiên thương lượng, không nên động thủ a, ta còn có lời muốn nói với nương tử của ta a.”
“Cút! Ta cho ngươi thời gian 1 nén nhang, đừng có mà thách thức sự kiên nhẩn của ta.” Cố Trường Thanh vô cùng bực tức nói.
Hắn sống từng ấy năm, lần đầu tiên cảm nhận được sự bất lực như vậy, đường đường cường giả hóa thần kỳ lại không thể làm gì được 1 tên luyện khí kỳ, hơn nữa đối phương còn là kẻ thù g·i·ế·t hại tôn tử của hắn.
Nếu không phải Tô Đàm thân pháp chạy trốn biến thái như vậy, hắn thật sự muốn đại khai sát giới, chỉ là hắn thật sợ để Tô Đàm bỏ chạy lúc đó có thể nói là tai họa ngập đầu.
Đành cắn răng liên tục nhượng bộ.
Tô Đàm lúc này đi đến bên cạnh Lương Tuyết Y dùng tay sờ lên mặt của nàng mở miệng nói: “Gọi phu quân đi.”
Lương Tuyết Y khuôn mặt ửng đỏ âm thanh lí nhí nói: “Phu quân.”
“Ngoan lắm.” Tô Đàm mĩm cười ôn nhu véo lấy khuôn mặt của nàng, sau đó mở miệng nói:
“Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa thì ta vẫn mãi mãi là phu quân của ngươi, có hiểu không?”
Lương Tuyết Y nhu thuận gật gật đầu.
Sau đó Tô Đàm không mở miệng nói chuyện mà truyền âm: “Ngươi còn nhớ nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao? Tại nơi đó có bí mật của ta, cũng là át chủ bài để ta có thể sống qua kiếp nạn này, ta giấu nó bên dưới 1 hòn đá lân cận, chuyện này không nên để người khác biết, có thời gian ngươi hãy đến nơi đó.”
Lương Tuyết Y sau khi nghe được Tô Đàm thật sự có kế hoạch, biết hắn sẽ không c·h·ế·t vui mừng không thôi.
Tô Đàm lúc nãy mĩm cười nhu tình nói:
“Trong tim ngươi có ta sao?”
Bị hỏi đột ngột, Lương Tuyết Y cũng là đỏ mặt gật đầu nói: “Trong tim của ta chỉ có phu quân.”
Tô Đàm mĩm cười sau đó cưỡi mây bay lên trên không quét nhìn mọi người, ngạo nghễ nói:
“Cuộc đời ta xưa nay chưa từng thù ghét ai, bởi vì người ta thù ghét toàn bộ đều đã bỏ mạng.”
“Các ngươi có thể trong lòng đối ta đầy hận ý vì đã cướp hơn phân nữa điểm số nhưng có từng nghĩ đến nguyên nhân?”
“Ta đối điểm số chẳng hề có hứng thú chẳng qua là muốn gỏ các ngươi 1 chút mà thôi.”
“Cố Thanh phong loại cặn bả dám dùng thủ đoạn hạ lưu đối phó với người ta yêu đã chạm vào vảy ngược của ta, cho dù ta g·i·ế·t hắn trăm nghìn lần cũng không thể hết giận.”
“Đám đệ tử Thái Vũ Tông các ngươi dám lợi dụng lúc hôn thê của ta đang đại chiến với yêu thú ra tay đánh lén, điều đó đủ khiến ta diệt sát bọn hắn trăm vạn lần.”
“Các ngươi đám đệ tử Thái Vũ Tông ủy lớn h·i·ế·p yếu, chẳng phải cũng chặn g·i·ế·t đệ tử Thanh Vân Tông của ta sao?”
“Ta chỉ lấy các ngươi 7 thành là đã đủ nhân từ, nếu như các ngươi có thực lực tuyệt đối, các ngươi tự hỏi sẽ để cho người khác bao nhiêu phần? Hay là diệt hết toàn bộ chiếm lấy? Dù sao thế giới này cũng là mạnh được yếu thua a.”
“Con người ta có thù tất báo có ơn tất trả, Thanh Vân Tông có ơn thu nhận ta, ta vì Thanh Vân Tông chiếm đoạt đám đệ tử thế gia thêm 5 thành điểm số để giúp Thanh Vân Tông đứng đầu cũng không quá đáng đi.”
“Phiêu Miễu Tông có người ta yêu, ta không thu lấy điểm số của họ là điều rất bình thường đi.”
“Ta Tô Đàm quang minh lỗi lạc, không hổ thẹn với ai a.” Tô Đàm giang 2 tay ra nói.
Hắn đang định nói tiếp thì bị đám đệ tử Thanh Vân Tông ngắc lời.
“Ta vậy mà trách lầm Tô sư huynh, toàn bộ việc hắn làm đều là vì tông môn, vì người mình yêu, dám vì người thương mà khiêu chiến toàn thiên hạ, lại sợ liên lụy đến chúng ta mà chấp nhận hy sinh, Tô sư huynh chính là thần trong lòng ta a.”
Sau khi nghe xong mọi người cũng đã dần dần không còn oán giận Tô Đàm, cảm thấy hắn làm người vậy mà có trách nhiệm như vậy.
Hắn g·i·ế·t Cố Trường Thanh chẳng qua là do đối phương thủ đoạn hạ lưu đê tiện, bị c·h·ế·t không oan.
Tranh chấp điểm số giữa các tông môn lại là điều bình thường, hắn không chiếm hết toàn bộ cũng đã đủ nhân nhượng.
Nhìn thấy sự việc có lẽ có khởi sắc, Vân Khởi Thành lúc này đứng ra mở miệng nói:
“Cố đạo hữu, lệnh tôn bỏ mình âu cũng là do lỗi của hắn dùng thủ đoạn hạ lưu muốn cưỡng bức nương tử người ta, bị g·i·ế·t cũng không thể trách người khác a, dù sao bọn chúng cũng đều là vãn bối, trưởng bối không nên can thiệp thì đúng hơn.”
Lúc này đám lão tổ của thế gia cũng không cần ẩn nấp nữa, toàn bộ đều lộ diện mở miệng nói:
“Ta cảm thấy Tô tiểu hữu tội không đáng c·h·ế·t, có thể bỏ qua cho hắn a, cùng lắm để hắn bồi thường cho Cố đạo hữu là được.”
“Đúng vậy! Cố Trường Phong tuy rằng c·h·ế·t nhưng ngươi cũng không cần phải làm lớn chuyện như vậy, ngươi nam nhân vẫn còn đó lo gì không có thêm tôn tử a.” Vân Khởi Thành mở miệng nói thêm.
Lúc này toàn bộ mọi người đều hướng về Tô Đàm, điều này khiến Cố Trường Thanh vô cùng khó xử, đám người này nếu muốn bảo hộ lấy Tô Đàm, hắn thật không có biện pháp khác.
P/S: 1:00 am Cố gắng hoàn thành chương này, ngày mai tác sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ, đảm bảo chương 50 hoàn thành phần Tam Thanh Sơn.