Chương 16:
Thời gian mà Trương Nguyên Phàm làm việc ở trong khu dược viên của Trúc Nguyên Phong ngày càng tăng, công việc diễn ra rất thuận lợi. Nghe các vị ngoại môn đệ tử nói chuyện, Trương Nguyên Phàm biết được luyện đan đại hội sắp được bắt đầu, khoảng nửa tháng nữa thì luyện đan đại hội bắt đầu ở luyện đan đường của Vân Nguyên Tông.
Trương Nguyên Phàm lẩm bẩm thời gian, nhanh chóng phát hiện thời gian chỉ còn mười ngày nữa thì luyện đan đại hội bắt đầu. Vì vậy hắn quyết định chính mình đi đến luyện đan đường đăng ký tham gia luyện đan đại hội, sau khi hắn hoàn thành việc tưới linh dược.
Khoảng nửa tiếng sau, Trương Nguyên Phàm hoàn thành nhiệm vụ của mình. Hắn sau đó rời khỏi linh dược viên, ngự khí phi hành tới luyện đan đường của môn phái sau khi hắn hỏi đường đi xong.
Lúc hắn đến nơi, hắn thấy nơi đây tập trung rất nhiều người rồi. Trương Nguyên Phàm lập tức bước vào bên trong luyện đan đường, đi đến một cái quầy để đăng ký; đăng ký tham dự luyện đan đại hội khoảng nửa tiếng đồng hồ, thì hắn nhận lại thân phận lệnh bài cùng với số báo danh của bản thân. Hắn lập tức cất lệnh bài cũng như số báo danh vào không gian giới chỉ của mình, sau đó hắn xoay người đi trở về động phủ của mình chuẩn bị.
Thời gian không ngừng trôi đi, ngày diễn ra luyện đan đại hội ngày càng đến gần. Lúc chỉ còn ba ngày nữa là bắt đầu đại hội luyện đan, cũng là lúc hắn xong nhiệm vụ chăm sóc linh dược ở Trúc Nguyên Phong, đến tạp vụ điện nhận lấy tài nguyên tu luyện của mình.
Ba ngày sau. Hôm nay chính là ngày khai mạc đại hội luyện đan ở luyện đan đường của Vân Nguyên Tông, từ sáng sớm có rất nhiều đệ tử ngự khí phi hành đến luyện đan đường, làm cho luyện đan đường náo nhiệt hơn mấy ngày trước khi đại hội bắt đầu. Trương Nguyên Phàm đến luyện đan đường từ rất sớm, không đi cùng với ai cho nên hắn mất gần nửa canh giờ để đến được bên ngoài của luyện đan đường.
Không lâu sau, ba vị trưởng lão thuộc ban giám khảo xuất hiện ở trên đài cao. Ba người này gồm hai nam, một nữ; trong ba vị trưởng lão này, Trương Nguyên Phàm quen nữ trưởng lão mặc y phục màu đỏ kia. Lúc hắn nhìn thấy nữ trưởng lão kia ở trên thạch đài, hắn rất kinh ngạc, bất ngờ vì Mẫn Duyên trưởng lão được phân làm giám khảo cuộc cuộc thi.
Lưu Mẫn Duyên đương nhiên nhìn thấy Trương Nguyên Phàm. Nàng không ngờ tên tiểu tử Ngọc Khí kỳ bát trọng này tham dự đại hội luyện đan của tông môn, trong lòng rất muốn biết kỹ thuật cũng như trình độ luyện đan của Trương Nguyên Phàm; trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng bỗng nở một nụ cười, nụ cười đó của nàng vô ý bị Trương Nguyên Phàm nhìn thấy.
Canh giờ đã đến, người chủ trì đại hội luyện đan của Vân Nguyên Tông nhanh chóng xuất hiện ở trên thạch đài. Đó là một ông lão, trên người mặc lấy một bộ đạo bào màu cam, khuôn mặt khá anh tuấn, mái tóc ngắn màu đen nhưng đã có vài sợi tóc bạc. Ông lão này chính là một vị cường giả Kết Động của Vân Nguyên Tông, tên là Đan Lưu Diễm, một luyện đan sư ngũ phẩm.
Những ngày bình thường, Đan Lưu Diễm đảm nhiệm vai trò đường chủ của luyện đan đường. Ông còn là sư thúc phong chủ Trúc Nguyên Phong, có mối quan hệ tốt đẹp với chi mạch Trúc Nguyên Phong, đồng thời là chủ nhân cũ của động phủ mà Trương Nguyên Phàm ở khi làm nhiệm vụ chăm sóc linh dược ở Trúc Nguyên Phong.
Đan Lưu Diễm nhìn chúng đệ tử ngoại môn đứng ở bên dưới, sau đó chuyển sang nhìn ban giám khảo rồi quay trở lại nói với chúng đệ tử ngoại môn: “Các vị, đại hội luyện đan lần trước được tổ chức vào hai mươi năm trước, lần này đại hội luyện đan thu hút sự quan tâm của nhiều luyện đan sư của môn phái. Thay mặt luyện đan đường của tông môn, ta tuyên bố đại hội luyện đan chính thức bắt đầu.”
Chúng đệ tử ngoại môn đứng ở bên dưới nghe xong Đan Lưu Diễm nói, lập tức thì thào bàn tán.
“Không biết đại hội luyện đan năm nay ai là quán quân vậy?”
“Chắc là Mục Ánh Tuyết sư tỷ của phong chủ Trúc Nguyên Phong.”
“Mục Ánh Tuyết có tham gia đại hội luyện đan năm nay à.”
Đan Lưu Diễm đứng ở trên đài cao, thấy chúng đệ tử ngoại môn thì thào bàn tán, cất cao giọng nói: “Tất cả yên lặng.”
Khung cảnh yên tĩnh lập tức xuất hiện, không một tiếng động nào hiện ra ở phía trước luyện đan đường của Vân Nguyên Tông. Giọng nói của Đan Lưu Diễm một lần nữa vang lên: “Đại hội luyện đan năm nay chia làm ba vòng, vòng thi thứ nhất là thi viết, một trăm năm mươi người có số điểm cao nhất bước vòng thi thứ hai. Vòng thi thứ hai là vòng thi tự do, mỗi luyện đan sư tự mình luyện chế một loại đan dược, lấy trăm người luyện đan dược có phẩm chất cao nhất vào vòng thi cuối. Vòng thi cuối cùng, các luyện đan sư đồng thời luyện chế đan dược đó luyện đan đường đưa ra. Ba người xếp hạng đầu tiên được môn phái khen thưởng, tiến vào bên trong luyện đan đường học tập một tháng; từ người xếp thứ tư trở đi thì được tông môn khen thưởng linh thạch cùng một bản luyện đan tâm đắc.”
Đan Lưu Diễm đợi chúng đệ tử ngoại môn tiêu hoá hết lời nói của mình lúc trước, một lần nữa lên tiếng: “Vòng thi thứ nhất diễn ra sau một canh giờ nữa, các đệ tử tranh thủ chuẩn bị kiến thức đi.”
Đan Lưu Diễm nói xong, sai người dán danh sách đệ tử tham gia cuộc thi. Một lúc sau, Đan Lưu Diễm cất tiếng nói: “Vòng thi thứ nhất là thi viết, thời gian sáu canh giờ. Trong vòng sáu canh giờ phải hoàn thành 300 câu hỏi, thí sinh được phép ra khỏi phòng sau ba canh giờ. Giờ thí sinh giải tán, đi đến phòng của mình tập trung, đợi hiệu lệnh bắt đầu. Kết quả được báo qua thân phận lệnh bài của các ngươi vào chiều tối mai.”
Ban giám khảo trở về động phủ của mình sau khi họ nghe xong Đan Lưu Diễm nói. Lưu Mẫn Duyên trước khi rời khỏi luyện đan đường, nàng quay người nhìn Trương Nguyên Phàm một lúc, sau đó ngự khí phi hành trở về Trúc Nguyên Phong.
Chúng đệ tử ngoại môn sau đó cùng nhau đứng đợi vòng thi thứ nhất của đại hội luyện đan bắt đầu. Nửa tiếng đồng hồ sau, tất cả ngồi ở trong phòng, sau đó bắt đầu làm bài thi.
Canh giờ thứ nhất nhanh chóng trôi qua, tất cả luyện đan sư đều đang làm bài thi. Một số luyện đan sư đang suy nghĩ đáp án, vì trong đề của họ có nhiều câu khó nên cần thời gian dài để hoàn thành. Canh giờ thứ hai nhanh chóng trôi qua, số người kêu đề khó nhiều hơn trước rất nhiều.
Canh giờ thứ ba đã trôi qua, hơn năm mươi vị luyện đan sư quyết định từ bỏ thi, rời khỏi đại điện. Họ than vãn, bàn tán ở bên ngoài phòng thi, theo dõi những luyện đan sư khác hoàn thành bài thi.
Còn hơn hai trăm người nữa đang miệt mài làm bài. Thời gian tiếp tục trôi đi, số người rời khỏi phòng thi ngày càng nhiều, số luyện đan sư lưu lại ở bên trong phòng thi ngày càng giảm dần.
Canh giờ thứ năm nhanh chóng trôi qua, lúc này trong phòng thi chỉ còn hơn năm mươi người. Trong hơn năm mươi vị luyện đan sư này, có nam chính Trương Nguyên Phàm.
Hiện giờ Trương Nguyên Phàm đang giải quyết các câu khó, có tổng cộng hơn năm mươi câu hắn cảm thấy khó, giờ hắn còn ba mươi câu nữa chưa hoàn thành cho nên hắn tăng tốc độ làm bài.
Canh giờ cuối cùng nhanh chóng trôi qua, hơn năm mươi vị luyện đan sư còn sót lại kéo nhau rời khỏi phòng thi. Trong canh giờ cuối cùng này, Trương Nguyên Phàm giải quyết ba mươi câu còn lại và đã may mắn giải quyết xong.
Trương Nguyên Phàm nghỉ ngơi ở bên ngoài luyện đan đường một lúc, khoảng nửa tiếng đồng hồ thì hắn nghỉ ngơi xong. Hắn sau đó triệu hoán pháp bảo Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm, rồi ngự khí phi hành quay trở về Thanh Lâm cốc.
…
Sau khoảng một canh giờ liên tục ngự khí phi hành, Trương Nguyên Phàm đã về đến Thanh Lâm cốc. Lúc này, hắn đang trên đường quay trở về căn nhà của mình.
“Ai là người đánh ngươi vậy?” Lúc Trương Nguyên Phàm đi ngang qua phòng của Đinh Ngọc Lễ, thì giọng nói ở bên trong đã khiến hắn dừng bước.
Hắn nghe được giọng nói này, lập tức đẩy cửa bước vào bên trong phòng. Hắn nhanh chóng nhìn thấy chân trái của sư huynh Đinh Ngọc Lễ bị gãy, còn sư huynh thì đang chống gậy.
Trương Nguyên Phàm lập tức đi đến trước cái ghế mà Đinh Ngọc Lễ ngồi, hắn nhìn chiếc chân đang chống gậy của vị sư huynh này một lúc rồi nói với nam tu sĩ có khuôn mặt anh tuấn này: “Sư huynh, người nào ra tay đánh gãy chân trái của sư huynh vậy?”
Đinh Ngọc Lễ ngẩng đầu nhìn Trương Nguyên Phàm rồi thở dài nói: “Dù ra nói cho đệ biết hung thủ, chưa chắc đệ đã đánh thắng được hắn ta đâu.”
“Sư huynh yên tâm đi. Bây giờ sư đệ đủ sức bảo vệ tính mạng của mình. Sư đệ nhất định trả thù cho sư huynh, nhất định đánh bại người đã tấn công sư huynh.” Trương Nguyên Phàm nghe Đinh Ngọc Lễ nói vậy, lập tức mở miệng nói.
Đinh Ngọc Lễ cùng Lương Ngọc Đức nghe được những lời nói này của Trương Nguyên Phàm, không hiểu vì sao mà hai người tin tưởng Trương Nguyên Phàm. Đinh Ngọc Lễ mặc dù tin tưởng nhưng hắn vẫn lo lắng cho Trương Nguyên Phàm, lúc hắn thấy được quyết tâm hiện ra trong đôi mắt của Trương Nguyên Phàm thì hắn thở dài một tiếng tiếng. Cuối cùng Đinh Ngọc Lễ nói cho Trương Nguyên Phàm biết: “Người ra tay đánh gãy chân trái ta, chính là Vương Siêu.”
“Tên Vương Siêu đó vì sao tấn công sư huynh?”Trương Nguyên Phàm không biết vì sao mà tên Vương Siêu đó tấn công Đinh Ngọc Lễ, cho nên hắn nhanh chóng hỏi lý do.
“Vì huynh không đưa linh thạch cho hắn, cho nên hắn đã tấn công huynh, trực tiếp đánh gãy chân trái của huynh.” Đinh Ngọc Lễ rất xúc động vì Trương Nguyên Phàm quan tâm mình, hắn sau đó tức giận nói.
“Sư huynh yên tâm, sư đệ nhất định đi đòi công đạo cho sư huynh.” Trương Nguyên Phàm nhìn Đinh Ngọc Lễ nói.
Nói xong, Trương Nguyên Phàm rời khỏi căn phòng của Đinh Ngọc Lễ. Hắn xoay người đi đến ngoại môn đường của môn phái.
Khoảng nửa canh giờ sau, Trương Nguyên Phàm xuất hiện ở bên ngoài ngoại môn đường. Hắn sau khi đến ngoại môn đường, không ở bên ngoài lâu thay vào đó nhanh chóng đi vào bên trong đại điện; vừa vào đại điện, hắn lập tức đi tìm Khương lão.
Trương Nguyên Phàm biết Khương lão rất thích đọc thư tịch, cho nên hắn nhanh chân đi đến căn phòng lúc trước mà hắn nhận vật tư để tìm Khương lão. Cuối cùng hắn đã tìm thấy Khương lão, hắn thấy Khương lão đang ngồi ở trên một cái ghế dựa đọc thư tịch. Trương Nguyên Phàm lập tức đi đến trước mặt Khương lão, sau đó hắn nói cho Khương lão biết mục đích của mình: “Khương lão, vãn bối muốn thách đấu với Vương Siêu. Vương Siêu tự tiện đánh người, mấy ngày trước hắn ta cướp linh thạch của sư huynh vãn bối, sư huynh không đưa linh thạch cho Vương Siêu, cho nên sư huynh bị Vương Siêu đánh gãy chân trái.”
“Trận đấu của hai người các ngươi diễn ra vào giờ Tỵ ngày mai ở trên Sinh Tử Phong.”Khương lão nghe xong Trương Nguyên Phàm nói, lập tức cất tiếng nói.
Trương Nguyên Phàm nói xong, lập tức thi lễ cho Khương lão một cái sau đó rời khỏi căn phòng. Một lúc lâu sau, hắn xuất hiện ở bên ngoài ngoại môn đường, sau đó hắn quay trở về nơi ở của mình chuẩn bị mọi thứ cho trận quyết chiến giữa hắn và Vương Siêu vào ngày mai.
0