Một khu vực nào đó của dãy núi Vân Vụ, một thiếu niên đào ra một gốc dược thảo màu xanh biếc ở khe hở của một tảng đá, miệng lẩm bẩm: “Bên trong dãy núi Vân Vụ, thực sự có nhiều linh dược đang sinh trưởng. Không đến nửa canh giờ mình rèn luyện ở trong dãy núi, thì mình đã phát hiện ra một gốc Thanh Thể Thảo, thành công ngắt lấy gốc dược thảo này.”
Thiếu niên mỉm cười nhìn gốc dược thảo ở trong tay. Trương Nguyên Phàm sau một khoảng thời gian dài nghiên cứu linh dược, thì hắn nhanh chóng biết được tên của dược thảo mà hắn vừa nhìn thấy. Gốc dược thảo ở trong lòng bàn tay phải của hắn, chính là một gốc “Thanh Thể Thảo”-công dụng chủ yếu của loại dược thảo này, chính là thanh trừ độc tố trong cơ thể, nguyên liệu chủ yếu để luyện chế đan dược giải độc đan.
Hắn nhanh chóng cho gốc dược thảo này vào trong túi linh dược của hắn, sau đó tiếp tục đi sâu vào bên trong dãy núi Vân Vụ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này Trương Nguyên Phàm đang chiến đấu cùng một con yêu lang. Yêu lang này là một con nhất giai yêu lang, thực lực ở nhất giai trung kỳ; Trương Nguyên Phàm tiêu tốn hơn nửa linh lực ở trong đan điền, cùng hai tấm hỏa nguyên phù mới đem con yêu lang này g·iết c·hết.
Hắn sau đó đi tìm nơi thích hợp để khôi phục linh lực của mình. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn rốt cuộc tìm được một sơn động, vội vàng đi vào bên trong sơn động. Một ngày sau, hắn rời khỏi sơn động sau khi hắn khôi phục linh lực xong, tiếp tục rèn luyện ở trong dãy núi Vân Vụ.
…
Trương Nguyên Phàm ăn hết chỗ thịt của một cái đùi yêu lang, lập tức ném chiếc xương vào bên trong bụi gai. Không lâu sau hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong dãy núi Vân Vụ; nhưng hắn đi được không được bao lâu, hắn nghe được tiếng động từ bên trong bụi gai kia.
Đôi mắt của hắn sau đó tập trung nhìn vào bên trong bụi gai, hắn còn thi triển phòng ngự công pháp “Hoá Linh Bảo Hộ Quyết” để bảo vệ cơ thể của mình. Hắn đợi một lúc lâu, nhưng không thấy một con yêu thú nào xuất hiện; trong lòng hắn lập tức nghĩ: “Chẳng lẽ mình nghe nhầm. Rõ ràng mình nghe thấy tiếng động ở trong bụi gai, nhưng mình đợi một lúc rồi vẫn chưa thấy chủ nhân của tiếng động xuất hiện. Linh lực ở trong đan điền của mình, cũng không ngừng giảm; nếu mình không kịp bổ sung linh lực, nhất định đan điền của mình cạn sạch linh lực.”
Hắn thầm nghĩ xong, lập tức lấy ra một lọ Hồi Khí Đan; không lâu sau, hắn cho viên đan dược vào miệng. Hắn sau đó cấp tốc khôi phục linh lực của mình.
Lúc Trương Nguyên Phàm khôi phục xong linh lực, cũng là lúc có một con yêu xà lao vọt khỏi bụi gai. Cái miệng to lớn của con cự xà đó, sau đó cắn về phía đầu của Trương Nguyên Phàm.
Hắn lập tức thi triển “Ngự Phong Thuật” chạy trốn khỏi đòn t·ấn c·ông của cự xà. Không lâu sau, hắn né tránh được đòn t·ấn c·ông của cự xà.
Cự xà thấy nó t·ấn c·ông thất bại, lập tức dùng cái đuôi của mình t·ấn c·ông. Chiếc đuôi khổng lồ sau đó quét ngang về phía cơ thể của Trương Nguyên Phàm.
Trương Nguyên Phàm thấy cự xà dùng đuôi t·ấn c·ông mình, nhanh chóng thi triển một cái linh lực hộ thuẫn. Hai cánh tay của hắn nhanh chóng đan vào nhau, chắn ngang ngực.
Chiếc đuôi rắn khổng lồ không lâu sau v·a c·hạm với linh lực hộ thuẫn của Trương Nhiệm Phàm, linh lực hộ thuẫn không chịu đựng được công kích của chiếc đuôi lập tức vỡ vụn. Chiếc đuôi cứ thế đánh vào cơ thể của Trương Nguyên Phàm.
Trương Nguyên Phàm nhanh chóng né đòn, tế ra Huyền Cương Thuẫn chặn một phần uy lực từ chiếc đuôi rắn khổng lồ. Uy lực của chiếc đuôi rắn mặc dù lớn, nhưng không thể đánh vỡ được phòng ngự của Huyền Cương Thuẫn.
Hắn nhanh chóng lấy ra pháp bảo của mình là “Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm” sau đó hắn niệm một khẩu quyết nào đó. Rất nhanh pháp bảo của hắn hoá thành một bàn tay tràn ngập hỏa khí, đánh thẳng trực tiếp vào bẩy tấc của con cự xà này.
Kiếm chưởng nhanh chóng đánh thẳng trực tiếp vào bẩy tấc của con cự xà này, cự xà nhanh chóng gào lên một tiếng vì bị kiếm khí đâm trúng. Trương Nguyên Phàm nhân lúc cự xà b·ị t·hương, lập tức bắn một thủy tiễn về phía bẩy tấc của cự xà; cuối cùng dùng một chiêu “Trảm Kiếm Thuật” để t·ấn c·ông cự xà.
Cự xà sau một hồi lâu chống cự, lập tức ngã xuống mặt đất. Không lâu sau, cự xà vẫn lạc.
Trương Nguyên Phàm một lần nữa dùng Hồi Khí Đan khôi phục linh lực của mình, một lúc sau hắn hồi phục linh lực. Hắn sau đó đi đến bên cạnh t·hi t·hể con yêu thú Xích Viêm Xà, chỉ một thời gian ngắn hắn xuất hiện ở bên cạnh t·hi t·hể yêu thú; hắn nhanh chóng dùng “Khống Vật Thuật” cho t·hi t·hể của yêu thú vào trong túi trữ vật, sau đó hắn tiếp tục đi vào bên trong dãy núi Vân Vụ.
…
Có hai người thiếu nữ cùng một trung niên nam tử đi ở bên trong dãy núi. Một trong hai người thiếu nữ, cất tiếng nói với người còn lại: “Tiểu thư, chúng ta tốt nhất đừng đi vào vòng trong của dãy núi Vân Vụ. Trong dãy núi có nhiều loài yêu thú có thực lực mạnh, nếu chẳng may gặp thì chúng ta nhất định gặp nguy hiểm. Chúng ta chỉ có thể ở vòng ngoài của dãy núi tìm kiếm linh dược.”
Thiếu nữ kia có tính tình hoạt bát, nghe xong thiếu nữ ở bên cạnh nói, lập tức cất tiếng nói: “Không cần phải sợ. Yêu thú ở bên trong dãy núi Vân Vụ đều thuộc nhất giai yêu thú, nhị giai yêu thú trở lên không có nhiều. Phần lớn linh dược ở vòng ngoài dãy núi Vân Vụ, đã bị ngắt đi rồi; muốn có được linh dược, thì chỉ có thể đi vào vòng trong của dãy núi Vân Vụ tìm linh dược.” Thiếu nữ nói xong, liền xoay người cất tiếng hỏi trung niên nam tử: “Có đúng không vậy thúc Quang?”
Trung niên nam tử thấy thiếu nữ áo lục hỏi, vội vàng trả lời: “Thải Ngọc nói đúng đó tiểu thư. Vòng trong của dãy núi Vân Vụ tồn tại rất nhiều yêu thú có thực lực mạnh, chúng ta không nên đi vào vòng trong của dãy núi.”
“Ta mặc kệ, ta muốn ở đây tìm kiếm linh dược.” Thiếu nữ kia nũng nịu nói.
Trung niên nam tử định tiếp tục khuyên nhủ Vân Uyển Mẫn, đột nhiên ở đằng sau truyền đến một thanh âm “tê tê”của một con yêu thú nào đó. Trung niên nam tử nhanh chóng quay đầu lại, trực tiếp bị hù dọa bởi cách ba người không xa là một con yêu mãng dài bẩy đến tám mét, con yêu mãng này màu đen. Trung niên nam tử lập tức quay đầu hô: “Uyển Mẫn, chạy nhanh đi”. Sau đó xoay người về phía con yêu mãng.
Hai thiếu nữ Vân Uyển Mẫn và Thải Ngọc đều nhìn thấy con yêu mãng đó, cả hai người quay đầu bỏ chạy.
Vị thiếu nữ tên là Thải Ngọc kia, cất tiếng nói với thiếu nữ mặc y phục màu xanh lục: “Tiểu thư mau chạy đi. Thải Ngọc đi giúp thú Quang.”
Vân Uyển Mẫn xoay người nhìn về phía thúc Quang. Không lâu sau, nàng nhìn thấy thúc Quang của nàng bị một chiếc đuôi của cự xà đánh bay ra xa, đập thẳng vào một tảng đá.
Nàng muốn chạy nhưng là không kịp rồi. Con cự xà đó nhanh chóng đuổi kịp lấy Vân Uyển Mẫn, cái miệng tanh hôi của nó mở ra và cắn về phía đầu của Vân Uyển Mẫn.
Vân Uyển Mẫn tuyệt vọng vì không nghe lời của thúc Quang, chính nàng đã dẫn tới thúc Quang m·ất m·ạng. Nếu được phép quay trở lại, nàng không lựa chọn đi vào vòng trong của dãy núi Vân Vụ tìm kiếm linh dược. Sai lầm của nàng thì phải trả giá bằng mạng sống của người bảo vệ nàng.
Nàng nhìn thấy một đạo ánh sáng loé lên, ngay sau đó nàng nghe thấy có thứ gì đó rơi xuống. Vân Uyển Mẫn chậm rãi cúi đầu xem xét, nàng nhìn thấy cái đầu và thân thể của con hắc yêu xà ở hai bên khác nhau.
Nàng rất nhanh nhìn thấy ở trước mặt nàng có một lam y thiếu niên đang đứng, cầm một thanh trường kiếm màu bạch, trên thanh kiếm có rỉ máu. Nàng biết thiếu niên ở trước mặt mình là người đã cứu mình.
“Cô nương, cô nương không bị làm sao chứ?”
Giọng nói của thiếu niên đó đã đánh thức Vân Uyển Mẫn.
“Ta không có việc gì. Cảm ơn công tử đã cứu ta.” Không lâu sau, Vân Uyển Mẫn trả lời ân nhân đã cứu mình.
“Cô nương nên rời vòng trong dãy núi, ra vòng ngoài dãy núi tìm kiếm linh dược. Ở vòng trong của dãy núi rất nguy hiểm, trong đây có nhiều yêu thú mạnh.” Thiếu niên nói xong, lập tức xoay người rời đi.
“Không biết công tử tên là gì?” Vân Uyển Mẫn vội vàng cất tiếng hỏi tên ân nhân của nàng.
“Trương Nguyên Phàm.” Thiếu niên không đợi Vân Uyển Mẫn lên tiếng, trực tiếp xoay người rời đi sau khi hắn báo tên xong.
Vân Uyển Mẫn ngơ ngác nhìn thiếu niên rời đi, đến lúc thiếu niên rời đi xa rồi mà nàng không động đậy. Không lâu sau, Vân Uyển Mẫn theo thị nữ Thải Ngọc rời khỏi dãy núi Vân Vụ, quay trở về gia tộc của mình; trên đường trở về gia tộc, thì trong miệng của nàng lẩm bẩm ba chữ “Trương Nguyên Phàm”.
Trương Nguyên Phàm nhìn phương hướng và hai thiếu nữ rời đi, sau đó lên đường rời khỏi dãy núi Vân Vụ.
0