0
Chương 8:
Mấy canh giờ sau, Trương Nguyên Phàm ngồi xếp bằng ở trên cành cây của một cây to, đôi mắt hiện đang đóng lại, toàn lực vận chuyển công pháp “Ngũ Hành Hỗn Linh Quyết” khôi phục linh lực bị tiêu hao trong lúc hắn dùng “Ngự Phong Thuật”. Hắn khôi phục pháp lực được một canh giờ rồi, pháp lực ở trong đan điền của hắn cũng khôi phục đến bẩy thành; còn ba thành pháp lực nữa là hắn khôi phục hoàn toàn pháp lực.
Cách chục trượng cái cây mà Trương Nguyên Phàm khôi phục pháp lực, có một nam tu sĩ đang ẩn nấp ở đằng sau cái cây. Đôi mắt của nam tu sĩ này, thì nhìn chằm chằm vào túi trữ vật ở bên hông trái của Trương Nguyên Phàm. Không lâu sau, nam tu sĩ bắn một mũi tên mang kim linh lực về phía Trương Nguyên Phàm.
Trương Nguyên Phàm rất nhanh mở to đôi mắt, hắn vội vàng nhảy xuống mặt đất, thi triển “Ngự Phong Thuật” rời khỏi khu vực này.
Nam tu sĩ kia thấy tập kích thất bại, lập tức rời khỏi chỗ ẩn nấp, vội vàng đuổi theo Trương Nguyên Phàm.
Nam tu sĩ thấy “dê béo” chạy trốn, nở một cười lạnh ở trên miệng, sau đó lập tức phóng xuất khí tức tu vi của mình ra. Nam tu sĩ đó sau đó tế ra một thanh đao màu đỏ dài hai thước, thi triển một đạo pháp thuật nào đó; một lúc sau, nam tu sĩ hoá một đạo ánh sáng chém về phía cơ thể của Trương Nguyên Phàm.
Trương Nguyên Phàm vội vàng triệu hoán ra phòng ngự pháp khí Huyền Cương Thuẫn, sau đó rót một phần linh lực vào bên trong Huyền Cương Thuẫn. Cái phòng ngự pháp khí này nhanh chóng hoá lớn, lơ lửng ở trước mặt chủ nhân của nó.
Không lâu sau, pháp khí của nam tu sĩ kia đánh trực tiếp vào Huyền Cương Thuẫn ở trước mặt Trương Nguyên Phàm. Do đẳng cấp pháp khí của hai tu sĩ là khác nhau, cho nên pháp khí của nam tu sĩ kia không pháp vỡ được phòng ngự pháp khí mà Trương Nguyên Phàm mua ở Bảo Vật Các.
Cách phòng thủ tốt nhất chính là t·ấn c·ông. Vì vậy Trương Nguyên Phàm sau khi thoát khỏi đòn t·ấn c·ông của nam tu sĩ kia, lập tức bắn hai q·uả c·ầu l·ửa về phía nam tu sĩ ở đối diện.
Vũ Du Ý đợi hai quả hỏa cầu bay gần đến mình, hắn mới hành động. Một cái lồng bảo hộ màu vàng nhanh chóng xuất hiện, cơ thể của hắn nhanh chóng được cái lồng màu vàng đó bảo vệ.
Không lâu sau, hai q·uả c·ầu l·ửa đánh trực tiếp vào lồng ánh sáng màu vàng. Hai q·uả c·ầu l·ửa này nhanh chóng hoá thành tro, rõ ràng bị cái lồng ánh sáng màu vàng ngăn chặn.
Trương Nguyên Phàm lập tức thu hồi Huyền Cương Thuẫn, lấy ra một tấm linh phù, sau đó trực tiếp bóp nát tấm linh phù này. Không lâu sau Trương Nguyên Phàm biến mất khỏi trước mặt nam tu sĩ này.
“Không ngờ tên dê béo này có một tấm Truyền Tống Phù. Mình đã chủ quan rồi.” Võ Du Ý thầm nghĩ, sau khi hắn nhìn thấy tên dê béo này rời khỏi dãy núi Vân Vụ bằng một loại truyền tống phù. Thầm nghĩ xong, Võ Du Ý quay trở lại phường thị Vân Vụ.
…
Trương Nguyên Phàm tỉnh dậy phát hiện bản thân mình đang ở trong một sơn động, hắn nhanh chóng ngồi dậy, sau đó hắn lấy ra một viên Tích Cốc Đan. Không lâu sau, hắn cảm thấy no bụng; sau đó hắn bắt đầu tu luyện “Ngũ Hành Hỗn Linh Quyết” nâng cao thực lực của mình lên.
Một đêm rất nhanh trôi qua. Sau một đêm miệt mài tu luyện, thực lực của hắn đạt tới Ngọc Khí kỳ ngũ trọng. Hắn sau khi củng cố xong tu vi, hắn lập tức rời khỏi sơn động, rất nhanh hắn xuất hiện ở bên ngoài sơn động.
Trương Nguyên Phàm sau đó đi về phía Vân Nguyên Tông. Hơn một ngày sau, hắn rốt cuộc về đến môn phái; sau khi hắn xuất hiện ở trong sơn môn, thì hắn lập tức đi về phía Thanh Lâm cốc.
Khoảng một canh giờ sau, hắn xuất hiện ở bên trong động phủ của mình ở trong Thanh Lâm cốc.
Hắn vừa ngồi xuống động phủ chưa kịp làm gì, ba tiếng chuông đột nhiên vang vọng khắp Thanh Lâm cốc. Hắn nghe xong ba tiếng sau, lập tức đứng dậy, sau đó đi ra khỏi động phủ của mình; không lâu sau, hắn xuất hiện ở bên ngoài động phủ, sau đó hắn đi về phía quảng trường ở trong Thanh Lâm cốc.
Một lúc sau, hắn phát hiện hai người Lương Ngọc Đức cùng Đinh Ngọc Lễ đang đi đến quảng trường, lập tức đuổi theo hai người. Ba người sau đó kết bạn đi đến quảng trường.
Khi ba người xuất hiện ở trong quảng trường, cả ba nhìn thấy nơi này tập trung rất nhiều ngoại môn đệ tử. Ba người sau đó tìm một chỗ không được nhiều người chú ý ngồi xuống, thu toàn bộ khí tức ở trên người lại.
Truyền công đại hội diễn ra sáu tháng một lần, dành cho ngoại môn đệ tử của môn phái, đệ tử mới nhập môn và những đệ tử khác đều có thể tham gia lần này truyền đạo đại hội. Vì vậy, lần này truyền công đại hội thu hút rất nhiều ngoại môn đệ tử đến tham dự.
“Tiểu tử ở phía trước kia, mau mau tránh đường, để cho Lưu sư huynh của Thiên Huyền phong đi qua.” Ở đằng sau Trương Nguyên Phàm có một tiếng nói đột nhiên vang lên, dẫn tới Trương Nguyên Phàm nhíu mày một cái sau đó quay người nhìn.
Hắn nhìn thấy ở trước mặt hắn không xa, là một vị ngoại môn đệ tử, khuôn mặt khá anh tuấn, trên người mặc lấy một bộ y phục màu xám. Hắn không biết thực lực cụ thể của vị ngoại môn đệ tử này, nhưng hắn đoán tu vi của người này ở Ngọc Khí ngũ trọng trở lên.
Trương Nguyên Phàm nhịn không được cái thói phách lối của tên này, vì vậy hắn cất tiếng nói: “Chỉ là một tên ngoại môn đệ tử của chi mạch Thiên Huyền, lại phách lối như vậy. Đây không phải ở Thiên Huyền Phong, mà ở ngoại môn quảng trường.”
“Ngươi chỉ là một tên Ngọc Khí nhị trọng, mà nói chuyện thật sự ngông cuồng. Ngươi mới nhập môn cho nên không biết ta nhỉ.” Vị ngoại môn đệ tử kia thấy Trương Nguyên Phàm dám bật mình, lập tức phóng ra khí tức của mình, chèn ép về phía Trương Nguyên Phàm.
Trương Nguyên Phàm dựa vào khí tức phát ra ở trên người của tên ngoại môn đệ tử kia, lập tức biết được tu vi của vị ngoại môn đệ tử đó. Hắn thấy mọi người đang nhìn mình, nhanh chóng đứng dậy, tránh sang một bên; ngoại môn đệ tử kia nhanh chóng đi qua ba người Trương Nguyên Phàm, sát khí của tên kia lộ rõ khi lướt qua người của Trương Nguyên Phàm.
Đôi mắt của Trương Nguyên Phàm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nam ngoại môn đệ tử kia, một lúc sau hắn khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục chờ đợi truyền công trưởng lão đến.
…
Truyền công trưởng lão một lúc lâu sau xuất hiện ở trên thạch đài. Vị truyền đạo trưởng lão này là một lão giả có ngoại hình của một người đàn ông năm mươi tuổi, trên người mặc lấy một bộ y phục màu cam; một lúc sau lão cất tiếng nói với chúng đệ tử ngoại môn: “Lão phu tên là Đặng Vũ Minh, hôm nay lão truyền thụ kiến thức cho các ngươi.”
Chúng đệ tử ngoại môn lập tức đứng dậy, sau đó đồng thời khom người thi lễ về phía truyền công trưởng lão. Người truyền thụ tri thức cho người khác, đều được tôn kính, cho nên chúng đệ tử ngoại môn mới khom người thi lễ.
Đặng Vũ Minh gật đầu, ra hiệu cho đám người ngồi xuống. Chúng đệ tử nhanh chóng ngồi xuống, chờ đợi Đặng Vũ Minh truyền đạo.
Đặng Vũ Minh nhìn một lúc nhóm đệ tử ngoại môn mang tư chất tốt, sau đó chuyển sang nhìn những ngoại môn đệ tử khác. Không lâu sau lão trầm giọng nói: “Tu tiên bắt đầu, từ tư chất linh căn. Tư chất linh căn càng cao thì tốc độ tu luyện nhanh và ngược lại; ngoài tư chất ra thì ý chí và nghị lực của tu sĩ rất trọng yếu.
Trên con đường tu tiên, tu sĩ phải đối mặt với nhiều khó khăn và nguy hiểm; phải vượt qua khảo nghiệm của thiên địa. Tu tiên bách nghệ là các nghề nghiệp phụ trợ cho tu sĩ như luyện đan sư, luyện khí sư, chế phù sư, trận pháp sư, trù sư, linh thú sư,…
Cảnh giới của các ngươi bây giờ là Ngọc Khí kỳ, các ngươi phải tăng cường thực lực của mình lên bằng cách tu luyện. Đợi thực lực của các ngươi đạt tới Chân Cơ kỳ, địa vị của các ngươi ngang với chúng ta, xưng hô “đạo hữu” là được. Nhưng để trở thành Chân Cơ tu sĩ, các ngươi phải tu đến Ngọc Nguyên kỳ đại viên mãn…”
Đặng Vũ Minh tiếp tục nói cho truyền thụ tri thức cho chúng ngoại môn đệ tử, khi nào khát nước thì uống một cốc linh trà.
Thời gian không ngừng trôi đi, buổi truyền công đại hội sắp kết thúc. Trương Nguyên Phàm ngồi một chỗ nghe truyền công trưởng lão nói, tự rút ra cho mình phương pháp tu luyện.
Nửa tiếng sau, buổi truyền công đại hội chính thức kết thúc. Đặng Vũ Minh sau đó mang theo mỹ nữ Trần Mỹ Dung trở về Thiên Huyền Phong, chúng đệ tử lần lượt rời khỏi quảng trường; ba người Trương Nguyên Phàm là nhóm người cuối cùng rời quảng trường.
“Lương sư huynh, cái tên ngoại môn đệ tử cùng sư đệ mâu thuẫn là ai vậy? Hắn ta có bối cảnh ở sau lưng không?” Trên đường trở về chỗ ở của mình, Trương Nguyên Phàm cất tiếng hỏi Lương Ngọc Đức về người mà mình mâu thuẫn vào một canh giờ trước.
Đinh Ngọc Lễ đi ở bên phải Trương Nguyên Phàm, nghe xong câu hỏi của thiếu niên đi ở bên cạnh mình, lập tức cất tiếng nói: “Trương sư đệ, tên kia tên là Mạc Lâm Chính, chó săn của Vương Siêu. Mà Vương Siêu là chó săn của nội môn đệ tử Lý Vĩnh Hoàng, mà Lý Vĩnh Hoàng là người theo đuổi Sở Ngọc Linh sư tỷ-cũng chính là người đưa sư đệ lên núi.”
“Đệ hiểu rồi.” Trương Nguyên Phàm nghe xong, lập tức cất tiếng nói.
Ba người Trương Nguyên Phàm sau đó tiếp tục đi về động phủ của mình. Khoảng nửa tiếng sau, ba người đã trở về động phủ của mình ở trong Thanh Lâm cốc của Vân Nguyên Tông.
…
Thời gian không ngừng trôi đi, Trương Nguyên Phàm gia nhập Vân Nguyên Tông đã được ba năm rồi. Trong ba năm này, Trương Nguyên Phàm bế quan tu luyện là chủ yếu, nhưng hắn dành thời gian rảnh để làm nhiệm vụ; thực lực của hắn trong ba năm này có sự thay đổi, hắn đã đột phá đến Ngọc Khí kỳ lục trọng, ngoài ra hắn còn trở thành nhị phẩm luyện đan sư cùng nhị phẩm bồi dưỡng sư.