Chương 105: Bị Loại Khỏi Đội Hình
Sau buổi tập chính, sân bóng gần như trống vắng. Hầu hết các cầu thủ có tiếng nói trong đội, bao gồm những người nổi bật nhất, đã về nghỉ ngơi, kéo theo phần lớn đồng đội của họ. Chỉ còn lại vài người ở lại, những cầu thủ không được đánh giá cao..
Một nhóm nhỏ tụ tập ở góc sân, gồm Thành Dương, Hoàng Phát, và Minh Quân – những cái tên không quá nổi bật trong đám đông, muốn lọt vào mắt xanh của Ban Huấn Luyện bằng sự chăm chỉ. Họ dựng lại vài cọc tiêu và rào chắn, chuẩn bị cho một buổi tập thêm ngắn.
Như đã thỏa thuận từ trước, nhóm nào có màn luyện tập tệ hơn thì sẽ phải đảm nhiệm công việc chuẩn bị và thu dọn dụng cụ. Một h·ình p·hạt nho nhỏ để khích lệ tính cạnh tranh giẵ hai nhóm. Nhóm B là nhóm được đánh giá tệ hơn nên Xuân Mai nghiễm nhiên làm nhiệm vụ này, thật không may cậu chẳng coi đó là h·ình p·hạt.
Thấy cậu dợt bóng một mình một góc, một cầu thủ lên tiếng.
“Ê, Mai! Qua đây luôn đi,”
Thành Dương bất ngờ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngần ngại.
“Càng đông càng vui.”
Xuân Mai thoáng bất ngờ nhưng bước tới mà không do dự. “Tôi không làm phiền chứ?”
“Phiền gì, tuy chỉ là cầu thủ hạng nhì, nhưng cũng phải cố gắng chứ đừng vội bỏ cuộc. Qua đây tập chung, cọ xát một chút để tích lũy kinh nghiệm” Hoàng Phát cười.
Việc xuân Mai là cầu thủ duy nhất ở giải hạng nhì đã được lan truyền khắp đội, khỏi phải nói cậu ta mặc định được xếp ở cuối bảng xếp hạng. nhóm cầu thủ này nhiệt tình gọi Xuân Mai chẳng qua thiếu người bắt gôn mà thôi.
Cả nhóm bắt đầu với bài tập sút bóng qua rào chắn. Thành Dương đứng đầu, cậu chỉnh bóng, bước lùi vài nhịp rồi tung cú sút. Bóng bay vòng qua rào nhưng lại đi chệch khung thành trong gang tấc.
“Xém nữa!” Minh Quân cười lớn. “Dương, mày cứ nhắm vào chính giữa mà đá đi!”
Hoàng Phát tiếp tục lượt của mình, cú sút chính xác nhưng lại thiếu lực, khiến bóng bay thẳng vào tay thủ môn. Xuân Mai không chơi ở vị trí này nhưng dễ dàng bắt được bóng, đủ thấy trong danh sách tập trung, không phải ai cũng là cầu thủ xuất sắc khi ở trong CLB. Thậm chí có người còn ngồi dự bị phần lớn thời gian, được triệu tập do có quan hệ con ông cháu với Quản lý đội bóng,
Tập sút chán chê, họ lại đổi người bắt gôn. Mà mấy phần rèn luyện kỹ năng cá nhân, Xuân Mai tập nhiều rồi, tự thấy thể hiện của bản thân trong mấy phần test này khá tốt. không thua kém ai cả.
Đến lượt Xuân Mai, cậu cúi xuống chỉnh lại bóng thật cẩn thận, mắt tập trung vào góc khung thành. Cú sút của cậu găm thẳng vào góc cao bên trái, khiến cả nhóm phải vỗ tay.
“Được đấy, Mai! không ngờ ông đá ghê vậy luôn đó.” Minh Quân đùa.
“Chỉ là may thôi,” Xuân Mai đáp, giọng trầm nhưng không thiếu tự tin.
Tuy nhiên những cú dứt điểm tiếp theo lại tố cáo sự khiêm tốn của cậu ta. Bóng đi vào góc cao khiến người bắt gôn đổ người trong vô vọng. Những người còn lại không dám cười cợt xem nhẹ Xuân Mai nữa.
“Đi ra đi, một thủ môn không chuyên như cậu không đỡ được mấy cú sút của cậu ta đâu.”
Một thanh niên cao lêu nghêu bước tới, phong thái rất điềm tĩnh, lạnh lùng. Cậu ta là Tùng Lâm, một trong hai cầu thủ chơi ở vị trí thủ môn được triệu tập. Đây là vị trí chắc suất trong đội hình thi đấu, Tùng Lâm là sự lựa chọn thứ hai ở vị trí thủ môn. Lẽ ra cậu đã rời về phòng nghỉ nhưng nán lại xem buổi tập riêng của mấy người kia, thấy “chướng mắt” quá nên muốn vào thị phạm cho mấy người kia biết thế nào là thủ môn thực sự.
Tùng Lâm sỏ găng, vào thế. Nhìn Xuân Mai với vẻ thách thức, hiển nhiên vì mấy cú dứt điểm của cậu ta mà tới.
“Cậu kia, có giỏi sút lại tôi xem.”
Đối phương tỏ ra vô cùng nguy hiểm, Xuân Mai không có từ chối cơ hội để đối phương trổ tài. Cậu liên tiếp tung ra mất cú sút hướng vào góc cao. Quả đầu Tùng LÂm đỡ được, nhưng mấy quả sau bóng đi nhanh và mạnh hơn, khiến những pha đổ người trở nên vô nghĩa. Sau gần chục quả cuối cùng đành chịu thua.
“Dứt điểm tốt đấy. Mai ta đấu lại, hôm nay tôi hơi mệt rồi. phán đoán không được chuẩn.”
Tùng LÂm đến rồi đi rất nhanh. Bỏ lại mấy cầu thủ đang nhao nhao bàn tán.
Họ chuyển sang bài tập phối hợp. Thành Dương và Minh Quân tập chuyền nhanh, trong khi Xuân Mai tập trung vào việc giữ bóng và tạo không gian. Dù không phải người dẫn đầu, cậu luôn di chuyển hợp lý và đưa ra các đường chuyền chắc chắn.
“Chậm mà chắc nhỉ, cậu chơi tốt đấy chứ, nhưng sao trong buổi tập có vẻ trầm thế” Hoàng Phát nhận xét khi nhận đường chuyền chính xác từ Xuân Mai.
“Tôi cũng không biết, chắc do chưa làm quen với môi trường luyện tập” Xuân Mai đáp ngắn gọn.
Thành Dương lại cho rằng ngược lại.
“Không phải đâu, mọi người đang cho cậu ra rìa đấy. Ai cũng nghĩ cậu là cậu thủ hạng nhì được gọi lên tuyển chỉ vì không muốn dư luận đàm tiếu chuyện chọn Quang Hưng. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu là Top hai vua phá lưới giải hạng nhì. Mùa vừa rồi ghi được bao nhiêu bàn.”
“18” Xuân Mai đáp gọn.
Thành Dương gật gù.
“Trung bình vua phá lưới giải hạng nhì mỗi năm cũng ghi trên dưới 20 bàn. Không tính cái ông Minh Khôi vừa rồi thì cậu cũng ra gì đấy. Không có thua kém mấy người từ trong lò đào tạo. Có Trình thì phải show ra chứ ông cứ im ỉm như vậy, mấy ông thầy bơ luôn đấy.”
Không khí buổi tập thêm dần trở nên vui vẻ. Họ bàn luận về những kỹ năng cần cải thiện, về cách gây ấn tượng với HLV. Xen lẫn trong đó là những câu chuyện về các cầu thủ trong đội.
“Ông nghĩ sao về Quang Hưng? Ai cũng ca ngợi là ngôi sao này nọ nhưng tao thấy cậu ta đang bị Overrated. Mọi người cứ thổi phồng lên chứ thi đấu thấy bình thường mà, hay hơn một xíu.” Thành Dương nói với vẻ ghen tị
“Đây là do ông ngồi ngoài nhìn vậy thôi, chứ thử vào sân đá ngược lại xem. Thằng cha đi bóng cực kỳ ảo luôn. Bằng tuổi bọn mình mà nó chơi được vậy là ghê rồi. MÀ cũng đúng thôi, chúng ta đều đang ở tuyển mà, cậu ta ở trình độ cao hơn được mọi người chú ý là thường tình.”
“Ừ, tôi cũng có dịp đấu hai trận với cậu ta. Hai trận ghi 10 bàn luôn, từ trước tới giờ tôi chưa gặp ai đá hay như thế” Xuân Mai bình luận.
“tôi có đọc tin tức bóng đá, Hình như có một trận thua dù cậu ta ghi được 5 bàn. Có phải đá với đội của ông không?”
Xuân Mai gật đầu
“Trận đó thắng 6-5. cả hai trận, cậu ta chỉ đá được nửa trận thôi.”
Hoàng Phát thở dài.
“Không có ai là hoàn mỹ cả, thể lực là điểm yếu của cầu thủ Đông LÀo mà. Cậu ta ra khỏi sân thì những người khác mới có cơ hội thi đấu chứ.”
Cả nhóm tiếp tục trao đổi vừa tập luyện vừa trò chuyện, mỗi người đều cố gắng thêm một chút để thu hẹp khoảng cách với các đồng đội nổi bật. Dưới ánh nắng nhạt cuối chiều, tinh thần chăm chỉ và quyết tâm của họ trở thành một hình ảnh đáng nhớ trên sân tập.
…
Trong phòng nghỉ của khu tập trung, không khí trái ngược hoàn toàn với khung cảnh chăm chỉ ngoài sân. Một nhóm cầu thủ đã hoàn thành buổi tập và lựa chọn nghỉ ngơi, thư giãn thay vì ở lại tập luyện thêm. Căn phòng thoảng mùi xà phòng từ những người vừa tắm xong, hòa cùng âm thanh lách cách của điện thoại và tiếng nhạc nhẹ phát ra từ một chiếc loa bluetooth đặt trên bàn.
Lê Đức ngả người trên ghế sofa, tay cầm điện thoại và chăm chú lướt mạng xã hội. Anh vừa cười vừa đọc lớn một bình luận trêu đùa về đội hình tuyển chọn, khiến cả phòng bật cười.
“Này, có người bảo chúng ta toàn đội ‘con ông cháu cha’ đây. Mấy đứa chăm chỉ ngoài sân chắc thấy thế lại tức lắm.”
“Để họ tập thôi,”
Tuấn Kiệt, thủ môn chính của đội, lên tiếng từ góc phòng. Anh đang duỗi người trên tấm thảm, tai đeo tai nghe, mắt nhắm hờ như để tận hưởng từng nốt nhạc.
“Khoảng cách kỹ năng đâu phải cứ chăm chỉ là san bằng được. Muốn vượt qua thì cần thời gian, không phải mười ngày là đủ.”
Nguyễn Đạt, tiền vệ có tiếng trong nhóm, bước ra từ phòng tắm với mái tóc còn ướt, khăn vắt hờ trên vai. Anh mở tủ lạnh, lấy một chai nước và vừa uống vừa nói:
“Đúng thế. Luyện tập thêm thì tốt, nhưng phải biết điểm dừng. Cứ căng sức ra mà không chú ý phục hồi thể lực, đến lúc thi đấu thật thì đuối, lúc đó mới hối không kịp.”
Phạm Long, một tiền đạo cởi mở và thường xuyên gây tiếng cười trong đội, ngồi bắt chéo chân trên giường, tay cầm máy chơi game. Anh vừa bấm vừa chen vào:
“Chưa kể, mấy ông HLV nhìn nhận cầu thủ không chỉ qua mấy buổi tập thế này. Ai cũng có số phút thi đấu ở mùa trước cả rồi. Phong độ là nhất thời, nhưng năng lực tổng thể là cái quyết định.”
Lê Đức gật gù, vẫn không rời mắt khỏi màn hình.
“Mấy thằng ngu đần ngoài sân đúng là có tinh thần, nhưng đừng quên, đây là tuyển chọn dài hơi. Không ai chỉ nhìn một tuần rồi quyết định hết cả giải đấu.”
“Cậu nói vậy chứ, họ cũng đáng khen mà,”
Nguyễn Đạt tiếp lời, giọng ôn hòa.
“Chăm chỉ không sai, phải rèn luyện để có sức khỏe, còn cổ vũ cho chúng ta thi đấu chứ .”
Không khí trong phòng vẫn nhẹ nhàng và thoải mái. Với nhóm cầu thủ này, họ tin rằng giữ sức khỏe và tinh thần ổn định mới là chìa khóa thành công trong giải đấu sắp tới. Ai nấy đều thấm nhuần một triết lý ngầm: tập luyện là cần thiết, nhưng nghỉ ngơi đúng cách mới là nghệ thuật của người chuyên nghiệp.
…
Ba ngày tiếp theo, không khí tại trung tâm huấn luyện có sự thay đổi rõ rệt. HLV Trần Hiển, sau những ngày đầu nghiêm khắc và kỷ luật, bất ngờ nới lỏng giờ giấc và giảm áp lực trong các buổi tập. Ông thông báo lịch trình bắt đầu muộn hơn, từ 9 giờ sáng thay vì 7 giờ như trước. Các bài tập cũng được điều chỉnh, chủ yếu là các hoạt động nhẹ nhàng, như chuyền bóng, chiến thuật cơ bản, và trò chơi nhóm mang tính giải trí.
“Chúng ta cần thả lỏng một chút,” HLV Trần Hiển nói trong buổi họp ngắn đầu ngày. “Tinh thần thoải mái, cơ thể phục hồi sẽ giúp các em thể hiện tốt hơn. Tập trung nhưng đừng căng thẳng.”
Tuy nhiên, sự nới lỏng này lại khiến nhiều cầu thủ bắt đầu bộc lộ những thói quen thiếu chuyên nghiệp.
Một số cầu thủ tận dụng giờ giấc thoải mái để thức khuya hơn, dù lý do là giải trí hay chỉ đơn giản vì không ai kiểm soát. Trong các căn phòng, ánh sáng từ màn hình điện thoại và tiếng cười nói vọng ra cho đến tận nửa đêm.
“Chơi thêm ván nữa đi, sáng mai tập muộn mà,” một cầu thủ cười lớn khi đang cùng đồng đội cày game online.
Hậu quả là vào sáng hôm sau, không ít người đến sân với dáng vẻ uể oải. Một vài cầu thủ như Nguyễn Đạt và Tuấn Kiệt, những người thường xuyên thức khuya, thậm chí còn đến muộn vài phút, viện cớ đau đầu hoặc ngủ quên, ngáp ngắn ngáp dài trong giờ tập trung.
Trong các buổi tập, sự nhiệt tình của một số cầu thủ cũng giảm sút. Những đường chuyền thiếu chính xác, thái độ thờ ơ khi thực hiện các bài tập, và việc tránh né các tình huống v·a c·hạm đã khiến không khí buổi tập đôi lúc trở nên nặng nề.
HLV Trần Hiển không trực tiếp chỉ trích hay nhắc nhở. Ông vẫn giữ thái độ bình thản, quan sát kỹ lưỡng từng người. Trong khi một số cố gắng duy trì sự tập trung, thì có những người hoàn toàn thả lỏng, gần như quên mất mục tiêu tuyển chọn. Các cầu thủ dần phân hóa thành hai nhóm riêng biệt, Những cầu thủ nghiêm túc, tiếp tục cải thiện phong độ cho thấy khao khát thi đấu của họ rất lớn, nhóm còn lại thì tập ở mức độ tròn vai.
Phân hóa trong đội hình bắt đầu trở nên rõ rệt. Một nhóm cầu thủ, gồm những người chăm chỉ và có tinh thần cạnh tranh cao, vẫn duy trì tập luyện đầy đủ, thậm chí còn tranh thủ luyện thêm vào buổi chiều. Nhóm này dần nhận được sự chú ý tích cực từ HLV và các trợ lý.
Trong khi đó, nhóm cầu thủ thiếu nhiệt tình, bao gồm cả một vài cái tên được đánh giá cao ban đầu, dần bị lãng quên trong các bài tập chiến thuật quan trọng.
Ba ngày nới lỏng không phải ngẫu nhiên. HLV Trần Hiển đang thử thách tính kỷ luật và tinh thần tự giác của các cầu thủ. Ông tin rằng những người thực sự có phẩm chất vượt trội sẽ không dễ dàng buông thả, ngay cả khi không có áp lực từ ban huấn luyện.
Nhóm tập thêm vào buổi chiều trong đó có Xuân Mai, Cậu có màn “đấu s·ú·n·g” với Tùng Lâm trên chấm phạt đền thu hút được sự chú ý của nhiều cầu thủ khác tới theo dõi. Tinh thần tỉnh táo và sẵn sàng chiến đấu Giúp Tùng LÂm cản phá 2/10 cú sút hiểm hóc của Xuân Mai. Có nhiều cầu thủ cũng muốn tham gia thi tài, và thực sự bài tập này giúp rèn luyện ý chí rất tốt.
Từ một vài người số lượng cầu thủ tập ngoài giờ tăng lên 14- đủ để thi đấu một trận 7 vs7. Vì chỉ tập với HLV là chưa đủ “phê”. Trong đó có Anh “Lực” Trần Phong, vẫn luôn cần một chỗ phát tiết “thể lực” dư thừa của mình. Trận đấu giữa các cầu thủ thoải mái hơn trong buổi tập chính. Bởi khi đó còn phân nhóm A, B, còn tập ngoài giờ, thì chia phe ngẫu nhiên, vị trí tùy chọn.
Nghe tiếng hú hét ngoài sân tập, Quang Hưng cũng tò mò đi ra. Cậu ta luôn cùng “Team” với Trần Phong trong đội hình của nhóm A, chưa bao giờ phải đối đầu ở phía đối diện, Trong mắt của Quang Hưng thì Trần Phong là một con bò mộng khó nhằn, đủ sức thử thách tài năng của cậu ta.
Trần Phong chẳng ngán ngôi sao, nói thật là ngứa mắt lâu rồi, chẳng qua xếp chung nhóm nên nhường nhịn vì đại cục thôi. Trần Phong dùng sức mạnh của mình để chứng minh cho mọi người thấy, đứng trước “thực lực tuyệt đối mấy trò mèo múa may quay cuồng chẳng là gì cả.” Thay vì phải chặn trái bóng, Trần Phong quyết định chặn người, chỉ một cái huých vai, tì đè một chút đã khiến Quang Hưng “nằm ngửa”.
Từ đó Trần Phong nổi lên như một con ngáo ộp mới, thay cho ngôi Sao Quang Hưng, Cậu ta chơi ở hàng phòng ngự là một bức tường vững chắc, để không phải đối mặt trực tiếp, nhiều người đã chọn phương án Sút xa. Lúc này lại xuất hiện thêm một vài cái tên mạnh mẽ ở khoản này. Trong đó có Hữu Thịnh, Quốc Đô, Lê Phương, thi nhau bắn phá khung thành từ ngoài vòng cấm.
Để ngăn cản mấy khẩu đại bác này những cầu thủ chơi với vai trò máy quét cũng lộ diện, Bất ngờ hơn khi Xuân Mai vốn được biết là cầu thủ chơi trên hàng công lại xuất hiện ở khu vực thi đấu này. Đó là sự thích nghi khi hàng công quá nhiều người. Với kỹ năng quan sát dòng chảy, đọc tình huống tốt. Vị trí này thích hợp với cậu ta. Đối phương sẽ không có thời gian và không gian để thực hiện những cú sút xa. Lúc này vai trò của tiền vệ công mới thể hiện rõ khả năng sáng tạo và kỹ năng cá nhân trong những pha xử lý tình huống đối đầu 1vs1 hoặc đập nhả 1-2.
Lúc này Quang Hưng lại trở nên quá ưu việt so với những cầu thủ chơi cùng vị trí. Trong lúc cậu ta còn xung mãn thể lực thì Xuân Mai ngăn cản được cậu ta 35%. Có thể nói ở hàng tiền vệ, Vua solo một một thuộc về Quang Hưng chứ không thể là ai khác. Nhưng mà khả năng phòng ngự của cậu ta rất tệ. cậu ta chỉ chơi tốt khi có đồng đội dọn dẹp tuyến sau. Bù lại khả năng dứt điểm rất tốt, mỗi khi có cơ hội xâm nhập vòng cấm.
VÀ khắc chế cứng của cậu ta là Trần Phong… mọi chuyện lại xoay vòng vòng. mỗi cầu thủ, vị trí có vai trò riêng, tương hỗ và đối chọi với nhau gay gắt ở trên sân.
Từ Khi Quang Hưng tham gia “hội Thăm Ngàn” thì con số cầu thủ đã tăng lên hơn 20 người trong các buổi tập ngoài giờ, không chỉ buổi chiều mà còn cả buổi sáng trước 9h. Khi số đông chăm chỉ luyện tập, những cá thể dị biệt dù không muốn cũng phải lôi mình ra tập ngoài sân nếu không muốn bị bỏ lại.
Một buổi sáng nọ, Trần Hiển đến sân tập lúc 7 giờ, nhìn thấy các cầu thủ tự luyện tập với nhau mà không cần nhắc nhở. Ông nhoẻn miệng cười, dường như tất cả đã nằm trong tính toán của ông. Tuy không ở đây giá·m s·át 24/24, nhưng hoạt động các cá nhân ông đều nắm rõ.
“Thời gian qua tôi để mọi người tự do thoải mái để xem thái độ và sự tự giác của mọi người đến đâu, tuy có vài cầu thủ chểnh mảng trong quá trình luyện tập, thức khuya dậy muộn…ảnh hưởng đến chất lượng buổi tập. Nhưng sau cùng tôi rất vui vì tất cả mọi người đã tự giác luyện tập với nhau mà không cần sự giá·m s·át. đó là thứ tôi mong muốn. Việc chia nhóm A, B nhằm chia rẽ đội hình, nhưng mọi người, vì tình yêu bóng đá mà xóa bỏ ranh rới tự hòa thành một khối thống nhất. Đoàn kết là sức mạnh giúp chúng ta thi đấu tốt ở đấu trường khu vực.”
“Tôi tin mọi người đã có thời gian đáng nhớ khi sinh hoạt cùng nhau, nhưng tiệc nào cũng đến lúc tàn. Cuộc vui nào cũng sẽ tới hồi chia ly. Tôi sẽ công bố danh sách đội hình bóng đá nam tham gia giải U19 Đông Nam Á. Danh sách này gồm 25 cầu thủ được lựa chọn dựa trên bài kiểm tra tổng quát cũng như theo dõi quá trình sinh hoạt và luyện tập.
“Thanh An, Thành Bảo, Thanh Bình, Nguyễn Đạt, Lê Đức, Quốc Đô… Quang Hưng…Văn Khang, Xuân Khởi… Xuân Mai… Trần Phong, Lê Phương… Hữu Thịnh…Chí Vượng.”
Những ai không có tên trong danh sách có thể thu dọn hành lý, ngày mai sẽ có người đưa các em tới sân bay, bến xe. Cho dù không được chọn, nhưng các em hãy tự hào vì những đóng góp của mình với thể thao nước nhà. lấy đây làm động lực để cố gắng, phát triển hơn nữa trong màu áo CLB, thậm chí là màu áo đội tuyển Quốc gia.”
Mọi người vỗ tay sau lời nói của HLV, một nhóm cầu thủ không có tên tách ra, trong đó có Minh Khôi vua phá lưới giải hạng nhì, Thanh Dương, Minh Quân, Hoàng Phát… Họ đã cố gắng từ đầu nhưng như đã nói, trình độ không thể rút ngắn trong 10 ngày. Hi vọng những cầu thủ này sẽ giữ tinh thần cố gắng phát huy trong thời gian sau. Nói vậy chứ khoác áo U19 chỉ có một lần, sau này đủ khả năng nhưng đã quá tuổi rồi.
Một cầu thủ lên tiếng.
“Thưa thầy tại sao một cầu thủ hạng nhì lại được chọn mà không phải là em.”
Mọi người đổ dồn lên người Xuân Mai, mới đầu người ta còn nghi ngờ và coi thường nhưng biểu hiện trên sân tập đã chứng minh cậu ta không hề thua kém ai, thậm chí còn vượt trội đến mức người ta quên mất cậu đang chơi ở giải hạng nhì. Nay có người đem lý do này để chất vấn, HLV tự nhiên sẽ đưa ra lời giải thích.
“Không có quy định nào ghi cầu thủ giải hạng nhì không được gọi lên tuyển. Tất cả cầu thủ Đông Lào tham gia thi đấu thuộc các giải đấu chính quy của Đông Lào đều có thể được triệu tập lên tuyển nếu Ban Huấn Luyện thấy cầu thủ đó phù hợp. Tôi biết mọi người đều đến từ học viện, lò đào tạo nào đó. Mọi người được đào tạo bài bản từ kỹ thuật đến văn hóa bóng đá. Nhưng không có nghĩa ở bên ngoài không có cầu thủ giỏi. Cầu thủ giải hạng nhì được gọi lên tuyển đó là sự khác biệt, là thành quả cho sự cố gắng nỗ lực.”
Cầu thủ kia không có ý kiến gì nữa, đành ngậm ngùi cùng những người khác ra về. Minh khôi có lẽ là người buồn nhất vì thấy Bạn của mình được ở lại còn mình thì không, thậm chí không được dự bị luôn. Tuy là Top 1 vua phá lưới nhưng thành tích đó có sự hỗ trợ rất nhiều từ Hữu Thịnh. Nếu thi đấu độc lập trong một hệ thống khác thì cần thêm thời gian để thích nghi. mà đấu trường Cup là không có thời gian để ai đó làm quen.
Những cầu thủ được chọn đều có thể lực tốt, khả năng độc lập tác chiến, thi đấu đa dạng nhiều đội hình, tất nhiên sẽ có sự chênh lệch giữa đội hình chính và đội hình dự bị. Nhưng dù là đội hình nào, được nằm trong danh sách thi đấu đã là một điều đáng mừng với các cầu thủ.