Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 104: Luyện Tập

Chương 104: Luyện Tập


Ngày đầu tiên làm bài kiểm tra thể lực để đánh giá chất lượng cầu thủ. Đây là nền tảng của chiến thuật, cho dù có kỹ thuật cá nhân cao siêu đến đâu, vào sân chạy được nửa hiệp thì cũng như bỏ. Với một giải đấu mang cấp độ khu vực, những cầu thủ trẻ rất dễ bị tâm lý, muốn phô diễn cũng khó nói trước có đem lại hiệu quả.

Các cầu thủ phần lớn xuất phát từ trong lò đào tạo, căn cơ và tư duy vững chắc, tuy nhiên những người đạt tiêu chuẩn mà HLV mong muốn chỉ có ⅓, vừa đủ một đội hình chính. Ông vẫn chưa vội công bố đội hình, bởi ông muốn có thêm thời gian theo dõi trực tiếp những cầu thủ trẻ luyện tập với nhau. 31 người có mặt ở đây, đâu phải ai HLV cũng dành thời gian để nhìn bọn họ thi đấu trong mùa giải.

Một số viên ngọc mà mọi người đồn thổi thì ông có đến dự khán một trận. Trong đó có một trận của giữa đội trẻ Bình Dương và Đông Á Vũng Tàu. Ông đã đặt nhiều niềm tin vào Quang Hưng chơi ở vị trí số 10, đây là vị trí thích hợp để cậu ta phát huy khả năng sáng tạo với trái bóng. khi cần thiết hoàn toàn có thể kết liễu đối phương chỉ bằng một khoảnh khắc thăng hoa.

Điểm yếu lớn nhất của Quang Hưng là khả năng gắn kết đồng đội. Cậu ta là ngôi sao từ bé, trong lòng có sự cao ngạo hạ thấp đối thủ. Nếu như không có một đối thủ cạnh tranh ngang hàng thì khó mà khiến cậu ta nghiêm túc.

Với cái uy vốn có của mình thì nhóm A không có ai phản đối với Quang Hưng, cậu ta là con cưng của ban huấn luyện, nên nói gì mọi người đều nghe. Chính sự quy thuận bằng mặt không bằng lòng này của các cầu thủ khiến Quang Hưng thấy khó chịu và tỏ ra ít nói, giữ khoảng cách với những người còn lại. Cái cậu ta thèm muốn là một sự phản kháng, một ý kiến phản đối của ai đó chứ không phải tuân lệnh một cách răm rắp rồi sau lưng lại ngồi nói xấu.

Họ không hề tôn trọng cậu ta mà chỉ tôn trọng những người hậu thuẫn phía sau một ngôi sao. Khi nhắc đến Quang hưng thì điều đầu tiên người ta ấn tượng đó là em trai của Quang Hùng. đội trưởng đội tuyển Quốc Gia Đông Lào. sau đó mới là chức vô địch giải U17. Mà trong giải đấu đó, Quang Hưng chưa thực sự bộc lộ hết tài năng, nhưng vì có cái danh em trai tuyển thủ quốc gia, nên báo chí thổi phồng quá mức khiến cậu ta cảm thấy rất mệt mỏi và luôn tìm cách né tránh.

Trốn xuống giải hạng nhì là một cách né tránh. Nhưng sau một năm im hơi lặng tiếng, cuối cùng cậu ta vẫn phải bước ra ánh sáng đối mặt với dư luận. Thi đấu tốt ở giải U19. sau đó là tuyển Quốc Gia, cố gắng vượt qua cái bóng Quang Hùng để lại. Mọi người nghĩ cậu ta có mọi thứ quá dễ dàng, nhưng với cậu ta thì chẳng khác gì một gánh nặng mà chẳng ai hiểu thấu.

Ở phía nhóm B, Lê Đức là một kẻ biết người biết ta, cậu ta sẽ hỏi rõ từng người vị trí thi đấu, đang đá cho đội nào từ đó lên kế hoạch phân chia công việc cụ thể. Muốn bản thân vươn lên thì phải biết dìm người khác xuống. Còn ai thích hợp hơn một cầu thủ xuất phát từ giải hạng nhì cơ chứ.

“ Nguyên Team toàn chơi ở giải hạng nhất, chỉ có một người chơi ở giải hạng nhì, đây có thể là sai sót của ban huấn luyện rồi. Nếu bây giờ tôi nói, nhiệm vụ chuẩn bị dụng cụ luyện tập và lau dọn sân bãi từ nay giao cho cậu, không vấn đề gì chứ.”

Lê Đức hướng tới Xuân Mai nói năng không chút kiêng dè. Hướng sự chú ý của đám đông lên người cậu ta.

“Tôi nghĩ cấp độ không quan trọng, Tôi được gọi lên tuyển vậy thì tôi phải có khả năng tương xứng, chẳng lẽ cậu nghi ngờ con mắt nhìn người của HLV”

Lê Đức cười mỉa mai.

“Ây da, anh bạn à… cậu không biết hay bị ngu vậy. Cậu nghĩ vì sao HLV lại gọi cầu thủ hạng hai lên tuyển? thực sự là vì tài năng sao? Không hề… Méo bao giờ có chuyện cầu thủ chơi ở giải hạng nhì được lên tuyển đâu.”

một cầu thủ cùng phe với LÊ Đức lên tiếng phụ họa.

“Cậu nói vậy là ý gì? chẳng phải cầu thủ hạng nhì đang ở cùng chúng ta sao? chuyện này giải thích thế nào?”

LÊ Đức hắng trọng, trịnh thượng đáp.

“thực ra cũng chẳng có gì khó hiểu, năm nay người ta chọn cầu thủ ở giải hạng nhì vì có “siêu sao” tương lai của bóng đá nước nhà đang thi đấu ở đó. Nếu chỉ gọi một mình cậu ta lên tuyển vậy chẳng phải khiến dư luận bàn tán ư, thế nên mới gọi thêm hai ba xuất nữa. LẼ ra mấy suất này phải dành cho tụi thằng Dương mới đúng.”

“Ồ thì ra là vậy? Trước đây một tháng cũng nghe phong phanh mấy thầy có nhắc tới thằng Dương đến lúc cuối cùng lại không có giấy thông báo.”

Lê Đức nở vẻ mặt tự mãn, khoác vai Xuân Mai rồi nói.

“năm sáu đội bóng của cậu vẫn ở giải hạng nhì phải không? hà hà…Đây là một vinh dự cả đời mới có một lần, đằng nào cậu cũng không có cơ hội lọt vào đội hình chính đâu, thôi thì cống hiến bằng mấy công việc lặt vặt ngoài sân cho đồng đội, cậu thấy thế nào?.”

Xuân Mai cười nhẹ, không để lộ bất kỳ cảm xúc khó chịu nào.

“Chỉ là chuẩn bị dụng cụ thôi mà, không vấn đề gì.”

Lê Đức thoáng bất ngờ, nhưng lập tức bật cười lớn, cố che đi sự hụt hẫng. “Tốt, cậu thật biết điều. Có người như cậu, cả nhóm cũng đỡ vất vả hơn hẳn.”

Những cầu thủ khác trong nhóm B nhìn nhau, vài người cười gượng, vài người im lặng. Không khí trong phòng vẫn mang một chút ngượng ngập. Xuân Mai bình tĩnh ngồi xuống hành động trông đơn giản nhưng dứt khoát, như thể mọi lời nói của Lê Đức chẳng hề đáng bận tâm.

Đừng lãng phí sức lực vào những việc không đáng, cậu nghĩ. Cuối cùng, sân cỏ mới là nơi tất cả phải thể hiện.

Lê Đức nhìn theo, ánh mắt thoáng chút bối rối trước thái độ bình thản của Xuân Mai. Nhưng anh ta nhanh chóng quay đi, tiếp tục trò chuyện cùng những cầu thủ khác, như thể đã hoàn toàn làm chủ tình thế.


Sáng sớm, Xuân Mai thức dậy trước cả tiếng chuông báo thức. Cậu nhanh chóng thay bộ đồ tập gọn gàng, cầm chìa khóa nhà kho rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Không khí buổi sáng mát lành, mặt trời còn chưa lên cao, nhưng cậu không để ý đến điều đó. Công việc cần làm đã nằm gọn trong đầu.

Nhà kho chứa dụng cụ nằm ở góc sân, nơi các khung thành dự phòng được xếp gọn. Cậu mở cửa, ánh sáng mờ từ bóng đèn trong kho hắt lên những trái bóng đã được xếp ngay ngắn trên kệ. Xuân Mai kiểm tra từng quả, đảm bảo chúng được bơm căng.

Tiếp theo, cậu kéo ra hai bộ khung nón và cọc tiêu. Nón tập luyện màu cam, xanh, vàng rực rỡ thường dùng để thiết lập các bài tập di chuyển, tăng cường khả năng đổi hướng và kiểm soát bóng. Những chiếc cọc tiêu, cao tầm ngang hông, được sử dụng trong các bài tập bứt tốc hoặc tập luyện kỹ năng rê bóng qua chướng ngại vật. Cậu xếp chúng gọn gàng lên xe đẩy.

Ở góc khác, cậu lấy thêm dây thun trợ lực và các băng dây đàn hồi. Đây là dụng cụ cần thiết trong các bài tập tăng cường sức mạnh cơ chân, đặc biệt quan trọng với các cầu thủ cần phát triển khả năng bứt tốc. Bên cạnh đó, vài chiếc thảm yoga nhỏ cũng được cậu đặt vào, phục vụ cho các bài tập giãn cơ trước và sau buổi tập, giúp giảm nguy cơ c·hấn t·hương.

Xuân Mai không quên mang theo hai bộ lưới mini để dựng lên làm khung thành tạm. Những khung thành này thường dùng trong các bài tập phối hợp nhóm nhỏ, tạo cảm giác áp lực thực tế trong tình huống t·ấn c·ông. Cuối cùng, cậu kiểm tra lại chiếc đồng hồ bấm giờ, thứ mà huấn luyện viên luôn yêu cầu để tính toán thời gian tối ưu cho từng bài tập.

Khi tất cả đã sẵn sàng, Xuân Mai kéo xe ra giữa sân, ánh mắt thoáng qua những bãi cỏ xanh còn đọng sương sớm. Cậu hít một hơi dài, tự nhủ rằng, dù công việc chỉ là chuẩn bị dụng cụ, nhưng nó là một phần của bóng đá, chẳng có điều gì khiến cậu bực mình hay chán ghét cả.

Khi Xuân Mai vừa sắp xếp xong dụng cụ, vài cầu thủ trẻ bắt đầu lục tục kéo ra sân. Những bước chân đầu tiên nhẹ nhàng trên thảm cỏ còn ướt sương, tiếng giày đinh lách cách trên nền đất, hòa cùng bầu không khí trong lành của buổi sáng sớm. Họ khởi động thân thể, cười nói về những chuyện bóng đá thế giới.

“Ê, hôm qua mày coi trận của Hà Lan không? Depay sút phạt quả đó đúng đỉnh!”

Một cậu nhóc với mái tóc ngắn cắt cao hào hứng nói, tay vừa xoay quả bóng vừa bước đi.

“Đúng rồi, góc sút ấy tưởng không vào mà lại vào! Nhưng mà tao thấy mấy cú chuyền của Frenkie de Jong mới là đỉnh cao. Thằng này đá mà như kiểu lập trình sẵn trong đầu ấy,”

một cầu thủ khác tiếp lời.

“Mày bảo vậy nhưng so với Kevin De Bruyne vẫn thua một bậc,” một người khác chen vào, mặt rạng rỡ. “Mỗi lần xem anh Trung Kevin ấy chuyền bóng là tao cứ ước gì mình cũng đọc trận đấu được như thế. Cảm giác anh ấy đá ở giải Ngoại hạng Anh mà như chơi game vậy. Giá mà tao được xuất ngoại sang ngoại hạng anh đá bóng cùng thần tượng nhỉ.”

Cả nhóm cười vang, tiếng cười giòn tan làm tan biến cái lạnh buổi sáng. Một cậu trong nhóm, dáng người nhỏ con nhưng nhanh nhẹn: “Xem tao làm quả vẩy má ngoài đây nè..”

Đến giữa buổi, khi mặt trời đã lên cao, ánh sáng tràn ngập sân tập. HLV Trần Hiển đứng giữa sân, ánh mắt sắc bén đảo qua từng cầu thủ của hai nhóm A và B đang tập trung thành hai hàng. Ông hắng giọng, tiếng nói mạnh mẽ nhưng không quá lớn:

“Chúng ta có một buổi tập nghiêm túc. Mục tiêu hôm nay là cải thiện thể lực, kỹ thuật và khả năng phối hợp. Nhớ rằng không có đội hình chính hay phụ ở đây, chỉ có sự nỗ lực quyết định vị trí của các cậu.”

Buổi tập bắt đầu bằng màn khởi động. Các cầu thủ thực hiện chạy quanh sân trong 10 phút, xen kẽ với bài tập tăng tốc ở các góc sân. Sau đó là bài giãn cơ, kéo dài cơ bắp, tập trung vào chân và hông – những vùng cơ quan trọng nhất của một cầu thủ bóng đá. HLV Trần Hiển cùng trợ lý đi dọc hàng cầu thủ, chỉnh tư thế từng người và đôi khi dừng lại nhắc nhở.

“Cậu kia, đừng quên thả lỏng vai. Cơ thể cần linh hoạt, không căng cứng,” ông nói khi đi qua nhóm B.

Sau khởi động, các cầu thủ chia thành hai nhóm, mỗi nhóm thực hiện một loạt bài tập kỹ thuật cá nhân.

Nhóm A: Tập kiểm soát bóng và chuyền ngắn. Những chiếc cọc tiêu được xếp thành đường ziczac, yêu cầu cầu thủ phải rê bóng qua từng cọc với tốc độ nhanh nhưng vẫn chính xác. Sau đó, họ chuyền bóng qua lại với đồng đội ở cự ly 5-10 mét, tập trung vào độ chính xác và lực sút.

Nhóm B: Rèn luyện kỹ năng sút bóng. Họ tập sút phạt vào khung thành mini, cố gắng đưa bóng vào các góc khó nhất. HLV Trần Hiển đứng bên quan sát, thỉnh thoảng dừng bài tập để chỉnh lại tư thế sút hoặc góc đặt chân cho từng cầu thủ.

“Lê Đức, không phải cứ sút mạnh là hiệu quả. Quan trọng là điểm tiếp xúc và cách đặt lòng bàn chân. Làm lại.”

Sau 30 phút rèn kỹ thuật, cả hai nhóm quay lại cùng nhau để tập chiến thuật. HLV Trần Hiển chia sân thành hai nửa, mỗi nhóm chiếm một bên.

Nhóm A: Tập phối hợp t·ấn c·ông. Họ triển khai bài tập từ giữa sân, tập trung vào việc di chuyển không bóng và các đường chuyền tạo cơ hội. Quang Hưng, chơi ở vị trí số 10, được yêu cầu sáng tạo các đường bóng t·ấn c·ông.

Nhóm B: Tập trung vào phòng ngự. Họ thực hiện bài tập cản phá đối thủ, phối hợp kèm người và phản công nhanh khi có cơ hội. Xuân Mai là cầu thủ hạng nhì không bon chen được vào đội hình thi đấu tập, chỉ vào sân được vài phút và thậm chí không ai chuyền bóng cho cậu.

Đỉnh điểm của buổi tập là trận đấu ngắn 11vs11 giữa hai nhóm, kéo dài 20 phút. Đây là lúc các cầu thủ thể hiện tất cả kỹ năng và chiến thuật đã tập luyện. Quang Hưng dẫn dắt nhóm A với những pha đi bóng khéo léo, tạo ra hai đường chuyền quyết định giúp đội ghi bàn. Bên phía nhóm B, Lê Đức chơi nhiệt huyết nhưng đôi lúc cá nhân, khiến HLV phải nhắc nhở:

“Đức! Đội bóng không cần một anh hùng. Hãy chuyền bóng nếu cậu muốn đội thắng.”

Sau trận đấu, các cầu thủ tập trung lại để hạ nhiệt. Họ chạy chậm quanh sân, thực hiện bài tập giãn cơ để giảm căng cơ bắp. HLV Trần Hiển dành 5 phút cuối để nói chuyện với toàn đội.

“Hôm nay các cậu làm tốt, nhưng vẫn còn thiếu sự gắn kết. Bóng đá là môn thể thao tập thể, không phải sàn diễn cá nhân. Hãy nhớ điều đó trong từng buổi tập.”

Sau khi HLV Trần hiển và các trợ lý kết thúc buổi tập, một số cầu thủ vẫn còn nán lại để tập thêm các bài tập cá nhân. Họ muốn cải thiện thêm một số kỹ thuật còn hạn chế sau khi tiếp xúc với nhiều cầu thủ cùng lứa có trình độ cao hơn.

Chương 104: Luyện Tập