Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 108: Các chàng trai thư giãn.
Quang Hưng về căn phòng riêng, nhốt mình trong phòng tắm, dòng nước mắt lạnh làm tinh thần cậu tỉnh táo hơn đôi chút. NGắm nhìn cái gương mặt đẹp trai pha pha lẫn chút u sầu trên khuôn mặt. Cậu hiểu rõ cơ thể của mình, việc luyện tập với cường độ cao khiến cảm giác bóng của cậu giảm xuống thấy rõ.
“ Thể lực không thể chỉ cải thiện trong thời gian ngắn, giải đấu đang cận kề, thay vì đâu đầu khắc phục điểm yếu chi bằng hãy nên làm những gì mình tốt nhất đi đã.”
Sau khi thay đổi suy nghĩ theo chiều hướng này, tâm trạng của cậu tốt hơn một chút.
Ngày hôm sau, Quang Hưng luyện tập có phần thong dong, không vồ vập như mấy ngày vừa qua. Cậu ít di chuyển, đôi mắt dõi theo từng bước chạy của đồng đội. Trong lòng cậu là một cơn bão của mâu thuẫn. Cậu biết rõ thể lực của mình không cho phép chơi trọn vẹn cả trận, nhưng cậu không can tâm khi bản thân chỉ có một khoảnh khắc lóe sáng giữa dòng chảy dài của trận đấu?
Ghi bàn thì tốt đấy nhưng nếu không giành chiến thắng thì những bàn thắng sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả. Cậu muốn ghi bàn, muốn chiến thắng nhưng lại lo lắng nếu dồn năng lượng vào một khoảnh khắc cụ thể, cậu sẽ không có mặt ở trên sân xuyên suốt trận đấu. Không có cậu thì đội bóng sẽ ra sao? nếu thất bại thì một đội trưởng “yếu đuối” có là tâm điểm chỉ trích của dư luận.
Quang Hưng vừa muốn ghi bàn, vừa muốn đứng vững ở trên sân suốt 90 phút, nhưng hai cái đó không thể xảy ra, ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
Mang theo những tâm sự này, Quang Hưng bước chậm rãi đến gần HLV sau buổi tập để trao đổi với thầy. Khi thấy Trần hiển đang ngồi chăm chú ghi chép trên sổ tay, cậu nhẹ giọng gọi:
“Thưa Thầy, em có thể nói chuyện một chút được không?”
HLV ngẩng lên, gấp cuốn sổ lại, ánh mắt kiên nhẫn và sẵn sàng lắng nghe.
“Ngồi đi, Hưng. Có vấn đề gì xảy ra trong buổi tập à?”
Quang Hưng ngồi xuống, tay đan vào nhau, trầm ngâm một lúc trước khi cất lời:
“Thưa Thầy, em đang cảm thấy... bất an. Giải đấu sắp bắt đầu rồi, thể lực của em không tiến triển hơn là bao, sợ rằng nếu chơi với phong độ cao nhất, em sẽ không thể đá hết trận. Nhưng em lại muốn đóng góp nhiều hơn cho đội bóng. Em tự hỏi liệu mình có nên tập trung vào một khoảnh khắc đột phá để tạo dấu ấn, rồi nhường phần còn lại cho đồng đội không? Hay sẽ chơi tiết chế lại để dàn trải thể lực thi đấu được lâu hơn
HLV Trần Hiển nhìn cậu một lúc, rồi khẽ gật đầu, giọng trầm ấm:
“Em nhận ra vấn đề là tốt, Thể lực không thể nào cải thiện chỉ trong một hai ngày mà phải tích lũy qua từng tháng từng năm. Thầy cũng đã lường trước tình huống này, kỹ thuật chơi bóng cá nhân của em là tốt nhất trong đội, nhưng để thi triển nó trên sân tốn cả trí lực và thể lực. Bóng đá không chỉ là chuyện về những khoảnh khắc, mà là một câu chuyện dài được viết bởi cả một tập thể. Nếu em chỉ tập trung vào một phút giây lóe sáng, em có nghĩ rằng phần còn lại của trận đấu, các đồng đội sẽ chơi tốt khi không có em ở trên sân?
Hưng ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu:
“ Em đang lo sợ điều đó, hầu hết các đường chuyền t·ấn c·ông đều qua chân của em, em sợ rằng nếu không có mình mấy người trên hàng công sẽ khó đá. Đây là giải đấu cấp khu vực, các đối thủ đều rất mạnh và gây ra cho chúng ta nhiều khó khăn.
HLV mỉm cười, nhẹ nhàng đặt cuốn sổ xuống:
“Em đang nghĩ sai rồi, Hưng. Một cầu thủ giỏi không nhất thiết phải là trung tâm của mọi thứ. Điều làm nên giá trị thực sự là cách em giúp cả đội trở nên tốt hơn. Nếu em không thể chơi cả trận, hãy tìm cách đóng góp trong thời gian em có mặt trên sân. Điều đó không chỉ là ghi bàn hay kiến tạo, mà còn là giữ nhịp trận đấu, hỗ trợ, và thúc đẩy đồng đội.
Hưng im lặng, đôi mắt cậu ánh lên sự suy tư.
HLV chép miệng, giọng ông chậm rãi
“Hãy nghĩ xem em có thể làm gì để đồng đội của em chơi tốt hơn, em giúp mọi người, mọi người giúp em, đó là cách cả đội cùng tiến lên. Một cầu thủ thực sự giỏi là người biết mình phù hợp với vai trò nào, em hãy cứ làm những thứ mà em giỏi nhất khi ở trên sân, chuyện thể lực đừng quá lo lắng, mọi thứ cần phải có thời gian.”
Hưng khẽ thở ra, cảm giác như gánh nặng trong lòng đã vơi đi.
“Em hiểu rồi, thầy. Em sẽ cố gắng thay đổi cách tiếp cận trận đấu.”
HLV vỗ nhẹ lên vai cậu, ánh mắt đầy động viên:
“Tốt lắm. Em có tố chất, Hưng, nhưng điều quan trọng là phải biết cách sử dụng nó vì lợi ích của cả đội. Hãy nhớ, bóng đá không chỉ là trò chơi của cá nhân, mà là nghệ thuật của sự phối hợp của cả tập thể.”
Sau cuộc trò chuyện lối chơi của Quang Hưng thay đổi cả cục diện lối chơi của đội bóng. Từ một cầu thủ thường phải nhận áp lực lớn trong vai trò người cầm trịch và ghi bàn chủ lực, Quang Hưng giờ đây trở thành người làm bóng, điều phối và hỗ trợ. Với nhãn quan chiến thuật sắc bén và khả năng chuyền bóng sáng tạo, cậu biến mỗi pha chạm bóng của mình thành cơ hội mở ra những hướng t·ấn c·ông mới.
Hàng công của đội không còn chạy chỗ trong thầm lặng để tạo khoảng trống cho đội trưởng. Thay vào đó, họ được khuyến khích cầm bóng, dứt điểm, và trực tiếp xâm nhập vòng cấm. Số pha dứt điểm tăng lên đáng kể, và sự đa dạng trong cách triển khai t·ấn c·ông khiến đối phương lúng túng. Quang Hưng cảm nhận được sức ép từng đè nặng lên vai mình giờ đây đã được san sẻ cho cả đội. Điều này không chỉ làm giảm áp lực mà còn giúp đôi chân cậu trở nên thanh thoát hơn, mỗi pha xử lý bóng trở nên nhẹ nhàng và hiệu quả hơn.
HLV chắp tay sau lưng đi qua đi lại giữa sân tập, quan sát sự tiến triển của đội bóng, so với những ngày đầu, lối chơi của đội đã mạch lạc và có đường nét hơn. Hàng công vẫn sẽ là niềm hy vọng của toàn đội trong giải đấu khu vực lần này. Tuy nhiên một vài vị trí vấn khiến ông cảm thấy lấn cấn, chưa thực sự tin tưởng lắm.
Một trợ lý tiến lại gần và thông báo cho Trần Hiển về kế hoạch hoạt động của đội bóng trong mấy ngày cuối cùng. Có nghỉ ngơi thư giãn và duy trì buổi tập nhẹ nhàng chứ không tập luyện với cường độ cao nữa. để chắc chắn rằng các cầu thủ không bị gặp c·hấn t·hương ngoài ý muốn.
Trần Hiển xem qua bản kế hoạch rồi đưa lại cho trợ lý.
“Tôi nắm được rồi, thế còn chuyện thủ tục cho các cầu thủ thì sao? không gặp vấn đề gì chứ?”
Trợ lý đáp.
“Các cầu thủ đến từ học viện, nên thủ tục giấy tờ làm khá đơn giản và nhanh chóng, duy chỉ có một cầu thủ ngoại lệ, tên Xuân Mai, ở trong miền nam nên chơi tốn thời gian một chút. Tại cậu ta chưa học xong cấp hai, lại thi đấu ở đội hạng nhì, mấy giấy tờ hợp đồng với đội chủ quản có nhiều thông tin mập mờ, gần chục ngày mới xong.”
HLV đưa mắt nhìn qua Xuân Mai.
“Thì ra không phải từ Học Viện đi ra, thảo nào tư duy chơi bóng của cậu ta hơi khác so với phần còn lại, hơi lộn xộn một chút nhiều khi tôi chẳng biết xếp vào đâu. Bù lại thể lực và kỹ năng cá nhân rất tốt. Nếu không thì tôi cũng cho về từ đợt trước rồi.”
Trợ lý thở dài, ông cảm không vui vì cầu thủ kia làm mình tốn nhiều thời gian lo chuyện giấy tờ/
“Kiểu này nên cho dự bị thôi anh ạ, giải đấu quan trọng không nên mạo hiểm.”
HLV Trần Hiển đáp bâng quơ
“Yên tâm tôi tự có thu xếp, mấy lãnh đạo cũng đang mong màn thể hiện của lứa cầu thủ này? Năm nay và năm sau, có nhiều gương mặt trẻ đáng để kỳ vọng lắm. Hi vọng sẽ giúp bóng đá trong nước có nhiều thành tích để tự hào.”
Cuối buổi tập, HLV Trần Hiển đưa ra thông báo quan trọng cho toàn đội bóng, trong đó có tổ chức một chuyến đi tham quan, ngoại khóa. Đây là dịp để toàn đội tạm thời trút bỏ áp lực luyện tập thường ngày, khám phá những giá trị lớn lao hơn bóng đá, và hiểu rõ hơn về sứ mệnh mà họ đang mang trên vai. Đây là hoạt động tập thể nên mọi người bắt buộc phải có mặt.
Buổi tập kết thúc sớm hơn một tiếng đồng hồ, và từ giờ sẽ tập ít hơn để duy trì cảm giác bóng chứ không phải căng sức nữa. Vì vài ngày sau là bay ra nước ngoài thi đấu rồi. Và đây cũng chính là buổi tập chính thức cuối cùng có sự hướng dẫn của HLV Trần Hiển.
Dưới ánh hoàng hôn vàng chóe, một vài cầu thủ vẫn nán lại tập luyện thêm, không gian hôm đó yên ắng, vài cơn gió nhẹ thổi qua gợi lên một nỗi buồn man mác trong tâm hồn các cầu thủ. Chuỗi ngày luyện tập đã gần như kết thúc, những trận đấu khó khăn đang chờ đợi họ ở phía trước.
…
8 giờ sáng, chiếc xe bus đã đậu ở trước cửa để đưa các cầu thủ đi ngoại khóa, chuyến đi kéo dài cả ngày với nhiều hoạt động, mới mẻ. Người dẫn đoàn là một trong 5 trợ lý trong ban huấn luyện, tên là Bình, dáng người hơi gầy, đeo kính ra dáng một người có học. CÁc cầu thủ mặc đồng phục màu xanh có gắn quốc kỳ ở trước ngực. Đây cũng là bộ đồ mà họ sẽ mặc khi sang nước ngoài thi đấu.
Các cầu thủ tỏ ra rất phấn khích, bởi vì họ có nhiều điều muốn khám phá ngoài Bóng Đá. Có chăng chỉ có Xuân Mai là ngoại lệ, cậu ngồi ở hàng ghế sau, hướng mắt về sân tập.
Chiếc xe lắn bánh. Anh Bình đứng ở cửa xe, tay tựa vào ghế, bắt đầu giới thiệu về hoạt động trong ngày của toàn đội.
Tọa lạc tại trung tâm thành phố, viện bảo tàng là một công trình đồ sộ với kiến trúc vừa cổ kính vừa hiện đại. Mặt tiền được xây dựng từ đá hoa cương, với những bức phù điêu khắc họa các sự kiện lịch sử trọng đại của đất nước. Bước qua cánh cửa gỗ lớn, các cầu thủ được chào đón bởi không gian trang nghiêm với ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu từ những chùm đèn trần lớn hình hoa sen.
Đội bóng di chuyển qua từng gian trưng bày. Tại phòng lịch sử khởi nguồn, họ được chiêm ngưỡng những hiện vật từ thời đại Hùng Vương, như chiếc trống đồng Đông Sơn - biểu tượng của văn minh Việt cổ. Anh Bình giải thích, đôi mắt ánh lên niềm tự hào:
“Chiếc trống này không chỉ là nhạc cụ, mà còn là lời khẳng định về sự đoàn kết và sức mạnh của cả một dân tộc. Mỗi họa tiết trên trống, từ hình người nhảy múa đến đàn chim bay, đều thể hiện tinh thần cộng đồng và khát vọng chinh phục. Các em thấy không, mọi thứ liên kết với nhau tạo nên một tổng thể hoàn hảo, giống như cách một đội bóng phải phối hợp để tạo ra chiến thắng.
Các cầu thủ đứng quanh bục trưng bày chiếc trống đồng, cảm nhận được sự kết nối kỳ diệu giữa lịch sử và hiện tại.
Anh còn kể thêm vài câu chuyện truyền thuyết thời xưa, mỗi khi đi qua một cổ vật nào đó. Đây có thể là những thông tin đã nằm trong sách giáo khoa, hoặc tài liệu bên ngoài. Có cầu thủ đã biết cũng có người chưa nghe bao giờ, hoặc nghe nhưng mà không nhớ rõ. Tất cả sẽ được ôn lại trong buổi sáng ngày hôm nay, từ kim cổ cho đến thời kháng chiến chống pháp, mỹ.
Hoạt động này giúp các cầu thủ được trang bị thêm về văn hóa, lịch sử dân tộc. CÁc cầu thủ đa phần đều thích vận động thân thể, mảng văn hóa hơi kém một chút đối với một số người. LẦn này là thi đấu đại diện cho cả một quốc gia, những người tham gia thi đấu ít nhiều cũng phải biết mình thi đấu vì điều gì? điều đó có ý nghĩa thiêng liêng như thế nào.
Và nếu một phóng viên nước ngoài nào hỏi thì cầu thủ có thể hãnh diện và tự hào khi là một phần của dân tộc này.
Những bài học lịch sử thông qua buổi ngoại khóa như vậy không nhàm chán như khi ở ghế nhà trường. Tội cho anh Bình nói cả buổi sáng khô hết cả họng.
CẢ đoàn dừng chân ở một nhà hàng dùng bữa trưa, nghỉ ngơi 30-45 phút sau đó lại tiếp tục hành trình.
Chiều hôm đó, đội bóng di chuyển đến một trung tâm cộng đồng nằm ở vùng ngoại ô. Đây là nơi nuôi dưỡng và hỗ trợ các trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Khu trung tâm được thiết kế giản dị với những dãy nhà thấp, tường quét vôi trắng, bao quanh là sân chơi và vườn cây xanh mướt. Bầu không khí ở đây tràn ngập sự tươi vui, với tiếng cười của bọn trẻ vang vọng khắp nơi.
Khi đội bóng xuất hiện với nhiều thùng bánh kẹo, vật phẩm hằng ngày, mấy cô phụ trách và lũ trẻ ùa ra chào đón. Sau buổi phát quà, hai bên có trao đổi và làm quen với nhau.
Các cầu thủ nhanh chóng hòa mình vào không khí nhộn nhịp, tổ chức một trận đá bóng nhỏ trên sân cỏ. Quang Hưng được phân vào một đội với vài cậu bé nhỏ tuổi. Dù không có kỹ năng, sự nhiệt tình và cố gắng của chúng khiến nhiều cầu thủ cảm thấy vui, nhìn những đứa trẻ này chơi bóng, họ mới ý thức được rằng bản thân đã ở trình độ cao hơn rất nhiều. Năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn.
Sau trận đấu, một cậu bé rụt rè đến gần Quang Hưng, cầm quả bóng cũ đã mòn đi nhiều chỗ:
“Anh Hưng, em cũng muốn trở thành cầu thủ giỏi như anh để thi đấu cho đội tuyển quốc gia. Nhưng em không có giày đá bóng, em chỉ đá chân trần thôi.
Hưng cúi xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu bé. Cậu đặt tay lên vai cậu nhóc và nói:
“ Ngày xưa, Anh cũng từng bắt đầu bằng chân trần, chỉ cần cố gắng em cũng sẽ trở nên tài giỏi. Còn chuyện đôi giày, đợi anh trở về, anh sẽ mua cho em, và tất cả các em nữa.”
Những đứa trẻ gần đó reo hò sung sướng.
“Các anh cố gắng lên nhé. giành chiến thắng và mua giày cho bọn em.”
Các cầu thủ mỉm cười, sự cổ vũ của các em nhỏ ở trung tâm hỗ trợ cộng đồng đã tiếp thêm động lực cho họ rất nhiều.
Trên đường rời khỏi trung tâm, không khí trong đội lặng hơn thường lệ. Mỗi cầu thủ như mang theo một suy tư riêng, nhận ra rằng việc họ làm không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn tạo cảm hứng cho những thế hệ tiếp theo.
Đêm cuối cùng của chuyến đi, đội bóng được đưa đến một khu di tích nằm giữa một vùng quê yên bình. Đây là ngôi nhà sàn cổ, được dựng từ gỗ lim và tre, mái lợp lá cọ. Ngôi nhà sàn nằm giữa cánh đồng lúa chín vàng, bên dưới là dòng suối trong veo chảy róc rách. Ánh sáng từ những ngọn đuốc quanh sân chiếu lên khung cảnh, tạo nên một bầu không khí vừa trang nghiêm, vừa ấm áp.
Bên trong ngôi nhà, các cầu thủ ngồi quây quần bên đống lửa. Anh Bình, đứng giữa vòng tròn, giọng ông vang lên mạnh mẽ:
“Các em có biết tại sao tôi đưa các em đến đây không? Đây không phải là một chuyến tham quan đơn thuần. Đây là nơi để các em hiểu rằng mỗi trận đấu các em chơi không chỉ vì bản thân, vì danh vọng, mà là vì màu cờ sắc áo, vì hàng triệu người dân đang đặt hy vọng vào các em. U19 chỉ là bước khởi đầu, sau giải đầu này còn rất nhiều giải đấu khác đang ở phía trước. Nhiều đỉnh cao đang chờ mọi người tới và chinh phục.
Anh Bình dừng lại, quét mắt nhìn từng cầu thủ, rồi tiếp tục:
“Người nào giỏi thì phải làm nhiều hơn, gánh vác trách nhiệm nặng hơn. Người nào chưa giỏi thì hỗ trợ, tạo điều kiện để đồng đội tỏa sáng. Không ai được phép nghĩ về bản thân mình khi đứng trên sân. Các em là đại diện cho thế hệ trẻ, cho khát vọng của cả dân tộc này.”
Quang Hưng lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt cậu ánh lên một tia sáng mới. Trong lòng cậu không còn những nỗi băn khoăn cá nhân, mà chỉ còn một ý chí duy nhất: cống hiến hết mình vì mục tiêu chung.
Tiếng vỗ tay vang lên trong màn đêm, và từ đó, mỗi cầu thủ bước ra khỏi chuyến đi với một tâm thế hoàn toàn khác. Không chỉ là những vận động viên, họ đã trở thành những chiến binh mang trong mình khát vọng và lòng tự hào dân tộc.
…
Sau chuyến đi giàu cảm xúc, HLV quyết định dành thêm một ngày để các cầu thủ tự do làm việc riêng. Đây là khoảng thời gian cần thiết để mọi người giải tỏa căng thẳng, xóa tan áp lực trước ngày lên đường, cũng như nạp thêm năng lượng từ những người thân yêu và những khoảnh khắc yên bình.
Từ sớm, khu trại tập trung của đội bóng trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Những cầu thủ ở Thủ đô tranh thủ về thăm nhà, phần còn lại vì điều kiện địa lý chỉ có thể gọi điện về nhà, giọng nói của họ chậm rãi và ấm áp, khác hẳn những lúc sôi nổi trên sân cỏ.
Xuân Mai cầm điện thoại, bước ra góc vườn nơi có hàng cây xanh rợp bóng. Cậu gọi cho gia đình thông báo về thời điểm bay ra nước ngoài. Người nhà cũng đã biết tin, vì mấy ngày trước có người của Liên Đoàn đến tận nhà làm giấy tờ gì đó để cậu được ra nước ngoài thi đấu.
“Má ơi, ngày mai con bay rồi á má.”
Đầu dây bên kia vọng lên tiếng của Ba và Út Thảo nữa.
“Ừa, Trời ơi, má không biết nói gì luôn… Con sang đấy, ráng thi đấu cho tốt nha. thắng thua hông có sao hớt, ba má, với con Út thấy con lên TV là mừng lắm.”
“Mai À cố lên con nhá, ba cắm sổ đỏ rồi ráng đá cho tốt.”
“Anh ai… cố lên nhá. Mang quà về cho Út nữa.”
Nghe giọng nói của cả nhà, Xuân Mai cảm nhận được một dòng cảm xúc ấm áp chảy qua tim mình. Những áp lực từ trước dường như tan biến, nhường chỗ cho sự bình tĩnh và quyết tâm. Sau đó cậu có gọi cho Bảo Trâm và sau một hồi tỉ tê, cậu cùng nhận được rất nhiều lời chúc và động viên từ phía chị và gia đình.
Việc được đá cho đội tuyển quốc gia đã là một điều khiến mọi người tự hào về Xuân Mai. Ngay tại lúc này cậu muốn nhiều hơn thế, cậu muốn giành chiến thắng đem về cho tất cả những người đã tin tưởng và dành tình thương cho cậu.
Xuân Mai bước đi thấy trong lòng sung sướng, đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Quang Hưng. Cậu ta trông có vẻ căng thẳng lắm, Xuân Mai cất tiếng hỏi.
“Cậu không gọi về nhà à?”
Quang Hưng lạnh nhạt đáp.
“Đợi chiến thắng rồi gọi một thể.”
Xuân Mai định nói gì đó nhưng thấy mặt của đối phương lạnh tanh nên đành nuốt lại lời nói của mình vào trong rồi, trở về phòng nghỉ.
Ngày hôm đó các cầu thủ được phép ra ngoài. Một nhóm rủ nhau đến quán ăn quen thuộc để thưởng thức những món đặc sản ở thủ đô. Quán phở ven đường hôm nay đông hơn thường lệ vì sự xuất hiện của các tuyển thủ. Người chủ quán cười tươi, nói không ngớt lời động viên:
“ Ngày mai mấy bay ra nước ngoài thi đấu phải không? Các cháu cứ ăn no đi, bữa nay bác không tính tiềng, sang đấy cố gắng thi đấu tốt mang vinh quang về cho nước nhà!
Cả đám đồng thanh kêu lên.
“Cảm ơn bác. chúng cháu sẽ cố gắng.”
Nhóm khác chọn đi dạo quanh khu phố, ghé thăm vài cửa hàng nhỏ.
Quang Hưng chọn cách ngồi một mình trong quán cà phê nhỏ gần khu vực huấn luyện. Ly cà phê sữa nóng trên bàn, cậu nhìn ra ngoài cửa kính, nơi ánh nắng cuối chiều chiếu xuống con đường nhỏ. Đây là khoảnh khắc hiếm hoi cậu cho phép mình dừng lại, hít thở, và suy ngẫm.
Chiếc điện thoại được bật lên cậu tìm số anh trai trong danh bạ, muốn gọi nhưng trong đầu lại tưởng tượng ra mấy câu nói mà anh trai sẽ sỉ nhục và khiêu khích mình, cậu cứ đắn do mãi rồi cuối cùng quyết định không gọi cho ai hết. cứ thế thả mình chill chill thư giãn trong quán cafe.
Khi đồng hồ điểm 8 giờ tối, tất cả cầu thủ quay lại nhà tập trung. Không khí rộn ràng hơn hẳn khi từng người bắt đầu thu dọn hành lý. Những chiếc vali mở ra, đầy ắp quần áo, giày thể thao, và cả những món quà nhỏ may mắn từ người thân.
Ở phòng kế bên, HLV cùng các nhân viên đang họp để hoàn thiện thủ tục cuối cùng cho chuyến xuất ngoại. Họ phải kiểm tra lại hộ chiếu, visa, và xác nhận lịch trình bay với liên đoàn bóng đá. Dù công việc căng thẳng, nhưng ánh mắt của ai cũng ánh lên sự phấn khởi và mong chờ.
Trước khi tắt đèn, HLV đi từng phòng, nhắc nhở mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi sớm. Khi đến phòng Quang Hưng, ông khẽ nói:
“Nghỉ ngơi đi, ngày mai là bắt đầu rồi.”
Quang Hưng mỉm cười, gật đầu, rồi nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, bầu trời đêm yên tĩnh như chờ đợi, chuẩn bị cho một chuyến hành trình mang theo niềm tự hào và khát vọng.