Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 107:Áp Lực của Ngôi sao
Trong đám đông luôn tồn tại những cá tính dị biệt, khi nhiều người con đang quây lấy các đàn anh để hỏi chuyện làm quen thì đâu đó lại có một cầu thủ đứng tách biệt với phần còn lại.
Quang Hưng cảm thấy một nỗi buồn khó tả mỗi khi đứng cạnh anh trai Quang Hùng. Mặc dù là đội trưởng đội U19, mặc dù đã thể hiện được khả năng và cống hiến hết mình trên sân, nhưng trong mắt nhiều người, cậu vẫn chỉ là "em trai của Quang Hùng" – người ta không nhìn thấy Quang Hưng mà chỉ thấy cái bóng của người anh nổi tiếng.
Sự kỳ vọng từ mọi người luôn nặng nề và không bao giờ rời đi. Họ mong đợi cậu phải như thế này, như thế kia, và khi cậu nỗ lực để đạt được điều gì đó, phản ứng của họ lại chỉ đơn giản là "Ừ, bình thường thôi, em trai của Quang Hùng mà". Điều này khiến Quang Hưng cảm thấy như những nỗ lực của mình không được công nhận.
Dù Quang Hùng luôn ủng hộ và tự hào về em trai trước giới truyền thông, hi vọng sẽ mở ra một con đường rộng mở cho cậu em của mình. Nhưng điều đó lại vô tình tạo nên áp lực Quang Hưng biết rằng người ta sẽ không dễ dàng nhận ra giá trị riêng biệt của mình. Cậu muốn được công nhận vì chính bản thân, vì những gì cậu đã làm, chứ không phải chỉ vì mối quan hệ huyết thống với một cầu thủ nổi tiếng.
Quang Hưng khát khao được độc lập và được đánh giá một cách công bằng, không bị so sánh và bị đóng đinh vào cái bóng của người anh trai tài năng. Để làm được điều đó thì cậu phải làm được những thứ mà Quang hùng chưa từng làm được. Giải U19 Đông Nam á sẽ là một cơ hội lớn đánh dấu bước chuyển mình. Tuy nhiên thử thách này lại quá lớn, khiến cậu ta luôn ủ rũ mấy ngày hôm nay.
Quang Hùng hiểu rất rõ suy nghĩ của em trai. Anh biết Quang Hưng luôn cảm thấy mình bị đóng chặt trong cái bóng của anh, và đôi khi cảm giác đó khiến cậu không thể tiến xa như mình muốn. Nhưng thay vì động viên hay an ủi em trai, Quang Hùng lại có một cách tiếp cận khác. Anh không nói ra lời khích lệ, mà chọn cách khiêu khích Quang Hưng, thách thức cậu vượt qua mình.
Khi mọi người trong bữa ăn đang vui vẻ trò chuyện, Quang Hưng lặng lẽ đứng dậy và rời đi, bước ra ngoài sân bóng, nơi không có ánh nhìn của những người khác. Cảm giác ấy khiến cậu có thể thở phào, không phải chịu đựng sự kỳ vọng và những ánh mắt đầy ngưỡng mộ dành cho anh trai mình. Quang Hưng chỉ muốn có một khoảnh khắc riêng tư, để dằn vặt với những suy nghĩ về bản thân và về cái bóng mà cậu không thể thoát ra.
Một lúc sau, Quang Hùng bước ra, không vội vã, không có lời mời gọi, chỉ đơn giản là đi đến chỗ em trai mình đang đứng. Cả hai anh em đứng im một lúc, ánh mắt không nói lên lời, nhưng trong sự im lặng đó, có một sự hiểu biết thầm lặng giữa họ. Quang Hùng phá vỡ không gian tĩnh lặng trước:
“Trong kia đang đông vui, ra ngoài này làm gì, thích tạo Nét à?” giọng anh không lớn, nhưng đủ để Quang Hưng nghe thấy sự khiêu khích trong đó.
Quang Hưng, với đôi mắt đầy quyết tâm, đáp lại: "Tôi không muốn nhìn cái đám a dua nịnh hót kia, chướng mắt."
“Đó là đồng đội của chú đấy, Nếu không phải anh mày nổi tiếng, thì chú cũng giống mấy đứa kia mà thôi. Xuống giải hạng nhì mà chỉ đứng Top 3: Trình còi cỡ đó mà cũng được gọi lên tuyển, không biết ơn đi ở đó mà kiêu căng.”
Quang Hưng nghiến răng ken két, không nói lời nào. Quang Hung lại tỏ ra bình thản nói tiếp.
“Không thay đổi tư duy thì còn lâu mới khá lên được. Đá bóng 90 phút mà 60 phút mày đã thở không ra hơi. Ra đấu trường quốc tế, bọn kia hành cho sấp mặt. Có mày trong đội hình đúng là làm xấu mặt bóng đá đông lào. Tao thấy trong đội có mày thằng còn đá hay hơn mày.”
“Anh đừng giở trò khích tướng, tôi không còn là con nít để anh dắt mũi đâu.”
“Thế à, ghê gớm quá nhỉ. Vậy thì thể hiện đi, xem chú mày làm được gì.?”
“Làm được gì từ từ anh sẽ biết thôi, chắc chắn sẽ tốt hơn hạng 4 của anh. MẤy năm nay dành được cái huy chương nào chưa mà lên mặt. Anh sắp hết thời rồi, giờ sàn diễn là của tụi này. Ở đó mà đọc báo trong sự cay cú đi. rồi sẽ chẳng ai biết đến tên anh nữa đâu”
“Thằng ranh này.”
Quang Hùng túm cổ áo định đấm thằng em một cái, nhưng do bên trong có người đang nhìn nên anh tiết chế lại cảm xúc, chỉ hậm hực bỏ đi.
Quang Hưng lặng người một chút, rồi mỉm cười. Tuy thành công đáp trả anh trai, cậu biết rằng nó sẽ thành con dao hai lưỡi nếu mình không đạt thành tích gì trong giải U19. Hôm nay đá tập với đội lớn, cậu biết bản thân và đội bóng còn nhiều thiếu sót. Và với cậu là vấn đề thể lực. Hon một năm phê pha và gái gú đã khiến cơ thể suy nhược ít nhiều, dù đã cải thiện dinh dưỡng và luyện tập vài tháng trở lại đây, nhưng 90 phút vẫn là thứ gì đó quá sức.
Buổi tập thể lực bắt đầu từ sáng sớm, ánh nắng chưa gắt nhưng cũng đủ làm những giọt mồ hôi chảy dài trên gương mặt từng cầu thủ. HLV ra lệnh:
"10 vòng sân, tiêu chuẩn trung bình, ai muốn thách thức giới hạn thì tự mình nâng số lượng!".
Lời nói ấy như chạm vào lòng kiêu hãnh của Quang Hưng. Cậu luôn tự xem mình là người mạnh mẽ nhất, nhưng lần này lại khác, cơ thể cậu dường như không thể theo kịp ý chí.
Những bước chạy đầu tiên, Quang Hưng vẫn giữ tốc độ ổn định, cố gắng dẫn đầu đoàn chạy. Nhưng chỉ sau vài vòng, sự khác biệt dần lộ rõ. Trần Phong và Xuân Mai, hai cầu thủ với thể lực vượt trội, bứt phá một cách dễ dàng. Những bước chạy của họ nhẹ nhàng, mạnh mẽ, tựa như chưa hề mất sức. Trong khi đó, Quang Hưng bắt đầu cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề, đôi chân cậu chậm dần và từng nhịp chạy như đeo thêm tạ.
Những đồng đội khác lần lượt vượt qua cậu, ánh mắt họ không giấu nổi sự ngạc nhiên. Một Quang Hưng mạnh mẽ ngày nào giờ đây chỉ còn là hình bóng của sự yếu đuối. Nhưng cậu không dừng lại.
"10 vòng? Không, mình phải làm hơn thế," Quang Hưng tự nhủ, ép bản thân tiếp tục dù từng sải chân đều như muốn gục xuống.
Khi Trần Phong và Xuân Mai hoàn thành vòng thứ 15 với vẻ ngoài vẫn tràn đầy năng lượng, Quang Hưng mới chỉ lê lết qua cột mốc vòng 12. Khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về khoảng thời gian cậu đã để bản thân chểnh mảng, buông thả trong một năm qua. Một năm ăn chơi, lơ là tập luyện đã tạo nên khoảng cách chênh lệch này.
Cậu không dừng lại. Vòng thứ 13, đôi chân như muốn khuỵu xuống. Vòng 14, nhịp tim dồn dập đến mức cậu nghĩ mình có thể ngã bất cứ lúc nào. Nhưng cậu vẫn gắng gượng. Vòng 15, bước chạy cuối cùng như đánh gục toàn bộ sức lực còn sót lại trong cơ thể. Quang Hưng dừng lại, ngã quỵ xuống đất, từng hơi thở hổn hển như muốn rút cạn cả sức sống.
Mặc dù yếu đuối trên từng bước chạy, khoảng cách với Trần Phong và Xuân Mai như một sự nhục nhã khó nuốt trôi, nhưng Quang Hưng vẫn hoàn thành. Cậu biết rằng đây chỉ là bước khởi đầu, rằng việc thu hẹp khoảng cách này không thể xong trong một ngày hay một buổi tập.
Khi tất cả mọi người nghĩ cậu sẽ bỏ cuộc, Quang Hưng đã chứng minh rằng, dù là kẻ thua cuộc hôm nay, cậu vẫn không từ bỏ. Đó là ý chí của thủ q·uân đ·ội U19.
Đồng đội không còn cười cợt khi thấy Quang Hưng hoàn thành 15 vòng (mấy vòng cuối giống đi bộ hơn). Người thấm mồ hôi, đầu tóc rũ rượi, đâu còn dáng vẻ hào nhoáng điển trai trước khi lên báo ghi hình. Đây là phía sau hậu trường của một ngôi sao. một tinh thần đáng nể phục +1 respect từ đồng đội.
Tinh thần kiên cường của Quang Hưng sau buổi tập thể lực khiến mọi người không khỏi khâm phục. Tuy nhiên, sự quá sức đã khiến cậu phải trả giá: hai buổi tập kỹ thuật cá nhân tiếp theo, Quang Hưng không thể tham gia vì cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn. Điều này, may mắn thay, không trở thành vấn đề lớn. Bởi lẽ, ở khía cạnh kỹ thuật, Quang Hưng từ lâu đã đạt tới đẳng cấp thượng thừa, vượt xa độ tuổi của mình. Nhiều đàn anh trên tuyển quốc gia, dù kinh nghiệm dày dặn, cũng khó lòng sánh kịp với đôi chân khéo léo và bộ óc đầy sáng tạo của cậu.
Tuy nhiên, thời gian chuẩn bị cho giải đấu quá ngắn, Quang Hưng hiểu rằng mình không thể cải thiện thể lực một cách nhanh chóng. Với vai trò đội trưởng và h·ạt n·hân của lối chơi toàn đội, việc rời sân sớm vì kiệt sức là điều không thể chấp nhận. Sau nhiều trăn trở, cậu quyết định tìm đến HLV để trình bày ý kiến.
"Thầy ơi, thể lực em chưa đạt, nhưng em nghĩ mình có thể tối ưu hóa lối chơi để tiết kiệm sức lực hơn,"
Quang Hưng mở lời, ánh mắt toát lên sự nghiêm túc.
"Em muốn thầy giúp em xây dựng một 'lối chơi thông minh' để em vẫn có thể thi đấu trọn vẹn 90 phút mà không bị hụt hơi. Em không thể để đội thiếu đi sự góp mặt của mình."
HLV Trần Hiển chăm chú lắng nghe, thầm đánh giá sự chín chắn vượt trội ở Quang Hưng. Đúng là cậu đang ở trong tình thế khó khăn: thiếu vắng Quang Hưng trên sân đồng nghĩa với việc toàn đội sẽ buộc phải chơi phòng thủ, giảm sức t·ấn c·ông đáng kể. Nhưng để hiện thực hóa một lối chơi thông minh mà vẫn đảm bảo hiệu quả, cần phải cân nhắc kỹ càng.
"Thầy hiểu nỗi lo của em,"
HLV trả lời sau một thoáng suy nghĩ.
"Với tư cách là một đội trưởng nên việc em có mặt trên sân là rất quan trọng. Thầy sẽ xem xét và điều chỉnh lối chơi của toàn đội để hỗ trợ em tối đa. Nhưng em cũng phải nhớ, việc này chỉ là giải pháp tạm thời. Nếu muốn vươn xa hơn, thể lực là điều em cần ưu tiên cải thiện sau giải đấu này. Một đội bóng không thể phụ thuộc vào các cá nhân, bản thân em phải tự thích nghi với điều kiện thi đấu."
HLV Trần Hiển là người nổi tiếng khắt khe, và với những đề xuất đi ngược lại triết lý bóng đá của ông, thường không có cửa thảo luận. Nhưng khi người đưa ra ý kiến là Quang Hưng, ông lại chấp nhận cân nhắc, dù chỉ là một chút. Đơn giản vì Quang Hưng không phải cầu thủ bình thường. Cậu là linh hồn của đội, một người mà sự có mặt hay vắng mặt trên sân đều ảnh hưởng trực tiếp đến lối chơi của toàn đội.
Tuy nhiên, việc "chiều chuộng" này cũng đi kèm với những khó khăn không nhỏ. HLV hiểu rằng nếu Quang Hưng giảm bớt hoạt động trên sân, nhiệm vụ t·ranh c·hấp và thu hồi bóng ở khu trung tuyến sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Trung tuyến vốn là "cột sống" của cả đội bóng, một khi mất đi quyền kiểm soát khu vực này, toàn bộ lối chơi sẽ bị phá giải. Trong khi đó, hàng phòng ngự dù rất đáng tin cậy, có khả năng phất bóng dài tốt để tạo ra cơ hội phản công, nhưng không thể đảm đương hết vai trò phân phối và tổ chức mà lẽ ra phải xuất phát từ tuyến giữa.
HLV Trần Hiển suy nghĩ đến một phương án: đẩy Quang Hưng ra chơi tiền đạo cánh. Vị trí này giúp cậu tiết kiệm sức lực hơn, tập trung vào những pha bứt tốc ngắn và tạt bóng thay vì phải di chuyển liên tục khắp sân. Đồng thời, ông có thể đưa thêm một tiền vệ vào khu trung tuyến để duy trì sự ổn định ở khu vực quan trọng này.
Nhưng giải pháp này không phải không có điểm yếu. Tiền vệ mới được bổ sung có khả năng t·ranh c·hấp và thu hồi bóng ổn, nhưng lại không thể thay thế khả năng "chia bài" xuất sắc của Quang Hưng. Điều này khiến các đường triển khai bóng t·ấn c·ông trở nên đơn điệu, thiếu đột biến. Tệ hơn, nếu đội bóng quá phụ thuộc vào cánh của Quang Hưng, đối thủ chỉ cần tập trung phong tỏa khu vực này là đủ khiến U19 gặp khó khăn lớn trong việc tìm đường đến khung thành.
HLV Trần Hiển nhìn Quang Hưng, ánh mắt nghiêm nghị:
"Thầy sẽ cân nhắc ý tưởng của em, nhưng em phải hiểu rõ: mọi thay đổi đều đi kèm hy sinh. Nếu em ít di chuyển, gánh nặng sẽ đè lên đồng đội ở khu trung tuyến. Và nếu chúng ta bị mất nhịp trong các pha triển khai bóng, mọi công sức sẽ đổ bể. Em có sẵn sàng chịu trách nhiệm nếu đội thất bại vì điều này không?"
Quang Hưng mím môi, cảm thấy áp lực đè nặng. Nhưng cậu gật đầu, ánh mắt kiên định:
"Em hiểu, thầy. Nhưng em tin, nếu cả đội phối hợp tốt và biết phát huy điểm mạnh của nhau, chúng ta vẫn có thể thi đấu hiệu quả."
HLV Trần Hiển thở dài, không nói thêm. Ông biết rằng một ngôi sao như Quang Hưng luôn cần sự tin tưởng, dù đôi khi đi kèm cả sự đánh đổi.
"Thầy sẽ thử điều chỉnh trong trận đấu tập sắp tới. Nhưng nhớ lấy, nếu phương án này không hiệu quả, em phải quay lại làm trụ cột khu trung tuyến. Không có đường tắt để đi đến thành công trong bóng đá đâu Quang Hưng."
Quang hưng gật đầu cảm ơn thầy đã chấp nhận yêu cầu của mình.
Càng gần ngày thi đấu, người ta thấy Quang Hưng chăm chỉ hơn, nhiều khi còn tập đến tối muộn.
Bầu trời tối dần, sân tập chỉ còn ánh sáng vàng nhạt từ vài bóng đèn đường rọi xuống. Gió lạnh thổi qua, nhưng không làm dịu đi bầu không khí căng thẳng. Trên sân, Quang Hưng vẫn miệt mài luyện tập, từng bước chạy, từng cú sút đều mang theo một sự quyết tâm mãnh liệt, thậm chí có phần "điên cuồng." Ở một góc sân, Xuân Mai, người phụ trách thu dọn dụng cụ, quan sát mọi hành động của đội trưởng. Cậu cảm nhận được Quang Hưng đang gánh chịu một áp lực khủng kh·iếp.
Không thể kiềm chế nữa, Xuân Mai tiến tới.
"Đội trưởng tập đến giờ này là đủ rồi. Mai còn buổi tập chiến thuật, cậu không nên phá sức thế này."
Quang Hưng dừng lại, lau mồ hôi trên trán, nhìn Xuân Mai với ánh mắt có phần khinh khỉnh.
"Cậu thì hiểu gì? Luyện tập không đủ thì làm sao thắng được? Muốn đứng trên đỉnh, phải nỗ lực gấp đôi người khác."
Xuân Mai bình thản, không tỏ ra nao núng.
"Tôi không phản đối việc tập luyện, nhưng nếu quá sức. Thay vì tiến bộ, cậu có thể c·hấn t·hương hoặc kiệt quệ. Đó là điều không đáng."
Quang Hưng bật cười, có chút mỉa mai trong giọng nói.
"Cậu nghĩ mình hiểu nhiều hơn tôi sao? Một cầu thủ như cậu làm sao biết được áp lực của người mang băng đội trưởng? Đây là thi đấu cấp độ khu vực, không phải giải hạng nhì đâu"
Xuân Mai bước lên một bước, ánh mắt nghiêm nghị hơn.
"Tôi không biết áp lực mà cậu đang gánh vác, nhưng tôi nghĩ mình đủ kinh nghiệm để hiểu rằng, cậu đang tập luyện một cách quá đà, nếu không tin chúng ta làm kèo 1vs1."
Quang Hưng nhíu mày, nhưng sự kiêu ngạo của cậu không cho phép từ chối lời thách đấu.
"Được thôi. Tập một mình đang chán đây. Để tôi dạy cho cậu biết, lý do tôi là đội trưởng. Cậu muốn thi đấu kiểu gì?"
Xuân Mai nở nụ cười tự tin.
“Cậu đang mệt, cho cậu chọn hạng mục thi đấu.”
Quang Hưng không lựa chọn điều gì có lợi cho mình, nên đã thi đấu đối đầu một cách sòng phẳng. Hai người di chuyển đến một góc sân. Xuân Mai lấy bóng, khéo léo đẩy nhẹ nó qua lại giữa hai chân.
"Lượt đầu tiên!"
Quang Hưng đứng ở thế thủ, cơ thể hơi chùng xuống, sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào. Xuân Mai bắt đầu di chuyển, thân hình cao lớn nhưng lại vô cùng khéo léo, Quang Hưng không có mạnh trong khâu phòng ngự nên bị cậu vượt qua dễ dàng. Một pha động tác giả khiến Quang Hưng mất thăng bằng, và chỉ trong tích tắc, bóng đã nằm gọn sau lưng cậu.
"1-0," Xuân Mai nhẹ nhàng nói, đôi mắt không giấu nổi chút hài lòng.
Quang Hưng bĩu môi, bước lên nhận bóng.
"Giờ đến lượt tôi."
Nhưng khi Quang Hưng cầm bóng, sự chậm chạp trong từng bước di chuyển lộ rõ. Sự mệt mỏi từ những buổi tập kéo dài khiến đôi chân cậu nặng như chì. Xuân Mai, dù tôn trọng đội trưởng, vẫn dễ dàng đoạt được bóng sau một pha t·ranh c·hấp.
"2-0," cậu nói, giọng điềm tĩnh nhưng đủ để chạm vào lòng tự ái của Quang Hưng.
Đến lượt thứ ba, Quang Hưng thậm chí không theo kịp đường bóng của Xuân Mai. bị một hậu vệ vờn qua vờn lại rồi gục xuống sân, thở hổn hển. Xuân Mai đưa tay đỡ đội trưởng đứng dậy, nét mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Cậu phòng ngự rất kém, đó là sự thật, điểm mạnh của cậu là những pha đi bóng và khả năng sáng tạo rất biến ảo. Tôi chỉ sợ cậu trong hiệp 1 thôi. Sau này thế nào tôi không biết, nhưng hiện tại đó là những gì cậu có thể làm tốt. Thay vì cố gắng thể hiện 90 phút, vậy thì hãy thể hiện thật tốt trong 45 phút, phần còn lại hãy để cho đồng đội, bóng đá không phải là trò chơi của một người."
“Cậu không cần dạy đời tôi.”
Quang Hưng cúi đầu rời đi, cậu chấp nhận việc dừng buổi tập và bắt đầu suy ngẫm về những lời nói của Xuân Mai. Thi đấu 45 phút, cầu thủ 1 hiệp. Đó là một sự thật khó nuốt đối với một siêu sao mà mọi người thường nói đến.