Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 123: Công Việc Mới.
Sáng hôm sau, Xuân Mai và Bảo Trâm thức dậy sớm, sắp xếp một ít quà bánh và sữa cho trẻ con rồi lái xe đến nhà Tuyết Mai. Đó là một căn hộ nhỏ nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh ở quận Bình Thạnh. Bảo Trâm đã tới đây vài lần trước đó, nhưng với Xuân Mai, mọi thứ đều khá mới mẻ.
Khi Bảo Trâm gõ cửa, một lát sau Tuyết Mai bước ra, gương mặt có phần mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười. Cô bất ngờ khi thấy Xuân Mai đứng cạnh cô bạn thân của mình
“Bảo Trâm! Sao bà đến mà không báo trước. Ơ, đây… Xuân Mai à?”
Bảo Trâm cười, vỗ nhẹ vai Tuyết Mai:
“Lâu rồi không gặp, Xuân Mai hiện giờ đang làm ở chỗ đội TP.HCM, bọn mình vừa chuyển phòng ngày hôm qua. Bữa nay mới qua thăm bồ được.” ”
Tuyết Mai mời hai người vào nhà. Không gian bên trong khá đơn giản, đồ đạc gọn gàng nhưng không giấu được sự cũ kỹ của những món nội thất. Trong góc nhà, bé trai Su Su đang ngồi chơi đồ chơi, đôi mắt to tròn và khuôn mặt lanh lợi khiến Xuân Mai không thể rời mắt, Tuy đã được thông báo trước về con của Tuyết Mai, nhưng Xuân Mai vẫn hơi choáng váng khi biết đứa bé trước mặt là con trai của Hoàng Long, một người đồng đội cũ.
Bảo Trâm tiến lại gần Su Su, vui vẻ ngồi xuống:
“Su Su! Nhớ cô Trâm không nào?”
Cậu bé nhìn lên, nhận ra người quen, liền chạy tới ôm lấy Bảo Trâm rồi nói mấy câu bi ba bi bô, xem chừng thằng bé có nhớ ra cô ấy.
Tuyết Mai đứng nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng không khỏi xúc động. Ánh mắt cô lướt qua Xuân Mai và Bảo Trâm, đôi mắt ánh lên chút ghen tị, nhưng ngay lập tức cô nén lại, cố giữ vẻ điềm tĩnh.
“Ngồi xuống đi, để mình pha trà,”
Tuyết Mai nói, nhưng Bảo Trâm nhanh nhẹn ngăn lại:
“Thôi, cậu ngồi chơi với Xuân Mai đi, để mình lo cho.”
Trong khi Bảo Trâm vui vẻ chơi đùa với Su Su, Tuyết Mai ngồi đối diện Xuân Mai, nhìn anh một cách ngập ngừng. Xuân Mai bắt đầu câu chuyện:
“Em rất bất ngờ khi biết chị có con. Trộm vía thằng bé dễ thương quá. Chị có định cho Hoàng Long biết chuyện nà không?”
Tuyết Mai hơi sững người, ánh mắt lảng đi:
“Không. Em đừng nhắc đến người đó nữa. Em cũng đừng nói gì với ai chuyện của Su Su, được không?”
“Em sẽ giữ bí mật, Nhưng gia đình cậu ấy... họ không biết sao? Su Su dù sao cũng cần cha.”
Tuyết Mai thở dài, nét buồn thoáng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Chị đã nghĩ rất nhiều. Ngày đó, khi mọi chuyện xảy ra, chị quyết định giữ lại Su Su là lựa chọn của riêng mình. Hoàng Long không biết gì, và chị cũng không muốn cậu ấy biết. Su su sẽ có thiệt thòi nhưng không sao, chị sẽ cố gắng bù đắp cho nó.”
Xuân Mai im lặng, cậu còn trẻ chưa trải sự đời nên không có đưa ra lời khuyên gì cho Tuyết Mai. Nhìn ánh mắt của đối phương, xuân Mai biết cô ấy đã chịu nhiều khó khăn, không còn sự hoạt bát, tự tin như hồi cậu mới gặp khi tham gia đại hội thể thao. Trước đây Tuyết Mai là hoa khôi bóng chuyền, hiện giờ về khí sắc còn thua kém Bảo Trâm nữa.
“Sắp tới em ở Sài Gòn thi đấu cho đội TP.HCM. Nếu có khó khăn gì cần em giúp, chị cứ bảo em nhé.”
Tuyết Mai nhoẻn miệng cười hiền.
“Cảm ơn em.”
Bảo Trâm, sau khi nghe câu chuyện, khéo léo thay đổi không khí bằng cách cùng Su Su lôi hết đồ chơi ra sàn, khiến cậu bé cười khúc khích không ngừng. Không gian căn phòng bỗng trở nên ấm áp hơn. Sau đó cô nàng cũng đuổi khéo Xuân Mai đi ra chơi với đứa nhỏ để cô và Tuyết Mai nói chuyện riêng với nhau.
“Vậy hai người… sao rồi? Cưới nhau thật à, khi nào cưới.”
Bảo Trâm nhìn Tuyết Mai, nụ cười khẽ nở trên môi.
“Chúng mình mới làm giấy đăng ký, còn tổ chức ngày nào thì cũng chưa rõ. Chừng nào làm mình sẽ báo, lúc đó cậu và Su su phải có mặt đấy nhé.”
Tuyết Mai gật đầu.
“Chắc chắn rồi. Không ngờ hai người có thể đi đến với nhau. Cậu kiên trì thật đấy, và thành quả có vẻ cũng xứng đáng nhỉ.”
Bảo Trâm nhìn Xuân Mai đang chơi với Su su rồi đáp.
“mình không biết là ai xứng với ai nữa, Xuân Mai đã lên thi đấu ở giải hạng nhất, Cũng chính vì thế mà Xuân Mai phải chuyển công tác vào Sài Gòn để thuận tiện cho việc thi đấu. Vậy là bọn mình chuyển hẳn vào đây để ổn định cuộc sống. Mình đang muốn tìm cậu xin một công việc để làm đây, không biết còn một suất nào không nhỉ.”
Tuyết Mai nghe đến đây, đôi mắt cô sáng lộ rõ nét trầm tư:
“Cậu cứ trêu mình, cậu cũng thấy tình hình của mình rồi đát. Su Su còn quá nhỏ, mình không thể đi lại được nhiều. Lúc trước có mở cửa hàng bán quần áo, nhưng từ khi có Su Su, công việc không còn ổn định như trước nữa. Mình cũng không có nhiều thời gian để đầu tư cho nó nên đã thanh lý rồi, giờ đang chờ thằng bé lớn thêm, đi học mẫu giáo rồi mình sẽ quay trở lại.”
Bảo Trâm nghe xong, ánh mắt đầy quyết tâm:
“ Thực ra, mình cũng muốn kiếm việc gì đó để làm chứ ở nhà không thì buồn lắm. Mặt bằng của cậu đang để trống, cậu nghĩ sao nếu tụi mình mở cửa hàng bán đồ giải khát. Mình có thể pha chế phụ bán hàng, lo mấy chuyện nhỏ cho quán. “
Tuyết Mai nhìn Bảo Trâm, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Cô không nghĩ Bảo Trâm lại có ý tưởng này, nhưng lời đề nghị của cô lại khiến Tuyết Mai cảm thấy có thêm một tia hy vọng.
Bảo Trâm tiếp tục:
“Mình khá tự tin về mảng ẩm thực, với lại, làm việc chung với cậu thì cũng vui. Chúng ta có thể tạo ra một không gian ấm cúng, và cũng giúp cậu đỡ vất vả hơn.”
Tuyết Mai suy nghĩ một lúc, rồi cuối cùng gật đầu, vẻ mặt có phần nhẹ nhõm:
“Đăng nào mặt bằng đang để không cũng hơi lãng phí? Nếu cậu không ngại thì mình rất vui vẻ hợp tác.”
Bảo Trâm mỉm cười, vẻ mặt quyết tâm:
“Không ngại gì cả. Vừa có đồng ra đồng vào, mình cũng thường xuyên ở đây, cậu và Su su đỡ buồn hơn. Từ giờ đến khi thằng bé đi học, bọn mình sẽ mở quán giải khát nhé. Quyết định vậy đi.”
Với sự đồng lòng của cả hai, kế hoạch mở quán giải khát dần hình thành. Tuyết Mai cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, không còn lo lắng về công việc kinh doanh. Cô tin rằng Bảo Trâm sẽ là người giúp cô vượt qua những khó khăn hiện tại. Và với sự giúp đỡ của cô bạn thân, Tuyết Mai cảm thấy cuộc sống của mình và su Su sẽ nhẹ nhàng hơn.
Xuân Mai từ phía xa nhìn thấy hai cô gái nói chuyện sôi nổi, ánh mắt cậu không giấu được sự yên tâm. Mặc dù anh vẫn cảm thấy lo lắng về chuyện của Hoàng Long và Su Su, nhưng đây là quyết định của Tuyết Mai, cậu sẽ không tự tiện xen vào.
Vài ngày sau, Xuân Mai, Bảo Trâm và Tuyết Mai đã hoàn thành việc lên kế hoạch và chuẩn bị cho quán nước giải khát của họ. Tuyết Mai mặc dù không còn sự năng động của ngày xưa, nhưng cũng cố gắng hỗ trợ hết sức mình trong việc chuẩn bị mặt bằng, từ việc lau chùi, sắp xếp đồ đạc cho đến việc lên ý tưởng trang trí. Bảo Trâm đứng ra quyết định về trang thiết bị, lựa chọn nguồn cung cấp nguyên liệu, cũng như tìm kiếm những đồ vật trang trí phù hợp với không gian nhỏ nhưng ấm cúng.
Xuân Mai không có kinh nghiệm gì về kinh doanh, nhưng cậu luôn sẵn sàng giúp đỡ khi có việc gì cần dùng sức lực. Cậu dành phần lớn thời gian trong những ngày đầu để trông Su Su, giúp Tuyết Mai có thể yên tâm lên kế hoạch với Bảo Trâm.
Bảo Trâm cùng Tuyết Mai đã lên kế hoạch tỉ mỉ từng chi tiết: từ việc chọn lựa loại nước giải khát sẽ bán, cho đến việc tính toán lượng nguyên liệu cần thiết để có thể duy trì quán trong những tháng đầu tiên. Họ cũng phải tìm nguồn cung cấp đồ uống và thực phẩm chất lượng với giá hợp lý, đồng thời đảm bảo công việc vận hành của quán sẽ không gặp nhiều trục trặc.
Mỗi ngày trôi qua, công việc càng thêm bận rộn. Những chiếc bàn ghế mới được mua về và đặt vào vị trí, những kệ đựng ly nước được lắp đặt. Xuân Mai thì luôn lăng xăng hỗ trợ mọi người, từ việc chuyển đồ đạc đến dọn dẹp lại những chi tiết nhỏ. Tuyết Mai nhìn thấy tất cả, cảm nhận được sự nhiệt tình từ hai người bạn của mình, và có lúc cô cũng muốn có người để dựa vào chứ không phải làm Single Mom như trước đây từng nghĩ.
Sau gần một tuần làm việc miệt mài, cuối cùng quán nước giải khát đã sẵn sàng để đi vào hoạt động. Các thiết bị cần thiết đã được lắp đặt, mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng và chỉ còn chờ khách hàng đầu tiên. Cả ba người ngồi lại trong không gian mới, nhìn những chiếc bàn ghế, những lọ hoa tươi đặt trên kệ, cảm thấy không gian rất sáng sủa, thuận mắt. Bảo Trâm và Xuân Mai nhìn Tuyết Mai, ánh mắt đầy sự hứng khởi.
"Trông khá ổn rồi đấy, "
Bảo Trâm, với tay nghề pha chế nhanh nhẹn và sáng tạo, đã thử làm ra một số loại đồ uống đơn giản nhưng ngon miệng để phục vụ hai người bạn của mình. Các loại trà trái cây, nước ép tươi mát và đồ uống đá xay không chỉ có hương vị thơm ngon mà còn bắt mắt. Cả Xuân Mai và Tuyết Mai đều tấm tắc khen ngợi chất lượng đồ uống, dù là lần thử đầu tiên.
Bảo Trâm đã chứng minh được khả năng của mình.
Ngày đầu khai trương, lượng khách đến thử đồ uống không phải là quá đông, nhưng cũng đủ để ba người cảm thấy vui mừng. Tuy nhiên, cả ba đều không ngây thơ đứng chờ khách đến cửa, họ chủ động đi ship trong những ngày đầu để quảng bá cho quán. Bảo Trâm và Xuân Mai mang đồ uống đến tận tay những khách hàng gần đó, trong khi Tuyết Mai ở lại cửa tiệm trông Su Su, thằng bé khá ngoan để mẹ có không gian làm việc. Và có lẽ, nhờ thừa hưởng “Gen” của bố và mẹ, đều là nam thanh nữ tú, nên Su Su rất dễ thương, khách vào mua hàng ai nấy đều khen đứa nhỏ.
Dần dần, một số khách quen bắt đầu tìm đến quán để mua đồ uống mang đi. Quán đã có một lượng khách ổn định, dù không quá đông đúc, nhưng đủ để mang lại một nguồn thu nhỏ cho ba người. Tình hình tài chính cũng dần ổn định hơn, không đến nỗi ế ẩm như những gì ba người lo sợ ban đầu. Lợi nhuận không quá cao, nhưng có đồng ra đồng vào, đủ để duy trì hoạt động và bớt lo lắng về vấn đề chi phí.
Với Bảo Trâm, việc có công việc mới giúp cô cảm thấy không còn cảm giác trống vắng, đồng thời cũng giúp Tuyết Mai bớt cô đơn trong cuộc sống. Những lúc Bảo Trâm và Tuyết Mai cùng làm việc tại quán, những giây phút trao đổi, trò chuyện về công việc và cuộc sống khiến Tuyết Mai cảm thấy tinh thần thoải mái hơn. Cô không còn phải đơn độc trong việc nuôi con, mà có bạn bè giúp đỡ.
Tuyết Mai cũng nhận ra rằng, sau này khi Su Su lớn thêm một chút, cô sẽ có nhiều thời gian để tập trung vào công việc hơn. Nhưng hiện tại, việc duy trì quán nước giải khát là một lựa chọn hợp lý và không tệ chút nào. Công việc không quá căng thẳng, lại có thể linh hoạt, giúp cô vừa chăm sóc con, vừa có thể làm việc kiếm thêm thu nhập.
Mỗi sáng, Xuân Mai dành thời gian đi mua nguyên vật liệu cho cửa hàng, những loại trái cây tươi, nguyên liệu làm đồ uống luôn được cậu lựa chọn kỹ càng để đảm bảo chất lượng. Nếu có thời gian rảnh, Xuân Mai sẽ tự mình đi ship đồ cho khách, vừa giúp cửa hàng quảng bá, vừa tiện thể tranh thủ kiếm thêm thu nhập.
Tuy nhiên, những hôm cậu bận rộn với việc tập luyện hay có lịch thi đấu, Quán sẽ nhờ những ông chú xe ôm ở gần đó giúp đỡ. Trước đây, mấy chú xe ôm này thường làm việc cho cửa hàng khi Tuyết Mai bán quần áo, nên không có gì phải lo lắng. Họ biết cậu và thường sẵn sàng hỗ trợ mà không cần phải bàn bạc nhiều.
Xuân Mai là một cầu thủ, nên tất nhiên, bóng đá luôn là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của cậu. Đội bóng chưa tập trung thì cậu dành thời gian tự tập luyện tại phòng riêng. Dù chỉ là những bài tập nhẹ nhàng để duy trì cảm giác bóng. Có lúc cậu lại tham gia chạy bộ quanh quảng trường, nơi đó, mỗi buổi chiều tối thường có rất nhiều người dân kéo ra tập thể d·ụ·c thể thao.
Trong những ngày ở Sài Gòn, Xuân Mai đã có dịp gặp gỡ một số người chơi bóng nghệ thuật trên đường phố. Mặc dù họ không phải là cầu thủ chuyên nghiệp, nhưng kỹ năng của họ lại khiến Xuân Mai không khỏi trầm trồ. Những màn biểu diễn khéo léo với bóng, kết hợp các động tác điêu luyện, đã mang lại cho cậu nhiều cảm hứng và ý tưởng mới lạ. Cậu học hỏi được không ít kỹ thuật, đặc biệt là về cách điều khiển bóng một cách mềm mại và sáng tạo.
Dần dần, những buổi luyện tập của Xuân Mai cũng áp dụng “nhịp điệu” vào các buổi tập tâng bóng. Cậu hiểu rằng mấy kỹ thuật này rất hay nhưng đa phần là mang tính biểu diễn, trong thi đấu, rất ít không gian và thời gian để thực hiện. Và nó chỉ có tác dụng làm màu là chính. tuy nhiên, nếu dùng đúng khoảnh khắc thì có thể làm đối thủ bất ngờ từ đó chiếm được thế chủ động trong một vài tình huống.
Giữa lòng phố Sài Gòn đông đúc, một chàng trai trẻ đứng trên vỉa hè, bên cạnh là chiếc mũ lưỡi trai úp xuống đất, như một lời mời gọi mọi người đóng góp. Cậu ta mặc một chiếc áo thun đơn giản và quần thể thao, vẻ ngoài bụi bặm nhưng toát lên một sức hút lạ thường. Cậu ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngả mũ ra trước mặt những người qua lại, đưa ra một lời mời ngầm: nếu ai đó có lòng, hãy cho vào chiếc mũ một ít tiền. Đó là cách cậu ta làm sống động không gian xung quanh bằng tài năng của mình.
Chỉ vài phút sau, một người thanh niên dừng lại, rút ví lấy ra tờ 100k và thả vào chiếc mũ. Ngay lập tức, cậu ta nhún vai, nở nụ cười nhẹ rồi bắt đầu biểu diễn. Trái bóng bỗng nhiên như có sinh mệnh riêng, xoay tít trên ngón chân của cậu ta, lướt qua những động tác tinh tế, vuốt nhẹ từ chân này sang chân kia. Cậu ta đưa bóng lên cao, xoay người và khi trái bóng rơi xuống, nó lại bay v·út lên . Đám đông đứng xung quanh không thể không ngừng trầm trồ. Mỗi động tác của cậu ta đều mượt mà, đầy tính nghệ thuật.
Chàng trai tiếp tục biểu diễn cho những người xem tiếp theo, và khi một “Gơn Phố” với mái tóc tím than dừng lại, bỏ vào chiếc mũ một tờ 500k, mọi thứ lập tức thay đổi. Cậu ta hít một hơi sâu, như chuẩn bị cho điều gì đó đặc biệt hơn.
Đột nhiên, nhạc nền bắt đầu vang lên từ một chiếc loa nhỏ, giai điệu sôi động thúc giục cậu ta vào màn trình diễn tuyệt vời. Cậu ta dùng những cú nhảy vọt lên, vặn người và điều khiển trái bóng như một phần của cơ thể mình, không còn bất kỳ sự gượng gạo nào. Động tác của cậu ta uyển chuyển, mạnh mẽ nhưng vẫn giữ được sự tinh tế, bóng đá như một phần của vũ điệu đầy mê hoặc. Những người xem xung quanh đứng yên, không dám thở mạnh vì sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc nào.
Đám đông bắt đầu rút điện thoại ra, ghi hình lại những gì họ đang chứng kiến. Cảnh tượng tuyệt vời này không thể không chia sẻ. Đối với họ, đây không chỉ là một màn trình diễn nghệ thuật mà là một khoảnh khắc hiếm hoi, một tài năng mà không phải ai cũng có thể thể hiện được.
Xuân Mai đứng trong đám đông, mắt dán vào những cú nhấc chân của chàng trai. Cậu không thể rời mắt khỏi trái bóng đang lướt đi trong không gian, như thể nó là một sinh vật sống. Xuân Mai không khỏi ngỡ ngàng, cậu cứ nghĩ mình đã rất giỏi trong việc khống chế trái bóng, nhưng chưa từng nghĩ rằng bản thân lại có thể nhìn trực tiếp một người khác có khả năng điều khiến trái bóng một cách siêu việt đến nỗi. “Kỹ Năng Quang Sát Dòng Chảy” hoàn toàn vô hiệu trước màn trình diễn.
.
Khi màn biểu diễn kết thúc, chàng trai nhẹ nhàng làm một cú nhảy xoay người, rồi đột ngột kết thúc bằng một tư thế khá "ngầu". Chàng thanh niên đặt trái bóng lên đầu và giữ thăng bằng trong một khoảnh khắc dài, chân giơ lên cao, dáng vẻ như một ngôi sao đang đứng trên đỉnh vinh quang. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu ta, không chỉ vì kỹ thuật điêu luyện mà còn vì thần thái của một “nghệ sĩ”.
Xuân Mai và đám đông phải thán phục trong tiếng vỗ tay.
“Hay… hay quá.”
“Làm thêm lần nữa đi.”
Ngay khi những tràng pháo tay vang lên, chàng trai cầm chiếc mũ lưỡi trai, đội lên đầu, vứt một cái nhìn lạnh lùng qua đám đông, rồi quay người bước đi. Không có lời chào, không một nụ cười, chỉ có một sự rời đi đầy khí chất, như thể cậu ta không cần phải ở lại lâu hơn để nhận sự tán thưởng. Cứ như thế, chàng trai biến mất vào dòng người đông đúc.
Sau khi cậu ta đi khuất, một người khác trong CLB tâng bóng nghệ thuật bước lên thay thế. Dù người này cũng có kỹ năng khá ổn, nhưng chàng trai vừa rồi ở một trình độ hoàn toàn khác.
Cậu ta lúc này đang rảo bước đi ra khỏi quảng trường, theo sau là cô nàng “Gơn Phố” tóc tím đang chạy theo phía sau. Rất nhanh đã đuổi kịp người kia, dường như hai người có quen biết.
“Khang, mày đi đâu mấy ngày nay, tao và bọn thằng Dũng gọi cho mày mà không được.”
Anh khựng lại, nhưng không ngẩng đầu lên, chỉ lẩm bẩm,
"Tránh ra."
Cô gái tỏ ra ương ngạnh hai tay chống hông hất cằm thách thức, dù cô thấp hơn đối phương một cái đầu. Nhưng khí thế toát ra không nhỏ.
“Tránh? Má mày, Tao đã tìm mày cả tháng nay, giờ tình cờ gặp ở đây thì mày kêu tao tránh?
Khang thở dài, ánh mắt u tối nhìn thẳng vào cô gái trước mặt. Cái mái tóc tím đặc trưng với cái kiểu mặc áo croptop hở rốn, với cái dây chuyền mặt trăng thì đúng là Thủy Tiên, con bạn chơi cùng hội với Khang rồi. Tuy nhiên gặp bạn cũ, Khang chẳng vui cho nổi.
“Tao Out Game rồi, Có việc gì nói nhanh đi.”
Giọng Khang lạnh lùng, nhưng bàn tay anh siết chặt lấy quai túi. Thủy Tiên nhận ra điều đó, và điều đó khiến cô càng bực hơn.
“Sao mày Out, vì chuyện con bồ mày ngủ với thằng Dũng à? Bọn nó chơi đồ, đang ngáo, biết ai với ai đâu. Mà không cặp đứa này thì đứa khác, lo gì. Tối ra ngã ba đi, dạo này có thêm mấy thằng mới zui lắm.”
Khang không trả lời ngay. Anh thở dài, quay mặt đi.
“Thôi, tui bay đi đi, Tao không muốn làm phiền tụi mày. Từ nay đừng qua kiếm tao nữa.”
Câu nói vừa dứt, Thủy Tiên sững lại. Cô nhìn Khang, mái tóc tím khẽ lay động trong gió. Một lát sau, cô lên tiếng, giọng không còn gay gắt như lúc đầu, nhưng vẫn dứt khoát:
“Chuyện nhà mày sao rồi, bữa tao qua nhà mày, thấy chủ nhà là người khác. Mày dọn đi chỗ khác rồi hả.”
Khang nhìn bầu trời, thở dài một tiếng não nề.
“Là chuyện nhà. Ba mẹ tao l·y h·ôn. Nhà tao bán rồi, tao chẳng còn chỗ nào để về. Tao phải tự lo lấy.”
Thủy Tiên bước tới gần, ánh mắt cô trở nên sắc bén:
“Mày không có chỗ ở sao không nói bọn tao biết, Bạn bè là để giúp nhau, mày hiểu chưa? Hay mày nghĩ tụi tao không đủ quan trọng để biết chuyện này?”
Khang cười khẩy.
“Chơi với nhau tao lạ gì, có đứa nào kiếm ra tiền đâu, toàn xài tiền của ông bà già thôi. Tao xin một lần, đâu xin được mãi. Với lại chuyện thằng Dũng với con bồ tao… Tao nghĩ không gặp thì tốt hơn. Cả mày nữa. đứa nào hỏi thì cứ lựa lời… đừng kiếm tao nữa.”
Thủy Tiên thở dài.
“Thế giờ mày định đi đâu.”
“Tao có ông anh, ổng lo cho tao rồi, không c·hết đói được đâu.”
Thủy Tiên cầm chiếc túi móc ra 2 tờ 500k đưa cho Khang.
“Tao không có nhiều tiền, mày cầm tạm xài đỡ đi.”
Thấy Khang còn ngần ngại, Thủy Tiên nắm lấy bàn tay cậu ta, rồi nhét thẳng vào đấy.
“Cầm đi, giờ không phải lúc sĩ diện. Tao với mày chơi cũng lâu rồi mà, nếu mày ngại thì sau này trả gấp 10 lần cho tao. Không á… thì thôi.”
Khang nắm tờ tiến trong tay cẩn thận đút vào túi quần, không quên nhìn lại cô bạn tóc tím với ánh mắt cảm kích.
“Cảm ơn mày nha.”
Điện thoại của Khang reo lên phá vỡ bầu không khí, đối phương có vẻ là người quan trọng nên cậu đành vẫy tay chào từ biệt rồi rời đi. Thủy Tiên nhìn theo bóng lưng của Khang cho đến khi cậu ta biến mất hoàn toàn trong đám đông. Trong lòng cô chợt có chút hụt hẫng.