Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 124: Thi Đấu Hộ.

Chương 124: Thi Đấu Hộ.


Khang nhận được cuộc gọi từ anh Khương vào một buổi chiều muộn, khi ánh nắng cuối ngày còn sót lại lấp lánh trên những mái nhà. Qua điện thoại, giọng anh Khương trầm và có phần nghiêm trọng:

“Mày đang ở đâu đấy, Rảnh không? Qua quán cà phê Chiều Vàng đi, có chuyện quan trọng.”

Chẳng để Khang kịp hỏi thêm, bên kia đã cúp máy. Anh Trai của Khang luôn hành xử một cách áp đặt, trước đây hai người không thân nhau lắm, hễ gặp là cãi nhau. Nhưng từ khi gia đình “tan nát”. Khương với tư cách một người anh sẽ không để em trai trở thành vô gia cư. Cuộc gọi điện vừa rồi cho Khang biết, anh của mình đã thu xếp được việc làm cho mình.

Khang rảo bước trên vỉa hè, nhanh chóng tới điểm hẹn.

Quán cà phê Chiều Vàng nằm trên một con phố nhỏ, nép mình dưới bóng những tán cây xà cừ già. Không gian bên trong tràn ngập hương thơm của cà phê rang xay và chút mùi gỗ cũ của nội thất. Ánh đèn vàng ấm áp khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và có phần hoài cổ.

Khang đảo mắt tìm kiếm, rồi nhận ra anh Khương đang ngồi ở góc trong cùng, bên cạnh một người lạ mặt, tuổi tác không chênh lệch nhiều.

Khương là người đàn ông ngoài ba mươi, có vóc dáng săn chắc của một người thường xuyên tập luyện. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng càng tôn lên gương mặt góc cạnh. Anh mặc một chiếc áo polo màu xanh đậm, toát lên vẻ tự tin và thân thiện vốn có.

Người lạ mặt – Lâm – có dáng cao, khoảng hơn mét tám, làn da rám nắng điển hình của một vận động viên. Gương mặt anh ta không đẹp trai kiểu bóng bẩy, nhưng nam tính với cặp lông mày rậm và đôi mắt sâu, mang một chút sắc lạnh. Bộ râu quai nón ngắn càng làm anh ta trông chững chạc và có phần khó gần. Lâm mặc một chiếc áo khoác thể thao màu đen, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ lớn, trông khá đắt tiền.

“Đến rồi à, ngồi đi. đây là bạn của anh tên Lâm.” Khương lên tiếng, nở một nụ cười.

Khang kéo ghế ngồi xuống, liếc nhìn Lâm một thoáng gật đầu chào, rồi quay sang Khương, chờ đợi.

“Đây là anh Lâm, cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, sắp tới mày sẽ thay anh đá bóng cùng với Anh Lâm.” Khương nói thẳng thắn, ánh mắt lấp lánh chút kỳ vọng.

“Là sao?” Khang nhướng mày, nhìn hai người với ánh mắt dò xét.

“Mày ngu thật hay giả vờ ngu thế, tao nói rõ ràng rồi mà. Mày sẽ thay tao đá bóng, còn tao sẽ kiếm việc khác. Hợp đồng của tao vẫn còn hiệu lực, mày đá thêm một mùa kiếm chút tiền.”

“Anh đùa à, đâu phải muốn thay là thay được, chuyện này lộ ra thì sao?”

“Lộ thì thôi. có gì phải xoắn, cho dù lộ người ta cũng chỉ âm thầm xử lý, mày lo cái gì. Còn gì để mất đâu. Mày học hành không đến nơi đến chốn, không có bằng cấp cũng chưa từng làm việc gì ra hồn. Nhưng ít ra cũng biết chơi bóng, thôi thì cứ đá bóng theo anh Lâm một thời gian đi. Tao ở bên ngoài sẽ làm việc khác, chừng nào mày bị đuổi thì tao sẽ có việc cho mày làm.”

Lâm hơi nghiêng người về phía trước, đặt cốc cà phê xuống bàn và cất giọng:

“Anh Trai của chú em nói đúng đấy. Chuyện em thay anh thi đấu nghe thì khó tin, nhưng hôm nay gặp mặt, thấy hai anh em khá giống nhau, chỉ cần cậu cắt đầu cua, rồi tăng thêm vài ký người khác không có nhận ra đâu. Với lại anh trai cậu vừa mới ký hợp đồng với đội bóng mới, bên đấy chưa có ấn tượng gì nhiều. Anh hay em cũng như nhau cả.“

Khang gật đầu, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khương tiếp lời.

“Chứ mày cũng biết rồi còn gì, tao bị t·ai n·ạn giao thông đã khỏi hăn đâu làm sao có thể thi đấu ngay được. Anh Lâm đây trong đội bóng rất có tiếng nói. chính nhờ anh ấy mở lời, ban huấn luyện bên đó mới ký hợp đồng với tao. Giờ mà tao ngồi không, hưởng lương, sao được.

Khang hơi bất ngờ, ngả người ra sau ghế: “Ý anh là...em đá thay một cầu thủ chuyên nghiệp? Em làm gì có trình độ đó chứ.”

Lâm khẽ cười, nụ cười của anh ta tuy không mấy thân thiện nhưng lại toát lên sự tự tin:

“Kệ đi, trong đội thiếu gì người, lúc luyện tập cố gắng một chút, không theo kịp thì HLV chọn người khác ra sân. Chú em không biết đó thôi, trên thế giới cũng có cầu thủ mấy mùa giải liên tiếp không ra sân trận nào, vẫn có lương đấy thôi. Anh Khương của chú muốn chú vào đấy, ngoan ngoãn một chút thì nửa năm tới không phải lo. ”

Trong vài giây, Khang chìm vào suy nghĩ. Lời đề nghị bất ngờ này khiến cậu cảm thấy khó tin, nhưng ánh mắt kiên định của Lâm lại có sức thuyết phục kỳ lạ.

“Được rồi, nhưng có gì anh phải bảo em với nhé.”

“Yên tâm đi, Anh với anh trai của chú là bạn, chỉ cần chú không gây rắc rối cho đội bóng là được..” Lâm nói, ánh mắt lộ chút hài lòng.

“Anh ở bên đội Bà Rịa Vũng Tàu. hai anh em thu xếp đi, sang tuần là có lịch tập trung rồi đấy.”

Anh ta đứng dậy, đưa tay ra bắt: “Chào mừng đến với đội.”

Cái bắt tay giữa hai người như một thỏa thuận ngầm, đánh dấu bước ngoặt mà Khang không ngờ đến trong cuộc đời mình.

Khang hơi nhíu mày, cảm giác chuyện này không đơn giản như Lâm trình bày. Cậu quay sang Khương, thấy anh cũng tỏ vẻ ngập ngừng. Dường như anh đã có dự tính của riêng mình. Sau khi để em trai ra mắt, Khương và Lâm mới bàn đến những đề tài khác, nghe hấp dẫn hơn hẳn.

“Giờ tôi giao em trai cho ông, có gì không hài lòng, cứ mạnh tay đánh nó. tôi cho phép. Khi nào có kèo ngon, phím cho tôi vài trận kiếm chút đồng bạc lẻ.”

Lâm cười khẩy.

“Yên tâm đi, tôi với ông hợp tác rất ăn ý, cho dù ông không thi đấu nhưng chúng ta vẫn giữ liên lạc mà, bừa nào đi Vũng Tàu, cứ alo cho tôi, anh em mình xõa một chút.”

“Nhất định rồi. Ông giúp tôi nhiều như vậy, tôi phải mời ông mới đúng. Chúng ta ra làm chút bia rồi hát hò chứ nhỉ. Mấy khi ông ra Sài Gòn.”

Lâm cười ha hả. đồng ý ngay.

“Tôi không có từ chối đấu. Đi luôn đi, cả thằng em ông nữa. có con ghệ nào gọi hết ra quán. phải ăn mừng buổi đầu gặp mặt.”

Khang không để ý lối sống của anh trai của mình trước đây như thế nào, sau buổi hôm nay, cậu nhận thấy hai anh em cũng không khác nhau là mấy, một chút bất cần, vung tay quá trán. Dù tình hình gia đình đang bất ổn nhưng anh xuống tay mời bạn không chút suy nghĩ. Bia ôm, tay vịn…mấy cái trò này Khang lạ gì, rất nhanh đã cuốn vào các mối quan hệ của Khương.

Nhận thấy Khang là một tay chơi khá sành sỏi, LÂm cảm thấy rất vui mừng và thoải mái. Mới đầu còn gượng ép chứ sau vài trận bia là thấy khoái khoái hai anh em nhà này. Không uổng công ra Sài Gòn chơi ngày hôm nay.

Hôm sau, Khương dắt em trai ra tiệm cắt tóc, bảo thợ làm y hệt quả đầu của mình. Mái tóc dài uốn xoăn nhuộm vàng nhanh chóng bị cạo sạch để đầu trọc trông mạnh mẽ, và điểm nhấn là lông mày trái được làm vài đường để tạo điểm nhấn. Thợ cắt tóc nhìn vào cũng phải trầm trồ khen hai anh em giống nhau.

Sau khi chỉnh lại ngoại hình, Khương mang hồ sơ và mở một vài video cho em trai xem qua, để sau này có ai hỏi còn biết trước đây mình chơi bóng như thế nào. không xét về đời tư ngoài sân cỏ, trong bóng đá, Khương không phải cầu thủ tầm thường khi đang thi đấu ở giải hạng nhất. Anh thi đấu cho đội TP.HCM vị trí tiền đạo cánh, phong độ đầu mùa khá tốt giúp đội bóng nằm ở vị trí cao trên bảng xếp hạng, nhưng sau thời gian nghỉ giữa mùa, cũng là giai đoạn nghỉ tết. Phong độ đi xuống, thậm chí còn b·ị t·hương khiến đội bóng bị tụt lại vào cuối mùa giải.

Hè vừa rồi đội bóng vừa tìm được một cầu thủ trẻ có tiềm năng nên sẵn sàng “đá” anh ra khỏi đội hình. Nhắc lại chuyện này Khương vẫn còn thấy cay cú.

“Sau này nếu mày được thi đấu, đụng độ đội TP. HCM cứ tung hết sức dằn mặt tụi nó thay tao.”

Khang cảm kích người anh của mình đã tạo công ăn việc làm cho mình. tuy cậu chưa từng chơi bóng chuyên nghiệp nhưng cũng hoạt động trong lĩnh vực này một thời gian. khi đó còn đang theo học phổ thông, cậu tham gia CLB FutSal của trường, thi đấu tốt, thậm chí còn giành giải nhất cấp thành phố. Về sau do ảnh hưởng bởi lối sống nên cậu hơi bê tha một chút. nhưng cũng chưa mất hết phong độ.

“Đùng một cái nhảy vào đá chuyên nghiệp, không biết có được đá trận nào hay không? chỉ sợ trên sân tập còn đuối sức, bị đuổi thì sao.

Khương hừ lạnh.

“Mày cứ lo hão, đuổi thì thôi. nhưng mà không được lười biếng, mang tiếng của tao. À mà mày phải nhớ từ giờ mày tên là KHương. hiểu chứ. Hồ sơ lý lịch các thứ toàn tên của tao thôi.”

Khang gật đầu.

“Em biết rồi.”

Sau khi dặn dò đủ thứ, chuần bị đồ đạc xong xuôi. Khương đưa em trai ra bến xe. Thời khắc ấy, cả hai người đều hiểu rằng, đó là ngã rẽ của cuộc đời mình. KHương đưa cho em trai 500 ngàn rồi dặn.

“Cầm lấy đi đường, tới nơi nhớ gọi điện báo một tiếng. Chắc còn lâu nữa tao với mày mới lại gặp nhau. Có gì khó cứ bảo với anh Lâm là được.”

“Được rồi… cảm ơn anh.”

Chương 124: Thi Đấu Hộ.