Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 126: Sự Khác Biệt.
Ánh nắng buổi sáng sớm chiếu xuống sân vận động Bà Rịa Vũng Tàu, mặt cỏ xanh mướt như một tấm thảm khổng lồ. Các cầu thủ đã tập trung đông đủ, ai nấy đều trông khỏe khoắn và đầy nhiệt huyết. Khang mặc quần áo cầu thủ, đứng lẫn trong hàng người, khuôn mặt đã lộ rõ vẻ hồi hộp.
Đây là buổi tập đầu tiên của cậu trong môi trường chuyên nghiệp, và mọi thứ dường như còn rất lạ lẫm.
Tiếng còi huấn luyện viên vang lên, buổi tập bắt đầu bằng màn khởi động. Các cầu thủ dàn hàng ngang, chạy nhẹ vài vòng quanh sân để làm nóng cơ thể. Khang nhập cuộc đầy quyết tâm, nhưng chỉ mới chạy được vòng đầu tiên, cậu đã bắt đầu thấy khó thở. Lồng ngực căng tức, hơi thở dồn dập, từng giọt mồ hôi chảy dài trên trán.
Khi vừa hoàn thành vòng thứ hai, đôi chân Khang đã bắt đầu nặng trĩu, bắp đùi căng cứng như đang gào thét đòi nghỉ ngơi. Cậu lén nhìn sang những người khác, ai nấy đều chạy nhẹ nhàng, như thể đây chỉ là một buổi đi dạo. Trong lúc Khang đang mải loay hoay cố gắng duy trì nhịp thở, một bóng người từ phía sau bỗng lướt qua cậu như một cơn gió.
“Chậm thế!”
Giọng của Lâm vang lên, đầy trêu chọc nhưng vẫn mang ý khích lệ. Anh đã chạy vượt cậu một vòng và giờ quay lại, duy trì tốc độ để chạy song song cùng Khang.
Khang nhìn sang, cố gượng cười dù đôi chân đang như muốn khuỵu xuống:
“Anh… anh chạy nhanh thật đấy…”
Lâm cười lớn, ánh mắt sắc sảo nhìn cậu:
“Đây chỉ là tập nhẹ khởi động, huấn luyện viên còn nương tay, chứ vài hôm nữa bước vào giải chính, lịch tập nặng hơn gấp mấy lần. Cậu phải ráng mà theo kịp đội bóng.”
Khang cố chạy thêm vài bước, mồ hôi thấm đẫm lưng áo. Mỗi lần đặt chân xuống đất, cậu cảm giác như cả cơ thể sắp đổ gục. Nhìn sang Lâm, anh vẫn giữ tốc độ ổn định, hơi thở đều đặn, không có dấu hiệu gì là mệt mỏi.
“Anh Lâm… Làm sao anh chạy mà không mệt thế?”
Khang hỏi, giọng ngắt quãng.
Lâm nhún vai, nở nụ cười thoải mái:
“Quen thôi. Bọn tôi tập thế này hàng ngày mà. Cậu cũng phải làm quen dần đi, không thì không trụ nổi đâu.”
Lâm giữ khoảng cách chạy song song với Khang, không bỏ xa cậu. Sự hiện diện của anh phần nào giúp Khang bớt cảm giác lạc lõng giữa một đội hình toàn những người chuyên nghiệp. Dù mệt mỏi, cậu vẫn cố gắng cắn răng chạy cho đến khi hoàn thành vòng cuối cùng.
Khi tiếng còi dừng khởi động vang lên, Khang khuỵu xuống, hai tay chống gối, thở hồng hộc như vừa chạy marathon. Lâm đứng cạnh, đặt một tay lên vai cậu, giọng pha chút trêu đùa:
“Cậu làm tốt đấy. Ít nhất không bỏ cuộc giữa chừng. Không thì Ê mặt lắm.”
Khang cười gượng, mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt đỏ bừng:
“Làm cầu thủ không dễ ăn chút nào…”
“Mới bắt đầu thôi, còn nhiều thứ khó hơn đang chờ.”
Lâm vỗ nhẹ vào lưng cậu.
“Cố lên. Nhớ lời tôi: thái độ hơn trình độ.”
Buổi tập tiếp tục với các bài rèn thể lực và kỹ thuật. Dù cảm giác choáng ngợp vẫn đeo bám Khang, nhưng sự động viên của Lâm và không khí nhiệt huyết từ các đồng đội khiến cậu không thể dừng lại.
Bài tập thể lực đúng là cơn ác mộng với Khang. Dù đã cố gắng chuẩn bị tinh thần, mỗi lần tiếng còi của huấn luyện viên vang lên, cậu vẫn cảm thấy áp lực đè nặng. Khởi động vài vòng quanh sân đã khiến đôi chân cậu căng cứng, huống gì những bài tập chạy tốc độ, bật cao, và các động tác đòi hỏi sự bền bỉ. Toàn thân Khang như rã rời sau từng động tác, mồ hôi tuôn như mưa, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác. Đây là một phần không thể thiếu của mỗi buổi tập. Nếu muốn kiếm tiền từ việc làm cầu thủ, cậu phải chấp nhận những ngày tháng gian khổ trên sân tập.
Điểm yếu về thể lực của Khang không phải là điều khó nhận ra. Trong mắt huấn luyện viên và đồng đội, cậu giống như một người mới bắt đầu hơn là một tân binh chuyên nghiệp. Nhưng cũng chính trong những khoảnh khắc thực hành với bóng, Khang đã khiến họ thay đổi suy nghĩ. Dù thể lực yếu, kỹ thuật chơi bóng của cậu lại rất tốt. Đặc biệt, khả năng khống chế bóng của Khang nổi bật đến mức khiến nhiều người ngạc nhiên. Những pha tiếp bóng mềm mại, xử lý tinh tế trên mặt cỏ là điều khiến cậu không hoàn toàn bị lu mờ giữa dàn cầu thủ mạnh mẽ khác.
Lâm, người luôn để ý từng chi tiết, đã sớm đoán trước được tình huống này. Trước khi buổi tập bắt đầu, anh đã nói trước với huấn luyện viên và trợ lý:
“Thằng bạn em vừa mới hồi phục c·hấn t·hương. Nó cần thời gian để bắt nhịp lại. Nhưng em đảm bảo thái độ của nó rất tốt, sẽ theo kịp đội bóng sớm thôi.”
Huấn luyện viên là một người nghiêm khắc nhưng cũng không thiếu sự nhạy bén. Ông quan sát từng bước chạy, từng động tác của Khang, và dù không nói ra, ông cũng thấy được tiềm năng trong cách cậu chơi bóng. Khi Lâm đến gặp riêng để cảm ơn, ông nheo mắt nhìn Lâm, giọng pha chút nghiêm nghị:
“Nó là bạn của mày nên tao châm chước, chứ người khác thì đuổi cổ lâu rồi, đừng nói đến chuyện ký hợp đồng với đội bóng.”
Lâm cười trừ, gãi đầu:
“Em biết, em biết mà. Cảm ơn thầy, em hứa sẽ kèm cậu ấy kỹ hơn. Nó sẽ không làm mọi người thất vọng đâu.”
Huấn luyện viên phẩy tay, ra hiệu cho Lâm quay lại sân. Trong lòng Lâm, anh biết rằng việc bảo vệ Khang không dễ dàng, nhưng anh cũng tin tưởng rằng cậu sẽ sớm thích nghi.
Khang cũng hiểu rõ điều đó. Sau mỗi buổi tập, dù mệt mỏi đến mức chỉ muốn nằm bệt xuống cỏ, cậu vẫn cố gắng học hỏi thêm từ đồng đội, quan sát cách họ di chuyển, chuyền bóng, và phối hợp.
Sau buổi tập, khi cả đội đã thay đồ và chuẩn bị rời sân, Lâm rủ thêm vài đồng đội ra ngoài làm chút bia.
Trên đường đến quán, Lâm không quên nhắc nhở Khang:
“Nhớ nhé, trước mặt người ngoài, tao vẫn gọi mày là Khương. Đừng để lộ.”
Khang gật đầu lia lịa, trong lòng hơi bối rối nhưng cũng cố giữ vẻ tự nhiên.
Quán bia nằm trong một góc khuất, không quá ồn ào, đủ để mọi người thư giãn. Lâm nhanh chóng giới thiệu người mới với các đồng đội:
“Đây là Khương, từ đội TP.HCM mới chuyển về. Ông bạn này kỹ thuật tốt lắm, tụi bay cứ chờ xem.”
Mấy cầu thủ còn lại cười lớn, vỗ vai Khang thân thiện.
“TP.HCM à? Nghe danh lắm, chắc ông cũng cứng cựa ha!”
một người nói, ánh mắt tò mò nhìn cậu.
Khang miễn cưỡng nở nụ cười, không biết đáp lại thế nào, nhưng Lâm đã kịp đỡ lời:
“Thằng này vừa hồi phục c·hấn t·hương, còn hơi đuối. Nhưng mà kỹ thuật thì khỏi bàn. Nó mà vào form thì ăn đứt khối người.”
Cả nhóm cười ầm, rót bia đầy cốc rồi cụng ly nhiệt tình. Khang cũng bắt chước, chủ động rót bia cho các anh lớn. Nhưng trong lòng cậu vẫn thấp thỏm, không quen với việc phải xưng hô ngang hàng. Cậu tự động tỏ ra khép nép, rót bia cung kính, khiến một người lớn tuổi trong nhóm bật cười:
“Ê Khương, làm gì mà như mấy đứa mới vào nghề vậy? khép nép làm gì, xõa đi, toàn anh em ngang hàng thôi mà.”
Khang chột dạ, vội vàng điều chỉnh lại thái độ. Cậu cười gượng, nâng cốc uống liền một hơi như để chữa ngượng. Lâm ngồi bên cạnh kín đáo đá chân cậu dưới bàn, nhắc nhở:
“Uống hết đi mày.”
Bữa nhậu kéo dài thêm một lúc nữa, không khí dần trở nên thoải mái hơn. Khang bắt đầu thả lỏng, trò chuyện với đồng đội về bóng đá, những câu chuyện vui trong đội, và cả những buổi tập khắc nghiệt. Lâm thỉnh thoảng gợi chuyện để Khang không bị lạc lõng, khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.
Khi bữa nhậu kết thúc, một người trong nhóm đề nghị:
“Đi mát xa đi anh em. Tập luyện căng thẳng, nghỉ ngơi cho khỏe người.”
Lâm đồng tình ngay,
“Đúng rồi, phải thư giãn thì mai mới có sức mà tập chứ.”
Anh quay sang nhìn Khang:
“Đi không? Về khách sạn ngủ thì chán lắm.”
Khang hơi ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Đây là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm cuộc sống của một cầu thủ chuyên nghiệp – cả trên sân lẫn ngoài đời.
Quán mát xa nằm trong một tòa nhà sang trọng gần trung tâm. Mấy nhân viên trẻ trung, xinh đẹp, trong đồng phục gọn gàng nhanh chóng ra đón tiếp. Khang ngượng ngùng khi được một cô gái dẫn vào phòng riêng, nhưng không thể hiện ra ngoài. Lâm nháy mắt cười, vỗ vai cậu trước khi mỗi người tách ra thư giãn.
Buổi tối kết thúc trong sự mệt mỏi nhưng thoải mái. Khang nằm dài trên giường, nghĩ về những chuyện vừa xảy ra. Cậu biết, để sống sót và tiến xa hơn trong môi trường này, cậu sẽ phải thích nghi rất nhiều, không chỉ trên sân bóng mà cả trong những mối quan hệ xã hội bên ngoài.
So với ba tân binh khác vừa gia nhập đội bóng, Khang hòa nhập khá nhanh trong phòng thay đồ. có cầu nối là đội phó Lâm, Sự thân thiện và biết điều của cậu khiến các anh lớn trong đội quý mến. Những buổi tập luyện trên sân, Khang nhận được nhiều sự chỉ bảo từ các cầu thủ kỳ cựu, đặc biệt về vị trí và cách di chuyển. Nền tảng kỹ thuật cá nhân tốt cũng giúp Khang nổi bật, khiến các đồng đội thấy rằng cậu thực sự có tiềm năng phát triển.
Tuy nhiên, một điểm yếu dễ nhận thấy là thể lực. Trong những bài tập chạy hay tập sức bền, Khang thường tụt lại phía sau. Điều này không chỉ khiến cậu tự nhận thức mà còn trở thành động lực thúc đẩy cậu cải thiện bản thân. Khi Lâm có công việc riêng không thể kèm cậu, Khang bắt đầu tự mình đến sân tập. Cậu tận dụng phòng tập thể hình của đội để làm quen với chế độ luyện tập, kiên trì từng chút một để tăng sức bền và sự dẻo dai.
Lâm, dù bận rộn với những mối quan hệ và công việc cá nhân, vẫn quan sát Khang từ xa. Anh dần ít rủ rê Khang đi chơi hơn, cả vì muốn cậu tập trung vào việc luyện tập, cả vì muốn Khang có cuộc sống tự lập.
Trong những lần gặp lại sau khoảng thời gian không thường xuyên chạm mặt, Lâm dễ dàng nhận ra sự thay đổi rõ rệt ở Khang.
“Hình như dạo này tao thấy mày khác hẳn đấy nhỉ,”
Lâm cười, vỗ vai Khang khi cả hai tình cờ gặp nhau tại sân tập.
Khang mỉm cười, xoa xoa mũi như thói quen.
“Cố thôi anh. Nói gì thì nói, hôm nào cũng chạy sau cùng, em cũng thấy ngại.”
Lâm nhìn kỹ Khang, nhận thấy vóc dáng cậu nay đã "dày" hơn nhiều. Bờ vai rộng hơn, các nhóm cơ săn chắc dần hiện rõ, thậm chí dáng đi và phong thái của Khang cũng trở nên tự tin hơn. Bóng dáng "lêu lổng" ngày nào giờ đã phai nhạt, thay vào đó là hình ảnh của một cầu thủ thực thụ – giống hệt người anh trai mà cậu đang giả danh.
“Mày như này là tốt rồi,”
Lâm gật đầu hài lòng.
“Cố giữ phong độ, cải thiện thêm chút nữa là ổn. Từ giờ, chỉ cần ra sân biểu hiện tốt, thì mày chắc chắn có suất trong đội hình.”
Để đảm bảo màn giả dạng trở nên hoàn hảo, Lâm dẫn Khang đến một cửa hàng xăm hình nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Không khí bên trong đậm chất nghệ thuật với mùi mực xăm và âm thanh rè rè của máy. Người thợ xăm, trông phong trần với cánh tay đầy hình nghệ thuật, chào đón cả hai bằng cái gật đầu thân thiện.
Khang ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn ngập tràn sự bối rối.
“Anh Lâm, có nhất thiết phải làm thế không? Em là em ruột ảnh mà còn không biết ảnh có hình xăm ở lưng. Ai mà để ý kỹ vậy chứ?”
Lâm khoanh tay, đứng dựa vào tường, cười nhạt.
“Mày thì không biết, nhưng tao biết. Khương nó có hình xăm con đại bàng lớn lắm, phủ gần hết lưng. Hồi tụi tao đi biển, mấy lần nó cởi áo lộ ra, ai chả thấy. Đồng đội cũ của nó biết, chưa kể…”
Lâm ngừng lại, hạ giọng như đang kể một bí mật.
“…mấy em gái ở đây cũng biết.”
Khang tròn mắt.
“Anh Khương có bồ ở đây á? Em còn không biết luôn.”
Lâm cười ha hả.
“Có chứ. Nhiều là đằng khác. Nó mà xuất hiện ở đây, kiểu gì cũng có người nhận ra. Vậy nên, để đề phòng thì mày cũng phải có hình giống nó. Nhỡ đâu tụi đồng đội cũ hay mấy cô nàng ngày xưa vô tình gặp, lỡ phát hiện ra mày không có hình xăm thì sao?”
Khang thở dài, nhìn chiếc ghế xăm mà không giấu được vẻ ngần ngại.
“Em chưa xăm bao giờ. Đau không anh?”
Lâm bật cười lớn.
“Chơi bi-a giỏi thế mà sợ xăm à? Ngồi yên đi, chút là xong thôi.”
Người thợ xăm nghe vậy cũng góp lời, giọng trầm trầm:
“Cứ thả lỏng. Mới đầu hơi tê thôi, quen rồi thì không vấn đề gì.”
Dưới sự thúc giục của Lâm, Khang miễn cưỡng cởi áo và ngồi lên ghế. Cậu nheo mắt nhìn qua vai, thấy người thợ xăm bắt đầu phác thảo hình con đại bàng. Từng nét kim chạm vào da khiến cậu khẽ rùng mình, nhưng cắn răng chịu đựng, không để mình trông quá yếu đuối trước mặt Lâm.
Suốt buổi xăm, Lâm ngồi quan sát, thỉnh thoảng đưa ra nhận xét về kích thước và độ chi tiết của hình xăm để đảm bảo nó giống hệt bản gốc trên lưng Khương. Khi việc xăm gần hoàn tất, Lâm quay sang Khang, nhướng mày hỏi:
“Thấy sao? Lần đầu xăm mà chịu được vậy là giỏi rồi đó.”
Khang lắc đầu, vẫn còn cảm giác tê dại trên lưng.
“Cũng không đến nỗi như em tưởng, nhưng mà… phải khổ thế này để giả làm ảnh, đúng là chẳng dễ dàng.”
Lâm bật cười, vỗ vai Khang nhẹ nhàng để tránh động vào vết xăm mới.
“Không dễ nhưng mày làm tốt lắm. Hình này là để hoàn thiện vai diễn, tránh lộ sơ hở. Cố gắng chút, sau này sẽ quen.”
Từ khi "có tí mực" trên lưng, Khang cảm thấy như một sự thay đổi nhẹ nhàng nhưng lại có sức nặng kỳ lạ. Mỗi khi tắm rửa, cậu lại xoay lưng về phía gương, quan sát hình xăm con đại bàng đang tung cánh rộng rãi trên lưng mình. Những đường nét mạnh mẽ của con đại bàng, cánh xòe rộng, như thể đang lao v·út lên bầu trời, khiến Khang cảm thấy một sức mạnh nào đó bùng lên trong lòng.
Cậu không thể không tự hào về cái hình xăm này, như thể một phần của chính mình đã được hoàn thiện, giống hệt với anh trai Khương.
Cảm giác ấy lạ lẫm, nhưng cũng khiến Khang cảm thấy mình không còn là cậu bé yếu đuối trước kia nữa. Thế nhưng, khi nhìn hình xăm và nghĩ đến anh Khương, cậu bỗng cảm thấy một chút lạ lẫm. giống anh trai quá mức cũng khiến cậu quên mất hình dáng trước kia của mình.
…